Thập Nhất Nương cười nói: “Nhìn dáng dáng vẻ Tam tẩu mấy ngày nay còn phải đi qua đi lại một hồi!”
Trúc Hương nghe xong thì mím môi cười cười. Nói nhỏ: “ Nghe nói hôm qua Tam phu nhân vừa về phòng cũng phát giận một trận thật lớn, cũng vì một tiểu nha hoàn pha trà quá đặc. Sáng sớm hôm nay lại gọi vợ Cam Lão Tuyền đến, bảo Cam lão tuyền đưa tin cho Tam gia ở Sơn Dương.”
Có thể là thương lượng với Tam gia nên làm gì với chuyện này?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi từ tịnh phòng đi ra.
Nàng dừng chủ đề lại, phân phó Trúc Hương: “Đi xem đồ ăn sáng đã xong chưa?”
Dù sao bàn luận này nọ sau lưng Tam phu nhân như vậy cũng có phần không được tốt lắm.
Trúc Hương khom đầu gối vâng dạ, nhẹ tay nhẹ chân lui xuống.
Từ Lệnh Nghi cười ngồi xuống bên kháng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp bụ bẫm của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lập tức bò đến ngồi trong lòng Từ Lệnh Nghi.
Dáng điệu nhỏ bé chọc cho Từ Lệnh Nghi cười to ha ha.
Từ Tự Dụ tới vấn an.
Thập Nhất Nương không nghĩ hôm nay Dụ ca lại tới sớm như vậy, vội vàng đi ôm lấy Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lại túm lấy vạt áo của phụ thân không chịu thả, “ô ô a a” mà đấu sức với Thập Nhất Nương.
Con trai thích ở chung một chỗ với mình, khiến cho trong lòng Từ Lệnh Nghi có sự vui sướng lờ mờ: “Cứ để cho con ngồi ở đây đi!” Ra mặt giải vây cho Cẩn ca nhi.
Chờ lát nữa đến khi Từ Lệnh Nghi nghiêm mặt hỏi chuyện Từ Tự Dụ, Cẩn ca nhi lại ở trong lòng Từ Lệnh Nghi nhảy lên nhảy xuống. Từ Tự Dụ đang nhận lời giáo huấn trong lòng sẽ nghĩ thế nào?
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng đi gỡ ngón tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi ra: “Hầu gia và Dụ ca nhi còn có chuyện chính sự phải thảo luận mà.”
Khuôn mặt của Cẩn ca nhi bực bội đỏ lên, cứ nhất định không chịu buông tay.
Thập Nhất Nương còn chưa bao giờ gặp phải chuyện khó xử như thế này, sắc mặt căng lên đến đỏ bừng.
Hai mẹ con, mẹ trừng con, con trừng mẹ.
Từ Lệnh Nghi thấy thú vị. Khóe miệng Từ Tự Dụ cũng vểnh lên.
“Mẫu thân, cứ để cho Lục đệ ngồi ở đó đi!” Từ Tự Dụ không muốn khiến cho Thập Nhất Nương khó chịu, “Lục đệ tuổi còn nhỏ, lớn hơn một chút thì sẽ không như thế nữa.”
Từ Lệnh Nghi cũng đẩy nhẹ Thập Nhất Nương ra: “Nàng đi xem đồ ăn sáng đã xong chưa?” Lại hỏi Từ Tự Dụ: “Con đã ăn sáng chưa? Chờ lát nữa cùng nhau ăn sáng đi!”
Từ Tự Dụ đã ăn rồi, nhưng phụ thân hỏi tới, vẫn cung kính lên tiếng đáp lại: “Vâng ạ”
Mà Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt kiêu ngạo không một chút chịu thỏa hiệp nào của Cẩn ca nhi, cũng biết nàng có kiên trì nữa thì chỉ khiến cho chuyện trở nên rối rắm tồi tệ hơn thôi, thấp giọng trả lời vâng, thừa cơ xuống đài, xoay người đi truyền đồ ăn sáng.
Cẩn ca nhi liền cười khanh khách nhào vào lòng Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nửa bất đắc dĩ nửa vui vẻ mà ôm cậu con trai nhỏ, sau đó vỗ nhẹ vào mông cậu nhóc một cái: “Sau này không được như thế nữa đấy!”
