Tinh thần Thập Nhất Nương phấn chấn hẳn lên, nói: “Vậy Thất tỷ nói như thế nào?”
“Thất Nương tất nhiên là đồng ý lời của muội nói rồi… ” Ngũ phu nhân cười nói: “Hơn nữa, chuyện này chỉ có hai cách giải quyết. Một là nạp thiếp. Hai là cho làm con thừa tự. Nhưng muội cảm thấy, nếu như lúc này Thất Nương đồng ý nạp thiếp, ở trước mặt người bên ngoài chính là đã mất đi sự sủng ái của Chu An Bình, cũng đã mất đi nơi sống yên ổn tại Chu gia. Nạp thiếp chắc chắn là không thể được rồi.”
Lời này đã nói lên nỗi lòng của Thất Nương rồi.
Nụ cười của Ngũ phu nhân lại rạng rỡ thêm vài phần: “Chu gia lão thái thái không phải sống chết la hét mà đòi cho làm con thừa tự bằng được sao? Chúng ta cứ cho con thừa tự là được rồi. Hơn nữa để xem lão thái thái đồng ý cho làm con thừa tự của ai, thì chúng ta cứ cho làm con thừa tự của người đó là được rồi. Đến lúc đó, chúng ta ăn ngon, mang theo tiền bạc mà nuôi đứa bé kia. Đã vội vàng đem con trai cho người ta làm con thừa tự, muội cũng không tin, cha mẹ đẻ của đứa bé kia không nghĩ ra cách nào. Cho dù họ không nghĩ ra cách gì, nhưng chúng ta phải nghĩ ra cách đánh trả hoàn toàn khác biệt. Đến lúc đó hãy để cho lão thái thái gieo gió thì gặt bão, cực khổ khó nói lên lời! Sau đó lại tìm một cơ hội công bố rằng đứa con thừa tự kia bất hiếu, chúng ta lại có người trong quan phủ, toàn bộ mọi chuyện không tốt đều được giải quyết. Để xem Chu gia lão thái thái còn hung hăng càn quấy thế nào! Gây khó dễ được cho lão thái thái, Chu An Bình sẽ bởi vì chuyện này mà áy náy trong lòng với Thất Nương, đến lúc đó Chu gia như thế nào, còn không phải là Thất Nương định đoạt. Bây giờ cứ đấu đi đấu lại cùng Chu An Bình thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chu An Bình chính là chỗ dựa cả đời của Thất Nương.”
Thập Nhất Nương đổ mồ hôi.
Nghĩ đến lời của nương trước khi các nàng đi… Chắc hẳn Thất Nương đã tám chín phần quyết định tiếp nhận ý kiến của Ngũ phu nhân rồi!
Mà Ngũ phu nhân thấy Thập Nhất Nương không lên tiếng, cũng không vui mà nói: “Như thế nào? Tứ tẩu cảm thấy ý kiến này của muội không được sao?”
Hơn nữa đây cũng là một cách giải quyết, quan trọng nhất chính là đây là cách mà Thất Nương có thể nghe lọt tai.
Nhận con của Tứ Nương làm con thừa tự, mặc dù lời của Nhị lão gia nói ra có tác dụng quan trọng, nhưng cuối cùng như thế nào thì còn phải xem Thất Nương. Thất Nương mà đồng ý thì sợ là có mời Đại lão gia đến thì cũng không có tác dụng gì lớn. Nhưng nếu Thất Nương mặc kệ thì cho dù Nhị lão gia có tự mình đến Yên Kinh tìm Dư Di Thanh cũng chẳng có ích gì.
Ngũ phu nhân trong lúc vô tình hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch của nàng.
“Ý kiến này rất hay!” Thập Nhất Nương cảm thán: “Bởi vậy, Nhị thúc nhà tẩu cũng khó mà nói được gì.”
Tại anh tại ả tại cả đôi bên, có thể Chu lão thái thái và Thất Nương đều sai. Nhưng các nàng chỉ quen biết mỗi Thất Nương, chuyện nghe được cũng chỉ từ một phía là Thất Nương, bảo vệ cũng là lợi ích của Thất Nương.
Thập Nhất Nương chân thành nói với Ngũ phu nhân: “Cảm ơn Ngũ đệ muội, chuyện này nhờ có đệ muội có thể ra mặt, nếu không thì chúng ta thật không biết phải làm thế nào mới tốt!”
