Nhưng nàng là người gặp mạnh thì mạnh. Càng là thời điểm hỗn loạn thì người càng lãnh tĩnh.
“Nương, ” nàng nắm tay của Thái phu nhân, đầu óc xoay chuyển cực kỳ nhanh, “Con không phải là muốn ngăn ngài. Con chỉ muốn hỏi Cẩn ca nhi một câu thôi.”
Thái phu nhân hơi ngẩn ra.
Thập Nhất Nương đã nửa ngồi nửa đứng nhìn thẳng Cẩn ca nhi: “Con đi với mẹ đến nhận lỗi với Bàng sư phụ, sau đó mới cùng tổ mẫu đi thay quần áo, có được hay không?”
“Không.” Cẩn ca nhi không nghĩ tới mẫu thân vẫn ngó chừng chuyện cũ này không tha, hắn hướng bên cạnh Thái phu nhân trốn đi, “Con không đi xin lỗi Bàng sư phụ đâu.”
Thập Nhất Nương túm lấy cánh tay hắn: “Mẹ bảo con đi, con cũng không đi sao?”
“Con không đi.” Cẩn ca nhi nghe thấy tên này liền cảm thấy phiền. Hắn dùng lực tránh thoát tay của Thập Nhất Nương, ôm lấy cánh tay của Thái phu nhân, “Con đã bị cấm túc rồi, tại sao còn phải đi xin lỗi Bàng sư phụ.” Một mặt nói, một mặt nhìn Thái phu nhân, trong mắt lộ ra mấy phần cầu khẩn, hi vọng Thái phu nhân có thể ra mặt giữ hắn lại.
Thập Nhất Nương từ từ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc ngưng mắt nhìn Thái phu nhân: “Nương, ngài sẽ để cho Cẩn ca nhi đi cùng con tạ lỗi với Bàng sư phụ rồi quay lại thay y phục được không?”
Lời của nàng mặc dù rất uyển chuyển, nhưng ý tứ cần phải biểu đạt cũng đã rõ ràng vô cùng.
Mắt Thái phu nhân mở thật to, lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
Bất quá là sư phụ dạy quyền cước thôi, theo hay không theo nhận lỗi chỉ là thứ hiếu.
Trăm thiện hiếu làm đầu. Cẩn ca nhi thế nhưng không nghe lời của Thập Nhất Nương. Hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy phản bác Thập Nhất Nương. Hắn còn nhỏ mà dám như vậy, nếu như qua mấy năm nữa...... Trong mắt chẳng phải là không cha không mẹ, không có gia tộc, từ đường sao?
Thái phu nhân nhìn đứa cháu nội bị bà nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, thương tâm, khổ sở, thất vọng nhất tề xông lên đầu. Trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Cẩn ca nhi lập nhạy bén lập tức cảm thấy tâm tình Thái phu nhân biến hóa.
“Tổ mẫu.” Hắn nắm chặt cánh tay của Thái phu nhân, “Con lạnh, con muốn thay quần áo.” Không tự chủ, hắn dùng giọng làm nũng.
“Nương.” Thập Nhất Nương không nhìn cử động của Cẩn ca nhi, mà tiến lên nâng bên cánh tay khác của Thái phu nhân, “Lần trước ngài thưởng Lão Quân Mi cho con, con vẫn không nỡ uống, hôm nay phòng bếp vừa mới làm Bánh Thủy Tinh cùng Bánh Đậu Tô ngài thích ăn. Nếu không, con bảo Hổ Phách pha Lão Quân Mi cho ngài, rồi bưng Bánh Thủy Tinh cùng Bánh Đậu Tô lên, ngài đến khách sãnh nghỉ chân một chút nhé? Chờ con phụng bồi Cẩn ca nhi đi đi tạ lỗi với Bàng sư phụ, đổi xiêm y xong lại đi vấn an ngài. Ngài xem như thế nào?” Nàng nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, tìm cho Thái phu nhân bậc thang.
Thái phu nhân nhìn vẻ mặt khẩn trương bất an của Cẩn ca nhi, lại nhìn ánh mắt hàm chứa nhờ cậy và tín nhiệm của Thập Nhất Nương, liền âm thầm thở dài.
“Cũng tốt.” Bà gật đầu loạn, “Ta đi khách sãnh ngồi một chút.”
