Cẩn ca nhi vui vẻ khi được đi xa nhà nhưng đồng thời cũng có chút phiền muộn nho nhỏ: “Phụ thân không đi cùng con sao?”
“Không phải con ở trước mặt ta khoe khoang rằng bất kể là ai, con cũng có thể chung đụng tốt với người ta đấy sao?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Lần này ta không đi cùng con, xem con có thể mang mấy bằng hữu trở lại hay không?” Lại nói, “Mười sáu năm trước ta đã đi qua Giang Nam một lần, con trở lại, cố gắng nói một chút chuyện về Giang Nam cho ta nghe.”
Cẩn ca nhi nghe xong lại cao hứng, chạy đi hỏi Thái phu nhân: “Ngài có muốn đồ gì không, cháu mua cho ngài!”
Thái phu nhân ôm Cẩn ca nhi vào trong ngực không nỡ buông tay, thật giống như ngày mai hắn sẽ phải đi: “Cái gì tổ mẫu cũng không cần, chỉ cần Cẩn ca nhi của ta bình an trở lại!” Sau đó lặng lẽ kín đáo đưa cho hắn một hà bao, “Cầm lấy! Không được nói cho ai biết. Nếu trên đường có cái gì muốn mua đồ lại không tiện mở miệng với cậu cháu, cháu hãy dùng cái này. Chúng ta không cần nhìn sắc mặt của người khác.”
“Không cần ạ.” Cẩn ca nhi đẩy trở về, “Phụ thân cho cháu một trăm lượng bạc, Nương cho cháu hai trăm lượng bạc. Cháu có nhiều bạc rồi!”
“Ra bên ngoài, nhiều tiền bên người tốt hơn.” Thái phu nhân ép Cẩn ca nhi nhận lấy: “Ai còn ngại bạc ít chứ?”
Cẩn ca nhi không thích đẩy xô đẩy xô đẩy như vậy, suy nghĩ một chút, cười nói: “Được rồi. Nếu cháu không dùng đến, thì lại cầm về trả lại cho ngài!”
“Không cần trả ta!” Thái phu nhân híp mắt cười nói, “Cháu cứ giữ lại dùng là được!”
Cẩn ca nhi cũng không cùng Thái phu nhân nhiều lời, sảng khoái nhận lấy. Cùng Thái phu nhân nói chuyện: “Lần này chúng cháu ngồi thuyền Quan. Bàng sư phụ nói, thuyền Quan vững chắc rồi, còn thoải mái hơn so với ngồi xe ngựa. Lần đầu tiên cháu được ngồi thuyền Quan. Từ trước chỉ theo phụ thân đi tiễn người ta tiễn mới tới nhìn một chút......”
Thập Nhất Nương thì nói cảm ơn Nhị phu nhân: “Nhờ có có Nhị tẩu ra mặt, nếu không Thái phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý cho Cẩn ca nhi ra cửa.”
“Không có ta, Hầu gia ra mặt, Nương cũng sẽ đáp ứng.” Nhị phu nhân cười khẽ, “Ta ra mặt, chỉ là nhanh hơn một chút thôi.” Nàng vừa nói, đứng dậy đến trên thư án cầm một tờ danh thiếp đưa cho Thập Nhất Nương, “Nếu muốn đi Giang Nam, không bằng đến Thái Thương bái kiến Phùng Càn Anh Phùng tiên sinh. Hắn là Tinh học đại sư, đối với số học, Kinh Dịch, phong thủy đều rất có nghiên cứu. Có kỳ nhân này, không thể đến đấy mà không bái phỏng.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Cẩn ca nhi cùng Nhị phu nhân học tinh tượng một thời gian ngắn, thật giống như chỉ phân rõ Đông Nam Tây Bắc. Số học lại càng nàng căn cứ ấn tượng lộn xộn mà dạy, nhưng cũng biết khẩu quyết chín chín phép nhân, biết làm “Trong một lồng chim có ba con chim, vậy bốn lồng chim thì tổng cộng có mấy con chim” … Ứng dụng đề, về phần phong thủy Dịch Kinh, không biết Thường tiên sinh và Triệu tiên sinh có nói hay không, dù sao nàng khẳng định không hiểu, tám chín phần mười Từ Lệnh Nghi cũng không hiểu...... Để cho Cẩn ca nhi đi gặp người như vậy...... Chẳng lẽ chỉ hành lễ rồi ra về sao?
