Đợi đến đầu giờ hợi, Thạch mama ở bên cạnh Ngũ phu nhân thần sắc bối rối chạy tới đây: “Xin Tứ phu nhân sai người đi Từ Nguyên tự đem Tể Trữ sư thái mời tới —Hâm Tỷ Nhi nhà chúng ta không ăn không uống, khóc nỉ non không ngừng!”
Tại sao có thể như vậy?
Thập Nhất Nương nhanh chóng để cho Hổ Phách cầm phụng bài của mình đưa cho Thạch mama đi ngoại viện: “...... Phái người đi mời thái y nữa.”
Hổ Phách cùng Thạch mama đáp một tiếng rồi rời đi.
Thập Nhất Nương mang theo Lục Vân đi chỗ Ngũ phu nhân.
Đi tới dưới mái hiên đã nghe đến thanh âm nức nở của Ngũ phu nhân: “...... Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Dù sao cũng là nam nhân, Từ Lệnh Khoan lộ ra vẻ trầm ổn một chút: “Thạch mama đã đi mời Tể Trữ sư thái rồi, không có việc gì.”
Đợi vào phòng, Ngũ phu nhân đang ôm Hâm Tỷ Nhi càng không ngừng đi tới đi lui, trong miệng an ủi “Tiểu ngoan ngoan” … Nói, Từ Lệnh Khoan sắc mặt trầm trọng ngồi ở một bên ghế thái sư, thần sắc cũng có chút hoảng loạn.
“Tứ tẩu tới!” Hắn đứng dậy cùng Thập Nhất Nương chào hỏi.
Ngũ phu nhân cũng không ngưng tay, chỉ ngẩng đầu cùng Thập Nhất Nương gật đầu: “Tứ tẩu!”
Thập Nhất Nương đi qua nhìn hài tử: “Như thế nào?”
Hài tử dường như khóc mệt, ở trong tã lót nhỏ giọng nấc nấc, sắc mặt xanh tím.
“Dỗ thế nào cũng không được!” Ngũ phu nhân vừa nói nước mắt lại rơi xuống.
Thập Nhất Nương trong lòng cũng không có mất bình tĩnh: “Có muốn mời vài bá mẫu có kinh nghiệm đến xem một chút hay không!”
Ngũ phu nhân không lên tiếng, khẽ cúi đầu, giống như không có nghe thấy lời Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương chân mày cau lại, đang nghĩ ngợi muốn nên nói tiếp hay không, thì có tiểu nha hoàn bẩm: “Nhị phu nhân tới!”
Ngũ phu nhân vừa nghe, lập tức chân mày giãn ra, ôm hài tử lên nghênh đón.
Chỉ thấy rèm giao động, Nhị phu nhân mặc vân trang tím nhạt thêu hoa đi đến.
Nàng tóc đen tùy ý xoã tung, toàn thân không mang bất kì vật trang sức nào. Chân mày cau lại, vẻ mặt nghiêm nghị, vào cửa liền hỏi: “Vú nuôi đâu?” Tiếng nói mặc dù không cao, nhưng tự có vẻ uy nghiêm.
Một phụ nhân trẻ tuổi đẩy đà, mặt trắng bệch như tờ giấy, nghe lời này vội nói: “Ta dựa theo thực đơn trong phủ mà ăn...” Vừa nói, vừa khóc lên, “Thật cái gì cũng không có sơ sót!”
“Tốt lắm, khóc sướt mướt, gan uất ức tổn thương đến dạ dày, làm sao nuôi hài tử.” Nàng thấp giọng quát, sau đó thuận tay ôm Hâm Tỷ Nhi trong ngực Ngũ phu nhân cẩn thận đánh giá chốc lát, nói: “Mời đại phu chưa?”
Ngũ phu nhân khóe miệng khẽ nhếch, do do dự dự nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Nhị phu nhân giống như lúc này mới phát hiện ra nàng, gật đầu: “Tứ đệ muội cũng tới!”
Thập Nhất Nương giọng nói nhu hòa hô một tiếng “Nhị tẩu”, rồi nói: “Hổ Phách cầm phụng bài của ta cùng Thạch mama đi ngoại viện, ta để các nàng ngoài mời Tể Trữ sư thái, còn mời thái y vội tới xem bệnh tình Hâm Tỷ Nhi.”
