Hổ Phách mỉm cười gật đầu, khéo léo nói: “Phu nhân, thái y nói, mạch tượng của phu nhân trầm ổn có lực, thể cốt tốt. Mấy ngày nay có thể là mệt mỏi. Trước kê hai thang thuốc để điều hòa thân thể dùng, chờ đến trung tuần tháng ba đến bắt mạch lại. Đến lúc đó có thể sẽ có tin tốt!”
Thập Nhất Nương ngơ ngẩn: “Tại sao phải đợi đến trung tuần tháng ba?”
Hổ Phách cười nói: “Thái y nói, đến trung tuần tháng ba, mạch tượng sẽ rõ ràng hơn một chút.”
“Vậy còn bây giờ?” Thập Nhất Nương vội vàng hỏi.
“Hiện tại mạch tượng mặc dù không rõ ràng, nhưng mười phần thì năm, sáu phần là hỉ mạch.”
Thập Nhất Nương nghe những lời này chợt vừa mừng vừa lo.
Vui là mình là người của hai thế giới, lại muốn làm mẹ. Sau này cần phải làm người mẹ tốt, phải thương yêu đứa nhỏ này, để bé không cô đơn tịch mịch mới được. Lo là vì thân thể còn rất non nớt, vừa mới có em bé mà cơ thể đã sinh ra phản ứng lớn như vậy, cũng không biết có thể thuận lợi sinh ra không nữa.
Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma. Suy nghĩ là tốt nhất có thể sinh con trai, có thể tránh khỏi tam thê tứ thiếp làm khổ. Lại nghĩ, nếu như là con gái, một là thạch tín, hai là mật đường(*), dạng xã hội gì thì có kiểu giáo dục đó, kiểu giáo dục nào thì bồi dưỡng ra dạng người ấy. Giống như bản thân mình vậy, được chứng kiến qua bình đẳng, tự do, hôn nhân có tôn trọng, thấy con gái ở nhà người khác làm vợ bé thấp kém chịu khuất nhục, cuối cùng khó kìm nén được ý nghĩ, chỉ sợ sẽ sinh ra lòng oán hận. Nhưng ở xã hội phong kiến con gái lớn lên chưa hẳn cảm thấy là vấn đề, nói không chừng còn có thể cho rằng mình chuyện bé xé ra to. Lại nghĩ, nếu như sau này con gái có thể bản lĩnh như phu nhân của Lý tổng binh vậy cũng không tệ, mặc dù mang tiếng xấu, nhưng vợ chồng gần nhau. Chỉ có điều khổ một đời, con gái Lý tổng binh bây giờ cũng mười sáu rồi, nhưng vẫn không thể tìm được một cọc hôn sự môn đăng hộ đối, nhà chồng đều ngại Lý tổng binh phu nhân quá lợi hại, sợ con dâu tương lai học theo bộ dạng này...
(*) con gái có thể là đanh đá, độc ác (thạch tín), nhưng cũng có thể là hiền lành, ngọt ngào (mật đường).
Nàng nghĩ ngợi lung tung như ngựa lướt gió tung mây(*), Từ Lệnh Nghi ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không biết.
(*) mải nghĩ miên man lên tận chín tầng mây.
“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt có chút tim đập loạn của thê tử, hắn nhẹ nhàn nắm chặt tay nàng.
Thập Nhất Nương hồi phục lại tinh thần, nghĩ tới đám người Hổ Phách đều là những cô nương chưa lấy chồng, chuyện mới vừa làm kia hơn phân nửa là được người chỉ điểm. Mà thái y là Từ Lệnh Nghi mời đến, trừ hắn ra, còn có ai?
Hai má Thập Nhất Nương khẽ ửng đỏ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Nhìn bộ dáng này, là biết rồi.
Từ Lệnh Nghi nhìn vẻ mặt dịu dàng của Thập Nhất Nương dưới ánh đèn, nghĩ đến trong thân thể của người con gái nhỏ này mang thai đứa con của mình, trong lòng liền cảm thấy ấm áp dễ chịu, không nhịn được ôm nàng vào trong lòng an ủi: “Không có chuyện gì. Có ta đây!”