Thập Nhất Nương liền đưa ánh mắt cho Từ Lệnh Nghi.
Thái phu nhân sở dĩ phát giận, nguyên nhân là bởi vì rất ưa thích Cẩn ca nhi. Hiện tại Cẩn ca nhi biến thành như vậy, nàng tin tưởng Thái phu nhân cũng khó chịu hơn so với ai khác. Nếu như Từ Lệnh Nghi có thể đi theo Thái phu nhân ngồi xuống, nói chút ít lời khuyên lơn mà nói…, trong lòng của Thái phu nhân cũng sẽ dễ chịu chút ít.
Từ Lệnh Nghi quả thật sợ Thập Nhất Nương dưới tình thế cấp bách nói ra lời lẽ quá khích gì, cho nên mới không để ý cảm thụ của mẫu thân mà tiến lên cản Thập Nhất Nương. Nhưng khi hắn nhìn thấy thê tử khom người hỏi nhi tử có nguyện ý đi nhận lỗi với Bàng sư phụ rồi hãy thay quần áo, khóe miệng hắn nhếch nhẹ, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nói xin lỗi với Bàng sư phụ là nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Quan trọng hơn chính là Cẩn ca nhi có thể thông qua chuyện này học cách nhẫn nhịn cùng thỏa hiệp. Nếu như dưới tình huống như vậy hắn trái với lương tâm mà trả lời “Muốn”, cũng xem như là một loại nhẫn nhịn cùng thỏa hiệp khác, đối với bọn hắn mà nói, coi như đã công đức viên mãn. Nếu như hắn trả lời”Không muốn”, mẫu thân cũng không phải là người không rõ lí lẽ, biết được Cẩn ca nhi quật cường rồi, hắn tin tưởng thái độ của mẫu thân sẽ có thay đổi.
Chuyện bây giờ quả đúng như hắn đã kỳ vọng, mẫu thân không hề nhúng tay vào chuyện này nữa, nên không cần thê tử nói, hắn cũng sẽ hết sức vãn hồi mặt mũi của mẫu thân.
“Nương.” Hắn lập tức cung kính đến phía trước giúp Thái phu nhân, “Con theo ngài đi khách sãnh nhé. Nơi này có Thập Nhất Nương là được.” Sau đó làm ra một bộ dạng cười cười nói nói, “Con nhớ được lúc trước ngài có nói ăn đường hàm răng ê đúng không? Tại sao ăn bánh đậu tô và bánh thủy tinh thì không? Hai thứ này đều là đồ ngọt đó.”
Thái phu nhân biết đây là cử chỉ nhi tử sợ bà lúng túng, vậy tại sao bà có thể bác ý tốt của nhi tử đây, tâm ý tự nhiên là theo nhi tử góp vui: “Phía ngoài bán bánh đậu tô tất nhiên là vừa ngọt vừa béo. Nhà chúng ta làm thì lại khác. Không có để đường, chỉ thả chút ít dầu phộng......” Lại không khỏi có chút không yên lòng.
Nhìn thấy phụ thân dìu lấy tổ mẫu đi ra ngoài, Cẩn ca nhi có loại sợ hãi đại thế đã mất.
Hắn chạy tới lôi ống tay áo của Thái phu nhân: “Tổ mẫu, tổ mẫu...... Ngài, ngài không mang theo con đi thay y phục sao?”
Thái phu nhân thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là mùi vị gì.
“Cháu ngoan.” Bà xoay người sờ sờ đầu của Cẩn ca nhi, “Ngoan. Nghe lời của mẹ con. Đi nói lời xin lỗi với Bàng sư phụ......” Trong lòng rốt cuộc không nỡ, giọng nói ngừng lại, rồi mới nói tiếp, “Chờ con từ chỗ của Bàng sư phụ trở lại, tổ mẫu tự mình thay quần áo mới đẹp cho con nhé.”
“Tổ mẫu......” Nước mắt ở trong hốc mắt của Cẩn ca nhi đã dâng đầy, rồi lã chã muốn rơi xuống.
Đừng nói là Thái phu nhân, ngay cả Từ Lệnh Nghi nhìn thấy bộ dạng này của nhi tử tim cũng mềm nhũn. Hận không được cứ bỏ qua như vậy...... Nhưng nếu như lúc này mà bỏ qua, vậy những cố gắng lúc trước của Thập Nhất Nương chẳng phải đều uổng phí rồi sao?