Nhị phu nhân gật đầu, sắc mặt dần hòa hoãn xuống, có chút cứng ngắc vỗ hài tử phía sau lưng.
Ngũ phu nhân thấy nàng động tác mới lạ, lại đem hài tử ôm đi qua: “Nhị tẩu mau ngồi.”
Mọi người giờ phút này mới thay nhau làm lễ, phân chủ thứ ở bên trong thất ngồi xuống, các tiểu nha hoàn dâng trà, mọi người uống trà chờ Tể Trữ sư thái hoặc là thái y tới đây.
Chưa đợi được người đến, thì đã thấy Từ Lệnh Nghi tới.
“Hài tử không khỏe?” Vẻ mặt hắn nghiêm trọng.
“Không biết là tại sao nó cứ khóc mãi!” Từ Lệnh Khoan thấy Từ Lệnh Nghi lập tức trấn định lại, lo lắng cũng giảm mấy phân.
Từ Lệnh Nghi đi qua nhìn hài tử một chút: “Có mời đại phu hay không?”
“Có mời!” Từ Lệnh Khoan vội nói, “Tứ tẩu giúp đỡ mời đại phu” do dự chốc lát, lại nói, “Mời cả Tể Trữ đại sư.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy cau mày lại một chút, hồi lâu mới “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Vậy Nương cũng biết rồi?”
“Không dám kinh động Nương.” Từ Lệnh Khoan trả lời, mời Từ Lệnh Nghi đi vào bên trong nội thất thượng tọa.
Hổ Phách cùng Thạch mama quay lại nói: “Bạch tổng quản đã sai người đi mời.”
Mọi người an vị ngồi đó đợi. Trong lúc này, Thập Nhất Nương thấp giọng phân phó Lục Vân: “Đem tình huống của bên này báo cho hai vị Điền và Vạn mama nói qua một chút. Các nàng kinh nghiệm nhiều, thử xem có phương thuốc dân gian không.”
Lục Vân do dự nói: “Dù sao cũng là chuyện Ngũ phòng …” Ý là tốt nhất không nên xen vào chuyện này.
“Chẳng qua là để ngừa vạn nhất thôi.” Thập Nhất Nương nói nhỏ.
Lục Vân thấy Thập Nhất Nương tâm ý đã định, rón rén hướng nhà rời đi.
Hai vị ma ma Điền, Vạn nghe vậy trầm ngâm một hồi lâu, nói: “Sợ là hôm nay ca xướng biểu diễn tại phủ, chiêng trống vang trời, đem đứa bé dọa. Cho nó ăn ngon cùng dùng chút thuốc an thần, đốt hai đạo vàng hương chờ chư vị thần linh đi ngang qua, hai ngày nữa là tốt.”
Lục Vân nhớ lại hôm nay Ngũ phu nhân cả ngày đã ôm hài tử đi đến chỗ ở các vị phu nhân, chỗ nào phu nhân cũng ghé qua, nên nhận thấy lời này hết sức có đạo lý, liền lặng lẽ trở về chỗ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nghĩ đến mới vừa rồi Ngũ phu nhân đối với đề nghị của mình là bộ dạng không thèm để ý, trong lòng nàng biết rõ, biết là đem con mang tới Hội Đường sẽ bị dọa sợ, cho nên không dám làm lớn chuyện.
Nàng tạm thời đem khốn hoặc để ở trong lòng, cùng Ngũ phu nhân thay phiên ôm Hâm Tỷ Nhi dụ dỗ, Tể Trữ sư thái vừa tới.
Vào cửa liền nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, nàng liền giật mình, ngượng ngùng tiến lên hành lễ Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia cũng ở đây?”
Từ Lệnh Nghi không để ý tới nàng, tay bưng chén trà nhàn nhã thưởng thức. Từ Lệnh Khoan dẫn Tể Trữ sư thái tới nội thất.
Tể Trữ sư thái vào cửa liền nói hài tử đụng phải cô hồn dã quỷ, muốn cúng bái hành lễ, tụng một ngàn “Thanh tâm chú” phát ra cho người đi đường tập phúc, rồi mang Ngũ phu nhân đến một chỗ ở yên tĩnh.
Ngũ phu nhân chỉ mong hài tử khỏe lên, nên hoàn toàn đáp ứng.
Tể Trữ mượn Phật đường của Thái phu nhân xá Bồ Tát, dùng mực đỏ cùng giấy vàng mang theo người viết biểu.
