Beta: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương không chờ được Hỉ Nhi đến, mà Nam Vĩnh tức phụ lại đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghĩ đến từ khi Nam Vĩnh tức phụ chuyển đến ngoại viện, không có chuyện gì thì không tiến vào phòng của nàng, nàng căng thẳng trong lòng, đuổi người trong phòng đi, thấp giọng hỏi Nam Vĩnh tức phụ.
“Vừa rồi Ngũ thiếu gia tới chỗ ta, hỏi chuyện khi hắn còn bé…” Nam Vĩnh tức phụ thấp thỏm không yên mà nói.
Phu nhân muốn nàng chú ý hướng đi của Từ Tự Giới, là sợ Ngũ thiếu gia ở ngoại viện bị người ta bắt nạt thì có một người báo tin, mà không bảo nàng nói này nói kia. Hôm nay, lời kia của nàng là một mảnh hảo tâm, nhưng dù sao cũng đã đi quá giới hạn rồi. Phu nhân biết được, không biết có khiển trách nàng không? Nhưng nghĩ đến chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con của Phu nhân và Ngũ thiếu gia, nàng vẫn cứ kiên trì đem chuyện mới phát sinh vừa rồi nói cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương chấn động, nghĩ đến sự khác thường vừa rồi của Từ Tự Giới, không khỏi cực kỳ xúc động.
Nàng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích hợp để nói chuyện tình năm đó cho Từ Tự Giới biết sớm, cũng không muốn Nam Vĩnh tức phụ giải thích cái chuyện này giúp nàng.
Khi đó, nàng coi trọng Nam Vĩnh tức phụ, không chỉ là Nam Vĩnh tức phụ thành thực đàng hoàng, mà là thấy Nam Vĩnh tức phụ đối với mọi người, đối với mọi chuyện đều rất khéo, nàng hy vọng Từ Tự Giới có thể bị ảnh hưởng bởi Nam Vĩnh tức phụ, giải quyết mọi việc làm đến nơi đến chốn. Bây giờ xem ra, lựa chọn của nàng vẫn tương đối chính xác. Nếu không phải Nam Vĩnh tức phụ thật tâm thật ý mà đối đãi với Từ Tự Giới, Từ Tự Giới cũng sẽ không vào cái thời điểm lo sợ bất an, người nghĩ đến đầu tiên chính là Nam Vĩnh tức phụ. Nam Vĩnh tức phụ cũng không thể nói những lời an ủi Từ Tự Giới, Từ Tự Giới cũng không có khả năng phấn khởi lại nhanh như vậy đi….
“Cũng may có ngài khuyên răn hắn như vậy.” Thập Nhất Nương thấy Nam Vĩnh tức phụ có chút bất an, lập tức tán thành hành động của nàng, “Ta còn chưa kịp buồn vì chuyện này đấy!” Nói xong, nói cho nàng biết chuyện Từ Lệnh Nghi chuẩn bị cho Từ Tự Giới thắp nén hương cho Đông thị vào lễn mừng năm mới, “Trước kia vẫn một mực không nhắc tới, bây giờ đột nhiên lại để cho hắn nhận Đông thị, ta sợ trong lúc nhất thời hắn không tiếp nhận được. Ừ, trước đó nói với hắn một chút, lại sợ hắn truy hỏi đến cùng chuyện ngày xưa. Ngươi như vậy, hắn phân vân không hỏi, có vài lời, ta cũng có thể nói với hắn.”
Nam Vĩnh tức phụ nghe được, trong lòng liền thả lỏng, trên mặt có một chút vui vẻ, nhưng rất nhanh đã giấu đi, giữa hai đầu lông mày lộ ra mấy phần lo lắng.
Cứ như vậy, đích thứ(*) rõ ràng, người trong phủ biết rõ thái độ của Hầu gia thì có một số việc chỉ sợ phu nhân và nàng cũng không ngăn cản được. Đến lúc đó, tình cảnh của Từ Tự Giới so với bây giờ còn gian nan hơn nhiều!
*Đích thứ: vợ và thiếp, con của vợ và con của thiếp.
Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt.
Con người, chỉ khi biết được mình ăn được mấy cân mấy lạng, mới biết được mình có bao nhiêu sức lực, có thể làm được bao nhiêu việc!
Đến lúc này, Ngũ thiếu gia cũng có thể thành thành thực thực mà trôi qua cuộc sống của mình rồi.
