Thập Nhất Nương thấp giọng dặn dò Tống ma ma mấy câu, do đám người Nhạn Dung vây quanh xuyên qua đám nha hoàn đang khom thắt lưng thu thập tàn cuộc, mấy bà tử ra khỏi Điểm Xuân Đường.
Xuân Hạ vừa thay đổi cho nhau, gió đêm thổi tới cảm giác ấm áp chạm vào mặt, hàm chứa mùi hương của trăm hoa.
Nàng không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Đỉnh đầu là bầu trời đầy sao. Rạng rỡ sinh huy vây quanh ở bầu trời đêm màu xanh đậm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm say lòng người.
Nơi xa có tiếng trống canh truyền đến.
“Phu nhân” Nhạn Dung ân cần nói: “Ngài mệt mỏi một ngày, có chuyện gì chỉ cần phân phó nô tỳ là được. Ngài hay là sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến khách nhân hôm nay, không khỏi có một chút buồn ngủ.
“Khách bên chỗ Hầu gia đều đi chưa?”
“Còn không có.” Nhạn Dung đáp: “Hầu gia cùng Trác đại nhân, Tưởng đại nhân còn đang uống rượu.”
Thập Nhất Nương gật đầu, về trước Thùy Luân Thủy Tạ nghỉ ngơi.
Nửa đêm bị Từ Lệnh Nghi đánh thức.
“Thập Nhất Nương, Mặc Ngôn......” Hai cánh tay của hắn chống trên giường mắt nhìn xuống nàng, con ngươi sáng ngời mang theo mấy phân say rượu đặc biệt tỉnh táo, nói từ cũng có chút hàm hàm hồ hồ: “Sao nàng ngủ giống như đứa bé vậy, ầm ĩ cũng không tỉnh?”
Ầm ĩ không tỉnh? Vậy mình bây giờ đang làm gì đó?
Thập Nhất Nương ở trong lòng oán thầm, một mặt ngồi dậy, một mặt cao giọng phân phó tiểu nha hoàn ngoài phòng đi lấy canh giải rượu cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nghe liền cười lên, cầm gương mặt của nàng hung hăng hôn hai cái.
Trong hơi thở tất cả đều là mùi rượu nồng đậm.
Thập Nhất Nương không khỏi nhăn lỗ mũi: “Nhanh đi rửa mặt tất cả đều là mùi rượu.”
Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vo thành một nắm, cười ha ha, không chỉ không có nghe lời làm, ngược lại còn nhào qua hôn loạn một trận.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương vừa sợ vừa vội, đang lúc trái ngăn phải tránh, giương mắt nhìn thấy tiểu nha hoàn nâng mâm trà nhỏ sơn hoa hải đường màu hồng đi đến.
Nàng nóng nảy.
“Hầu gia!”
Sau đó dùng sức đẩy hắn một cái.
Từ Lệnh Nghi thế nhưng mất thăng bằng, nghiêng người liền ngã ngồi ở trước giường.
Thập Nhất Nương giật mình nhìn Từ Lệnh Nghi —— hắn làm sao dễ dàng như vậy bị mình đẩy ngã.
Từ Lệnh Nghi cũng có chút giật mình nhìn Thập Nhất Nương —— không nghĩ tới sẽ bị nàng đẩy xuống giường.
Tiểu nha hoàn bưng mâm trà bị làm cho sợ đến mặt trắng như tờ giấy. Nàng “Bịch bịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất. Chén trên khay rung lên tiếng vang, phát ra tiếng đồ sứ đụng vào nhau thanh thúy, ở trong phòng yên tĩnh hết sức rõ ràng.
Từ Lệnh Nghi lúc này mới phát hiện tiểu nha hoàn tiến vào.
Hắn có chút lúng túng vịn mép giường đứng lên: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Nhất thời không có đứng vững.”
Thập Nhất Nương phục hồi lại tinh thần, lại thấy hắn vịn mép giường đứng lên, hoài nghi hắn uống có thể không phải hơn bình thường, vội vàng xuống giường dìu hắn ngồi xuống bên giường, sau đó làm bộ dạng như không có gì phân phó kia tiểu nha hoàn: “Đem canh giải rượu bưng tới đây.”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ vội bưng khay đi tới.
