Từ Lệnh Nghi như thế nào mà không chịu.
Hắn vỗ vỗ bả vai Từ Lệnh Khoan, đối với Ngũ phu nhân nói: ” Về sau đừng lỗ mãng như vậy!”
Từ Lệnh Khoan liên tục gật đầu:” Sẽ không, sẽ không!”
Ngũ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười.
Nhị phu nhân thấy vậy liền đứng lên:” Tất cả mọi người giải tán đi! Cho Truân ca nhi nghỉ ngơi, uống xong hai thang thuốc an thần liền tốt!”
Nha hoàn, bà tử đi theo bên người mọi người nghe vậy đều lui xuống, thái phu nhân lại ngồi xuống ghế con. Đám người Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân tự nhiên cũng bị giữ lại theo. Liền thấy thái phu nhân kéo tay nhỏ bé của Truân ca nhẹ giọng hỏi hắn:” Ngươi có nghĩ là ăn chút gì không? Hay là, ta bảo Đỗ mama làm cho ngươi canh hạt sen long nhãn uống?” Vẻ mặt lo lắng.
“Ta không có việc gì!” Truân ca thanh âm tinh tế,” Chính là muốn ngủ một chút!” Thần sắc mệt mỏi.
Thái phu nhân nghe xong vội nói: “Tốt, tốt, tốt. Ta không ầm ĩ ngươi. Ngươi ngủ một hồi đi!”
Truân ca nhắm mắt lại.
Thập Nhất Nương lại bưng chén trà xanh qua:” Truân ca nhi, dậy, súc miệng rồi lại ngủ.”
Truân ca nghe vậy lại mở to mắt, mặc cho Thập Nhất Nương kéo dậy giúp hắn xúc miệng, rồi một lần nữa nằm xuống.
Thập Nhất Nương giúp Truân ca nhi dịch góc chăn, rồi khuyên thái phu nhân: ” Ngài đi về trước nghỉ đi! Nơi này có ta trông rồi!”
Thái phu nhân suy nghĩ một lát, liền gật đầu:” Tốt lắm. Ta đi về trước. Nếu có việc gì, ngươi sai người đi bảo ta!”
Thập Nhất Nương đáp ứng, thái phu nhân mang theo Nhị phu nhân, Từ Lệnh Khoan, Ngũ phu nhân trở về nội viện.
Trong phòng chỉ để lại vợ chồng Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên thấp giọng nói:” Nàng nói xem, cái này có tính là một tràng ‘tai bay họa gió’ không?” Giọng điệu mang theo mấy phần chờ mong. Tuy nói không tin phật không tin đạo, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn là có chút không nỡ đi?
Thập Nhất Nương nói kín đáo: “Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Truân ca nhi không có việc gì!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Ngự y thở hổi hiển chạy lại đây.
Chẩn mạch, nói giống như Nhị phu nhân, chính là bị chút kinh hách, cho hai thang thuốc tĩnh tâm an thần. Thập Nhất Nương phân phó Hổ Phách đi sắc thuốc rồi không đề cập đến nữa. Cùng Từ Lệnh Nghi chọn ngày hai mươi tháng năm mời khách mừng Truân ca nhi phong thế tử.
Nhóm quản sự Từ phủ bận rộn, Thập Nhất Nương liền đi đến chỗ Từ Tự Dụ.
Mùa hè ở Lệ Cảnh Hiên, một chuỗi màu đỏ hồng của hoa dâm bụt, thảo thạch trúc, thạch lựu, tử vi…… đều nở rực rỡ. Văn Trúc đang chỉ huy tiểu nha hoàn quét tước đình viện nhìn thấy Thập Nhất Nương thì chấn động, thấp giọng phân phó tiểu nha hoàn đi bẩm Từ Tự Dụ, tự mình vội vàng nghênh đón.
” Nhị thiếu gia đâu?” Thập Nhất Nương cười hỏi nàng.
” Nhị thiếu gia giờ chính mão liền dậy, ăn qua điểm tâm liền bắt đầu luyện chữ, vẫn luyện đến bây giờ đều không có nghỉ.” Giọng điệu sợ Thập Nhất Nương trách cứ.
