Ngũ nương đang chỉ huy người trong nhà thu dọn hòm xiểng. Thấy Thập Nhất Nương tới, liền sai Chước Đào dọn dẹp giường gạch bên gian đông một chút, rồi ngồi bên đó nói chuyện.
“...... Vốn là chuẩn bị xế chiều hôm nay, định sai người đi nói với muội một tiếng. Không ngờ muội đã tới trước. Đúng lúc tỷ có vài chuyện muốn nhờ muội đây!.” Sau đó kêu một đôi vợ chồng khá thật thà ở đối diện đi vào, “Hai người Tiền nhị tài này, là tộc huynh trong nhà. Sau khi chúng ta đi, tòa nhà này sẽ giao cho bọn họ trông coi. Có chuyện gì, chúng ta tạm thời ở xa không tiện quyết định, cũng đã bảo nhà Tiền nhị cứ đi bẩm với muội một tiếng rồi. Muội cứ cách ba hôm năm ngày cũng sang đây nhìn hộ tỷ nhé.” Lại nói, “Tỷ vốn chuẩn bị nhờ Đại ca trông giúp, nhưng Đại tẩu không có ở đây, mà Vương di nương đó, tỷ thấy không yên lòng. Kính mong Thập Nhất muội giúp đỡ dùm.”
Ngũ Nương chẳng qua là sợ người ta lấy trộm tiền tài của mình mà thôi.
“Muội sẽ nói chuyện với quản sự trong nhà.” Thập Nhất Nương cười nói, “Để cho bọn họ thường xuyên sang đây nhìn.”
Ngũ Nương gật đầu, lôi nàng đi nội thất, thảo luận nên mang những thứ gì qua đó, rồi giữ nàng ở lại ăn cơm trưa, Thập Nhất Nương lúc này mới trở về Hà Hoa lý.
Thái phu nhân cũng không có ở nhà.
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Buổi sáng lúc nàng đi vẫn ở nhà, như thế nào nói đi ra ngoài liền đi ra ngoài chứ?
“Thái phu nhân đi ra ngoài, không có căn dặn lại cái gì sao?” Thập Nhất Nương hỏi Ngọc Bản.
Ngọc Bản nhẹ nhàng lắc đầu: “Thái phu nhân vẫn giống như bình thường ở Phật đường niệm kinh, đi ra ngoài xong lại đột nhiên nói muốn đi ngõ Hồng Đăng thăm Tôn lão hầu gia một chút. Còn để nô tỳ và Chi Hồng ở trong nhà, chỉ dẫn theo một mình Đỗ ma ma ở bên người hầu hạ.”
Vô duyên vô cớ, lại đi gặp phụ thân của Ngũ phu nhân làm cái gì?
Thập Nhất Nương đầy bụng nghi ngờ trở về nhà, còn chưa ngồi vào chỗ của mình, thì có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Đại thiếu phu nhân bên ngõ Tam Tỉnh đã tới!”
” Chuyện của Tam đệ, nhờ có có Tứ thúc cùng Ngũ thúc giúp đỡ.” Phương thị nửa ngồi ở ghế thái sư, cung kính địa nói, “Vâng lời cha chồng, con đặc biệt qua đây nói tạ ơn với hai vị thẩm thẩm.” Vừa nói, vừa bảo người ta mang hộp lễ đưa lên, sau đó lấy ra hai bộ y phụ bằng lụa tơ tằm, “Đây là làm cho Tứ thúc. May thêu còn kém, kính mong Tứ thẩm thẩm không ghét bỏ.”
Thập Nhất Nương cười bảo Trúc Hương nhận lấy, hỏi chuyện bên ngõ Tam Tỉnh.
“Cha mẹ chồng đều rất vui.” Phương thị cười nói, “Mẹ chồng vốn muốn đích thân tới nói cám ơn, kết quả là cậu họ nghe được tin tức, hôm nay chạy tới chúc mừng, cha chồng lại muốn cùng Ngũ gia đi đến Bộ Binh làm chút ít thủ tục, nên phái con tới.” Lại nói, “Vốn là Kiệm ca nhi cũng muốn cùng đi theo, nhưng mà mẹ chồng nói tiểu thúc hiện nay đã mười lăm tuổi rồi, còn không tránh kiêng kị mà chạy vào nội viện, sợ sẽ bị người ta nói làm việc lỗ mãng, nên bắt tiểu thúc ở lại trong nhà.”