“Người trong nhà, có chuyện gì nên cùng góp sức…” Ngũ phu nhân che tay áo cười: “Tứ tẩu chẳng qua là quan tâm quá hóa loạn, tạm thời không thể nghĩ ra được mà thôi.”
Hai người đang nói chuyện, xe ngựa đã ngừng lại, về đến nhà rồi!
Ngũ phu nhân dặn dò: “Ngày mai, Tứ tẩu vẫn là nên trở lại ngõ Cung Huyền thì tốt hơn. Tuy rằng Thất Nương đã nắm được biện pháp, nhưng mà dẫu sao Nhị lão gia cũng là phụ thân, sợ rằng tạm thời sẽ không muốn. Còn có bên chỗ Dư thái thái, có một người ra mặt nói chuyện giúp, cũng sẽ tốt hơn, giảm đi trách nhiệm của mình…”
“Tẩu nhớ rồi.” Thập Nhất Nương nói xong, cùng Ngũ phu nhân xuống xe ngựa, lại ngồi xe nhỏ có màn trướng màu xanh đi đến chỗ Thái phu nhân.
“Thế nào? Còn nhớ mà trở về sao!” Thái phu nhân trêu ghẹo hai người: “Thất Nương có khỏe không?”
Các nàng bèn giải thích cho Thái phu nhân nghe, Thất Nương đến Yên Kinh là để xem bệnh.
“Trong lòng khó chịu…” Ngũ phu nhân ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân, giúp Thất Nương nói chuyện: “Thất Nương nói sáng sớm ngày mai sẽ tới vấn an nương, con bèn cản lại.”
“Con cản lại là đúng.” Thái phu nhân gật đầu: “Trong lòng Thất Nương chắc là đang rối loạn, cũng đừng có để con bé thêm một chuyện nữa. Đợi bệnh của con bé có chuyển biến tốt, đến lúc đó vui vẻ tới gặp ta, ta gặp cũng sẽ vui mừng.” Sau đó liền hỏi hai con dâu: “Có ở lại ăn cơm không…?”
Thập Nhất Nương đang muốn trả lời thì Ngũ phu nhân đã nói: “Chúng con ăn rồi ạ, ăn rồi ạ. Dư thái thái giữ chúng con ở lại ăn cơm tối, cho nên mới về trễ một chút.”
“Vậy các con mau về phòng đi…” Thái phu nhân cười nói: ” Sân ca nhi với Cần ca nhi không thể một ngày không gặp mẫu thân!”
Hai người khom gối hành lễ rồi lui ra ngoài.
Thập Nhất Nương áy náy nói: “Vì chuyện của tẩu mà lại để cho đệ muội phải nói giúp trước mặt Thái phu nhân… Hay là Ngũ đệ muội đến chỗ tẩu ăn cơm tối đi? Để tẩu làm hai phần thức ăn chiêu đãi đệ muội nhé.”
“Tẩu lo lắng cho Cẩn ca nhi, muội cũng nhớ đến Sân ca nhi. Hay là để hôm khác quấy rầy Tứ tẩu đi…” Ngũ phu nhân nói xong, muốn cáo từ với Thập Nhất Nương thì lại gặp Tam phu nhân và Phương thị ở trước mặt đang đi tới.
“Tam tẩu đến vấn an nương sao?” Ngũ phu nhân chào hỏi, mọi người nói chuyện với nhau rất có lễ nghĩa.
“Đúng vậy!” Tam phu nhân cười nói, “Nghe nói các đệ muội vừa đi sang nhà Dư thái thái chơi?”
Ngũ phu nhân gật đầu cười nói: “Muội nghe nương nói, Tam tẩu cảm thấy Đại thiếu phu nhân có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hiếu thuận hiền thục, vốn là không cần Tam tẩu dạy lễ nghĩa? Vậy chẳng phải Tam tẩu có thể trở lại Sơn Dương rồi sao? Nếu như Tam tẩu trở về Sơn Dương, Đại thiếu phu nhân cũng có thể theo cùng ư?”
Tam phu nhân sững sờ rồi vụng về nói: “Cái này còn phải xem ý nương muốn thế nào…!”