Lưu y vừatới.
Từ Lệnh Nghi tự mình nghênh vào cửa: “Ngươi xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Vú nuôi ôm hài tử đi ra ngoài.
Lưu y đang tinh tế hỏi tình hình, viết toa thuốc cho hài tử.
Thạch mama nhận phương thuốc, mặc dù kiếm người đi hốt thuốc, nhưng thần sắc cũng không hề vội vàng, Thập Nhất Nương lòng dạ liền biết rõ.
Gọi Tể Trữ sư thái tới đây hỏi: “Ngươi xem đốt biểu có vấn đề gì không?” Lại nhắc nhở nàng, “Chúng ta có nên tránh hay không?”
Tể Trữ sư thái nghe đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, trong miệng cũng không nhanh không chậm nói: “Chư vị là quý nhân, đừng nói là những thứ kia yêu ma quỷ quái không dám gần người, chính là các lộ thần tiên, cũng muốn tránh một chút. Chẳng qua là hôm nay Hâm Tỷ Nhi gặp phải tiểu nhân, những thứ ngưu quỷ xà thần không khỏi rục rịch, không biết nặng nhẹ. Chờ ta đem mấy thứ gây chuyện này thu lại, trần đè áp xuống, thì các vị quý nhân cũng liền thanh thái bình an.”
Ánh mắt của mọi người tất cả đều rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi.
Hắn là người trụ cột trong nhà. Theo như những lời đạo sĩ ni cô này mà nói …, là người của thiên mệnh. Muốn nói quý, tự nhiên là hắn cao quý nhất, chống được yêu ma quỷ quái.
Ngũ phu nhân trong mắt liền lộ ra mấy phần cầu khẩn.
Ánh mắt Từ Lệnh Khoan nhìn ca ca cũng có chút bất an.
“Hầu gia, nếu bệnh Hâm Tỷ Nhi là bắt nguồn từ chuyện này, ngài cũng không cần quá lo lắng. Ngày mai trong nhà còn có khách. Ngài cùng Tứ đệ muội sớm đi nghỉ ngơi đi! Nơi này có ta giúp đỡ là được!” Vẫn tĩnh tọa ở một bên, Nhị phu nhân đột nhiên mở miệng.
Ngũ phu nhân nghe thấy vậy, vội nói: “Đúng vậy a. Tứ ca, ngài cùng Tứ tẩu hãy đi về trước đi! Nơi này có Nhị tẩu rồi.”
Từ Lệnh Nghi hơi nghĩ ngợi, hướng Thập Nhất Nương gật đầu, đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi về trước. Nếu là có chuyện gì, báo lại cho chúng ta.”
Từ Lệnh Khoan nghe vậy thở phào nhẹ nhỏm, một chút khách khí cũng không nói đưa Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương ra cửa.
Từ Lệnh Nghi cười khổ lắc đầu.
Là kiêng kỵ hắn mà làm việc không tốt sao?
Thập Nhất Nương che tay áo cười.
Từ Lệnh Nghi hỏi chuyện tổ chức tại phủ hôm nay: “… Có tốt không?”
“Ừ!” Thập Nhất Nương đáp, “Hoàng phu nhân cùng Hoàng tam phu nhân sáng sớm đã tới rồi, Hoàng phu nhân còn sợ chúng ta nhân thủ không đủ, giữ Hoàng Tam phu nhân giúp đỡ đãi khách......” Nàng đem chuyện Kiều phu nhân hôm nay đến, mình và Cam Đại phu nhân cười một tiếng bỏ qua thù oán, nhất nhất cùng Từ Lệnh Nghi nói rõ, rất nhanh về đến phòng.
Đám người Nhạn Dung bận rộn tới đây đón, Lục Vân, Hồng Tú mang theo tiểu nha hoàn hầu hạ hai người rửa mặt thay quần áo.
Từ Lệnh Nghi hỏi tới phu nhân Lý tổng binh: “Có từng viết thiệp cho nàng không?”
“Không có!” Thập Nhất Nương đổi áo ngủ màu hồng đào, “Năm nay thật là kỳ. Chúng ta năm trước cũng mời thiệp Chu tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ trong nhà cũng có xuân yến, tám phần mười, là không tới. Không ngờ lần này lại tới. Chỉ sợ bởi vì nguyên nhân do hôm nay là mùng hai. Cũng không biết ngày mai có tới không.”