Nàng nghĩ ngợi, suy nghĩ đây là một mảnh tâm ý của Nhị phu nhân, cũng không phải là việc khó gì, cười đáp ứng.
Trở về nhìn danh thiếp, lạc khoản là Thiều Hoa cư sĩ Từ Hạng thị.
Xem ra, Thiều Hoa cư sĩ là danh hào của Nhị phu nhân.
Nói cho Từ Lệnh Nghi nghe.
Từ Lệnh Nghi cười không ngừng: “Nàng mới biết được à. Nhị ca từng dùng đá Kê huyết trân quý tự mình làm một con dấu không có giá trị pháp lý cho Nhị tẩu đấy.”
Thập Nhất Nương mở danh thiếp ra, chỉ vào dấu đỏ này: “Có phải là cái này hay không?”
Từ Lệnh Nghi liếc mắt một cái: “Không nghĩ tới Nhị tẩu còn đang dùng......” Giọng nói rất là thổn thức.
Thập Nhất Nương hỏi hắn: “Tại sao Nhị tẩu không nhận một hài tử làm con thừa tự?” Nghĩ đến hài tử cho làm con thừa tự hài tử thì bình thường đều chọn hài tử của huynh đệ của trượng phu đầu tiên, mà lúc nàng gả tới đây con nối dòng của Từ Lệnh Nghi đơn bạc, Từ Lệnh Khoan còn chưa có hài tử, Tam phu nhân chỉ có hai đứa con trai, Nam Kinh bên kia thì trực tiếp cự tuyệt, “Là bởi vì không phù hợp đấy sao?”
“Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.” Từ Lệnh Nghi nói, “Chủ yếu vẫn là Nhị tẩu cảm giác mình không nuôi hài tử tốt.”
“Nuôi hài tử không tốt? Có ý gì?” Thập Nhất Nương cảm thấy rất không giải thích được.
Trong nhà có rất nhiều nha hoàn, ma ma, hơn nữa trước khi hài tử năm tuổi đều do nhũ nương chiếu cố, nàng hoàn toàn có thể mỗi ngày chỉ nhìn tượng trưng một chút là được.
Ý niệm trong đầu chợt lóe, nàng đột nhiên nhớ tới.
Nhị phu nhân là con gái một, sau khi gả tới đây, hài tử đẻ non, trượng phu đột nhiên bệnh qua đời...... Chẳng lẽ nói, nàng cho rằng mạng của mình quá cứng rắn?
Có phải bởi vì như vậy, cho nên Nam Kinh bên kia mới không muốn đưa con cho làm con thừa tự tới đây hay không?
Hơn nữa mặc dù nàng đối với hài tử tốt, nhưng chưa từng ôm, hôn … các loại ngôn ngữ thân thể.
“Vậy Nhị tẩu có tính toán gì không?” Thập Nhất Nương không khỏi nói.
Bất kể là Thái phu nhân hay là Từ Lệnh Nghi, từ tình cảm bọn họ đối với Nhị gia xem ra, cũng không thể để cho chi thứ hai tuyệt tự.
“Ý tứ của Nhị tẩu là sau khi nàng qua đời, cho một hài tử của chúng ta làm con thừa tự trên danh nghĩa của Nhị ca là được rồi.” Thần sắc của Từ Lệnh Nghi có chút ảm đạm.
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn về hướng Tây Bắc.
* * * * * *
Biết qua tiết Đoan Ngọ, Anh Nương phải trở về Dư Hàng rồi, tất cả mọi người có chút giật mình.
“Nhanh như vậy đã phải trở về rồi!” Thần sắc của Hạng thị lộ ra mấy phần không nỡ, “Không phải nói muốn ở cùng ngài mấy ngày này đấy sao?”