Từ Lệnh Nghi khắc chế không cho mình nhìn tới nhi tử nữa, hạ quyết tâm lôi kéo Thái phu nhân đi ra bên ngoài: “Những chuyện này có Thập Nhất Nương rồi, ngài cũng đừng bận tâm nữa......” Tránh cho Thái phu nhân không nhịn được mà thay đổi chú ý, để cho chuyện trở nên phức tạp hơn, “Nương, chỗ của con còn có đại hồng bào hai ngày trước trong cung ban thưởng xuống, người xem có muốn đem Lão Quân Mi đổi đại hồng bào hay không......” Hai người vừa nói, vừa được nha hoàn, tức phụ vây quanh ra khỏi sân, để lại Cẩn ca nhi, lẻ loi trơ trọi đứng ở giữa con đường.
“Con cũng đã biết tại sao tổ mẫu ta của con và cha thích con nhất sủng ái con nhất đều kiên trì muốn con đi nhận lỗi với Bàng sư phụ không?” Thập Nhất Nương liền hỏi hắn.
Tổ mẫu, phụ thân...... Cũng không giúp hắn......
Hai tay Cẩn ca nhi chặc siết thành quyền, miệng mím chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm mủi chân của mình, coi như là trả lời câu hỏi của Thập Nhất Nương.
“Con đã không có suy nghĩ cẩn thận, vậy thì tiếp tục đứng ở chỗ này suy nghĩ thật kỹ.” Thập Nhất Nương lạnh nhạt xoay người vào phòng khách, “Khi nà con nghĩ thông suốt thì lúc đó quay lại gặp mẹ.”
Cửa lại một lần nữa bị đóng chặt.
Cẩn ca nhi ngẩng đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống.
* * * * * *
Ầm ầm, mưa vẫn tầm tã trút xuống, nhánh cây bị thổi đến cong lên, để lại một mảnh đất đầy lá rụng. Chỉ chốc lát, những chỗ lõm nho nhỏ trong viện đã nhanh chóng dành dụm đầy nước.
Cẩn ca nhi ôm đầu gối co rúc ở cửa, rùng mình một cái.
Lần này thật sự không ai tới...... Đã qua thật lâu rồi, chân của hắn đều tê rần...... Phụ thân không cần hắn, tổ mẫu cũng không cần hắn...... Còn có Trúc Hương, Thu Vũ, Hoàng Tiểu Mao, Lưu Nhị Võ bọn họ...... trước đây nếu như mẹ tức giận, bọn họ cũng sẽ chạy tới khuyên hắn...... Sau đó hắn sẽ chạy đến bên cạnh mẹ làm nũng. Mẹ sẽ không nhịn được mà cười lên, ôm hắn hôn tới hôn lui...... Sau đó mẹ lại biến thành người mẹ nhìn hắn bằng ánh mắt mĩm cười. Mà không phải giống như mới vừa rồi, nhìn với ánh mắt lạnh như băng......
Ý niệm trong đầu hiện lên, thân thể hắn cứng đờ.
Mẹ, có phải cũng không cần hắn nữa hay không......
Trúc Hương các nàng là người hầu hạ mẹ, mẹ tức giận nên các nàng không dám tới, đó là chuyện phải làm. Nhưng Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ là người hầu hạ hắn, làm sao lại không tới...... Quá ghê tởm. Chờ hắn trở về, sẽ đánh mỗi người mười roi, để cho bọn họ biết tới cứu hắn mới là cần gấp nhất......
Nghĩ tới đây, tay của hắn hung hăng múa may một trận trong không trung.
Giống như muốn đáp lại cử động của hắn, đột nhiên có tia chớp sáng như tuyết xẹt qua trên bầu trời bao la, trên trời bỗng sáng trắng một cái.
Cẩn ca nhi bị làm cho sợ đến run run, đem đầu chôn ở giữa gối, co rúc càng chặc hơn.
Cho nên hắn không phát hiện có một gã sai vặt hướng bên này ngó dáo dác, rồi lại đội mưa nhanh như chớp chạy tới thư phòng.
