“Chỉ nói là biểu thiếu gia. ” Thập Nhất Nương cười nói: “Không biết có phải là biểu ca Trọng Nhiên mà ngươi nói không.”
“Chắc chắn vậy.” Tuệ tỷ nhi cười nói: “Biểu ca Trọng Nhiên cùng cậu ta bọn họ không phải là một phòng, cho nên mới lấy chữ tương xứng. Trong nhà phụ bộc vẫn gọi ‘ biểu thiếu gia ’.”
Thập Nhất Nương mặt mang mỉm cười nghe, nghĩ thừa cơ hội này thăm dò chuyện mặt quạt —— Thiệu Trọng Nhiên là như thế nào biết Tuệ tỷ nhi thích bức tranh ngọc trâm hoa dưới ánh trăng? Hắn có biết Tuệ tỷ nhi vẽ bức tranh ngọc trâm hoa là đưa cho Trinh tỷ nhi hay không? Nhưng khóe mắt nàng liếc về phía Trinh tỷ nhi đang cười nhẹ nhàng đứng ở một bên, lại đem lời ra đến khóe miệng nuốt xuống.
Cần gì để cho Trinh tỷ nhi khắc sâu ấn tượng đối với Thiệu Trọng Nhiên đây?
Ý niệm trong đầu hiện lên, nàng nghe được Tuệ tỷ nhi thấp giọng nói: “Biểu ca Trọng Nhiên tới làm gì? Chẳng lẽ là chuyện mua phòng ốc không thuận lợi?”
Thập Nhất Nương cười không có tiếp lời.
Tuệ tỷ nhi lại chủ động nói cùng các nàng: “Cậu của ta bọn họ từ lúc đến trong kinh đều ở tại nhà chúng ta. Nhưng lần này tới quá nhiều người, mọi người nhét chung một chỗ, tiểu cậu nói không có phương tiện. Nên viết thư trở về, chuẩn bị ở Yên kinh mua một căn viện nhỏ, sau này có chuyện gì cũng không cần tới ở nhờ nhà chúng ta. Tháng trước ngoại công ta phái quản sự đem tiền tới đây, mấy ngày qua tiểu cậu của ta cùng biểu ca Trọng Nhiên ngày ngày ở bên ngoài đi xem phòng ốc.” Vẻ mặt mang theo mấy phần tự nhiêu.
Nếu mọi người nhét chung một chỗ không có phương tiện, tại sao còn muốn mua căn viện nhỏ?
Thập Nhất Nương nghĩ đến hoàng tam thiếu phu nhân nói —— Lâm gia mấy phòng mỗi một phòng so với một phòng càng giảo hoạt hơn, nhưng đều ngó chừng sản nghiệp của chung, sợ chuyển ra về sau sẽ cùng lão Hầu Gia xa lạ, lúc lão Hầu Gia phân tài sản thì sẽ lỗ lã. Nếu như vậy, quan hệ các phòng trong đó khẳng định rắc rối khó gỡ. Thiệu gia một đám người lớn tới nơi này ăn ở mấy tháng, coi như là đưa tiền, cũng muốn cần người hầu hạ. Lâm đại phu nhân lại là đương gia chủ mẫu, giữ được quan hệ thăng bằng. Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chủ yếu người Thiệu gia muốn ở bên ngoài mua tòa nhà nhỏ đi?
“Có thể mua sân, luôn là một khoản sản nghiệp.” Nàng theo lời của Tuệ tỷ nhi nói, “Nếu là sau này không dùng được, cùng lắm thì bán. Khẳng định không lỗ tiền.”
Tuệ tỷ nhi nghe thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng như thẩm thẩm nói. Cho nên ngoại tổ phụ của ta lần này hạ quyết tâm mua sân.”
Hai người đang nói chuyện, nhưng Thập Nhất Nương vẫn chú ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn thấy một người nam tử mặc áo dài màu lam hàng châu đang xuống bậc thang, đi về phía cửa viện.
Người kia chắc là Thiệu Trọng Nhiên.
Nàng bất động thanh sắc cúi đầu uống trà, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vai rộng eo hẹp, thân thể thon dài, tóc đen nhánh sơ đạo kế, đâm cây trâm hoàng mộc.
Hắn dừng bước lại, xoay người chắp tay đối với ma ma đưa hắn tới cửa.
Thập Nhất Nương đột nhiên hiểu Lâm đại phu nhân tại sao nói đứa cháu này của nàng cùng Trinh tỷ nhi đứng chung một chỗ giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Thiệu Trọng Nhiên mày kiếm mắt sáng, anh tuấn cao ngất không cần phải nói. Hắn nhìn quanh nhà lộ ra loại cỗ ánh mặt trời trong sáng, làm cho người ta nhìn có khe khẽ mỉm cười. Trinh tỷ nhi da tuyết trắng, mày rậm mắt to, khí chất trầm tĩnh an bình, có loại khí chất hồ nước yên tĩnh.
Nghĩ ngợi, nàng nhìn thấy Thiệu Trọng Nhiên vẻ mặt buồn bã lúc nhìn trong phòng một cái, sau đó bước nhanh biến mất ở cửa Thùy Hoa.
Thập Nhất Nương khẽ kinh hãi.
Lâm đại phu nhân đã cười vén mành mà vào.