Mấy người Văn Trúc tuy là nàng chọn, nhưng lại sớm chiều ở chung với Từ Tự Dụ. Nếu hắn ngay cả người bên người mình một cái cũng đều không thu phục được, thì còn nói tự lập môn hộ cái gì.
Thập Nhất Nương cười hơi gật đầu, thấy Thấm Hương vây quanh lấy Từ Tự Dụ không nhanh không chậm đi tới.
” Mẫu thân!” Thân thể hắn căng gắt gao, động tác tuy quy củ nhưng lại thiếu một phần thong dong, người có chút câu nệ.
“Ta cố ý tới xem ngươi.” Thập Nhất Nương cười nói,” Nghe nói ngươi từ sớm đã dậy luyện chữ, không có ầm ĩ ngươi đi?”
Từ Tự Dụ nghe giật mình, hơi xoay người, đang muốn hành lễ trả lời, thì Thập Nhất Nương đã hướng chỗ hắn ở đi tới.
Hắn đành phải một mặt đuổi kịp, một mặt thấp giọng nói: “Con kiến đánh nhau trước tiên phải luyện tập, ta vừa lúc luyện cũng có chút mệt, muốn nghỉ một chút!”
“Vậy tốt!” Thập Nhất Nương cười cùng hắn vào nhà.
Ba gian phòng ở, phía đông là phòng ngủ, phía tây là thư phòng.
Bọn họ đi thư phòng.
Thư án rộng rãi bày giấy tuyên thành vừa viết xong một nửa, bút lông sói gác trên nghiên mực có một giọt mực đọng trên bút, hiển nhiên là được tin, nên vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Thập Nhất Nương chỉ làm như không biết. Đi đến giá sách xem thư pháp của hắn.
“Viết không tốt!” Từ Tự Dụ hơi có chút ngượng ngùng.
“Không đâu a!” Chữ Từ Tự Dụ rất thanh tú, Thập Nhất Nương thực công bình mà nhận xét,” Ta cảm thấy chữ của ngươi bố cục lả lướt, bút phong mượt mà, có thanh nhã như làn gió. Bất quá, cũng thiếu chút tranh cốt. Cứ như thế đi xuống, không khỏi trở nên bình thường.”
Từ Tự Dụ ánh mắt sáng ngời, nói: “Vậy chiếu theo ý tứ mẫu thân, như thế nào mới có thể xem như có tranh cốt?”
” Ngươi thu bút như hành vân nước chảy, điểm ấy khó được. Như lúc hành bút lại vô lực, thậm chí lộ ra mấy phân do dự……”
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Dụ đàm luận hơn phân nửa canh giờ thư pháp, sau đó đi chỗ Từ Tự Giới lưu lại một lát liền trở về phòng mình.
Ngày hôm sau, nàng lại đi chỗ Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương chỉ cùng hắn đàm luận thư pháp.
Từ Tự Dụ ngay từ đầu còn có chút không yên lòng, sau lại thấy Thập Nhất Nương giảng rất phấn khích, hắn dần dần cũng nhập vào trong đó, bắt đầu cùng Thập Nhất Nương thảo luận thư họa.
Ba ngày, Thập Nhất Nương lại đi…… Từ Tự Dụ đem những thư pháp viết lúc trước lấy ra cho Thập Nhất Nương xem, hai người lại bình luận một phen, thẳng đến lúc ăn cơm Thập Nhất Nương mới cáo từ.
Từ Tự Dụ tiễn Thập Nhất Nương đến cửa, nâng mặt nhìn Thập Nhất Nương, nhẹ giọng nói:”…… Ta sẽ chăm chỉ luyện chữ!” Giống như biểu minh điều gì, lại giống như giải thích cái gì.
Trí tuệ này……
Thập Nhất Nương gật đầu cười, thấp giọng nói:” Ta sẽ không làm phiền ngươi. Ngày mai trong nhà sẽ vì Tứ đệ ngươi được phong thế tử mà tổ chức tiệc đãi thân bằng quyến thuộc.”