Sau đó dời đèn đến ghế nhỏ ở trước đầu giường.
“Về phần Lý phu nhân. Ta nghe Tứ thái thái của Đường gia nói, mấy ngày nay nàng mang theo nữ nhi đi qua vài nhà dự Xuân yến. Trong đó có Phúc Thành công chúa, Chu tỷ tỷ đón tiếp ân cần. Ta thấy cùng Lý đại tiểu thư chắc cũng đến tuổi......”
Vừa nói vừa lên giường, xốc tấm chăn sắc thái cổ trang màu hồng cánh sen, khoác lên người, tiến vào trong ngực Từ Lệnh Nghi cười nói,
“Không chừng là vì hôn sự nữ nhi!”
Từ Lệnh Nghi thì không có cười, mà sắc mặt hơi lạnh gật gật đầu: “Hoàng thượng trước đó vài ngày tìm Thuận vương, để cho Tông nhân phủ cùng Hoàng trưởng tử (con trai lớn) Lễ bộ tứ hôn. Chuyện này mặc dù còn chưa chính thức hạ chiếu, tiếng gió đã truyền ra ngoài. Hơn nữa từ tiết Nguyên tiêu sau, hoàng thượng liền mang theo Hoàng trưởng tử đi lại ở Càn Thanh cung.” Vừa nói, hắn thở dài một hơi, “Chớp mắt, bọn nhỏ đã đến tuổi nghị hôn.”
Thập Nhất Nương bắt gặp bộ dáng trẻ tuổi tuấn lãng của hắn, giọng nói lại như lão ông, lại nghĩ không chừng hai năm sau hắn sẽ phải làm tổ phụ hoặc là ông ngoại... Chỉ cảm thấy hoang đường, nhanh chóng nghiêng người nằm.
Dưới ánh đèn, màu hồng đào tơ lụa phản chiếu làn da nàng phu quang như tuyết (óng ánh trắng mịn).
Từ Lệnh Nghi cúi người dán lên bên cạnh lỗ tai nàng thổi hơi, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi!”
Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, lỗ tai đỏ bừng.
Từ Lệnh Nghi cười cười đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực.
Thập Nhất Nương lôi lôi vạt áo mình, sắc mặt đỏ như rang chiều, lắp bắp nhìn hắn: “Thổi, thổi đèn đi … ”
Con ngươi xuân thủy giống như viên đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo nên từng vòng gợn sóng, để cho hắn kìm lòng không được đắm sâu vào trong đó.
Trong bóng tối, tiếng xột xoạt hỗn loạn, tiếng ma sát vạt áo với nhau, trong đó là thanh âm Thập Nhất Nương lúc ẩn lúc hiện, giọng hờn dỗi: “Chàng không thể nhẹ nhàng một chút hay sao......”
Nguyệt sự vừa tạm ổn, hắn liền cố gắng một lần.
Hơi có chút cảm giác.
Khuyết điểm duy nhất chính là Thập Nhất Nương yêu cầu nhiều hơn, điều này không thể được, cái kia cũng không tốt, muốn ôn nhu trìu mến thì được...... Hắn thật không muốn dùng sức đâu, chỉ có thể nhịn tính tình cùng nàng dây dưa.
“Làm sao nàng yếu ớt như vậy!” Hắn không khỏi cúi đầu nôn nao.
Bên kia đưa lưng về phía hắn, níu lấy góc chăn không lên tiếng.
Từ Lệnh Nghi chỉ cảm thấy dán ở lồng ngực mình là da thịt trơn mịn như lụa, nõn nà nhẵn nhụi, làm ngón trỏ hắn không tự chủ lại động, lại nhẹ giọng dụ dỗ mấy câu.
Bên kia thân thể mềm nhũn, vẫn như cũ níu lấy góc chăn.
Hắn âm thầm buồn cười, ôm thật chặt vòng eo tinh tế của nàng, thuận thế kéo sâu vào.
Bên kia kinh hô, bắp đùi thon dài đi qua...... Nhưng dễ dàng cho hắn công thành chiếm đất...... Hắn không khỏi cúi đầu cười lên.
Bên kia liền xấu hổ tức giận hô một tiếng “Từ Lệnh Nghi”.
Từ Lệnh Nghi cười càng lúc càng lớn tiếng.