Trước mặt nhiều người như vậy, nàng không có nói Hương Vân.
Thất Nương thông tuệ cơ mẫn, lúc trước chẳng qua là bị chuyện không có hài tử phập phồng không yên, mọi chuyện đều nhìn không vừa mắt, càng chưa nói tới tự suy nghĩ sâu. Hiện tại được nghe lời Chu An Bình nói…, tảng đá treo trong tâm rơi xuống, một chút chuyện bình thường không đáng kể cũng xông lên đầu. Nàng cười gật đầu, đứng dậy hướng Thái phu nhân từ giả: “...... Hầu gia đem Tùng Hương quán đưa cho chúng ta, trước khi chúng ta mua được phòng ốc chỉ sợ cũng sẽ ở chỗ đó. Chờ thu thập xong, mời Thái phu nhân, Ngũ phu nhân cùng mấy vị chất nhi, cháu gái, cùng tỷ nhi đi qua ngồi một chút.”
Vợ chồng hòa hảo, tự nhiên có cảnh tượng kiều diễm. Thái phu nhân là người thông thấu. Nhìn Thất tỷ ra cửa, phân phó Thập Nhất Nương chiếu cố, lúc này mới để Ngũ phu nhân dìu trở về nhà.
Thất Nương chu miệng: “Hương Vân ta sẽ không giữ lại. Ngươi thấy nên làm sao cho tốt bây giờ?”
Đây là chuyện của nhà nàng, Thập Nhất Nương không tiện nhúng tay. Nhưng nàng vừa nghĩ tới Hương Vân vừa quỳ vừa khóc, thì có chút đồng ý quyết định Thất Nương. Nếu như là vô ý, thì làm việc hoàn toàn không có tính toán, lại là thiếp thân nha hoàn, sau này Chu An Bình cùng Thất Nương có mâu thuẫn gì, nàng không chỉ có không có năng lực khuyên giải, chỉ sợ còn có thể thêm phong ba. Nếu như là cố ý, vậy thì càng không có cái gì để nói.
Nàng hàm súc nói: “Chuyện này, ngươi vẫn là cùng tỷ phu thương lượng làm như thế nào chứ?”
Điểm tự tin này Thất Nương vẫn có. Nàng sáng lạn cười nói: “Tỷ phu ngươi cần gì thương lượng? Ta chỉ là không có an bày chỗ của nàng. Cũng không thể ở trong phủ ngươi đem người đuổi! Thái phu nhân biết còn tưởng rằng ta không dung được người. Không duyên cớ tổn hại danh tiếng ngươi.” Vừa nói, ánh mắt của nàng sáng ngời, nói: “Tứ tỷ không phải là bệnh sao? Chỗ nàng tự nhiên là càng nhiều người hầu hạ càng tốt. Ta hôm nay ở chỗ ngươi, dù sao cũng là tạm trú. Người mang nhiều cũng không tiện. Không bằng đưa nàng đi chỗ Tứ tỷ. Người khác nghe, cũng nói không ra cái gì không phải.”
Hơn nữa Di Thanh là dựa vào nhạc gia giúp đỡ mới có thể an tâm đi học thi đậu Tham Hoa Lang. Nhị thái thái có đôi khi nhớ tới không khỏi có chút đắc ý, nhưng Tứ Nương đối với trượng phu so với trước lại càng cung kính. Có một lần còn khuyên Nhị thái thái: “Thi ân bất cầu báo. Có một số việc, Nương hay là quên đi mới tốt.”
Nhị thái thái có nghe lọt hay không Thập Nhất Nương không biết, nhưng Thập Nhất Nương lại nghe lọt lời này nghe lọt. Thêm chuyện thấy Tứ nương bệnh ở trên giường, nhưng Di Thanh đối với Tứ Nương vẫn tôn kính như trong dĩ vãng, cũng không bởi vì Tứ Nương hầu hạ không chu đáo mà có điều bất mãn. Thập Nhất Nương càng cảm thấy mình không hiểu rõ lắm Tứ Đường tỷ này, nàng không phải là nữ nhi bình thường. Thất Nương nếu nói đem Hương Vân đưa qua, tự nhiên là tin tưởng Tứ Nương có thể đem chuyện này xử trí tốt.