Thập Nhất Nương bưng canh giải rượu đưa cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi uống một hơi cạn sạch.
Thập Nhất Nương đem bát không thả vào trên khay, móc ra khăn đưa cho Từ Lệnh Nghi.
Tiểu nha hoàn có chút hoảng hốt chạy bừa lui xuống.
Từ Lệnh Nghi nhận lấy khăn lau miệng, sau đó thật dài thở ra, loạng choạng đứng dậy: “Để cho tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ thay quần áo đi.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến mới vừa rồi mình một ít đẩy...... Có chút lo lắng. Không khỏi tiến lên giúp hắn: “Đã trễ thế này, hay là thiếp thân hầu hạ Hầu gia thay quần áo đi?”
Từ Lệnh Nghi không có phản đối, hai người đi phòng tắm.
Thập Nhất Nương giúp hắn rót nước.
“Ta làm” Từ Lệnh Nghi cầm qua gáo gỗ trong tay nàng, chỉ múc nước lạnh vào trong chậu đồng.
Đầu mùa hè còn có chút Lạnh.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương do dự nói.
“Không có chuyện gì.” Từ Lệnh Nghi có chút xem thường, “Trước kia cũng thường tắm rửa nước lạnh.” Sau đó khom người đem mặt ngâm vào trong chậu đồng.
Bọt nước văng khắp nơi.
Thập Nhất Nương trong lòng cả kinh.
Từ Lệnh Nghi đã ngẩng đầu lên.
Trên mặt từng giọt nước rơi vào trên vạt áo.
Hắn liền thở một hơi thật dài.
Hai đầu lông mày không còn giống như lúc Thập Nhất Nương mở mắt ra nhìn qua thích ý nhẹ nhàng, ánh mắt cũng trở nên thanh minh.
Nghĩ đến Từ Lệnh Nghi cùng thường ngày không có cử chỉ đồng dạng như vậy, Thập Nhất Nương có chút bận tâm, do dự gọi một tiếng: “Hầu gia......”
Từ Lệnh Nghi không quay đầu lại, đỉnh đầu cúi thấp, nhìn đồng dạng khuôn mặt trước mặt: “Lão Trác, hồi kinh vinh dưỡng.”
Trên kệ rửa mặt nho nhỏ trong gương đồng chiếu đến mặt của hắn, mơ mơ hồ hồ.
Thập Nhất Nương nhất thời nghe không hiểu: “Cái gì?”
“Ta vừa tới quân doanh, người thứ nhất gặp phải đúng là lão Trác.” Thanh âm của hắn có chút trầm thấp: “Khi đó, hắn đã là tướng quân thân kinh bách chiến.” Hắn vẻ mặt trầm ngưng nhớ lại: “Kêu gào hung hăn nhất chính là hắn, giết địch dũng cảm nhất cũng là hắn...... Sau đó ta lại chinh Tây Bắc, hắn tự xin làm tiên phong...... Khi đánh Cách tang, bị chặt đứt một chân...... Hoàng thượng luận công đi thưởng, hỏi hắn, bình sinh có tâm nguyện gì? Hắn nói, nguyện vì hoàng thượng vĩnh viễn thủ Tây Bắc. Hoàng thượng để cho hắn đi Vân Quý làm Tổng binh......”
Người mới nhậm chức Binh Bộ Thị Lang kia là Trác đại nhân sao?
“Hôm nay cũng bất quá hai, ba năm.” Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu lên: “Hắn hồi kinh an dưỡng, Phi Vân nửa người danh dự hủy hết tại Tây Bắc, mà ta......” Hắn ngắm nhìn gương đồng nho nhỏ kia, im lặng một hồi lâu.
Phi Vân? Tưởng Phi Vân sao? Người ở Tây Bắc bị đánh bại sau khi lâm trận, rồi đổi lại Từ Lệnh Nghi ra sân sao?
Hắn là đang cảm thán hưng thịnh tan đi sau đó là thế sự xoay dần sao?
Tay của Thập Nhất Nương bất giác rơi vào trên vai của hắn.
Từ Lệnh Nghi không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt hàm chứa lo lắng.
Hắn không khỏi giãn lông mày cười một tiếng.