Thập Nhất Nương thấy nha hoàn hầu hạ trong phòng không biết đã đi đâu rồi, lại cảm thấy mệt mỏi, cũng thuận theo ý tứ của Từ Lệnh Nghi, cuộn tròn vào trong ngực hắn.
“Lưu thái y nói, đứa con có thể mới vừa hình thành, nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt.” Cằm của Từ Lệnh Nghi tựa ở trên đỉnh đầu Thập Nhất Nương, “Mấy ngày nay nàng cũng đừng làm việc vất vả. Chuyện trong nhà, ta thấy, nhờ nương giúp quản lý hộ là được. Bằng không, còn có Nhị tẩu. Chờ mấy ngày nữa, thân thể nàng khá hơn một chút rồi lại nói.”
Người vừa mới mang thai, phần lớn thân thể sẽ có chút khó chịu, hơn nữa tình trạng như thế thường sẽ kéo dài đến tháng thứ ba.
Thập Nhất Nương trước kia chẳng qua là nghe nói qua, hiện tại tự mình lĩnh hội rồi, mới biết được cái gì gọi là”Khó chịu”.
Nếu như có thể nghỉ ngơi, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi ngồi dậy.
“Hầu gia, chàng nói với nương chưa?” Dù sao chuyện này còn chưa xác định hoàn toàn, “Nếu ngộ nhỡ…. Chẳng phải để cho nương mừng hụt một phen sao?.” Nói tới đây, giọng nói của nàng không khỏi bỗng nhiên nhỏ lại, “Thiếp thấy, hay là chờ thêm mấy ngày nữa rồi nói sau!”
“Ta biết!” Từ Lệnh Nghi chỉ cảm thấy người trong ngực vừa thơm vừa mềm, không nhịn được liền thơm má của nàng, “Chẳng qua là loại tình huống của nàng không cần chờ đến lúc đó. Về phần nương, ta sẽ nói đại mấy câu. Thông minh tài giỏi như nương, hơn nửa là có thể đoán ra mấy phần.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy chán nản: “Không phải là thái y ở Thái y viện sao? Làm sao ngay cả loại chuyện như vậy cũng không có nắm chắc. Không phải nói có thể treo tơ bắt mạch sao?”
Từ Lệnh Nghi cười to.
Lần đầu tiên nghe thấy Thập Nhất Nương oán trách, mà lại là dưới tình huống này.
“Ừm, tất nhiên là tốt rồi.” Hắn dán sát lỗ tai của nàng vừa ám muội nói vừa trêu ghẹo nàng “Nếu không phải, nàng cũng không cần phải gấp gáp...... Chúng ta...... rất nhiều lần...... cũng có thể thành......”
Thập Nhất Nương cực kỳ lúng túng.
“Chàng, chàng còn nói......” Lại không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt!
Chỉ nghe thấy Hổ Phách ở cách rèm cười nói: “Hầu gia, phu nhân, Đỗ ma ma cầu kiến!”
Đã trễ thế này, nhất định là tới truyền lời của thái phu nhân.
Thập Nhất Nương vội từ trong ngực Từ Lệnh Nghi ngồi dậy,vuốt lại đầu tóc, hắng giọng một cái, phân phó tiểu nha hoàn mời Đỗ ma ma vào.
Đỗ ma ma cười khom gối hành lễ, nói: “Thái phu nhân nghe nói thân thể Tứ phu nhân khó chịu, bảo phu nhân bình thường ở trong nhà tĩnh dưỡng cho khỏe, tạm thời miễn quy định vấn an sáng chiều. Đợi thân thể khỏe hơn chút thì nói tiếp.”
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút bất ngờ, nghĩ đến những lời Từ Lệnh Nghi vừa nói…, không khỏi liếc Từ Lệnh Nghi một cái, mới cười nói tạ ơn, sai Hổ Phách tiễn Đỗ ma ma ra cửa.
“Thế nào?” Từ Lệnh Nghi liền cười nói, “Ta đã nói nương có thể đoán ra mấy phần mà!”
