Thái phu nhân khẽ gật đầu, nói: “Ngày mai là nhà Trần các lão cưới con dâu sao? Ngươi đi đến lúc đó, không ngại cùng Lý phu nhân, là con dâu thứ tư nói chuyện nhiều một chút. Đem chuyện Trác gia muốn cùng chúng ta kết thân truyền đi.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Thái phu nhân cười nói: “Nàng hôm nay lại tự mình đến đưa lễ tiết Đoan Ngọ, lại đi xem Trinh tỷ nhi, người khác không biết còn tốt, biết rồi, chỉ sợ cho là hai nhà chúng ta có chuyện tốt gần gũi.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra, cười nói: “Cho dù ta cùng Lý phu nhân, Chu phu nhân nói những thứ này, đó cũng là các nữ nhân nói, không coi là gì.”
“Chính là cái ý này.” Thái phu nhân cười nói, “Chẳng qua, ngươi cũng đừng đã nói. Tránh cho hôn sự không xong, còn đem mình vùi lấp đi vào.”
Nếu như nói quá giới hạn, đến lúc đó hôn sự không thành, mọi người không khỏi có suy đoán nàng ở nhà không quyền nói gì.
Thập Nhất Nương cười đáp:”Dạ”, có gã sai vặt đi vào: “Bạch tổng quản nói, Hầu gia sai người đi hỏi thăm tin tức đã trở lại. Để cho trực tiếp đi vào đáp lời, hay là phái ma ma đi hỏi?”
Thái phu nhân cười nói: “Ta đều đã một thanh tuổi này rồi, để cho hắn trực tiếp đi vào đáp lời đi!”
Gã sai vặt lên tiếng đi. Trong nhà trừ Đỗ ma ma đã hơn năm mươi tuổi ở một bên hầu hạ, những người khác đều lánh đi.
Thập Nhất Nương do Hổ Phách phụng bồi ngồi ở Tây phòng. Trong phòng im ắng, nên diễn biến trong thính đường đều nghe được nhất thanh nhị sở.
“Tuy là một nhánh của Vương gia, nhưng là đích phòng. Lúc tổ phụ còn sống cũng đã từng giúp đỡ quản lý qua chuyện trong phủ. Đến đồng lứa thì phụ thân của Vương công tử này, có năm huynh đệ, người đứng hàng thứ hai, còn người làm Bố Chính Sứ Phúc Kiến đúng là ngũ thúc của Vương công tử. Phụ thân của Vương công tử đã từng trúng qua tú tài, sau đó lại trên khoa trường vẫn không quá đắc ý, nên năm năm trước đã nhận vốn làm ăn, giúp đỡ quản lý chút ít chuyện trong phủ. Mẫu thân là người Bảo Định, nhà ông bà ngoại ở nơi đó cũng là danh môn vọng tộc. Sau khi gả tới đây sinh ba nữ một nam. Làm người khiêm cung ôn lương, nổi danh hiền đức trong các chị em dâu. Ba nữ nhi, một gả đến Bảo Định, một gả cho cháu trai Thừa Chính của Lý đại nhân Đại Lý Tự, một gả cho con trai của Hàn đại nhân Hàn Lâm viện, cũng xem là chân chính ở lại kinh thành, là người thanh bạch. Vương lão gia đối với Vương công tử luôn luôn nghiêm cẩn, Vương công tử tuổi tuy nhỏ, nhưng cử chỉ trầm ổn. Lúc trước đi học ở tộc học của Vương gia, sau đó lại đi theo Hàn đại nhân học ở Hàn Lâm viện. Năm ngoái trúng học trò nhỏ. Bên cạnh có một nha hoàn hầu hạ từ nhỏ, so sánh với Vương công tử lớn hơn ba tuổi.”
Thái phu nhân thưởng cho một lượng bạc, rồi đuổi đi. Quay đầu lại hỏi Thập Nhất Nương: “Ngươi nhìn thấy như thế nào?”
Thập Nhất Nương nghĩ tới nha hoàn kia lớn hơn ba tuổi so với Vương công tử...... Trong lòng liền hiểu vấn đề này ở trong mắt đám người Thái phu nhân căn bản không phải vấn đề gì, nàng cười nói: “Cũng không biết đứa nhỏ lớn lên như thế nào?”