“Không có chuyện gì!” Hắn nói, “Ba người chúng ta, một được làm Binh Bộ Thị Lang, một người là đại đô đốc ngũ quân phủ, một người là thiếu sư của thái tử. So với những người chết ở Miêu Cương cùng Tây Bắc, không biết đã may mắn biết bao nhiêu.”
Không có phẫn nộ, không có khổ sở, không có không cam lòng, càng không có oán trách...... Mặc dù lộ ra mấy phân cảm khái, càng nhiều hơn là chấp nhận.
Thập Nhất Nương sửng sốt, không khỏi ngắm nhìn nam tử trước mắt này.
Tròng măt đen nhánh, trong trẻo như nước, thật giống như có thể chiếu sáng yếu ớt cùng mờ mịt của hắn mới vừa rồi.
Từ Lệnh Nghi không được tự nhiên xoay người lại, cười nói: “Đúng rồi, nàng nhìn thấy Trác phu nhân rồi đúng không?”
Lời của hắn gợi lên tâm sự của Thập Nhất Nương. Nàng một phát bắt được ống tay áo của Từ Lệnh Nghi: “Ta đang muốn hỏi Hầu gia chuyện này. Vị Trác đại nhân rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Giọng nói có chút cấp, cũng làm cho Từ Lệnh Nghi ngẩn ra: “Sao vậy?”
“Ta xem Trác phu nhân bất quá chừng hai mươi tuổi, nàng nói muốn cầu hôn Trinh tỷ nhi cho con trai lớn trong nhà.” Thập Nhất Nương nói: “Ta mới vừa rồi nghe ngài còn nói cái gì vinh dưỡng. Nhà bọn họ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Từ Lệnh Nghi nghe ha ha ha cười lớn lên: “Lão Trác năm nay đã năm mươi sáu. Hiện tại Trác phu nhân, là người phu nhân thứ tư của lão Trác. Ba người lúc trước đều bệnh chết. Con trai lớn của hắn năm nay mười lăm tuổi. Là phu nhân thứ ba sinh.”
“Đây đều lộn xộn cái gì.” Thập Nhất Nương cúi đầu nói thầm một tiếng, sau đó hỏi Từ Lệnh Nghi: “Trác phu nhân có con trai ruột không?”
“Có!” Từ Lệnh Nghi nói: “Lão Trác có ba con trai. Con thứ cùng con trai thứ ba cũng là Trác phu nhân sinh ra.”
“Vậy vị trưởng công tử Trác gia này nhà mẹ đẻ còn có người nào?”
“Cái này cũng không rõ ràng lắm.” Từ Lệnh Nghi nói: “Chỉ biết là bên cạnh lão Trác có một người họ Vạn theo giúp đỡ, nói là cậu đệ của lão Trác, nhưng mà không biết là huynh đệ của vị phu nhân nào.”
Thập Nhất Nương nghe không khỏi sẵng giọng: “Hắn không phải là bộ hạ của ngài sao? Làm sao ngài cái gì cũng không biết.”
Từ Lệnh Nghi trợn to hai mắt: “Ta hỏi chuyện phu nhân của hắn làm gì? Ta chỉ biết hắn có con trai là được.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút.
Cũng đúng, nữ nhân ở cùng nhau làm việc hơn phân nửa nói chuyện trượng phu, hài tử, nam nhân ở cùng nhau làm việc chưa hẳn quan tâm những thứ này.
“Vậy ngài có biết ý đồ của Trác phu nhân tới không?”
“Biết!” Từ Lệnh Nghi nói: “Lão Trác mới vừa rồi nói với ta.”
“Ngài nói như thế nào?” Thập Nhất Nương có chút khẩn trương.
Trác gia rất phức tạp, không lương xứng.
“Ta ngay cả mọi người cũng không nhìn thấy, tại sao có thể tùy ý đồng ý chứ.” Từ Lệnh Nghi nói: “Tự nhiên là qua loa đại khái.”
Trác gia nếu nổi lên tâm tư này, chỉ sợ còn có tiếp theo.