Tính Anh Nương hoạt bát, rất chịu khó, rảnh rỗi không phải là chơi hoa chơi cỏ, chính là thiêu thùa may vá, có đôi khi nhìn thấy Hạng thị tới đây vấn an cũng sẽ giúp đỡ Hạng thị ôm Oánh Oánh. Mặc dù Hạng thị không nói chuyện nhiều lắm với nàng, nhưng có ấn tượng rất tốt về nàng.
Thập Nhất Nương để một hà bao lá ngải cứu rơi ở trước ngực Oánh Oánh trước ngực, cười nói: “Ta lưu lại nàng ở chỗ này của ta, mẹ nàng làm sao bây giờ? Tới nơi này theo ta ở mấy tháng là đủ rồi!”
Hạng thị không dám hỏi nhiều, vâng vâng ứng thuận, sau khi lui xuống mang theo Oánh Oánh đi thăm Anh Nương, tặng nàng năm mươi lượng bạc đi đường.
Thái phu nhân, Ngũ phu nhân, Khương thị, Hâm tỷ nhi thì đưa tặng vòng tai, trâm hoàn … vật phẩm trang sức. Chỉ có Từ Tự Giới, trừ tặng năm mươi lượng bạc đi đường, còn tặng thêm một khung thêu hoa cho Anh Nương: “Không phải lần trước muội nói khung thêu lỏng, khiến cho gân vải không cân sao? Ta liền làm một cái.”
Anh Nương rất kinh ngạc: “Huynh còn có thể làm những thứ này?”
Từ Tự Giới xấu hổ cười cười: “Cũng không phải là chuyện không làm nổi, là cành trúc còn thừa khi làm đèn lồng. Tiện tay mà thôi.”
Anh Nương cười lên: “Huynh còn biết cái gì?”
“Cái gì cũng biết một chút.” Từ Tự Giới nghe vậy ngượng ngùng nói, “Nhưng đều không quá tinh thông.”
“Hay là chọn một việc mình thích rồi học thật tốt.” Anh Nương không khỏi giáo huấn hắn, “Đại bá mẫu ta nói, cả đời người có thể làm xong một chuyện, là có thể vô cùng hưởng thụ.”
Từ Tự Giới gật đầu, đỏ mặt mà đi.
Anh Nương nhìn, đột nhiên cảm giác mình nói chuyện quá hà khắc chút ít rồi, vội vàng gọi Từ Tự Giới: “Ngũ ca, ta ở nhà đã quen không giữ mồm giữ miệng, huynh đừng đem lời nói bậy bạ của ta để ở trong lòng.”
“Không phải!” Từ Tự Giới nói, “Lời này của Đại biểu muội rất có đạo lý. Ta muốn trở về cẩn thận thử nghĩ xem, xem làm cái gì tốt.” Vừa nói, nghĩ đến những sự tình kia mình đều yêu thích, mọi thứ đều không nỡ buông tha, dừng lại một chút, nói, “Ít nhất phải phân ra cái chủ yếu và thứ yếu, từng cái từng cái đều làm tốt.” Giọng nói rất chân thành.
Anh Nương cười lên, cảm thấy Từ Tự Giới rất thú vị. Nàng giơ giơ khung thêu trong tay khung lên: “Cám ơn Ngũ biểu ca rồi!” Xoay người chạy vào chính phòng.
Từ Tự Giới nghĩ đến sau này có thể sẽ không còn được gặp lại Đại biểu muội thường miệng cười tươi rói, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã.
* * * * * *
Thập Nhất Nương cách rèm màu xanh trên xe ngựa nhìn thuyền lớn chậm rãi nhanh chóng rời bến tàu trên sông Thông Châu, nước mắt vẫn cố nén liền rơi xuống.
“Có Bàng sư phụ đi theo, những hộ vệ kia cũng đều được lựa chọn kỹ càng, trên tay còn có danh thiếp của ta, sẽ không có chuyện gì.” Từ Lệnh Nghi ôm bả vai thê tử an ủi nàng, “Thời điểm lễ mừng năm mới Cẩn ca nhi sẽ trở lại. Bảy tháng, nháy mắt đã trôi qua rồi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, lau khô nước mắt, mắt đỏ hồng nói: “Chúng ta trở về đi thôi!” Lỗ mũi không thông, nói chuyện còn có chút khàn khàn, nhưng giọng nói thì rất kiên định.