Cẩn ca nhi cũng không đau một chút nào, chỉ coi phụ thân đang đùa với mình, xoay đầu cười với Từ Lệnh Nghi, lại vùng ra khỏi tay của Từ Lệnh Nghi. Vịn cánh tay Từ Lệnh Nghi, rồi lại lách ra sau lưng, túm lấy quần áo của Từ Lệnh Nghi, muốn bò lên lưng Từ Lệnh Nghi.
Từ Tự Dụ sợ hãi hô to một tiếng.
Lá gan của Cẩn ca nhi cũng quá lớn rồi.
Từ Tự dụ vội vàng đi qua kéo bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi, lại không dám nói “Không thể bò lên lưng phụ thân” rõ ràng, đành phải kéo Lục đệ về trong lòng của mình, nói: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã!”
Từ Lệnh Nghi biết rõ đây là di chứng của trò “cưỡi ngựa” để lại khi mình cõng Cẩn ca nhi trên cổ chơi. Đang ở trước mặt con trai trưởng, có chút không được tự nhiên. Dứt khoát phân phó Từ Tự Dụ: “Con giao Cẩn ca nhi cho nhũ nương đi!”
Tiếng nói của Từ Tự Dụ đáp lại “Vâng”, giao Cẩn ca nhi cho Cố ma ma.
Từ Lệnh Nghi liền chỉ vào cái ghế thái sư ở một bên: “Con ngồi xuống nói chuyện đi!”
Cố ma ma vội ôm lấy Cẩn ca nhi rồi lui xuống.
Gặp Thập Nhất Nương ở phía trước.
“Hầu gia đang trò chuyện cùng Nhị thiếu gia. ”
Thập Nhất Nương không vào quấy rầy, ôm lấy Cẩn ca nhi, an nhàn nghỉ ngơi ngồi trên đại kháng cạnh cửa sổ chơi đùa với cậu bé.
Thời gian ước chừng qua một nén hương, người trong nội thất mới có động tĩnh.
Thập Nhất nương phân phó tiểu nha hoàn bưng kháng bàn đi vào, hầu hai cha con dùng đồ ăn sáng.
Từ Lệnh Nghi biểu lộ thói quen nghiêm túc đứng đắn, Từ Tự Dụ biểu lộ thói quen cung kính, hai người im lặng ăn đồ ăn, một hai tiếng vang đồ sứ chạm vào nhau ngẫu nhiên phát ra, cảnh tượng toát ra vẻ rất nghiêm túc.
Thập Nhất Nương không khỏi mỉm cười.
Sau đó di nương cùng đám nhỏ lần lần lượt lượt tới vấn an. Từ Lệnh Nghi nhàn nhạt nói mấy câu, cùng Thập Nhất Nương đến chỗ của Thái phu nhân.
Cẩn ca nhi càng lớn càng thú vị, mỗi lần Thập Nhất Nương bế cậu đi vấn an Thái phu nhân, Thái phu nhân đều phải ôm vào lòng thân mật cả buổi. Lần này cũng không ngoại lệ, lập tức bảo Cố ma ma bế thằng cháu tới, mò mẫm sờ soạng từ đầu đến chân một lượt, thấy mặc quần áo với độ dày vừa phải, mặt mũi Cẩn ca nhi vui vẻ, lúc này mới khẽ gật đầu, ôm Cẩn ca nhi nói chuyện cùng Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương: “ Lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, các con chuẩn bị như thế nào? ”
Ở dưới trường hợp này, đương nhiên Từ Lệnh Nghi có quyền phát ngôn.
Thập Nhất Nương không lên tiếng.
Từ Lệnh Nghi dựa theo những gì hai vợ chồng đã thương lượng đâu vào đấy mà nói: “Định tổ chức như lễ trăm ngày thôi ạ. Mời bằng hữu thân thích đến náo nhiệt một phen. ”
“ Vậy cũng tốt! ” Thái phu nhân nghe xong trầm ngâm nói: “Thằng bé còn quá nhỏ, xa xỉ quá mức chưa chắc đã là chuyện hay. ”
Lúc này Thập Nhất Nương mới nhẹ nhàng thở ra.