“Vậy thì nói cùng Tứ tỷ một chút đi!” Thập Nhất Nương gật đầu, nhớ tới một … chuyện khác, hỏi nàng: “Các ngươi ở A Giao Sơn Đông, cửa hàng nào nổi danh nhất?”
Thất Nương không ý tốt cười cười: “Lần này đi rất gấp, căn bản không có nghĩ đến chuyện này. Ta ngày mai sẽ sai người đến Tế Nam đến mua một chút!”
“Yên kinh thứ gì không có bán.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta là muốn tặng lễ Khương gia, nên muốn mượn tên của ngươi.”
Thất Nương không giải thích được: “Mượn danh tiếng ta làm gì?”
Dù sao đối với người La gia mà nói cũng không phải là bí mật gì. Thập Nhất Nương đem chuyện Khương thái thái mang theo Cửu tiểu thư muốn đính hôn Truân ca tới Yên kinh nói cho nàng: “...... Vừa lúc ngươi tới, mượn A Giao đi chỗ Khương phu nhân để hỏi an, cũng là cơ hội tốt để cho Khương thái thái đem chuyện Khương gia nói rõ ràng cùng chúng ta.”
Thất Nương nghe cảm thấy hứng thú: “Nói như vậy, Truân ca lập tức muốn đính hôn?”
“Nào có nhanh như vậy!” Thập Nhất Nương cười nói, “Có thể trước mùa thu đem chuyện này quyết định xong cũng đã không tệ rồi.”
Thất Nương nghe cười nói: ” Bên trong cửa hàng Hoài Đức ở đường cái Phía Tây bán A giao chính tông của Sơn Đông. Ta ăn xong, thấy giống mùi vị ta ăn ở Cao thanh.”
Thập Nhất Nương cho Nhạn Dung cầm đối bài đi mời Bạch tổng quản mua chút ít trở lại, để cho Thất Nương giúp đổi thành gói giấy Sơn Đông bên kia thường dùng, sau đó cho Tống ma ma đưa đi Khương gia, Thất Nương thì mang theo Mộc Phù đi chỗ Hổ Phách lĩnh Hương Vân.
Đến lúc hoàng hôn, Tống ma ma trở lại.
Khương gia quả nhiên thừa dịp này làm rõ: “...... Bởi vì không quen thời tiết, thân bằng hảo hữu cũng không có đi lại. Hai ngày này thong thả một chút, đang chuẩn bị đi qua vấn an Thái phu nhân, vừa khéo chúng ta tặng đồ qua, nên gửi lời hỏi thăm sức khỏe Thái phu nhân cùng người!”
Đang nói, thì Lâm Ba tới đây: “Hầu gia nói, chuyện Chu thiêm có Ngũ Gia phụng bồi. Hắn đi Lâm gia có chút việc, sau phải đi ra ngoài một chuyến. Trở lại trễ. Phu nhân không cần chờ cửa.”
Đi Lâm gia có việc? Chẳng lẽ là đi xem Thiệu Trọng Nhiên kia? Sau lại muốn đi nơi nào?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi.
Nhưng Từ Lệnh Nghi nếu không nói, nàng cũng không nên hỏi tiếp Lâm Ba, chỉ cười đáp, rồi đi chỗ Thái phu nhân, đem lời Khương gia mang tới nói cho Thái phu nhân nghe, định ra ngày mười sáu tháng năm mở tiệc chiêu đãi nữ quyến Khương gia, Thập Nhất Nương trở về viết thiệp, phân phó phòng bếp đặt mua tiệc rượu, mời gánh hát tới biểu diễn tại nhà, bận đến cuối giờ hợi, Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về, nàng một mình ngủ,không nghĩ tới.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu An Bình cùng Thất Nương đi ngõ Lão Quân Đường. Thập Nhất Nương ở phòng khách phía tây xử trí chuyện trong nhà, sau đó xem xét lần này phòng châm tuyến may y phục mùa hạ cho vú già trong phủ, rồi xoay người trở về Thùy Luân Thủy Tạ, lại không nghĩ rằng vừa vặn đụng Từ Lệnh Nghi.
