Ăn bữa sáng xong, Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, Từ Tự Giới đến thăm Từ Tự Truân, thái phu nhân kêu Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương đi đông sảo phòng ngồi.
“Dịch di nương đi rồi, Cần ca nhi cùng Kiệm ca nhi ở tại ngoại viện, sân của Tam phòng cũng trở nên trống vắng.” Thái phu nhân ngồi ở trên mỹ nhân tháp, cười nói,” Ta nghĩ, với sự khôn khéo vợ lão Tam chúng ta, trong phòng những đồ đạc nên thu hẳn là đều thu. Cũng không sợ bị ai tiện tay bê đi.” Nói xong, nhìn Thập Nhất Nương, “Ta thấy, con tìm hai thô sử bà tử giúp họ đem những thứ hương án đó….Thạch Đắng trông chừng là được rồi!”
Khó được thái phu nhân có tâm tình tốt như vậy, trêu ghẹo đến Tam phu nhân.
Thập Nhất Nương cười trả lời ”Vâng”.
Thái phu nhân hơi gật đầu, dần dần thu lại nụ cười:” Ta nghe nói mấy ngày nay thân thể của Tần di nương ở trong phòng con không được khỏe?”
Thập Nhất Nương giật mình, không khỏi ngẩng mặt nhìn Từ Lệnh Nghi.
Sắc mặt của Từ Lệnh Nghi bình tĩnh, chẳng qua ánh mắt sắc bén như thường ngày đã trả lời nàng.
Trong lòng Thập Nhất Nương âm thầm thở dài, đang muốn trả lời, thái phu nhân lại nói với Thập Nhất Nương:” Có bệnh sớm trị, tránh kéo dài, trở thành bệnh nặng. Chuyện này, con phải để ở trong lòng. Phải biết rằng, trong viện ngoài Tần di nương ở trong viện của con, còn có Văn thị, Kiều thị và Dương thị. Đặc biệt là Dương thị kia, là người được Thái hậu nương nương đã đi về cõi tiên ban thưởng cho, càng không thể có qua loa sai sót. Nếu hai ngày nữa Tần di nương còn chưa đỡ, thì tạm thời chuyển đến Quân Tử Hiên ở hậu hoa viên, nếu còn không thấy khỏe thì chuyển đến biệt viện Lạc Diệp Sơn bên kia ở mấy ngày. Tránh cho Dụ ca nhi trở về thấy Tần di nương bệnh, lại còn cùng các di nương khác ở cùng một chỗ, trong lòng khó chịu!”
Trong lúc nhất thời, trong phòng tĩnh lặng lẽ.
Thập Nhất Nương do dự trả lời ”Vâng”, ánh mắt vẫn không ngừng liếc Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng.
Ánh mắt hai người ngay tại không trung chạm vào nhau.
Từ Lệnh Nghi liền hướng tới nàng gật gật đầu.
Dịch di nương đi không bao lâu, Thập Nhất Nương trở về viện tử của mình.
Mấy vị di nương rối rít đến vấn an.
Thập Nhất Nương hỏi Tần di nương: “Vài ngày trước nói thân thể khó chịu. Mấy ngày nay đỡ hơn chút nào chưa?” Lại nói,” Ta nhìn sắc mặt của di nương không được tốt lắm!”
Tần di nương mặc áo lụa màu trắng bên trong, khoác áo màu đỏ gụ bên ngoài. Khiến vẻ tiều tụy trên gương mặt càng thêm tiều tụy.
” Đa tạ phu nhân nhớ thương.” Tần di nương vội nói,” Phu nhân bảo nô tỳ có bệnh phải khám bệnh, ta uống mấy viên sinh tân đan tiêu khát (*), người đã đỡ hơn rất nhiều rồi ạ.”
(*)Bệnh tiêu khát: Đông y chỉ chứng uống nhiều nước, tiểu tiện nhiều lần, bao gồm cả các bệnh tiểu đường, tháo nước…
Thập Nhất Nương khẽ chép miệng, quay đầu nói chuyện với Văn di nương:” Mắt thấy nhanh đến mùng sáu tháng sáu, nhưng mấy ngày nay ta đều ở trong phòng thái phu nhân, hôn sự Thu Hồng chuẩn bị ra sao rồi? Đã định xuất giá từ nơi nào chưa?”