Ngày hôm qua vừa nói, hôm nay người của Cam gia đã biết rồi sao?
Đây không phải là nói Tam phu nhân không nhịn được, nên cả đêm sai người ta đến Cam gia báo tin.
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, hỏi Phương thị: “Bên Ngũ phu nhân con đã qua chưa?”
Phương thị hơi có chút bất an, giải thích: “Lúc tới bên này của Tứ thẩm thẩm, thì nghe nói Tứ thẩm thẩm đã đi ngõ Tứ Tượng. Con liền đi chỗ của ngũ thẩm thẩm......”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, nói: “Bên Nhị bá mẫu, con cũng nên đi sang mới phải. Ta nghe người nói, Nhị bá mẫu đã đưa một quyển ‘Kinh Châu chiếm’ cho Khâm Thiên Giám.”
Phương thị sửng sốt.
Thập Nhất Nương đã cười bưng trà: “Ta mới từ phía ngoài trở lại, con cũng có việc mẹ chồng dặn dò trong người. Sẽ không giữ con lại. Hôm khác lại tới chơi nhé!”
Phương thị nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương cho là Phương thị nghe hiểu ám hiệu của mình và sẽ đi gặp Nhị phu nhân, kết quả bên Phương thị vẫn không có gì động tĩnh. Nàng không khỏi ở trong lòng nói thầm, có phải là lời nói của mình xong quá kín đáo hay không, nên Phương thị căn bản không có hiểu.
Cứ như vậy qua vài ngày nữa, Thái phu nhân hôm nay đi chỗ Lâm phu nhân Uy Bắc hầu, ngày mai đi chỗ Hoàng phu nhân Vĩnh Xương hầu, có một ngày còn đi sang bên Đường phu nhân Trung Sơn hầu để cho mọi người thấy kỳ lạ.
Từ Tự Dụ đến cáo biệt Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương.
“Đồ mà Khương tiên sinh căn dặn, con đã sửa sang lại xong xuôi hết cả rồi.” Cả người Dụ ca thẳng tắp đứng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi, nụ cười ôn hòa sáng ngời, “Đã hơn một năm không có nghe được tiên sinh dạy bảo, con muốn sớm một chút quay về Nhạc An.”
Thái độ Từ Tự Dụ tích cực chủ động làm cho Từ Lệnh Nghi rất là vui mừng: “Vậy thì đến tháng chín phải nhanh chóng trở về. Đến lúc đó sẽ đưa Trinh tỷ nhi đi Thương Châu.”
Từ Tự Dụ khom người đáp “Vâng”.
Lúc Dụ ca đi, Từ Lệnh Nghi để cho Từ Tự Truân mang theo Từ Tự Giới cùng Cẩn ca nhi đi tiễn đưa Từ Tự Dụ.
Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm nghe nói cũng tới.
“Đến nơi rồi thì bảo người viết thư cho chúng ta.” Từ Tự Cần dặn dò Dụ ca, Từ Tự Kiệm đắm chìm trong hưng phấn sắp tới sẽ đi làm quan tiên phong vệ trong cấm vệ quân, vỗ ngực hào sảng: “Lần sau Nhị ca trở lại, ta sẽ đến Xuân Hi Lâu thiết yến tẩy trần cho huynh.”
Từ Tự Dụ cười ha ha, xoa đầu Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi tỉnh tỉnh mê mê, cũng không hiểu rõ thương cảm ly biệt. Đợi Từ Tự Dụ vừa đi, cậu nhóc liền la hét bảo Từ Tự Giới cùng mình chơi đá bóng.
Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm đưa Từ Tự Dụ ra khỏi thành, Từ Tự Truân liền cười mời Từ Tự Giới và Cẩn ca nhi đi đến sân của mình: “...... Chỗ huynh rộng rãi. Phụ thân lại thưởng cho tên gia đinh Vương Thụ cũng am hiểu bóng đá.”
Từ Tự Giới đã có một thời gian không có đi đến chỗ của Từ Tự Truân rồi, nên hoàn toàn đồng ý.
Đoàn người hướng chỗ ở của Từ Tự Truân đi, đã nhìn thấy Triệu quản sự cầm danh thiếp vội vã đi thư viện. Nhìn thấy đám người Từ Tự Truân, liền vội cung kính hành lễ.
Từ Tự Truân cười hỏi Triệu quản sự: “Là ai tới?”