Trừ xiêm y có chút nhăn, hắn nhìn không có gì khác biệt với bình thường. Nhưng bằng kinh nghiệm của nàng trước kia, Thập Nhất Nương cảm thấy hắn khẳng định một đêm không ngủ. Nàng kêu nha hoàn bưng trà sâm vào, sau đó hầu hạ hắn thay quần áo.
Từ Lệnh Nghi xắn ống tay áo rửa mặt, cười nói: “Ta đi nhìn Thiệu Trọng Nhiên nàng nói kia. Quả nhiên là nhân tài tiêu biểu.” Trong giọng nói lộ ra mấy phần thưởng thức.
Thập Nhất Nương nghe lại lo lắng đứng lên: “Ngài không làm kinh động người Lâm gia chứ?”
Thiệu Trọng Nhiên rốt cuộc như thế nào, còn cần hỏi thăm. Nàng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi nói hắn, bất quá là cho hắn có cơ hội để cho Từ Lệnh Nghi chọn lựa thôi! Nếu vì như thế mà để cho phán đoán của Từ Lệnh Nghi sai lệch, vậy cũng không phải là ý nguyện của nàng.
“Cho dù là biết cũng sẽ giả không biết.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Bất quá tiểu tử kia so với tiểu tử Lý gia vẫn thiếu nhiều. Tiểu tử Lý gia nhìn thấy ta thì trấn định tự nhiên. Vừa bắt đầu hắn thế nhưng cà lăm mấy câu.” Trong lời nói lộ ra nụ cười, giống như trưởng bối nói chuyện về vãn bối mang theo mấy phân tha thứ.
Thập Nhất Nương bật cười.
Nghĩ đến Thiệu Trọng Nhiên dù sao cũng là tiểu hài tử mười mấy tuổi, nếu như nhìn thấy Từ Lệnh Nghi hắn còn có thể giữ vững bình tĩnh, vậy có chút ông cụ non.
Nàng đột nhiên có tâm tư muốn nhìn Lý Tễ.
Nghĩ đến cũng đúng là nam nhi hết sức ưu tú!
Từ Lệnh Nghi hỏi chuyện tới Khương gia: “...... Bên kia nói như thế nào?”
Thập Nhất Nương đem kết quả thương lượng cùng Thái phu nhân nói cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đã rửa mặt xong. Hai người vừa nói vừa ra khỏi tịnh phòng.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Có chuyện quan trọng, Triệu quản sự cầu kiến!”
Từ Lệnh Nghi đổi xiêm y, đi phòng khách gặp Triệu quản sự. Trở lại nói với Thập Nhất Nương: “Phủ tông nhân đã chính thức hướng Chu gia cầu hôn. Khâm Thiên Giám xem thời gian, hai ngày sau sẽ trao đổi canh thiếp.”
“Chuyện đã truyền ra ngoài, nếu là bát tự không hợp thì sao?” Thập Nhất Nương nghĩ tới lần trước Lâm Minh Viễn bị cự tuyệt cưới, chính là dùng cớ này.
Từ Lệnh Nghi nghe cười nói: “Nàng yên tâm, Khâm Thiên Giám nhất định sẽ cho hoàng thượng một đáp án vừa lòng.”
Cũng phải thế. Bằng không những thứ coi bói kia tại sao có thể làm người ta tin!
“Ta xế chiều hôm nay phải đi Chu gia một chuyến sao!” Thập Nhất Nương nói, “Cũng tốt sớm đi đem chuyện này đẩy ra.”
“Cũng tốt!” Từ Lệnh Nghi gật đầu, “Sớm một chút kết thúc một cọc chuyện là được một cọc chuyện.” Sau đó phân phó Thập Nhất Nương, “Ta ngủ trưa, nàng không cần gọi ta ăn cơm trưa.” Cũng chưa nói tối ngày hôm qua đi làm những thứ gì!
Thập Nhất Nương trải giường cho hắn, hầu hạ hắn nằm ngủ, rồi phân phó tiểu nha hoàn ở một bên coi chừng, lại cho người đi hoài đức đường mua chút ít A Giao, an bài xe ngựa, theo Thái phu nhân đã ăn cơm trưa đi phủ phúc Thành công chúa.