Cha mẹ của Thu Hồng đều đi theo Văn di nương từ bên Dương Châu bên tới, vì có thái phu nhân đáp ứng, cho nên cũng không vào Từ gia, nhưng Văn di nương lại không có của hồi môn, cho nên vẫn do Văn gia nuôi dưỡng, giúp Văn di nương chạy chút việc kinh doanh bên ngoài. Từ sau khi Văn di nương cùng Văn gia không thân thiết nữa, người Văn gia muốn cả nhà Thu Hồng quay về Dương Châu. Phụ thân Thu Hồng lấy câu “Từ xưa trung thần không hầu hai chủ”, để Thu Hồng ở lại hầu hạ bên người Văn di nương, bản thân mình thì nghỉ việc, ở bên ngoài phủ Tế Nam mở gian hàng bán hàng nam bắc, trên thực tế vẫn như trước giúp Văn di nương chạy việc kinh doanh bên ngoài. Lần này Thu Hồng gả đi gấp quá, phụ thân Thu Hồng lại có việc kinh doanh phải ra ngoài, Văn di nương không có sản nghiệp hồi môn, lại không thể xuất giá từ trong phủ ra.
Cho nên Thập Nhất Nương mới hỏi chuyện này.
Văn di nương vội cười nói:”Đây cũng là do nô tỳ không phải, thấy phu nhân luôn bận rộn, sợ phu nhân phiền lòng. Việc này vẫn chưa kịp nói cùng phu nhân. Thu Hồng đã bái nhận Tống ma ma làm nghĩa mẫu(*), ngay tại trong phòng của Tống ma ma xuất giá. Về phần hôn sự, hai bên sớm chuẩn bị xong đâu vào đấy, chỉ chờ ngày làm tân nương vào cửa thôi ạ.”
(*)nguyên văn là làm con gái nuôi.
Dương thị nghe xong liền cười chúc mừng Văn di nương, nói đợi lát nữa đi tặng đồ cho Thu Hồng làm quà cưới.
“Hỷ sự (cưới xin) chính là muốn mọi người vui vẻ náo nhiệt.” Văn di nương cũng không khách khí, cười khanh khách nói,” Muội cũng muốn mời mọi người đến chỗ của muội ngồi chơi.”
Tần di nương vẫn luôn thấp thỏm không yên nhưng từ buổi sáng hôm nay sau khi nghe nói Dịch di nương bị đưa đến Sơn Dương, Tần thị như được ăn mai định tâm hoàn (thuốc an thần), nhất thời thoáng an tâm hẳn.
Năm đó, Đông di nương một xác hai mạng, mọi ngọn nguồn sự việc đều chỉ vào Nguyên Nương, bất kể là Từ Lệnh Nghi hay thái phu nhân cũng được, vì thanh danh “Phu nhân Vĩnh Bình hầu”, không những có kiên quyết cứng rắn áp chế chuyện này xuống, mà mọi chuyện diễn ra trong ngày thường nên như thế nào, vẫn là để như thế.
Hiện giờ vụ án vu bà dùng thuật nguyền rủa, tuy có quan hệ với mình và Dịch di nương, nhưng sau khi phát hiện mặt nạ bị hù dọa của Từ Tự Truân ở phòng Nhạn Dung, Thập Nhất Nương cũng không thoát khỏi có liên quan giống như Nguyên Nương trước đây.Vì thanh danh của “phu nhânVĩnh Bình Hầu”, Từ Lệnh Nghi khẳng định sẽ tìm biện pháp đem chuyện này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Sau khi chuyện phát sinh, quả nhiên như mình dự đoán.
Trước là đem chuyện Từ Tự Truân bị dọa và chuyện “tai bay vạ gió” gắn với nhau, áp chế chuyện vu cổ; sau đó là Dịch di nương của Tam phòng gánh tội, để mình và Nhạn Dung, Thập Nhất Nương đều thoát ra…… Dựa theo suy đoán của mình, tiếp theo, trước mặt mọi người, Từ Lệnh Nghi sẽ đưa Dịch di nương đến chỗ gọi là Sơn Dương, sau đó lặng lẽ đem đám người Nhạn Dung xử tử, cuối cùng mới đến phiên mình……
Nếu mình giống Nhạn Dung, chỉ là một nha hoàn, tự nhiên chỉ có mệnh là bị ngầm xử tử, nếu mình giống Dịch di nương, không có con trai, tự nhiên chỉ có mệnh bị đưa đi. Nhưng mình không phải vậy. Mình là di nương lại sinh con trai.