Thái phu nhân hứng thú bừng bừng nói đến chuyện chọn đồ vật đoán tương lai: “… Đến lúc đó lấy trường án bằng gỗ Tử Lẫm ở trong kho ra…. Nhà chúng ta xuất thân binh nghiệp [quân ngũ], ngoại trừ nhiều gia đình đông con, vẫn phải bày thêm lên đao kiếm mới đúng. Ta thấy cây đao nhỏ mà ngày đó Tiểu Ngũ đeo cũng không tệ, nói là trang sức chuyên dùng đến, đến lúc đó liền dùng cái đó là tốt rồi… Bàn tính cũng bày một cái, phù hợp với tình hình mà thôi… ” Đang phấn kích nói, có gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào: “ Hầu gia, Thái phu nhân, phu nhân, Lôi công công đến rồi! ”
Lôi công công là tổng quản thái giám của Khôn Ninh Cung. Từ sau khi Thái hậu nương nương qua đời, Lôi công công thường phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương đến hỏi thăm sức khỏe của Thái phu nhân, hoặc đưa lễ vật ban thưởng.
“ Mời Lôi công công đến phòng khách ngồi đi! ” Từ Lệnh Nghi nói xong thì đứng dậy. “ Nương, con sang đó nhìn xem! ”
Thái phu nhân gật đầu, được Đỗ ma ma hầu hạ thay quần áo, Thập Nhất Nương dìu vào khách sảnh.
Đi đến dưới mái hiên chợt nghe thấy âm thanh cởi mở của Lôi công công: “ …Đây là một chút lòng nhỏ của nô tài, Hầu gia không cần thiết phải khước từ! ” Hiển nhiên là đưa cái gì đó cho Từ Lệnh Nghi.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương không khỏi trao đổi ánh mắt, lúc này mới tiến vào phòng khách.
Lôi công công tiến lên hành lễ cho Thái phu nhân.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trên mặt bàn trong phòng khách đặt một chiếc hộp nho nhỏ đỏ thẫm mạ vàng.
Nàng bất động thanh sắc mà cùng Thái phu nhân nhận lễ gặp mặt của Lôi công công. Liền nghe thấy Lôi công công cười nói: “ Chúc mừng Thái phu nhân, sắp tổ chức lễ tròn một tuổi cho Lục công tử rồi. ”
Thái phu nhân khách sáo đáp lại mấy câu.
Lôi công công nói rõ mục đích đến đây: “ … Hoàng Hậu nương nương nói, lễ tròn một tuổi của Lục công tử, người không tới được, muốn phu nhân ôm Lục công tử vào nội cung cho lão nhân gia người nhìn một chút. ”
Muốn gặp Cẩn ca nhi?
Thập Nhất Nương rất hoảng hốt. Nhìn sang Từ Lệnh Nghi, đã thấy Từ Lệnh Nghi khẽ chau mày, hiển nhiên đối với chuyện này cũng không nóng lòng mong mỏi. Thập Nhất Nương cũng không dám thất lễ – cái này đối với người khác mà nói, là ân điển hết sức tối cao. Nàng cười tạ ân, cùng Thái phu nhân cùng tiễn Lôi công công ra cửa.
“ Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc vẫn nhớ đến con! ” Trên đường trở về, Thái phu nhân cười nói với Từ Lệnh Nghi. “Sáng sớm mai thay một bộ quần áo mới thật xinh đẹp cho Cẩn ca nhi, rồi con đưa hai mẹ con Thập Nhất Nương tiến cung đi! ” tỏ ra rất vui vẻ.
Từ Lệnh Nghi chỉ “ Vâng ” một tiếng đơn giản, trở về phòng dặn dò Thập Nhất Nương: “ Đến lúc đó nàng ôm Cẩn ca nhi, đừng để người khác chạm vào con. Thỉnh an xong thì tìm cớ về phủ, đừng ở lại lâu. ” Sau đó đưa cái hộp đỏ thẫm mạ vàng kia cho Thập Nhất Nương: “ Lôi công công tặng quà cho lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi. ”
Bên trong đựng chiếc khóa vàng.
Cho đến bây giờ đều chỉ có họ tặng lễ cho công công, đây vẫn là lần đầu tiên được nhận lễ vật của công công.
Thập Nhất Nương cười nhận lấy đồ. Nói: “ Hầu gia yên tâm. Cho dù thiếp muốn ở lại trong cung lâu hơn, thì sợ rằng cung quy nghiêm ngặt, cũng không có cách nào để ở lại được! ”
Nàng cũng không có ý định để cho con đi chịu cái tội kia.
Thần sắc Từ Lệnh Nghi cũng không vì lý do thoái thác của nàng mà buông lỏng, sắc mặt có chút trầm trọng mà gật gật đầu, đi thư phòng.
Thập Nhất Nương cảm thấy Từ Lệnh Nghi phản ứng thái quá.