Triệu quản sự nói: ” Phương đại lão gia ở Hồ Châu tới”
“Phương đại lão gia ở Hồ Châu là ai?” Từ Tự Giới mờ mịt nhìn Từ Tự Truân.
“Chính là người nhà mẹ đẻ của Đại tẩu ” Từ Tự Truân nói, sau đó lại hỏi Triệu quản sự, “Chẳng qua không biết vị Phương đại lão gia này là quan hệ thế nào với Đại tẩu?”
“Là Đại bá ạ.” Triệu quản sự cười nói, “Từng làm qua chức Ngự sử. Sau lại từ quan trở về Hồ Châu. Lần này theo Phương thám hoa tới bái phỏng Hầu gia.”
Đang khi nói chuyện, Cẩn ca nhi đã không nhịn được: “Đá bóng, đá bóng!”
Từ Tự Truân nhanh chóng cáo từ Triệu quản sự, dẫn theo hai đệ đệ trở về sân của mình.
Sau khi trở về Từ Tự Giới liền nói cho Thập Nhất Nương nghe.
Thập Nhất Nương âm thầm tính ngày tháng, từ Hồ Châu tới đây, ra roi thúc ngựa cũng phải mất hai mươi mấy ngày, nhìn dáng vẻ này Phương gia đã sớm chuẩn bị. Có điều, Phương đại lão gia tự mình đến nhận tội khiến cho Thập Nhất Nương lấy làm kinh hãi nho nhỏ.
Đến bữa tối, Từ Lệnh Nghi phái người tới bẩm với Thập Nhất Nương, nói muốn thiết yến khoản đãi Phương đại lão gia, nên bữa tối sẽ không trở lại ăn.
Thập Nhất Nương ăn xong bữa tối, dẫn các con đến vấn an Thái phu nhân.
Thái phu nhân có chút không yên lòng, nghe tin tức này chẳng qua là lơ đễnh “Ừ” một tiếng, thơm Cẩn ca nhi một cái, lại hỏi bài học của Từ Tự Truân rồi tự bưng trà.
Lúc Thập Nhất Nương dẫn bọn nhỏ ra cửa vừa lúc gặp phải Đỗ ma ma.
Đỗ ma ma mới từ bên gian đông đi ra ngoài, trong tay còn cầm cuốn hoàng lịch.
Thập Nhất Nương cười nói: “Đây là muốn làm gì thế?”
Đỗ ma ma cười nói: “Thái phu nhân nói muốn xem một chút mấy ngày gần đây có ngày nào tốt không ạ!”
Xuất hành cũng cần tìm ngày tốt, thành thân thành hôn cũng phải chọn ngày lành, Thái phu nhân rốt cuộc muốn xem ngày tốt nào đây?
Thập Nhất Nương trở lại trong nhà, Từ Tự Giới ở trên kháng bàn luyện chữ to, nàng an vị ở một bên, kể chuyện xưa cho Cẩn ca nhi nghe. Chờ đem Từ Tự Giới về phòng rồi, thì dỗ Cẩn ca nhi ngủ, lúc này Từ Lệnh Nghi mới trở về.
“Phương đại lão gia này, uống thật là giỏi” Mặt mũi Từ Lệnh Nghi đỏ bừng bừng.
Thập Nhất Nương nhanh chóng mang nước lạnh cho hắn rửa mặt: “Nói tất cả những thứ gì?”
“Theo Lễ nói xin lỗi.” Từ Lệnh Nghi lau mặt, cảm giác khá hơn, “Còn tặng chút ít quà tặng cho mọi người.”
“Vậy sáng sớm ngày mai nói một chút với nương.” Thập Nhất Nương cười giúp Từ Lệnh Nghi cầm quần áo để tắm rửa, “Bên chỗ Tam tẩu, chỉ sợ phải nhờ nương ra mặt nói mới có thể xong chuyện!”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, rửa mặt xong, liền đem quà tặng Phương gia cho Thập Nhất Nương đưa nàng —— là một cây trâm hoa thủy tiên chạm khắc bằng Điền Ngọc. Cây trâm hoa kia vừa dài vừa mảnh như lông tóc không nói, đóa hoa trên đó, trông rất linh lung sống động, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.
“Quý trọng như vậy?” Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
“Cái này thì có là cái gì?” Từ Lệnh Nghi cười lên giường, “Nàng không biết Phương gia tặng Nhị tẩu cái gì đâu?”
Nghe cách nói này chắc là không tầm thường.