Lông mày của nàng lại giãn ra, uyển chuyển nói: “Lập tức muốn bước sang năm mới rồi, mọi nhà muốn tới biếu quà tết, quản sự ma ma muốn tới vấn an ngài, Tứ thiếu gia bên đó cũng có khách xã giao, đến lúc đó, chỉ sợ trong nhà bận rộn đến mức ngay cả thời gian uống một chén trà cũng không có.”
Quản sự ma ma tới vấn an Thập Nhất Nương, hiển nhiên là muốn dâng lên các lễ vật nhỏ các phủ muốn tặng cho bọn nhỏ, bởi vì Từ Tự Giới nuôi ở trong phòng Thập Nhất Nương nên cho tới bây giờ, đồ đạc của hắn đều giống với Từ Tự Truân. Hơn nữa bước sang năm mới rồi, nếu như Từ Tự Truân thiết xuân yến (bữa tiệc mừng xuân) ở trong phòng, nhất định phải mời huynh đệ của mình tới giúp đỡ. Từ Tự Dụ lớn tuổi một chút, gần đây không tham dự những chuyện này, chắc chắn sẽ không đi. Không nói rõ ràng với Từ Tự Giới, nếu như Từ Tự Giới mơ mơ hồ hồ mà đi, xảy ra chuyện giống như của Đậu Tịnh thì đừng nói Từ gia mất mặt, đối với Từ Tự Giới cũng là một loại tổn thương, ai cũng hi vọng mình được người thích.
Thập Nhất Nương khẽ thu lại lời nói.
Lúc Từ Lệnh Nghi trở về, nàng thương lượng với Từ Lệnh Nghi: “Bằng không, mấy ngày này thiếp nói với hắn một chút nhé!”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy Thập Nhất Nương cẩn thận quá mức rồi nên chỉ thuận theo mà nói câu “Được a”, rồi lại hỏi chuyện ngày mai mở tiệc chiêu đãi Cam thái thái: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến?”
“Có vẻ có hai bàn khách nam, một bàn khách nữ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nghe nói Cữu lão gia của Huệ Tuyền nhà chúng ta cũng tới!”
“Vậy ta chuẩn bị trà ngon một chút để tặng hắn.” Từ Lệnh Nghi nói xong, Hạng thị tới hầu hạ Thập Nhất Nương dùng bữa tối.
“Không cần hầu hạ ta bên này.” Thập Nhất Nương cười nói: “Về sau con cứ dùng bữa tối ở trong viện tử của mình, tới đây cùng ta đi vấn an Thái phu nhân là được rồi.”
Hạng thị rất bất ngờ.
Thập Nhất Nương cười nói: “Đi đi! Bình thường, vào mùa đông ta đều đầu giờ dậu tam khắc sẽ qua đó, mùa hè là giờ dậu canh ba, khoảng lúc này con tới là được rồi.
Hạng thị thấy thái độ kiên quyết của Thập Nhất Nương, thì khom gối hành lễ, lui xuống.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ngay cả con dâu cũng không cho hầu hạ ở bên người a!”
“Nói cái gì cũng bất tiện.” Thập Nhất Nương cười nói, “Huống chi còn khiến cho mọi người đều không được tự nhiên.”
Từ Lệnh Nghi không có nhiều lời, Thập Nhất Nương bảo người tìm Sân ca nhi và Cẩn ca nhi đang chơi ở hậu hoa viên về rồi dặn tiểu nha hoàn bày cơm.
Cẩn ca nhi đã có một nồi thịt viên, ăn hết hai chén, còn lúc đang xới chén thứ ba, Từ Lệnh Nghi nhịn không được hỏi hắn: “Buổi trưa con ăn cái gì?”
“Ăntrứng chiên.” Cẩn ca nhi nói xong, một miếng thịt viên kho tàu đã rơi xuống bụng.
Từ Lệnh Nghi nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương gắp một đũa mầm đậu ở trong canh mầm đậu bao tử heo vào trong chén của Cẩn ca nhi, bất đắc dĩ nói: “Giữa trưa còn làm một chéngan vịt nấu rượu, trứng hấp thịt băm, tôm thủy tinh, cá hoa vàng kho tàu… nó chỉ ăn trứng rán.”
Đang nói chuyện, Cẩn ca nhi dùng đũa giấu mầm đậu xuống đáy chén cơm, lại tiếp tục lấy cơm trắng ở phía trên ăn với thịt viên kho tàu.
