Tra tới tra lui, chỉ biết tựa như quân bài domino (đô-mi-nô), toàn bộ đổ xuống.
Chuyện này lại dính dấp đến Văn di nương.
“Tứ phu nhân, ” Dịch di nương sợ Thập Nhất Nương không tin, càng nói càng lớn tiếng, “Tần di nương đã có lòng dạ khó lường từ trước, mưu đồ bất chính. Những năm qua, chuyện mà nàng ta nhớ mãi không quên chính là làm thế nào để Nhị thiếu gia do nàng ta sinh ra lên ngôi vị Thế tử. Cầu Chu Đạo bà, làm hình nhân nho nhỏ để đâm, tất cả đều do một mình nàng ta gây nên, thật sự cùng ta không có bất kỳ quan hệ, ta cũng là người bị hại.” Vừa nói, Dịch thị quỳ gối trên mặt đất “phù phù” một tiếng, “Tứ phu nhân, mấy ngày qua ta với phu nhân không thù hận, trước kia cũng không oán, hại Tứ thiếu gia, đối với ta có ích lợi gì? Nhưng với Tần di nương thì khác. Tứ thiếu gia nếu là có xảy ra bất trắc, mặc dù không liên quan đến phu nhân, nhưng phu nhân là mẹ kế, không tránh khỏi sự sơ xuất không xem xét kỹ. Mọi người đang ngồi trong nhà, đột nhiên có tai họa từ trên trời giáng xuống như vậy, cho dù phu nhân có lòng dạ khoan dung độ lượng, vẫn bị oan khuất, chỉ sợ cũng phải nóng giận đến một Phật xuất thế, hai Phật thăng thiên (chết*). Đặt tình huống trong lúc bình thường, nằm trên hai, ba ngày, uống vài thang thuốc lưu thông khí huyết, tâm sự vài câu với nha hoàn thiếp thân, chuyện này cũng dần dần qua đi. Nhưng phu nhân lại đang mang thai, quan trọng là thân thể còn khó chịu,thai vị chưa ổn. Phu nhân có thể nhịn được khẩu khí này xuống, nhưng Lục thiếu gia còn chưa ra đời có thể nhịn đước khẩu khí này xuống hay sao? Nếu Lục thiếu gia ở trong bụng vì thế mà làm ầm ĩ....” Giọng nói của Dịch thị ngừng lại một lát, dập đầu như giã tỏi rồi ngẩng đầu lên, “Tứ phu nhân, chuyện này, từ đầu tới cuối chỉ có Tần di nương đòi bỏ đi. Nhưng phu nhân nhất định phải mở mắt nhìn cho rõ ràng, hiểu rõ mới được. Cũng không thể để cho người thân đau đớn, tạo thành thù hận, để cho bọn tiểu nhân chiếm được tiện nghi!”(**)
(*) tức giận đến nỗi hiền lành như Phật cũng phải lộ diện,, cũng bị làm cho chết.
(**)Nguyên văn 白白便宜了那些小人: uổng công cho bọn tiểu nhân được tiện nghi.
Hổ Phách ở một bên nghe vậy thì trong lòng”Bang bang” nhảy loạn.
Lời này của Dịch di nương có đạo lý.
Ai cũng biết thân thể của Tứ thiếu gia suy yếu, bị Ngũ Gia bế tung lên trên trong không trung hai cái cũng có thể bị bệnh chừng mấy ngày. Nếu như bởi vì bị người kinh mà chết, hoặc là tinh thần hoảng hốt, không thể đảm nhiệm ngôi vị Thế tử, sợ rằng Thập Nhất Nương khó thoát khỏi trách nhiệm thờ ơ, sơ xuất trong việc giám sát trông nom. Nếu vì thế mà Thập Nhất Nương vừa vội vừa giận dẫn đến đẻ non thì.....
Nghĩ tới những chuyện này,Hổ Phách bỗng nhớ lại trước đó vài ngày, Tần di nương cứ không có việc gì là lại hỏi đến tình trạng sức khỏe của Thập Nhất Nương.
Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó, Tần di nương đã lập mưu rồi?
Hổ phách lo lắng nhìn Thập Nhất Nương.
“Dịch di nương đứng lên mà nói đi!” Sắc mặt của Thập Nhất Nương có chút ngưng trọng, “Ý của ngươi, ta đều hiểu. Chuyện này, ta sẽ nói với Hầu gia. Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta cáo từ trước. Tứ thiếu gia ngủ lại có chút lúc, ta còn muốn trở về chăm nom thằng bé.” Nói xong, cho Hổ Phách một ánh mắt sai bảo, xoay người ra khỏi phòng.