Ngũ phu nhân lại “À!” một tiếng, nửa trêu chọc, nửa đứng đắn nói: “Muội cũng mặc kệ chuyện này, nói tóm lại, lễ đầy tuổi của Cẩn ca nhi, Đại thiếu phu nhân đưa một cổ tịch giá trị liên thành cho Cẩn ca nhi làm hạ lễ, đến lễ đầy tuổi của Sân ca nhi nhà muội, Đại thiếu phu nhân cũng phải đưa một cái cổ tịch giống như vậy cho Sân ca nhi nhà muội mới được, nếu không thì, muội sẽ đuổi đến tận Sơn Dương để lấy đấy!”
Tam phu nhân, Phương thị cùng Thập Nhất Nương nghe vậy, sắc mặt đều có chút biến đổi.
“Cổ tịch giá trị liên thành?” Tam phu nhân lẩm bẩm, nhìn qua Phương thị.
Phương thị có chút mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Là của hồi môn của Đại bá phụ cho con, được dịp dùng được nên lấy tặng mà thôi!”
Lông mày Thập Nhất Nương nhăn lại, kéo Ngũ phu nhân: “Một ngày không có ở lại phòng. Tam tẩu còn muốn đi vấn an Thái phu nhân đấy!” Sau đó thúc giục Tam phu nhân: “Tiểu nha hoàn đã đi vào bẩm báo rồi, Tam tẩu và cháu dâu nếu không đi vào, Thái phu nhân sẽ gọi người đến hỏi!” Sau đó lôi Ngũ phu nhân đi.
Tam phu nhân nhìn chằm chằm thật lâu vào bóng lưng của Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân, lúc này mới ngoái lại, liếc Phương thị thật sâu, rồi sau đó xoay người đi vào chính sảnh.
Ánh mắt Phương thị tối sầm lại, khe khẽ thở dài, rón ra rón rén đi theo vào.
Thập Nhất Nương không khỏi nhắc nhở Ngũ phu nhân: “Chúng ta làm trưởng bối, sao phải khó xử tiểu bối!”
“Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát”. Ngũ phu nhân không cho là đúng, “Ai bảo Tam tẩu đối xử hà khắc với mọi người? Nếu không muội cũng sẽ không luôn luôn chọn Tam tẩu mà châm chọc.” Lại nói: “Chẳng qua, lời đã nói ra rồi, muội như vậy, cũng là vì Đại thiếu phu nhân thôi. Tam tẩu lại đứng trước mặt người khác mà khoe khoang quá lời về Đại thiếu phu nhân. Thế nhưng ngày thường lại vô cùng nghiêm khắc với Đại thiếu phu nhân. Đừng nói là miễn vấn an sáng chiều, cho dù là một ngày ba bữa, Đại thiếu phu nhân cũng đều giữ vững khuôn phép. Chúng ta cũng đều làm con dâu, nương có bao giờ đối xử như vậy với chúng ta? Tam tẩu thật sự là khoe khoang đắc chí đến không thỏa đáng rồi! Nếu không nương cũng sẽ không áp chế tẩu ấy một, hai lần như vậy.
“Lần này, muội dứt khoát nói rõ ra rồi, lấy tính tình của Tam tẩu, nếu như là lúc bình thường, nhất định sẽ trừng phạt Đại thiếu phu nhân một phen. Thế nhưng bây giờ Tam tẩu muốn đi Sơn Dương, cũng chỉ có thể nhịn xuống. Không chỉ phải nhịn, còn phải tiếp tục khoe khoang Phương thị trước mặt Thái phu nhân. Như vậy Phương thị sẽ biết làm thế nào để bắt chẹt Tam tẩu, sau này cũng sẽ không trở thành giống như cô con dâu nhỏ, khúm núm nhìn sắc mặt của mẹ chồng mà làm việc. Hơn nữa cho dù ngày sau, Đại thiếu phu nhân có chỗ nào không đúng, lúc trước Tam tẩu khoe khoang con dâu như một đóa hoa, về sau cũng không dễ dàng xử lý công khai. Lại nói, “Dù sao Phương gia cũng là một danh gia vọng tộc ở Hồ Châu, ở trong tầng lớp tri thức (nhân sĩ), lại được hưởng danh dự quyền lợi. Nếu có lời lẽ nào truyền đi, trên mặt những trưởng bối như chúng ta cũng không vẻ vang gì. Tứ tẩu cũng đừng quên, Hâm tỷ nhi, Sân ca nhi nhà chúng ta, còn nhà các tẩu nữa… ” Ngũ phu nhân nói xong, giọng điệu chậm lại: “Giới ca nhi, Cẩn ca nhi cũng còn chưa có mai mối gì đâu đấy nhé!”