Nếu đã quyết định, cũng không do dự chần chờ nữa.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy biến hóa của nàng, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, ấm giọng nói: “Ngày hôm qua ở khách sạn cùng Cẩn ca nhi nói chuyện đến hơn nửa đêm, nàng dựa vào ta mà ngủ một lúc đi!”
Đúng là Thập Nhất Nương cũng hơi mệt một chút, nàng nhắm hai mắt lại, trong âm thanh đơn điệu của bánh xe, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên tỉnh lại.
Xe ngựa dừng lại, nàng còn đang trong xe ngựa, bốn phía không có tiếng vang, ánh nến trong đèn lồng đỏ thẫm xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa đi vào, Từ Lệnh Nghi lặng yên ngồi ở đó lúc giúp nàng quạt mát.
“Tỉnh!” Hắn cười nói, “Đói bụng không! Chúng ta đi xuống dùng bữa tối đi.” Vừa nói, bỏ cây quạt lại, rém vèn xe ngựa, “Nơi này có khách sạn Đông Thăng, chúng ta ở chỗ này nghỉ một ngày, sáng mai lên đường, lúc hoàng hôn là có thể vào thành Yên Kinh rồi.” Vừa nói, vừa vươn tay về phía nàng.
Thập Nhất Nương nắm tay lập tức xe, lúc này mới phát hiện xe ngựa dừng ở trong một viện nho nhỏ, viện im ắng không có một bong người.
“Truân ca nhi và Giới ca nhi đâu?” Hai đứa bé cùng bọn họ đi tiễn Cẩn ca nhi.
“Ta để cho bọn họ đi về trước nghỉ ngơi!” Từ Lệnh Nghi dẫn nàng đi chính phòng, “Nhìn nàng ngủ say, nên không đánh thức nàng.”
Thập Nhất Nương ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời đen kịt, không có trăng chiếu sáng, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ.
“Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Đầu giờ Tuất.” Từ Lệnh Nghi móc đồng hồ bỏ túi ra, mượn ánh đèn dưới mái hiên nhìn hồi lâu.
Thời điểm Cẩn ca nhi rời đi làđầu giờ mẹo...... vậy chẳng phải là nàng ngủ hơn ba canh giờ sao. Bọn họ lại không lên đường, ngày hôm qua nghe quản sự nói, hẳn là thời điểm đầu giờ Dậu đến phòng trọ..... Vậy chẳng phải là hắn ở trong xe ngựa quạt cho mình hơn một canh giờ sao?
“Sao Hầu gia không đánh thức thiếp?” Thập Nhất Nương sẵng giọng.
“Xem nàng ngủ rất say, nên không đánh thức nàng.” Từ Lệnh Nghi nắm tay nàng vào phòng.
Mấy người Thu Vũ nhìn thấy bọn họ đi vào, bận rộn phân phó bày bữa ăn trưa.
Vừa ăn hai phần, phía ngoài truyền đến một trận tiếng huyên náo.
Từ Lệnh Nghi nhìn Thu Vũ một cái, Thu Vũ lập tức bước nhanh đi ra ngoài, rồi rất nhanh đã trở lại.
“Hầu gia, phu nhân, là Nhị thiếu gia!” Khuông mặt nàng vui mừng, “Nhị thiếu gia trở Yên kinh, cũng nghỉ trong gian phòng ở khách sạn này. Nếu không phải Mặc Trúc đến phòng bếp lấy nước rửa chân cho Nhị thiếu gia thấy được hộ viện, còn không biết chúng ta cũng nghỉ ở nơi này.”
“Mau mời hắn đi vào!” Hai vợ chồng trăm miệng một lời nói, Thu Vũ đã vén rèm, Từ Tự Dụ gầy còm cao cao đi đến.
“Phụ thân, mẫu thân!” Hắn cũng không quản trên mặt đất không để đệm, cứ như vậy quỳ gối trước mặt hai người.
“Mau đứng dậy đi!” Từ Lệnh Nghi nói, “Sao sớm như vậy con đã trở lại rồi? Không phải nói muốn tới cuối tháng sáu, đầu tháng bảy mới trở về sao?”