“Tứ phu nhân, phu nhân hãy nghe ta nói......” Giọng nói của Dịch di nương không cam lòng, đuổi nhanh tới, Thập Nhất Nương đã bước nhanh đến trước mặt bà tử thô sử thấp giọng nói “Đừng để cho Dịch di nương nói chuyện linh tinh.” Sau đó dẫn theo Hổ Phách bước nhanh ra khỏi sân.
Mặt trời đã bắt đầu mọc, chiếu lên bậc thang ở hậu viện nóng rát, bên cạnh cây nhãn hương to như miệng bát, cây nhãn được sưởi nắng càng tỏa ra tở ra mùi thờm nồng nàn.
Thập Nhất Nương đứng ở trên bậc thang, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua kẽ hở của lá cây nhãn hương lặng yên chiếu vào bộ y phục màu xanh nhạt của nàng, chỉnh tề gọn gang sạch sẽ, không khí đều có mấy phần mát mẻ.
Hổ Phách đi theo phía sau Thập Nhất Nương không biết tại sao Thập Nhất Nương dừng lại ở nơi này, kiễng chân, dõi theo ánh mắt của Thập Nhất Nương nhìn qua, thì vừa lúc nhìn thấy bụi cây lăng tiêu(*) màu xanh lá leo lên bức tường màu trắng.
(*)cây dây leo trồng làm giàn hoa, cũng làm thuốc đông y.
Bên trong bức tường màu trắng, Văn di nương ở.
“Phu nhân, ” Hổ Phách suy đoán tâm sự của Thập Nhất Nương, “Người xem, chúng ta có cần đến chỗ Văn di nương ngồi một lúc hay không? Nói đến, quà cưới của Thu Hồng bên đó phu nhân còn không chưa ban thưởng đâu ạ? Chọn ngày không bằng gặp dịp, nô tỳ thấy, tiện thể hôm nay đi đi!”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi đi mở tráp kính trang sức của ta, lấy một đôi trâm Đinh Hương Hoa bằng vàng rồi dùng hà bao đóng lại, coi như là quà cười tặng Thu Hồng đi!”
Hổ Phách vâng lời, chạy về chính phòng.
Gió nhẹ thổi qua, cả Đông tiểu viện im ắng.
Cửa sân viện của Tần di nương đóng kín, cửa sân viện của Kiều di nương và Dương thị thì khép hờ, có hai tiểu nha hoàn còn chưa để kiểu tóc đang ở dưới cây đại thụ giữa hai sân viện chơi trò nhặt bao cát, dường như nghe được cái gì, một tiểu nha hoàn trong đó chợt nhảy lên, vội vã nói tiểu nha hoàn còn lại mấy câu rồi nhanh như chớp chay nhanh vào sân viện của Dương thị, cửa cũng theo đó “chi nha” một tiếng đóng lại.
Tiểu nha hoàn còn lại từ từ đứng lên, ủ rũ đi vào sân viện của Kiều di nương.
Thập Nhất Nương khẽ nở nụ cười.
Hổ Phách đã quay trở lại: “Phu nhân, gói xong đồ rồi ạ!” Sau đó đem hà bao đưa cho Thập Nhất Nương nhìn.
Thập Nhất Nương không mở ra, gật đầu, cùng Hổ Phách đi vào sân viện của Văn di nương.
Văn di nương đang kiểm kê của hồi môn của Thu Hồng, trên bàn, trên ghế, trên bàn trà...... đều bày đặt đồ.
“Chúng ta vào trong nội thất ngồi đi!” Thập Nhất Nương cười đi vào nội thất.
Nội thất cũng không khá hơn chút nào, mười mấy xấp lụa Lăng La được xếp chồng ngăn nắp lên nhau trên đại kháng phía đông(bên phải) gần cửa sổ.
Văn di nương dẫn Thập Nhất Nương lui qua Đại kháng ở phía tây (bên trái), còn mình thì đẩy vải vóc vào nên trong, nửa ngồi ở bên phải.
“Phu nhân có chuyện gì thế?” Văn di nương cười nhận lấy chung trà trong tay Đông Hồng, cung kính đặt ở trước mặt Thập Nhất Nương.