“Cũng không phải là muốn ngươi lúc này quyết định.” Thái phu nhân nghe cười nói, “Vừa lúc lão Tứ không ở nhà, ngươi cũng có thể nhìn xung quanh một chút.” Sau đó nói một chút tin đồn kết thân thú vị, đợi Truân ca nhi tan học, liền hỏi hắn mấy câu tình huống đi học.
Truân ca nhi đáp đến mặt mày rạng rỡ, Thập Nhất Nương yên lòng.
Sau đó Nhị phu nhân mang theo Trinh tỷ nhi, Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân mang theo Hâm tỷ nhi tới đây. Biết Từ Lệnh Nghi có việc ra cửa, mọi người cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chờ Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới tới đây. Người một nhà rất vui vẻ mà ăn cơm, Nhị phu nhân dẫn Trinh tỷ nhi lưu lại hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, những người khác trở về nhà riêng của mình.
Thập Nhất Nương chân trước mới vừa vào cửa, thì chân sau Văn di nương cùng Kiều di nương đã tới.
Hai người thỉnh an với nàng, Thập Nhất Nương liền bưng trà.
Kiều di nương nhìn đầu gối hơi cong, đang muốn hành lễ lui ra, thì Văn di nương lại đột nhiên từ trong ống tay áo cầm hai cái khăn đi ra ngoài: “Phu nhân, người nhìn hai khăn tay này như thế nào?”
Thập Nhất Nương nhận khăn.
Một cái màu xanh nhạt thêu Ma Cô hiến thọ, một cái màu đỏ chót thêu Phượng tê đồng.
Văn di nương tiến lên mấy bước đi tới trước mặt Thập Nhất Nương, cười nói: “Là hai ngày trước thu thập hòm xiểng, nhớ lại còn có hai cái khăn có thêu công không tệ, lại nghĩ tới phu nhân cũng tinh thông những thứ này. Liền cố ý tìm ra. Cũng không biết phu nhân có thích không?”
Bức họa thêu phức tạp, kỹ thuật thêu đích xác là tinh phẩm khó được.
Làm sao đột nhiên lại nghĩ đến đưa khăn cho mình?
Chẳng lẽ là bởi vì Từ Lệnh Nghi khiển trách Tần di nương một phen?
Thập Nhất Nương thấy Kiều di nương đứng ở một bên, không tiện cự tuyệt, cười để cho Hổ Phách thu: “Trinh tỷ nhi mấy ngày qua đang học nữ công, để cho nàng xem một chút, mở rộng tầm mắt.”
Văn di nương nghe trên mặt lập tức chứa đầy ý cười: “Phu nhân có thể sử dụng được tới là tốt rồi.” Lại nói: “Hầu gia không ở nhà, nếu không khuya hôm nay ta tới trực đêm đi?”
Đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả đầy phòng nha hoàn, bà tử đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Thái độ này có phải quá nhún nhường dễ bảo chút ít hay không?
Không khí trong nhà nhất thời có chút quái dị.
“Phu nhân đối chúng ta luôn luôn khoan hậu, chúng ta cũng nên có ánh mắt mới được.” Văn di nương vội vàng cười giải thích: “Thật sự là bởi vì bình thường Hầu gia ở nhà cùng phu nhân có chuyện nói không hết, nô tỳ không tiện đi lại ở trước mặt phu nhân.” Nàng vừa nói che miệng cười một tiếng, liếc Kiều di nương một cái.
Kiều di nương liền giật mình, đôi môi mím thật chặt thành một đường chỉ.
“...... Hôm nay là nhìn Hầu gia không ở nhà, nô tỳ cũng có thể tẫn tận tâm rồi.”
Văn di nương mở miệng một tiếng “Phu nhân”, hai tiếng “Nô tỳ”, khiến cho Thập Nhất Nương nhớ tới những lời này “Vô sự mà hiến ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích”.