Từ Tự Dụ chắp tay thở dài, đưa mắt tiễn Thập Nhất Nương rời đi.
Vừa mới xoay người, liền có nha hoàn mặc vải tiêu bố đỏ thẫm như giáp từ đường mòn bên cạnh nhảy ra:” Nhị thiếu gia, di nương cho ta đến xem ngươi.”
Từ Tự Dụ cứng đờ thân mình, nhẹ “Ừ ” Gật gật đầu.
Nha hoàn kia vẻ mặt tươi cười tiến lên khom đầu gối hành lễ với Từ Tự Dụ……
Yến hội qua đi, hai nhà Từ, Khương bắt đầu bàn chuyện hôn nhân.
Từ gia mời Thuận vương làm bà mối, trao đổi canh thiếp, Thập Nhất Nương đánh một cái vòng đeo cổ vàng ròng song phúc khóa, một cái vòng đeo cổ hoa sen, lại từ trong hộp trang sức của mình lấy một đôi hoa tai nam châu lớn bằng hạt sen, một đôi bông tai vàng ròng cẩn hồng bảo thạch, một đôi vòng tay vàng ròng quấn tơ, một chiếc nhẫn khắc trái đào, một nhẫn có khắc thạch lưu hoa, một nhẫn vàng ròng hồ lô dương chi ngọc, một nhẫn vàng ròng cẩn ngọc xanh như ý, một tráp mười hộp trà, một tráp rượu đưa đến Khương gia, làm tín vật. Hai nhà thương lượng đợi Cửu thiểu thư Khương gia cập kê xong sẽ làm lớn, định hôn kì.
Sự tình tiến triển làm cho người hai nhà đều thực vừa lòng. Đặc biệt là Từ Tự Truân đươc lập thế tử. Khương đại nhân chủ động nhắc tới chuyện Từ Tự Dụ đi Cẩn Tập thư viện đọc sách.
“…… Tuy mùa hè chạy đi có chút mệt mỏi, nhưng một tấc thời gian một tấc vàng, lúc này mà đi, thì cuối tháng sáu liền đến Nhạc An. Nếu hết thảy thuận lợi, nhị công tử còn có thể vượt qua kỳ thi thử đồng tử xuân sang năm.”
Từ Tự Dụ sinh ở Yến Kinh, nếu tham gia thi đồng tử, liền phải về Yến Kinh. Trừ lộ trình đi qua đi lại, Từ Tự Dụ còn lại năm tháng học tập. Nhưng lại dưới tình huống Khương Tùng cho tới bây giờ không có gặp qua Từ Tự Dụ.
Thập Nhất Nương nghe liền hít một hơi lạnh.
Là Khương gia quá mau mắn? Hay vẫn là Khương đại nhân rất khoa trương? Hoặc là, Khương gia thực sự nắm chắc như vậy?
“…… Dụ ca tốt xấu gì cũng đi theo tiên sinh trong tộc học đọc sách vài năm.” Từ Lệnh Nghi rất lạc quan,” Lại có danh sư chỉ điểm, ta nghĩ Duyên Niên cũng không phải khoa trương.”
Duyên Niên, là tên tự của Khương Bách.
Sau khi định tiểu lễ, hai người lấy tự xưng với nhau.
Cũng tốt, đi Nhạc An, có một số việc không thể buông cũng phải buông xuống!
Thập Nhất Nương nghĩ đến Hổ Phách nói cùng nàng:”…… Ngài chân trước vừa đi, thì Tiểu Ngọc bên người Tần di nương liền đi gặp Nhị thiếu gia sau lưng. Nhị thiếu gia đuổi hầu hạ bên người, nói cái gì không biết. Nhưng buổi tối lăn qua lộn lại một đêm không chợp mắt. Ngày hôm sau thức dậy, ánh mắt đều đen. Sợ tới mức Văn Trúc tự mình chạy đến lưu phương ổ đi lấy nước suối đến xoa mắt cho Nhị thiếu gia.” Nàng nói xong, giọng ngừng một chút, nói ” Ngài xem, có muốn đổi người theo Nhị thiếu gia đi Nhạc An hay không?”