Thập Nhất Nương lôi Từ Lệnh Nghi đi vào phòng trong: “Hầu gia, chuyện này chúng ta tốt hơn cùng nhau tính toán lại mới đúng. Năm nay thật là......” Nàng ngẫm nghĩ một hồi mới nghĩ ra một cái từ hình dung: “Nhĩ phương xướng, bãi ngã đăng trường (ngươi hát xong, đến lượt ta lên sân khấu; từ này dùng để chỉ quyền lực luân phiên, chia nhau thống trị)”
Nàng luôn luôn trầm ổn hào phóng, Từ Lệnh Nghi rất ít gặp nàng vội vã như vậy.
Hắn cười để Thập Nhất Nương lôi kéo vào phòng trong. Lại thấy Thập Nhất Nương chỉ choàng áo ngoài, nên tiện tay đem áo khoác tơ lụa của mình trên giá cầm trong tay khoác lên người Thập Nhất Nương.
Ban đêm đầu mùa hè còn có chút lạnh lẽo.
Thập Nhất Nương kéo kéo vạt áo, đem mình trùm ở trong áo choàng tơ lụa rộng rãi, cười nói một tiếng “Cám ơn”, cùng Từ Lệnh Nghi một phải một trái ngồi ở gần cửa sổ lớn trên giường gạch.
“Hôm nay Tưởng phu nhân cũng tới!” Nàng từ một bên thùng ấm rót hai chén nước ấm, một chén cho Từ Lệnh Nghi, một chén đặt ở trước mặt của mình.
Từ Lệnh Nghi nhận lấy chung trà: “Ta biết. Phi Vân còn trách cứ ta không có đưa thiếp mời cho hắn.”
Thập Nhất Nương uống một hớp nước ấm, nói: “Vậy ngài có biết hay không, Tưởng phu nhân hôm nay còn đem một cháu gái nhà mẹ đẻ mình mang đến.”
Từ Lệnh Nghi nhíu mày.
Thập Nhất Nương nói: “Nghe khẩu khí của Tưởng phu nhân, là muốn cùng Dụ ca nhi kết thân.”
“Phi Vân lại một chữ cũng không nói.” Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: ” Cháu gái nhà mẹ đẻ của Tưởng phu nhân...... Ta nếu như không nhớ lầm, phụ thân của Tưởng phu nhân thừa kế chức Chỉ Huy Sứ Hứa châu, ngay tại chỗ đó cũng coi như là đại tộc. Chỉ là không biết cô cháu gái này của nàng rốt cuộc là người phòng nào?”
“Là người phòng nào thì ta đây không biết.” Thập Nhất Nương cười khổ: “Nghe ý tứ trong lời nói của Tưởng phu nhân, cháu gái này của nàng thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, do nàng nuôi dưỡng lớn lên. Mẹ đẻ là nhà giàu Xương Châu, lúc gả tới được bày, tám ngàn lượng bạc của hồi môn, nhà ông bà ngoại làm chủ, toàn bộ để lại cho nàng đứa cháu gái này làm của hồi môn. Hôm nay do Tưởng phu nhân trông coi.”
Từ Lệnh Nghi nghe không khỏi vuốt trán, nhớ tới Chu phu nhân tới: “Nàng nói chính là một nhà kia?” Trong thanh âm mơ hồ hàm chứa mấy phân mong đợi.
“Nói là chất nhi của nhà mẹ đẻ nàng.” Thập Nhất Nương nói: “Cùng Phúc Kiến nhậm chức Bố Chính Sứ kia là một phòng. So với Trinh tỷ nhi nhà chúng ta lớn hơn ba tuổi, là con trai độc nhất trong nhà. Còn nói vóc người mi thanh mục tú, tính cách cũng rất ôn hòa. Năm ngoái còn khảo trúng tiểu học trò.”
Từ Lệnh Nghi nghe chân mày cau lại: “Cùng Phúc Kiến nhậm chức Bố Chính Sứ là một phòng, đó chính là bàng chi rồi. Có thể nói trong nhà có mấy người tỷ muội hay không?”
“Nói có ba tỷ tỷ, đều đã gả đi.”
“Biết gả chính là người nhà nào?”
“Lúc ấy nhiều người, chưa kịp hỏi.”
“Có ba tỷ tỷ, tính cách lại thực ôn hòa” Từ Lệnh Nghi nói: “Chỉ sợ là trông già tới chết, hơn phân nửa là bị nuông chiều, không có chủ ý gì.” Vừa nói, thở dài một hơi: “Hai chúng ta cần phải suy nghĩ tính toán lại mới được.”