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm cầu nguyện, đừng để lão nhân gia thất vọng thì tốt.
Từ Lệnh Nghi hỏi nàng: “Nói nàng vừa mới ăn lại ói hết? Như vậy không thể được. Nếu không, ta sai phòng bếp làm cho nàng bát mì nhé? Ít nhiều gì nàng cũng phải ăn một chút!”
Thập Nhất Nương gật đầu, nói: “Thiếp không muốn ăn mì, chỉ muốn ăn táo thôi.”
Từ Lệnh Nghi lập tức phân phó Hổ Phách đi gọt táo đến, Thập Nhất Nương chỉ ăn mấy miếng thì không ăn nổi nữa.
Từ Lệnh Nghi không dám ép nàng, gọi tiểu nha hoàn hầu hạ Thập Nhất Nương súc miệng, rồi ôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Thập Nhất Nương ham thích chăn ấm cùng không khí tươi mới ở nơi này.
“Vậy ở chỗ này nghỉ ngơi nhé!” Trong giọng nói mang theo mấy phần nuông chiều.
Từ Lệnh Nghi tự nhiên sẽ không vì những chuyện nhỏ này phản đối nàng.
Thổi đèn, ở trong bóng đêm ôm nàng vào lòng nói chuyện: “Ta ra ngoại viện rút bạc đưa cho phòng bếp nhỏ của nàng nấu nướng, nàng muốn ăn cái gì thì cứ nói. Nếu trong nhà tạm thời không có, thì nói với ta. Nếu không, nói với Bạch tổng quản cũng được, để Bạch tổng quản phái người đi làm.”
“Vâng!”
Một lát sau, hắn nghĩ đến một chuyện: “Nhân tiện nằm ở trong nhà, đừng xuống giường, chờ qua thêm mấy tháng rồi hãy nói. Cẩn thận động thai khí.”
“Vâng!” Thập Nhất Nương mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
Một lúc lâu, hắn lại nghĩ tới một chuyện: “Còn có, cần nói với Nam Dũng tức phụ một tiếng. Cũng không thể để cho Giới ca leo lên trên người nàng. Cẩn thận thằng bé đụng phải nàng.”
Qua một hồi lâu, Từ Lệnh Nghi cũng không có đợi đến lúc Thập Nhất Nương đáp ứng, hắn không khỏi khẽ ngẩng đầu, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ quan sát Thập Nhất Nương.
Không biết từ lúc nào, nàng đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, nghĩ đến hôm nay nàng gần như bị hành hạ, không ăn được thứ gì, Từ Lệnh Nghi yêu thương hôn thái dương nàng một chút, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Thập Nhất Nương ăn cái gì liền ói cái đó.
Nàng càng chắc chắn khẳng định là mình có con.
Cũng không quản mọi việc, ói ra thì ăn tiếp.
Người hết sức khó chịu, ăn cơm nếu không là hưởng thụ, thì là nhiệm vụ gian khổ nhất.
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng mỗi lần đều giống như bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi,vô cùng sốt ruột, nhờ Lưu Y Chính kê đơn thuốc cho Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương nghĩ tới là thuốc có ba phần độc, vô luận như thế nào cũng không chịu uống. Từ Lệnh Nghi không có cách nào, lúc thấy nàng khó chịu không thể làm gì khác hơn là ôm nàng. Cứ như vậy Thập Nhất Nương lại cảm thấy dễ chịu hơn chút, có thể ngủ một giấc an ổn, cũng có thể ăn một số thức ăn như táo, dưa chuột nộm …. Vì thế Từ Lệnh Nghi dứt khoát chỗ nào cũng không đi, mà ôm Thập Nhất Nương giống như em bé.
Cứ như vậy, chuyện này cũng lặng lẽ lén lút truyền ra.
“Nếu như phu nhân mang thai, ” Thu Hồng có phần không hiểu nói, “Đây đúng là chuyện vui lớn. Tại sao Hầu gia và phu nhân đều không lên tiếng nhỉ?”