Thập Nhất Nương bất đắc dĩ mà cười.
Rõ ràng là võ đài của bản thân mình cùng Tam phu nhân, vậy mà vẫn khăng khăng cây ngay không sợ chết đứng, lý lẽ hùng hồn.
Hơn nữa, lời đã nói ra, có trách móc cũng không ích gì. Sau này chỉ có thể giúp Tam phu nhân và Phương gia bù đắp quan hệ một chút mà thôi.
Trở về phòng, Từ Lệnh Nghi đang dựa trên đại kháng gần cửa sổ trong nội thất mà đọc sách, Cẩn ca nhi ngủ bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Cẩn ca nhi không khóc nháo sao ạ?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi.
Từ Lệnh Nghi thả sách, vô cùng yêu thương sờ lên tóc của Cẩn ca nhi, thấp giọng nói: “Lúc tối có ầm ĩ một lúc. Ta đến thì luôn luôn chơi cùng con, đến lúc mệt rồi thì con đi ngủ.”
Thập Nhất Nương vô cùng áy náy, lại hôn một chút lên hai má của con trai: “Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong liền cười không ngừng: “Cẩn ca nhi là con trai, cũng sẽ không thể là cái nút thắt trên dây lưng của nàng cả đời được. Lúc nên buông tay thì buông tay thôi!”
Trong lòng Thập Nhất Nương vẫn vô cùng khó chịu. Ngồi ở chỗ kia, cầm bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi một lúc thật lâu.
“Nhanh đi thay quần áo đi!” Từ Lệnh Nghi lên đường, “Trời không còn sớm, nàng đã ở bên ngoài cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm chút!”
Tuy không được ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương cũng không có cảm giác đói, nhưng nàng vẫn sai bảo tiểu nha hoàn làm cho nàng một bát mì, lại sợ Từ Lệnh Nghi đa nghi, giải thích với hắn: “Ở trong nhà Tứ tỷ ăn không no!”
“Vậy thì nấu chén cháo tổ yến.” Từ Lệnh Nghi sai bảo tiểu nha hoàn, “Buổi tối ăn nhiều cẩn thận tiêu hóa không tốt.”
Đúng vậy, theo góc độ dinh dưỡng, cháo tổ yến càng có chất dinh dưỡng.
Thập Nhất Nương cười cười, đi đến tịnh phòng.
Đến nửa đêm, lại bị đói bụng làm tỉnh giấc.
Nàng do dự xem có nên tìm hai khối điểm tâm ở bên trong cái bình sứ ở đầu giường để lót dạ hay không, Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh lại đột nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Ngủ không được à?” Giọng nói ngái ngủ, dĩ nhiên là bị đánh thức do nàng xoay người.
“Không có gì.” Thập Nhất Nương vội hỏi: “Chỉ là đột nhiên tỉnh. Hầu gia nhanh ngủ đi! Đừng để ý đến thiếp …” Quyết định chờ Từ Lệnh Nghi ngủ rồi nàng mới đứng dậy.
Trong bóng tối, nàng nhẹ nhàng dựa sát lại.
Tấm thân nhỏ nhắn mềm mại như liễu xuân dựa vào hắn, làm cho hắn đột nhiên không có buồn ngủ.
“Không phải là muốn ta đấy chứ!” Vừa nói, tay vừa thăm dò xuống dưới.
“Cái gì á!” Thập Nhất Nương gắt lên.
Mấy ngày trước, nguyệt sự của nàng đến, vừa mới hết hôm qua.
Từ Lệnh Nghi không sờ được đến vật trong ấn tượng, thấp giọng cười rộ lên.
Sau đó, nắm tay nàng hướng xuống dưới thân mình.
“Ta nhớ nàng lắm, làm sao bây giờ?” Khẽ thủ thỉ bên tai nàng.
Toàn thân Thập Nhất Nương nóng lên, thuận tiện nhéo hắn một phát: “Vậy thì Hầu gia cứ tiếp tục nhớ đi!”
Từ Lệnh Nghi cười cười cắn lỗ tai của nàng, đem nàng đặt ở dưới thân,…