Từ Lệnh Nghi thấy vậy không biết nên khóc hay cười, nói: “Cái gì cũng phải ăn một chút mới tốt.”
“Đúng vậy đấy!” Thập Nhất Nương nói xong, gắp cho nó một miếng đậu hũ.
Cẩn ca nhi lại trừng mắt nhìn Từ Lệnh Nghi một cái: “Cha, tổ mẫu nói lúc ăn cơm không được nói chuyện!”
Từ Lệnh Nghi cười ha hả.
Từ Tự Dụ và Hạng thị tới vấn an.
Thập Nhất Nương mời bọn họ ngồi ở phòng lớn, đợi ăn cơm xong, mới gọi bọn họ đi đến Tây thứ gian.
Từ Lệnh Nghi hỏi Từ Tự Dụ ý định đến.
Từ Tự Dụ nói: “Con định bụng tuần đầu tháng mười một lên đường trở về Nhạc An.”
Qua tân hôn rồi đi.
Nhanh như vậy! Tết cũng không ở trong nhà sao?
Thập Nhất Nương nhìn về phía Hạng Thị, vẻ mặt của Hạng thị điềm tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết cái tin tức này rồi.
Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy sớm một chút, trầm ngâm nói: “Cũng không gấp nhất thời. Qua tết nguyên tiêu thì lên đường đi!”
Từ Tự Dụ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là khom người đáp lại “Vâng”.
Văn di nương và Kiều di nương tới vấn an.
“Nhị thiếu phu nhân của chúng ta cũng ở đây à!” Văn thị nhiệt tình theo thói quen, “Cái vòng tay thật là xinh đẹp!”
Hạng thị vội hướng về phía Văn di nương và Kiều Liên Phòng khom gối hành lễ, kêu một tiếng “Di nương”.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cũng đã tới.
Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát Từ Tự Giới.
Hắn vẫn đứng ở phía sau lưng Từ Tự Truân như mọi lần, mặc dù mặt mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không có cái loại vui vẻ rạng rỡ.
Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái, nói mấy câu, rồi đi tới chỗ Thái phu nhân.
Đúng lúc Từ Lệnh Khoan cũng dẫn theo Ngũ phu nhân và hài tử đi thỉnh an Thái phu nhân, chỗ Thái phu nhân lập tức náo nhiệt lên.
Từ Tự Truân cũng rút lại, không hỏi Thập Nhất Nương chuyện Xích Công Phổ.
“Cậu con nói đang tìm giúp chúng ta.” Thập Nhất Nương thấp giọng nói chuyện với hắn, “phía Vương Doãn, có từng hứa hẹn khi nào thì trả không?”
“Không có!” Từ Tự Truân cũng thấp giọng nói, “Nhưng mà, xảy ra chuyện này, con đã viết cho Vương Doãn một phong thư, chỉ nói là con vừa không cẩn thận làm sách rơi xuống nước. Bảo hắn cho con thời gian mấy ngày, con sẽ nghĩ biện pháp sao chép lại một bản rồi đưa qua đó. Vương Doãn nghe xong, bảo con không cần trả. Nói, lúc đó đến nhà Hàn học sĩ của Hàn Lâm Viện mượn sao một bản là được rồi. Nhưng đồ là chúng ta làm hỏng, cho dù Vương Doãn không cần, chúng ta cũng không thể không trả a!”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Nói như vậy, trong nhà Hàn học sĩ của Hàn Lâm Viện đã có rồi?”
Đáy mắt Từ Tự Truân lộ ra một tia đắc ý: “Chúng ta cũng có thể đi mượn về sao chép một phần nhé!”
“Vậy mẹ sẽ bảo cậu con đi mượn thử một chút!” Thập Nhất Nương thấy vậy cười rộ lên, bên tai truyền tới giọng nói ôn hòa và kiên nghị của Từ Lệnh Nghi: “…. Không cần. Hai nhà chúng ta là tri kỷ. Để cho ta và Truân ca nhi cùng đi là được rồi. Vừa lúc học chút ít lễ tiết đối nhân xử thế.” Nói xong, phân phó Từ Tự Truân, Ngày mai con trở lại chỗ hồi sự chuẩn bị tốt quà biếu ngày tết để biếu Vĩnh Xương hầu phủ. Qua hai ngày nữa chúng ta đi thăm Vĩnh Xương Hầu gia.”
Nghe nói phải đi ra ngoài, Từ Tự Truân có chút không hứng thú.