Trước cửa phủ Phúc Thành công chúa yên tĩnh giống như lần trước lúc nàng đến. Chu phu nhân nghe nói nàng đến, ở trước thuỳ hoa môn nghênh đón nàng. Không đợi nàng mở miệng, đã cười nói: “Kết thân là vì làm chuyện tốt cho hai nhà. Hôm nay Phương tỷ Nhi chúng ta có cơ hội hầu hạ hoàng tử trưởng, cũng giống nhau là chuyện tốt kết hai nhà.”
Thập Nhất Nương buông lỏng, theo Chu phu nhân nói mấy câu “Hai nhà rốt cuộc là có duyên phận” … Sau đó đi bái kiến phúc Thành công chúa.
Phúc Thành công chúa đang cùng Phương tỷ Nhi nói gì đó.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, thì trên má nàng đỏ bừng. Nàng bộ dáng hào phóng làm lễ cho Thập Nhất Nương, rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng, không giống trước kia nhìn thấy Thập Nhất Nương lôi kéo nói chuyện như vậy, xong lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương hành lễ gặp mặt cho phúc Thành công chúa, đầu tiên là chúc mừng Phương tỷ Nhi, sau đó thổi phồng A Giao: “Thất tỷ ta từ Sơn Đông, đeo chút ít thổ sản.” Sau đó theo phúc Thành công chúa hàn huyên mấy câu, đứng dậy cáo từ.
Chu phu nhân đưa nàng đến thuỳ hoa môn.
Thập Nhất Nương đem chuyện Thất Nương tới Yên kinh cần y nói cho Chu phu nhân, cũng bày tỏ nhờ nàng giúp đở tìm đại phu.
Chu phu nhân mở miệng nhanh chóng đáp ứng, rồi đứng dậy cáo từ trở về Hà Hoa Lý.
Từ Lệnh Nghi đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường trầm tư. Nghe được động tĩnh ngẩng thì đầu lên: “Như thế nào? Đã nói rõ ràng!” Khóe miệng có một nụ cười.
“Chúng ta đã nói cả!” Thập Nhất Nương thay quần áo, đem chuyện đi phúc Thành công chúa phủ nói cho Từ Lệnh Nghi nghe, sau đó hầu hạ Từ Lệnh Nghi đứng dậy, cùng đi chỗ Thái phu nhân dùng bữa tối.
Buổi tối trở lại mới vừa ngồi vững, Lâm Ba tới.
Hắn đem cho Từ Lệnh Nghi phong thư. Từ Lệnh Nghi nhìn xong thư trước mặt Thập Nhất Nương đem lá thư này thiêu thành tro tàn, sau đó nói với Thập Nhất Nương: “Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, nếu như qua cuối hợi vẫn chưa về, nàng ngủ trước đi!”
Nếu như vậy vẫn không thể nhìn ra sự tình nghiêm trọng, Thập Nhất Nương chính là chày gỗ rồi!
Nàng hỏi thẳng Từ Lệnh Nghi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn tròng mắt trong trẻo như nước của nàng.
Mi mắt Từ Lệnh Nghi có chút đóng mở ra rất nhanh, phong khinh vân đạm nói một câu”Không có việc gì”, sau đó phân phó nàng sớm một chút nghỉ ngơi, xoay người rời thủy tạ.
Thập Nhất Nương nghĩ không ra sự khác thường của hắn, trong lòng cảm thấy không yên tĩnh, vừa lúc Văn di nương cùng Kiều Liên Phòng tới đây vấn an. Nàng giữ Văn di nương nói chuyện.
Từ lần trước Văn di nương giúp Thập Nhất Nương tính sổ sau, Thập Nhất Nương cách ba năm ngày sẽ cho nàng tới giúp đỡ chút. Văn di nương suy đoán Thập Nhất Nương là cùng với vài vị mama quản sự trong phủ đấu võ đài, cho nên mới mượn sở trường của mình.
Người cầu tình như vậy ngu sao không bán.
Nàng người trước người sau đều giữ vững trầm mặc.
Kiều Liên Phòng sắc mặt hơi trầm xuống.
Mấy ngày nay Văn di nương thường tránh nàng một mình đến chỗ Thập Nhất Nương, hơn nữa còn là lúc Từ Lệnh Nghi không có ở trong phủ......
Nàng nghĩ tới nguyên nhân Từ Lệnh Nghi không thích Văn di nương!
Sau đó mỉm cười khom gối hành lễ lui xuống.