“Có thể tháng còn nhỏ.” Văn di nương đang thêu yếm trẻ sơ sinh, màu đỏ thẫm, chú cá chép béo mập đang bơi lội dưới lá sen, “Không thể chẩn đoán chính xác, không thể làm gì khác hơn là giấu trước.”
Thu Hồng cúi đầu, giúp Văn di nương rút ra một sợi tơ xanh biếc.
“Thêu quá nhiều lá sen, ” nàng chỉ vào yếm, “Chính là chỗ này.”
Văn di nương gật đầu, lắng nghe liền đổi sợi.
“Thật may Tứ thiếu gia năm nay đã tám tuổi rồi, cho dù phu nhân sinh nam hay sinh nữ cùng Tứ thiếu gia đều không đáng ngại.” Thu Hồng vừa ngó chừng Văn di nương không để cho Văn di nương thêu sai chỗ, vừa nói chuyện phiếm, “Đây cũng là phu nhân có bát tự tốt! Cũng coi như là người có phúc khí.” (may mắn và có phúc.)
“Lá gan của ngưoi không nhỏ, cả phu nhân, Thế tử gia cũng dám ở sau lưng nói này nọ.” Nhưng Văn di nương lại có một loại cảm giác không an tâm gió thổi mưa giông trước cơn bão, nàng nghiêm túc chỉ mặt quát Thu Hồng, “Nói lời như vậy nữa, ta lập tức đưa ngươi ra phủ.”
Đây là lần đầu tiên Văn di nương nói nặng như vậy, dọa Thu Hồng sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ gối trên mặt đất: “Di nương, nô tì không dám nữa!”
Văn di nương cũng không dễ dàng tha thứ như vậy, lại nghiêm khắc khiển trách răn dạy mấy câu mới tha cho Thu Hồng.
Tần di nương nghe nói tình hình của Thập Nhất Nương khẽ nở nụ cười.
“Thảo nào miễn cho chúng ta sáng chiều vấn an, hóa ra là có thai.” Trên mặt tròn trịa của Tần di nương tràn đầy nụ cười, “Đây cũng là đại hỷ sự (chuyện vui lớn) trong nhà của chúng ta.” Tần thị phân phó Thúy Nhi, “Ta phải đến trước mặt Bồ Tát thắp mấy nén hương mới được.” Nói đến đây, đuổi Thúy Nhi đã báo tin cho mình, xoay người vào buồng ấm.
Kiều Liên Phòng nhìn Tú Duyên, vành mắt dần dần đỏ lên.
Nếu như...... Con của nàng bây giờ cũng được hơn một tuổi rồi!
“...... Nô tì thấy, nhất định là mang thai!” Dương ma ma nói khẽ với Dương thị ngồi ở trên giường gạch thêu áo nhỏ hình trăm trẻ vui đùa nói, “Bằng không, Hầu gia sao vẫn luôn trông coi ở trong phòng phu nhân, nơi nào cũng không đi?”
Sắc mặt Dương thị biến đổi, cây kim trong tay lệch đi, giọt máu to như hạt đậu từ trong ngón tay chảy ra.
“Trời ơi!” Dương ma ma vội vàng cầm khăn đè xuống miệng vết thương của Dương thị.
Nhưng Dương thị không để ý những chuyện này, vội nói: “Ma ma mở hòm cầm ít bạc, nghĩ biện pháp hỏi chuyện này rõ ràng.” Lại nói, “Đây là chuyện vui, theo đạo lý mặc dù người trong phòng phu nhân không đến mức đi khắp nơi thông báo, nhưng cũng sẽ không tránh né. Ma ma đi hỏi, hẳn là có thể hỏi ra căn nguyên.”
Dương ma ma đáp ứng liền đi.
Dương thị nắm khăn quấn miệng vết thương, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong phòng thấy bóng lưng Dương ma ma đã đi xa, chậm chạp nói: “Chủ mẫu mang thai, an bài tiểu thiếp thị tẩm, tiểu thiếp vì thế mà có thai, người ngoài thường nói đây là ‘ song hỷ lâm môn ’…”
Bên trong giọng nói của Dương thị mơ hồ lộ ra mấy phấn khởi!