“Không cần!” Thập Nhất Nương cười liền bưng chung trà: “Lúc phải cần, ta sẽ phân phó các ngươi.”
Kiều di nương cúi đầu đáp “dạ”, lui xuống, Văn di nương còn muốn nói điều gì, thì Thập Nhất Nương đã đứng dậy đi vào phòng trong. Đáy mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng, cũng lui xuống.
Ngày thứ hai Thập Nhất Nương mới vừa rời giường, Hổ Phách đang ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Văn di nương trời còn chưa sáng đã tới đây rồi.”
Chuyện gì làm cho nàng vội vã như vậy?
Nghĩ đến sự dẻo dai của Văn di nương, Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, nói: “Để cho nàng đi vào đi —— nàng không đem nói ra khỏi miệng, chắc là sẽ không bỏ qua.”
Hổ Phách cười lên tiếng đi ra mời Văn di nương đi vào.
Văn di nương nhìn thấy Thập Nhất Nương ngồi ở trước bàn gương trang điểm, thì bước nhanh đi tới. Cười khoa trương nhìn hộp chứa trâm cài: “Phu nhân hôm nay muốn chải Mẫu Đan đầu, chắc là muốn ra cửa?”
Bình thường ở nhà, Thập Nhất Nương cũng là tùy ý vấn một kiểu tóc.
“Hôm nay nhà Trần Các lão cưới dâu.” Thập Nhất Nương chỉ chiếc ghế con ở một bên: “Văn di nương ngồi xuống nói chuyện đi”
Văn di nương cười ngồi xuống trên chiếc ghế con.
Thập Nhất Nương để cho tiểu nha hoàn bưng trà cho nàng.
Nàng theo ngồi ở một bên vừa nói nhàn thoại.
“Phu nhân hôm nay mặc bộ quần áo này thật xinh đẹp. Là lễ mừng năm mới trong cung thưởng xuống sao? Nô tỳ nhìn là bộ dáng rất đúng mốt......”
Trần Các lão cùng Từ Lệnh Nghi giao tình như thế nào Thập Nhất Nương không được biết, nhưng nữ quyến hai nhà cũng là không có đại sự không lên cửa. Vì vậy Thập Nhất Nương đi ăn cưới, khác biệt với Cam —— Cam gia là quan hệ thông gia, muốn đi tham gia hôn lễ, cho nên lễ nạp đồ cưới ngày đó sẽ phải tới cửa chúc mừng. Nhà Trần Các lão là đồng liêu, chỉ cần vượt qua yến tiệc vui vẻ cho đến lúc trời tối sẽ coi là hợp lễ. Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng nàng còn muốn đi thỉnh an với Thái phu nhân, xử trí việc nhà, kiểm tra thêu phẩm Trinh tỷ nhi làm ngày hôm qua...... Văn di nương cứ kéo dài mà không đi tới chủ đề như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nói: “Văn di nương sao không cùng Kiều di nương đi chung?”
Văn di nương nghe thế nhưng chần chờ chốc lát, có chút ấp a ấp úng nói: “Nô tỳ...... Nô tỳ nghe nói ngày hôm qua phu nhân của Binh Bộ Thị Lang Trác đại nhân tự mình đến đưa lễ tết cho phu nhân......” Ánh mắt nàng nhìn Thập Nhất Nương bất giác tràn đầy chờ đợi, “Còn cố ý đi xem Đại tiểu thư......”
Nguyên lai là vì hôn sự của Trinh tỷ nhi.
Khó trách ngày hôm qua làm trò trước mặt nàng cùng mọi người quanh co lòng vòng.
Thập Nhất Nương ở trong lòng ngầm thở dài.
Bất kể Văn di nương bình thường đối với Trinh tỷ nhi biểu hiện có bao nhiêu lãnh đạm, nhưng đến bước ngoặt vận mệnh nghị gả của Trinh tỷ nhi, mẫu tử liền tâm, nàng cũng không có biện pháp thờ ơ lạnh nhạt được nữa. Thậm chí đem mình đặt ở một vị trí hèn mọn sợ xúc phạm đến chút ít người có thể thay đổi vận mệnh lần này của Trinh tỷ nhi......