“Mấy ngày qua bận rộn, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Cũng không còn tâm tình đến chỗ này của di nương ngồi một lát.” Nói đến đây, ra hiệu bảo Hổ Phách đem quà cưới cho Văn di nương.
Văn di nương đương nhiên là cảm ơn rối rít, lại gọi Thu Hồng ra bảo dập đầu lạy ba cái với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nhận lễ này, bưng chung trà uống ngụm nhỏ.
Văn di nương là một người thông minh, đưa mắt ra hiệu cho các nha hoàn hầu hạ trong nhà lui xuống.
Thập Nhất Nương nhẹ giọng hỏi nàng: “Nghe nói, lúc Văn di nương mới vừa vào cửa,vốn dĩ ở tây sương phòng tại hậu viện của nhà cũ Hầu gia, sống trong một viện cùng với Tần di nương, Đông di nương?”
Văn di nương khẽ thu lại nụ cười, ở trong lòng thầm thở dài.
Có một số việc, muốn tránh cũng tránh không xong!
Có điều, như vậy cũng tốt.
Thay vì tâm lúc nào cũng bì đè ép, không bằng nói cho Thập Nhất Nương, để Thập Nhất Nương đem chuyện năm đó tra rõ ràng, mình cũng có thể an tâm ngủ một giấc.
Văn di nương gật đầu: “Người trong nhà chưa từng có nghĩ tới nô tỳ sẽ đến Hầu gia làm thiếp thất, vốn là chuẩn bị những của hồi môn kia nhưng đều không dùng được rồi, chẳng qua là mấy nha hoàn, bà tử hầu hạ bên cạnh có chút không nỡ. Cũng bởi vì là từ phương nam đến phương bắc, phong tục tập quán có nhiều bất đồng, người trong nhà nói chuyện với Thái phu nhân, Thái phu nhân đáp ứng nô tỳ dẫn đám người thường dùng đi theo. Cũng đều dựa theo lệ cũ ở trong phủ an bài cho nô tỳ thêm nha hoàn, bà tử, nhiều người bên cạnh nô tỳ, nhưng chỉ có một mình nô tỳ ở tây sương phòng. Bên cạnh Đông di nương và Tần di nương thêm hai nha hoàn, hai bà tử thô sử, số lượng người ít, thì ở đông sương phòng.”
Theo như lệ cũ, bên cạnh di nương hẳn là có một nha hoàn tam đẳng, hai tiểu nha hoàn, hai bà tử......
“Theo lệ cũ tại sao không cho Đông di nương và Tần di nương thêm nha hoàn, bà tử?” Thập Nhất Nương đặt chén trà trong tay xuống.
Tiếng đồ sứ va chạm nhẹ vang lên thanh thúy mà lại trong trẻo.
“Lúc ấy trong nhà không an ổn lắm, hôm nay, ngày mai, luôn luôn người đi lại. Thái phu nhân đang bệnh, Tam phu nhân mang có bầu, cũng cần người, Nhị phu nhân phải chăm sóc Thái phu nhân, giúp đỡ Thái phu nhân quản lý ngoại viện, mất Tứ phu nhân đã mất vừa mới chủ trì việc nội trợ bếp núc, khó tránh khỏi có lúc chiếu cố không chu đáo, đành phải ủy khuất người trong phòng mình đầu tiên. Lập tức từ ngoại viện điều thêm mấy nha hoàn mới vừa vào phủ đến phòng Đông di nương, Tần di nương hầu hạ. Lại sợ mấy người này không hiểu quy củ, Tứ phu nhân đã mất còn cố ý phái ma ma vốn ở bên cạnh mình hầu hạ sang.”
Ánh mắt của Văn di nương trấn tĩnh thư thái, thái độ bình thản thẳng thắng, khác một trời một vực với vẻ cười đùa xen lẫn mấy phần xa cách và đề phòng.
Thập Nhất Nương biết lúc này Văn di nương nói những lời này là thật.., cũng không cùng nàng ấy đi vòng vèo, thẳng thắn nói: “Mặc dù ta cùng đại tỷ chỉ có vài lần duyên phận, nhưng cảm thấy tỷ ấy là khôn khéo có khả năng lại là cô gái thông minh lanh lợi. Chiếu theo lẽ thường, đừng nói là khi ấy Hầu phủ bấp bênh gặp khó khăn, chính là lúc bình thường, các di nương mang thai, cho dù thời điểm chiếu cố cẩn thận, làm sao có thể để cho các di nương đứng thẳng theo quy củ? Không biết này quy củ là lập pháp như thế nào?”