Hắn vẫn “Vâng” một tiếng, rạng sáng ngày hôm sau đã đi tới chỗ hồi sự lấy danh mục quà tặng, chờ buổi tối người của Cam gia đưa tới, lúc này mới cầm danh mục quà tặng đi bẩm Từ Lệnh Nghi.
Lễ vật ngày tết của hai nhà chỉ là chút ít rau quả, đường kẹo các loại, không vượt qua năm mươi lượng bạc.
Từ Tự Truân cầm hộp giấy đi cùng Từ Lệnh Nghi tới Vĩnh Xương Hầu phủ.
Thập Nhất Nương ở bên này lại nhận lấy quà mừng năm mới của Thương Châu.
Cũng giống những năm trước, Thiệu gia sai người đẩy một xe đặc sản Thương Châu tới.
Đến nội viện vấn an Thập Nhất Nương, ngoại trừ ma ma đưa quà biếu ngày tết cho Từ gia mấy năm nay, còn có Tú Lan.
Nàng đã thay đổi kiểu trang điểm,chải búi tóc tròn của người đã có chồng, đeo trang sức bằng bạc mới tinh, vẻ mặt lộ ra một chút xúc động, vào cửa đã dập đầu lạy Thập Nhất Nương ba cái.
Thập Nhất Nương cười rộ lên: “Gả cho ai rồi hả?”
Tú Lan đỏ mặt: “Đương gia(*) của nô tỳ là tùy tùng bên người đại gia.”
*Đương gia当家: chồng, nhưng trong trường hợp này dùng “Đương gia” vì nó mang ý nghĩa trang trọng hơn, dịch thô là “chủ nhà”.
Đại gia, vậy là Thiệu Trọng Nhiên.
Nhìn bộ dáng như vậy, Trinh tỷ nhi đã dung nhập với Thiệu gia rồi.
Thập Nhất Nương cười ha ha, thưởng cho Tú Lan hai cây trâm bạc liên hoa. “Xem như là quà mừng cho ngươi.”
Tú Lan vội cảm ơn, nói lời dặn của Trinh tỷ nhi bảo nàng nói: “…Nghe đại gia trở về nói, Lục thiếu gia muốn tìm một sư phụ dạy võ thuật. Thương Châu có vị sư phụ họ Bàng, là quan hệ thông gia với Thiệu gia, mặc dù chân trái có chút tật nhưng bản lĩnh cưỡi ngựa bắn tên lại vô cùng cao minh. Thiệu gia có không ít người bái ông ấy làm thầy, liền mở võ quán. Mấy hôm trước vợ chết bệnh, lại không có con cái. Bàng sư phụ cũng không có lòng nào dạy võ, đóng cửa võ quán. Không biết Hầu gia đã tìm được sư phụ cho Lục thiếu gia chưa. Nếu như chưa, Đại phu nhân muốn đề cử vị Bàng sư phụ này tới dạy quyền cước cho Lục thiếu gia!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc, cười nói: “Đại gia các ngươi nói như thế nào?”
Vị ma ma đi cùng nghe xong cười nói: “Đại gia nhà chúng ta cũng đã từng đi theo vị sư phụ họ Bàng này học cưỡi ngựa bắn tên hai năm, đối với Bàng sư phụ cô cùng khâm phục. Lúc Hầu gia nhắc tới chuyện này, đại gia nhà chúng ta đã nghĩ đến Bàng sư phụ. Chỉ là sợ hương dã thô dân, Hầu gia nhìn không vừa mắt. Bàng sư phụ lại đang mở võ quán ở Thương Châu, cũng không biết có nguyện ý Bắc Thượng hay không nên đã đem việc này đặt ở trong lòng rồi. Sau này biết người trong nhà Bàng sư phó không còn, bây giờ mới nảy lên cái ý nghĩ này. Bảo chúng ta tới hỏi một chút.” Lại cười nói, “Là đại phu nhân nhà chúng ta dặn dò đấy, trước tiên hỏi phu nhân một chút, nếu phu nhân đồng ý rồi, sẽ lấy thư đề cử của đại gia ra!” Nói xong, nụ cười trên mặt càng đậm.
Đây là đạo lý gì?
Nàng lại không hiểu những thứ này.
“Các ngươi đem thư giao cho ta đi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Trước tiên ta sẽ hỏi ý tứ của Hầu gia, sau đó sẽ hồi âm cho các ngươi!”
Hai người cung kính lên tiếng trả lời vâng, quà biếu ngày tết của Khương gia đến rồi