Nếu đứa con này từ nhỏ ở trước mặt mẫu thân lớn lên, hơn phân nửa sẽ xem thường mình, chuyện sống chết của mình tự nhiên sẽ không quan hệ với nó; nếu đứa con này được các vú nuôi (nhũ nương) nuôi từ nhỏ đến lớn, hơn phân nửa không thân với mình, chuyện sống chết của mình cũng chỉ đổi được một tiếng thở dài mà thôi. Nhưng mình cũng không phải như thế. Lúc trước Nguyên Nương toàn tâm toàn muốn sinh vài đứa con trai, căn bản không để mẹ con mình vào trong mắt…..
Hổ dữ không ăn thịt con.
Có tầng quan hệ này, Từ Lệnh Nghi muốn rót thuốc (định tội) cho nàng, nhất định phải định được tội ngoài sáng, không chỉ phải định được tội, còn phải trấn áp được những thắc mắc…… Nhưng lý do vu cổ này, là không thể nói ra bên ngoài được.
Bằng không, chỉ cần Từ Tự Dụ làm ầm ĩ…… Từ gia sẽ không dậy nổi mặt!
Đây là mệnh, tựa như Đông thị đẻ non trước kia, tựa như lúc trước con trai Thu La chết yểu…… Đây là mệnh, khiến người ta không thể không tin vào mệnh!
Mình chính là có mệnh này!
Nghĩ như vậy, nụ cười của Tần di nương càng thêm sáng lạn.
Tần di nương góp lời cùng Văn di nương: “Chỉ cần muội muội không chê chúng ta ầm ĩ, đến lúc đó chúng ta đều đến giúp muội muội tạo không khí náo nhiệt!”
Tâm tình tốt như vậy!
Văn di nương cảm thấy có chút kinh ngạc, tuy trên mặt không thể hiện, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Trên mặt Thập Nhất Nương tươi cười, cùng với lúc bình thường không có cái gì khác biệt.
Trong lòng Văn di nương có chút nghi ngoặc.
Từ Tự Truân bị kinh hách, rõ ràng có liên quan đến Tần di nương, nhưng hiện tại, Tần di nương không những không bị cấm túc, lại còn có thể tự do ra vào. Chẳng lẽ lại giống như chuyện Đông di nương năm đó, bởi vì liên quan đến Thập Nhất Nương, liền cứ như vậy không giải quyết được nữa?
“Các vị tặng quà cưới cho Thu Hồng nhà muội, sao muội lại ngại ầm ĩ được!” Miệng Văn di nương thốt ra toàn những lời hoa mỹ, lại nhắc tới hôn sự Hổ Phách, nói, đợi chuyện Thu Hồng xong, nàng sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ chuyện đặt mua đồ cưới của Hổ Phách, cam đoan so với Thu Hồng còn náo nhiệt hơn, so với Thu Hồng còn thể diện hơn. Dương di nương cùng Tần di nương ở một bên phụ họa, không khí trong phòng trở nên vô cùng vui vẻ, trên mặt mọi người đều có ý cười. Chỉ có Kiều Liên Phòng, lẳng lặng ngồi ở một bên.
Nàng đang sầu muộn vì hôn sự của Tú Duyên.
Lần trước đi tìm Đỗ ma ma, tuy Đỗ ma ma thự nhiệt tình với nàng, nhưng mở miệng lại nói mình tuổi lớn, ngậm miệng thì nói mình không quen biết những chàng trai trẻ tuổi, đem chuyện mà nàng nhờ vả đẩy ra không còn một mảnh. Bên chỗ nương của nàng cũng không truyền lại tin tức tốt nào. Không phải người gia cảnh nghèo khó không của cải sản nghiệp, thì là cha anh có chút thể diện trong Trình Quốc phủ nhưng lại có vài khuyết điểm.