Thập Nhất Nương trong lòng vừa động: “Tặng Nhị tẩu gì thế ạ?”
“Là quyển sách ‘Khai Nguyên chiếm kinh’.” Từ Lệnh Nghi nói, “Lúc đầu ta còn chẳng biết là làm sao. Nhìn sách mới biết được, thì ra là quyển sách viết về tinh tượng. Phương gia tặng cho Nhị tẩu chẳng qua là một trong ba bản. Nhưng mà, nghe Vu tiên sinh nói, chỉ ba bản này, đã là vô cùng trân quý, giá trị liên thành.” Sau đó trầm ngâm nói, “Nàng nói xem, Phương gia làm sao mà đột nhiên nghĩ đến tặng Nhị tẩu một quyển sách như vậy? Không khỏi quá quý trọng đi”
Phương thị không có nghe đề nghị của nàng đi bái phỏng Nhị phu nhân, là bởi vì không có đồ làm tạ lễ thích hợp? Vẫn cảm thấy lấy phương thức này hướng Nhị phu nhân nói cám ơn sẽ tốt hơn sao?
Thập Nhất Nương cười nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Có lẽ người Phương gia cảm thấy vật như vậy chỉ có đưa cho nhân tài giống như Nhị tẩu thì giá trị của vật kia mới được tận dụng”
“Cũng phải!” Từ Lệnh Nghi cũng không có tiêu tan nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng tìm không được lý do trong đó, chỉ cười nói chuyện tán gẫu với Thập Nhất Nương, “Nếu là tặng, mà ta căn bản không biết là thứ gì, có lẽ sẽ tùy tiện mà nhận.”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Phương gia có lẽ nghĩ dùng cái này để biểu hiện thành ý của mình?”
“Thành ý thì ta nhìn không ra.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Phương gia đưa Thái phu nhân chính là pho tượng lão thọ tinh điêu khắc từ mặc ngọc (ngọc đen) cao 1/3 mét, tặng cho ta là bảo kiếm Long Tuyền, tặng Tiểu Ngũ chính là một cây đàn được Trương Lôi Tiêu, tặng Ngũ đệ muội chính là một ngọc bài đoạn trúc bằng Dương Chi Ngọc.... Chúng ta lại đối với nhà Phương gia không biết gì cả, nhưng người Phương gia đối với chúng ta thì rõ như lòng bàn tay. Chúng ta khắp nơi bị động chịu đòn, là chuyện trong dự liệu. Nếu không phải Phương gia căn bản không muốn hòa ly, còn không biết sẽ ầm ĩ thành thế nào nữa?”
Vậy thì Phương gia đã sớm có chuẩn bị mọi mặt.
Thập Nhất Nương không muốn nói thêm nữa, sợ làm cho Từ Lệnh Nghi chán ghét Phương gia, khiến chuyện bị tác dụng ngược lại.
“Ngày mai để thiếp đi nói với nương, hay là Hầu gia đi nói với nương?” Nàng đổi chủ đề.
“Nàng đi nói với nương đi.” Từ Lệnh Nghi nói, “Nương ban đầu đã đem chuyện này giao cho nàng rồi!”
“Vậy được rồi ạ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày mai dùng đồ ăn sáng xong, thiếp sẽ đi nói với nương”
Tinh thần của Thái phu nhân có chút hoảng hốt, khi nghe nói Phương đại lão gia mang theo Phương Kí tới, chẳng qua là không yên lòng, chỉ “Ừ” một tiếng, đợi Thập Nhất Nương mang đồ Phương gia đã tặng ra, Thái phu nhân cũng chỉ nhìn thoáng qua ông Thọ mặc ngọc nằm ở trong hộp nhung màu đỏ một cái, rồi bảo Ngọc Bản nhận lấy. Trêu chọc Cẩn ca nhi chơi một hồi, liền bưng trà.
Thập Nhất Nương dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.
Tình cờ lại gặp Đỗ ma ma đang từ gian đông đi tới, trong tay còn cầm quyển hoàng lịch.
“Đây là muốn làm gì đó?” Thập Nhất Nương cười hỏi.
“Thái phu nhân nói muốn xem một chút lúc nào là giờ lành, ngày tốt.” Đỗ ma ma cười nói.
Xuất hành có ngày tốt của xuất hành, thành thân có ngày tốt của thành thân. Thái phu nhân rốt cuộc muốn xem ngày tốt nào đây?