Buổi tối liền khuyên hắn: “ Sẽ không có việc gì đâu. Thiếp nhất định nghe theo phân phó của Hầu gia, tự mình ôm con, không nhờ tay người khác. ”
Từ Lệnh Nghi thấy khuôn mặt Thập Nhất Nương tràn đầy lo lắng, nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy bờ vai nàng: “ Chuyện tiến cung, ta sẽ dặn dò thái giám quen biết đặc biệt chú ý đến mẹ con nàng. ” Nói xong, giọng nói dừng lại một hồi, trong thần sắc vẫn còn lộ ra chút vẻ mặt do dự. “ Ta không phải lo lắng chuyện này…
Thập Nhất Nương hơi bất ngờ: “ Vậy Hầu gia vì chuyện gì? ”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: ” Hôm nay Dụ ca nhi đến nói với ta, tuổi mình còn nhỏ, lúc này lấy việc thi cử xây dựng sự nghiệp làm trọng, muốn chuyên tâm chăm chỉ đọc sách, tạm thời không nạp người vào phòng. ”
Tuy trong nội tâm ẩn ẩn hy vọng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi liền nghe Từ Tự Dụ trả lời như vậy, Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy hết sức giật mình. Nàng ngồi thẳng người dậy, gấp giọng nói: “ Vậy ý của Hầu gia? ” Trong giọng nói lộ ra vài phần khẩn trương.
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
Thập Nhất Nương có chút đồng tình với Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nằm mơ cũng không ngờ tới Từ Tự Dụ sẽ đưa ra quyết định như vậy!
Nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ cánh tay hắn.
Từ Lệnh Nghi liền thở dài.
“ Ta đồng ý với Dụ ca nhi rồi! ” Hắn nhìn lên đỉnh màn, lẩm bẩm “ Tâm tư của thằng bé, ta ít nhiều có thể hiểu được. Nếu Dụ ca nhi đã có quyết tâm, ta cũng không muốn miễn cưỡng con. ” Rốt cuộc vẫn có vài phần không vui.
Giọng Thập Nhất Nương thở dài một hơi, dựa vào Từ Lệnh Nghi, ôn nhu nói: “Dụ ca nhi lớn rồi, lại thường đi tới đi lui giữa Yên Kinh và Nhạc An, so với những đứa trẻ bình thường khác thì hiểu biết hơn. Có một số chuyện, chúng ta cũng phải tiếp thu ý kiến của con mới được. ” Huống chi chọn người thu phòng cũng vì hy vọng Dụ ca nhi vượt qua được mọi chuyện. Nhưng mà tốt hay không tốt cũng giống như uống nước vậy, tốt hay không tốt, chỉ có người uống nước mới biết được. Chỉ cần Dụ ca cảm thấy tốt, chúng ta cũng đừng quản. ”
Hy vọng chuyện này có thể khiến cho khúc mắc trong lòng Từ Lệnh Nghi ít đi một chút.
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “ Ta cũng nghĩ như vậy.” Sau đó trầm mặc một hồi, nói: “Dụ ca nhi đã dám nói lời này với ta, thì đã không còn là trẻ con như ngày xưa rồi!” Giọng nói có vẻ rầu rĩ nhàn nhạt.
Là vì phát hiện đứa con trước kia ở trước mặt cha mẹ vĩnh viễn cung kính trả lời “Vâng”, nay đột nhiên có cách nghĩ của riêng mình sao?
Dường như khi con cái lớn rồi, cha mẹ nào cũng đều phải trải qua sự mất mát như thế.
Chỉ có điều Từ Tự Dụ khiến cho mất mát của Từ Lệnh Nghi tới sớm một chút!
Thập Nhất Nương cười nói: “Chúng ta có lòng bảo vệ các con như vậy, nhưng chỉ có một điều hy vọng là cho dù các con không có cha mẹ che chở cũng vẫn có thể sống cuộc sống tốt đẹp, chống đỡ nhà cửa. Giờ đây Dụ ca nhi gặp chuyện đã có chủ kiến của mình, làm việc lại có can đảm biết suy tính. Truân ca nhi có một ca ca như thế giúp đỡ, sau này nhất định có thể quản lý tốt phủ Vĩnh Bình Hầu. Hầu gia nên vui mừng mới đúng chứ.”
Từ Lệnh Nghi ngẫm nghĩ, sau đó cười rộ lên.
“Đúng vậy!” Lại cảm khái nói. “Con cái dường như đã trưởng thành trong nháy mắt rồi.”