“Không cần.” Thập Nhất Nương cười nói,” Ai bên người đều đặt mấy người thân cận nhân, ai bên người lại không có mấy người có phần bất an. Đi cái này, còn có thể có cái khác. Còn không bằng để Văn Trúc. Nói như thế nào cũng là người chúng ta an bày qua. Nàng nếu có thể nhớ kỹ chuyện tốt của Nhị thiếu gia, cũng sẽ nhớ kỹ tình nghĩa của ta. Huống chi chúng ta lại không phải muốn nàng đi hại Nhị thiếu gia.”
Ý niệm hiện lên trong đầu, Thập Nhất Nương nói: “Ngày mai ta liền giúp Dụ ca nhi thu thập hành lý đi!”
Từ Lệnh Nghi liền lôi kéo nàng đi nhìn nhà giữa đã tu sửa xong: “…… Mới sơn xong, sợ mọi người chịu không nổi. Để nửa tháng sau, là có thể chuyển vào.”
Cửa viện sơn đen, hành lang uốn khúc, cột trụ, song cửa, đều sơn đen lại một lần nữa. Tiến vào bên trong cửa có thêm một cái vách tường bình phong, cửa nách đi thông phía chỗ Đông di nương biến thành bức tường trắng.
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc. Thấy Từ Lệnh Nghi đã vượt qua vách tường màu trắng. Nàng áp chế nghi hoặc trong lòng cùng đi lên.
Hai bên vách tường màu trắng là ba gian sương phòng, cũng là mới làm thêm. Vốn là ba gian tiền sảnh cải tạo thành chính thính, còn ở hai bên thêm nhĩ phòng. Mặt sau chính thính là nhà giữa. Hai bên sương phòng cũng có thêm nhĩ phòng. Phía sau là tòa ngược bảy gian, ở phía tây có một sương phòng ba gian, ở phía đông có một tiền sảnh. Công trình đa phần là do Thập Nhất Nương suy nghĩ tuyển chọn, mà cái tiền sảnh thêm kia……
” Đây là?”
” Không thể cứ mượn hoa thính của nương mãi.” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói,” Về sau ở trước chính thính này xử lý gia vụ đi!”
Thập Nhất Nương kinh ngạc đi vào tiền sảnh, thấy giữa đông tiểu viện cùng chính viện có một đường hẻm dài.
Sau lồng phòng, là chỗ nhóm nha hoàn ở. Cửa nách nguyên để cho nhóm di nương ra vào, ở bên cạnh đại môn. Hiện tại, lại thiết lập ở sau lồng phòng……
Thập Nhất Nương rất nhanh giúp Từ Tự Dụ chuẩn bị tốt hành trang. Nàng không biết Từ Lệnh Nghi giao phó như thế nào, nàng lén cấp Từ Tự Dụ một cái hà bao, bên trong năm tấm ngân phiếu hai mươi lượng: “…… Cất kỹ để lúc cần thì dùng.”
Từ Tự Dụ sửng sờ ở nơi đó, sau một lúc lâu mới phản ứng lại. Đang muốn nói cái gì, thì Văn Trúc đã cách bức rèm bẩm: “Tần di nương đến đây!”
Hắn lại sửng sốt.
“Ngươi phải đi, nên ta cho di nương đến giúp ngươi thu thập đồ đạc!” Thập Nhất Nương nói xong, thì Hổ Phách đã vén bức rèm.
Bất quá là hơn tháng không thấy, Tần di nương giống như lâu không thấy ánh mặt trời sáng lạn, tuy nước da vẫn trắng nõn mượt mà như trước, nhưng lại mất đi sức sống của ánh sáng.
Nàng khom đầu gối hành lễ với Thập Nhất Nương, thấp giọng kêu một tiếng ” Phu nhân”, thanh âm đã mang theo vài phần nghẹn ngào.
Thập Nhất Nương hơi gật đầu, mang theo nha hoàn hầu hạ bước nhanh rời khỏi Lệ Cảnh Hiên.
Khương thái thái ngày mùng bốn tháng sáu mang theo nữ nhi rời Yến Kinh. Đi theo, còn có nhóm Từ Tự Dụ.