“Như thế nào?” Thái phu nhân không đợi gã sai vặt tiến lên, đã vội vàng nghênh đón, “Cẩn ca nhi còn không có chịu thua sao?”
Nước mưa từ thái dương theo hai gò má rơi xuống, gã sai vặt kia ngay cả giơ tay lên lau cũng không dám.
“Không có.” Giọng nói của hắn run rẩy, không nghe cẩn thận, cơ hồ là bị tiếng mưa rơi cắn nuốt.
“Đứa bé này, đứa bé này......” Thái phu nhân ở trong phòng đi qua đi lại.
“Nương, ” hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi cũng có mấy phần lo âu, “Ngài bình tĩnh đừng nóng. Việc đã đến nước này rồi, dù khó khăn hơn nữa, chúng ta cũng phải kiên trì đi tiếp......”
“Ta biết, ta biết.” Thái phu nhân có chút không nhịn được phất phất tay, “Ta chỉ lo lắng Cẩn ca nhi...... Hắn từ trước tới bây giờ không có chịu khổ như vậy......” Vừa nói, thân thể vừa dừng lại một chút “Nếu mới vừa rồi mẹ kiên trì để cho nó đổi áo ướt ra......” Giọng nói có vẻ hối hận.
Từ Lệnh Nghi vội nói: “Nếu như chúng ta giúp nó đổi áo ướt, nó thấy chúng ta sợ nó chịu khổ, chỉ sợ sẽ càng thêm không biết sợ......”
“Ta biết, ta biết.” chân mày của Thái phu nhân nhíu lại thật chặc, “Ta chỉ là nói một chút......” Lo lắng không giống ngày thường, phải nói là vô cùng lo lắng, mà Từ Lệnh Nghi chưa từng thấy qua.
Từ Lệnh Nghi không khỏi cười khổ.
Nếu Cẩn ca nhi không chịu thua, chỉ sợ Thái phu nhân kiên trì không được lâu......
* * * * * *
Thập Nhất Nương cũng ở trong nhà đi vòng quanh.
Đã hai canh giờ rồi, đứa nhỏ này còn không chịu thua.
Biết hắn ương bướng, nhưng không nghĩ tới ương bướng đến loại trình độ này. May mắn là nàng nhất thời tức giận nên muốn sửa lại cái bệnh vặt này của nó, nếu như lớn hơn chút nữa, tiếp xúc nhiều với bên ngoài, biết thế giới có bao nhiêu rộng lớn, thì cái chánh viện nho nhỏ này, chỉ sợ không giữ được hắn. Đến lúc đó mỗi lần nổi tính bướng là chạy ra bên ngoài, thì làm cha mẹ cũng chỉ có thể chịu thua thôi.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm thấy may mắn, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn ngoài cửa sổ.
“Phu nhân.” Hổ Phách lẳng lặng đứng ở bên kháng phụng bồi nàng, thấy vậy liền nhẹ giọng nói, “Nhanh đến giờ lên đèn rồi, người xem......”
Chuyện xảy ra vừa rồi nàng cũng không dám đề cập đến.
“Không vội điểm đèn.” giọng nói của Thập Nhất Nương có chút chần chờ, “Chờ một chút......”
Cuồng phong và mưa to khiến màn đêm như sơn lớp sơn đen, chẳng lẽ Cẩn ca nhi còn không chịu thua?
Có thể hoàn toàn ngược lại, đem con dọa hay không?
Đang lo được lo mất, thì một luồng sét cùng với tiếng sấm ầm ầm xẹt qua bầu trời, đem phòng chiếu sáng lên.
“Rầm rầm rầm.” Có âm thanh gõ cửa dồn dập.
“Mẹ, mẹ, con sợ, con sợ.”
Cẩn ca nhi mang theo tiếng nức nở mơ hồ truyền đến.
Mặt Thập Nhất Nương lộ vẻ mừng như điên, rồi nhanh chóng hướng phòng khách chạy đi.
Nhưng khi ngón tay chạm đến tấm bình phong, cước bộ của nàng từ từ chậm lại, nụ cười trên mặt cũng thu liễm.
“Con đã nghĩ cẩn thận chưa? Có muốn cùng mẹ đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ hay không?”
Giọng nói của Thập Nhất Nương nghe vừa lãnh tĩnh mà lý trí, vì vậy lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.