Nàng nghĩ tới Ngũ di nương, nghĩ tới mình ở La gia lo lắng sợ hãi.
Thập Nhất Nương chỉ chỉ thêu đôn bên cạnh nói: “Văn di nương ngồi xuống tới đây nói chuyện đi!”
Văn di nương kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương gật đầu, nghiêm nghị nói: “Di nương ngồi xuống nói chuyện đi!”
Văn di nương lúc này mới dám khẳng định mình nghe được, nàng có chút trừ trù, động tác câu nệ ngồi xuống thêu đôn.
Thập Nhất Nương thì để cho nha hoàn trong nhà hầu hạ lui xuống, mình hướng về phía gương mang khuyên tai.
“Để ta!” Văn di nương vội vàng đứng dậy tiến lên muốn giúp đỡ.
“Không cần!” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu, đem ý của Trác phu nhân một năm một mười nói cho Văn di nương.
Văn di nương nghe ánh mắt tỏa sáng: “Đại tiểu thư kia......”
“Hầu gia muốn quan sát thêm nữa.” Thập Nhất Nương nói: “Lúc này mới xong trừ phục.” Lại đem chuyện Chu phu nhân vì cháu trai nhà mình làm mai mối, Lý phu nhân vì con thứ cầu hôn nói cho Văn di nương: “Hầu gia, Thái phu nhân đều dặn dò ta đi lại nhiều, nơi nơi nhìn một chút. Lần này ta đi nhà Trần Các lão, cũng là muốn bắt quan hệ với dâu trưởng nhà Lương Các lão, hẳn là cũng sẽ đi Trần gia uống rượu mừng......” Nàng nhẹ giọng nói quyết định của chính mình.
Văn di nương nghe cả người liền thư giãn xuống, thấy Thập Nhất Nương tinh tế đeo khuyên tai vàng ròng gắn đá hoa ngọc lan màu trắng ngà thì đứng dậy đi lấy xiêm y, vội vàng ân cần đi qua muốn hầu hạ Thập Nhất Nương mặc quần áo.
Thập Nhất Nương nói lời dịu dàng cự tuyệt.
Hai người khách sáo một phen, Văn di nương thấy thái độ của Thập Nhất Nương rất kiên quyết, lúc này mới thả tay, đứng ở một bên nhìn, rồi lại mấy lần muốn nói lại thôi.
Dù sao đang mang tương lai của Trinh tỷ nhi, Văn di nương cũng không phải là cái loại người không có chủ kiến. Nhất định là sẽ có ý nghĩ của chính mình.
Thập Nhất Nương dứt khoát hỏi nàng: “Văn di nương là có lời gì muốn nói?”
Mà Văn di nương thấy Thập Nhất Nương làm việc thẳng thắng, lúc này mới châm chước nói: “Ta xem, Trác gia không tệ.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Văn di nương vội nói: “Nghe Vương gia tốt nhất. Nhưng Vương gia trên có Chu phu nhân một chi này, dưới có Phúc Kiến còn có một nhà Bố Chính Sứ kia, lại là nhà giàu người ta, không thể dễ dàng ở riêng. Vương công tử không biết lúc nào mới có thể ra đầu khoa. Cuối cùng vẫn phải xem mặt người khác mà sống. Trác gia mặc dù đơn bạc chút ít. Nhưng Trác đại nhân xuất thân quân đội, những năm này lại làm tổng binh ở bên ngoài, của cải khẳng định hết sức phong hậu. Cộng thêm lại là bộ hạ cũ của Hầu gia......”
Ý tứ Trác đại nhân khẳng định so sánh với nhà Vương công tử có tiền hơn, lại sẽ bởi vì Từ Lệnh Nghi mà coi trọng Trinh tỷ nhi.
“Hơn nữa Trác phu nhân mặc dù trẻ tuổi, nhưng Trác đại nhân cũng đã mặt trời sắp lặn. Vạn nhất...... Đến lúc đó vì tiền trình hai đứa con trai của mình, Trác phu nhân cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một phen mới đúng. Bằng không, nàng làm sao sẽ cầu khẩn nhiều lần như thế?”