“Tứ phu nhân đã mất bảo chúng nô tỳ đứng thẳng theo quy củ, cũng chỉ là những việc vấn an sáng chiều, sắp bàn đặt đũa, bưng canh bưng thuốc, nữ công may vá….mà thôi.” Văn di nương nói, “Chẳng qua nô tỳ mới tới, làm tiểu thư kiêu ngạo ở nhà đã quen, nhất thời không sửa được, thêm nữa chỉ vào phủ không bao lâu thì đã có bầu, thai nhi dường như không khỏe, chỉ hầu hạ Tứ phu nhân đã mất được mấy ngày thôi. Không giống Đông di nương và Tần di nương, đã quen làm từ nhỏ, bảo các nàng ấy nghỉ ngơi, chân tay còn luống cuống ấy chứ. Lại thấy Tứ phu nhân ngày đêm bận rộn, thấy thân thể không có gì đáng ngại, lập tức hầu hạ trong phòng Tứ phu nhân.” Nói đến đây, giọng nói của Văn di nương dừng lại một lát, rồi nói tiếp, “Sau khi Hầu gia đi, đem công việc ở ngoại viện giao cho Bạch tổng quản. Nhưng khi đó, người ở bên ngoài đều truyền rằng Vĩnh Bình Hầu phủ gặp xui xẻo, mấy quản sự ngoại viện thất chủ nhân Từ gia không có ở đây, chỉ có đàn bà con trẻ, dần dần có chút không an phận. Đem một gian hàng mà mình tự quản nước chảy không lọt, trông chờ đến khi Từ gia suy tàn là có thể cuỗm bỏ đi. Bạch tổng quản lại vừa đươc thăng làm tổng quản, những tên quản sự không an phận này lại là những kẻ từng làm việc ở trong tay lão hầu gia, Bạch tổng quản dần dần đè không xuống được. Thái phu nhân đang bị bệnh đành phải đi ra ngoài quản lý công chuyện. Trước mắt, Nhị phu nhân chăm bệnh cho Thái phu nhân bởi cũng học biết tính toán, lúc tinh thần của Thái phu nhân tinh thần không được tốt thì thỉnh thoảng giúp tính toán ít tiền thưởng, về sau bệnh của Thái phu nhân càng ngày càng nặng, mọi chuyện ở ngoại viện đều giao vào tay cho Nhị phu nhân và Bạch tổng quản.
“Các ma ma quản sự nội viện thấy tình huống của ngoại viện tình huống, cũng có vài ma ma lão luyện nổi dị tâm( âm mưu, tính toán), lúc thì nói nhanh đèn, nến niếc không đủ phải mua thêm, lúc thì nói đồ đã vỡ phải mua, ngày ngày la hét muốn tiền, lại không giao nộp sổ sách ra; cũng có vài ma ma lúc đầu được Nhị phu nhân trọng dụng, đột nhiên đổi chủ tử, tác phong làm việc hoàn toàn không giống nhau, muốn sai đi làm việc còn không biết có làm nổi không nữa, chỉ biết sống ngày nào hay ngày ấy; còn ở một bên xem náo nhiệt, rồi nói mình không làm gì cũng không cầu có công, chỉ cầu không chết, lề mà lề mề. Tứ phu nhân quá cố đè người này xuống thì người kia lại nổi lên, mười ngón tay cũng không đủ dùng. Một thời gia sau, cũng tránh không khỏi có chút nóng nảy. Nghĩ tới mọi chuyện trong phủ khi ở trong tay Nhị phu nhân đều thuận lợi, sao vào tay mình lại chuyển biến khác rồi? Cũng không nói cho ai biết, sợ người khác biết rồi chê cười, nín nhịn tức giận đấu lên đấu xuống cùng với mấy bà ma ma quản sự, về đến phòng thì nằm xuống đã ngủ, ngay cả nói cũng không thích nhiều lời, chỗ Thái phu nhân cũng đi đến ít dần, nào có con tinh lực (tinh thần và sức lực) quản chúng nô tỳ đây? Toàn bộ công chuyện trong nhà chuyện, đều giao cho Đào ma ma!”
Thập Nhất Nương hơi bất ngờ.
Không biết thế nào lại nghĩ đến Đại thái thái.
“Vậy Đào ma ma đối với các ngươi...... Như thế nào?”