Sao nàng có thể gả Tú Duyên cho những người như vậy.
Nương lại nói nàng thiển cận.
Các nàng một là không có đồ cưới cho Tú Duyên, hai là không có nhân mạch (thế lực, chỗ dựa) cho Tú Duyên. Lựa lựa chọn chọn tìm người tốt hơn thế, ai người ta lại đồng ý cơ chứ.
Kiều Liên Phòng suy nghĩ, âm thầm thở dài.
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Tứ phu nhân, nương của Tào An đến ạ!”
Tất cả mọi người khẽ giật mình.
Nương của Tào An chính là người quét dọn ở ngoại viện.
“Bảo bà ấy vào đi!” Xem ra, là Nhạn Dung gửi thư cho người Tào gia đến xin người.
Là người cẩn thận chu đáo, quyết định nhanh chóng. Thập Nhất Nương nghĩ đều cảm thấy đáng tiếc.
Đợi sau khi nương của Tào An đi rồi, Văn di nương thông minh lập tức nói:” Phu nhân, nô tỳ không nghĩ tới phu nhân sẽ đáp ứng yêu cầu xin người của Tào gia. Có điều, nếu đã đáp ứng, nô tỳ nói câu nghe không hay nhưng lại việc hợp tình hợp lý. Nếu bệnh của Tào phụ không nhẹ, Tào gia sợ Tào phụ có chuyện không hay xảy ra, nghĩ muốn cưới con dâu về nhà sớm nhanh một chút. Nô tỳ thấy, Thu Hồng xuất giá rồi, người lập tức thả Nhạn Dung về đi, cũng tránh cho có chuyện không hay xảy ra, khiến Nhạn Dung bị trì hoãn ba năm.”
Thập Nương nghe vậy suy xét một lát, nghiêm túc nói: “Di nương nói cũng có đạo lý.”
Chuyện này, liền cứ như vậy mà quyết định xuống.
Tần di nương lại bắt đầu có chút lo sợ bất an.
Vì sao không xử trí Nhạn Dung?
Là có những chuyện mà Hầu Gia không nói với phu nhân sao? Hay căn bản vẫn là Hầu Gia không có ý xử trí Nhạn Dung?
Vậy, Dịch di nương…… Chẳng lẽ thật sự sẽ bị đuổi về Sơn Dương hay sao?
Sự tình hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo mà Tần thị mong muốn, Tần di nương trằn trọc không ngủ được, có cảm giác bất an tai họa sắp xảy ra.
Suy nghĩ nửa ngày, Tần thị lặng lẽ rời giường viết một phong thư” Trong nhà xảy ra đại sự, con mau trở về”, sáng sớm ngày hôm sau mở hòm lấy hai mươi lượng bạc ngân phiếu đưa Thúy Nhi: “Tìm cách đem thư này đến tay Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia trở về, sẽ trọng thưởng!”
Thúy Nhi xoay người mang thư đưa cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương bảo Hổ Phách tự mình giao cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nhìn thoáng qua, sai Hổ Phách đưa lại cho Thập Nhất Nương: “Để cho nàng ta gửi thư này đi! Như vậy, về sau ta cũng dễ dàng nói chuyện này với Dụ ca nhi.”
Thập Nhất Nương ảm đạm, bảo Hổ Phách đưa thư cho Thúy Nhi: “Nếu tạm thời không có ai giúp đỡ mang thư, ngươi nghĩ biện pháp giúp Tần di nương khai thông.”
Hổ Phách trả lời xong rồi đi.
Thúy Nhi cũng thuận lợi mang thư ra ngoài
Tần di nương an tâm, ở noãn các vì Dịch di nương niệm một ngày “Pháp hoa kinh”(Kinh Phật)
Có điều chính Tần thị cũng không biết, xe ngựa đưa Dịch di nương mới ra khỏi địa giới (khu vực) kinh thành thì đâm vào xe ngựa đi ngược chiều. Dịch di nương ngồi trong xe bị rơi xuống mương sông, vận khí (mạng) Dịch di nương thật không tốt, một đầu cắm thẳng trong mương, chờ đến khi kéo được xe ngựa lên khỏi mương, Dịch di nương đã không còn thở lâu rồi.