Nàng giải thích: “Ấu đệ của ta nhìn trúng một tòa nhà. Chủ phòng cần dùng tiền vội vả bán đi, so sánh với giá thị trường muốn thấp ba thành, muốn hôm nay đồng ý trước lúc giờ Dậu. Ấu đệ của ta sợ là bọn lừa đảo, cố ý sai Trọng Nhiên tới đây nói với ta một tiếng, để cho ta phái quản sự đi giúp hắn đến trong quan phủ nói một tiếng, trước lúc giờ Dậu cùng người này đem khế ước kí.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến cước bộ của Thiệu Trọng Nhiên mới vừa rồi vội vàng. Nàng cười gật đầu: “Có người quen chào hỏi nghĩ tới chuyện cũng dễ dàng chút ít.”
Trong lòng Lâm đại phu nhân chợt nhẹ.
Bất kể Thập Nhất Nương có tin hay không, mọi người ít nhất đều có cái giao đãi.
Hai người tán gẫu mấy câu, đến chỗ Lâm phu nhân ăn cơm trưa, Thập Nhất Nương mang theo Trinh tỷ nhi trở về Từ phủ.
Thái phu nhân không ở nhà.
“...... Đi vào trong cung.” Ngụy Tử vội vàng cười châm trà cho Thập Nhất Nương: “Nói là ngày sinh, tiết đoan ngọ hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đều thưởng đồ, muốn vào trong cung tạ ơn.”
Nhị phu nhân là người ở goá, mình đi Uy Bắc Hầu phủ, Ngũ phu nhân có con còn nhỏ......
“Là đi cùng ai?” Thập Nhất Nương có chút bận tâm.
“Đỗ ma ma cùng đi.” Ngụy Tử cười nói: “Ngũ phu nhân muốn cùng đi, nhưng Thái phu nhân không có đáp ứng.”
Đang nói, có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thái phu nhân trở lại!”
Thập Nhất Nương dẫn Trinh tỷ nhi đến trước cửa thuỳ hoa nghênh đón.
“Sao ngươi sớm như vậy đã trở lại rồi?” Thái phu nhân nhìn thấy các nàng có chút kinh ngạc: “Không ở lại nói chuyện nhiều chút.”
“Lâm đại phu nhân cũng rất bận rộn.” Thập Nhất Nương tiến lên nâng Thái phu nhân: “Ngài đi vào cung, sao không nói với ta một tiếng. Lâm gia lúc nào đi cũng không muộn.” Nàng sẵng giọng: “Một mình ngài tiến cung, bên cạnh cũng không có người hầu hạ.”
Thái phu nhân nghe cười ha hả: “Chẳng qua là đi vào tạ ơn, cũng không phải là tham gia cung yến gì. Ta mặc dù già vậy, còn có thể ăn ba chén lớn.”
Thập Nhất Nương thấy Thái phu nhân tinh thần còn rất tốt, yên lòng. Cười cùng Thái phu nhân trở vào nhà.
Thái phu nhân cùng nàng nói tới chuyện đoan ngọ: “...... Truân ca nhi sáng sớm cùng Triệu tiên sinh hẹn đi xem cuộc thi thuyền rồng. Ta nghĩ, hắn lớn như vậy cũng không có mấy lần ra cửa, để cho hắn đi xem một chút cũng tốt.” Hỏi thăm ý tứ của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương còn sợ Thái phu nhân không đồng ý, nghe vậy cười nói: “Đến lúc đó phái mấy người thân thủ nhanh nhẹn đi theo.”
Thái phu nhân thấy Thập Nhất Nương không phản đối, cười gật đầu: “Chỗ Dụ ca nhi, ngươi hỏi một chút xem có cái gì an bài, Giới ca nhi quá nhỏ, liền để ở nhà. Buổi sáng đem lễ cập kê của ngươi làm xong, buổi trưa giữ những tân khách kia ăn cơm, đoán chừng mọi người xế chiều cũng muốn trở về phủ, chúng ta người một nhà tụ ở chung một chỗ ăn một bữa cơm.”
Lễ cập kê là chuyện của nữ nhân, sẽ không có nam tân.
Thập Nhất Nương cười đáp, hỏi chuyện lễ cập kê: “...... Có bao nhiêu người, ta cũng tốt đi an bài.”
“Ngươi nhiều chuyện bận rộn, chuyện này tựu liền giao cho Đỗ ma ma làm là tốt rồi.” Thái phu nhân cười nói: “Ngày mai ta sẽ nàng đem thực đơn yến tiệc đưa cho ngươi, ngươi phân phó phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn. Về phần những chuyện khác, để cho Đỗ ma ma quan tâm đi. Ngươi đến lúc đó chỉ để ý trang phục mặc thật xinh đẹp tham gia là được.”
Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân nói đến chuyện lễ cập kê: “...... Ta lúc từ Phúc Kiến trở về, Ngũ tỷ đã qua lễ cập kê, lúc Thất tỷ làm, lại gặp hiếu kỳ của tổ phụ, chẳng qua là người trong nhà vây ăn bữa cơm, lúc thập tỷ làm......” Trong trí nhớ của nàng chưa từng có, nhưng ở trước mặt Thái phu nhân khó mà nói những thứ này: “...... Ta tới Yên kinh. Các nàng khi đó cũng đã có người xuất giá. Ta nhớ được là mặc quần áo xinh đẹp, sau đó cái gì cũng không có mang, đại thái thái giúp búi tóc, đâm cây trâm. Cũng không biết của ta có cái gì bất đồng không?”
“Cũng giống như thế.” Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương ngồi ở trên giường gạch nói chuyện, Trinh tỷ nhi cầm Ngụy Tử làm một nửa châm tuyến ở chỗ nào luyện tay: “Sơ đầu, nói vài lời cát tường. Mọi người vui chơi giải trí một phen. Bất quá ngươi là người đã gả ra ngoài, nghi thức liền để ta làm chủ trì, đại thái thái tới xem lễ là được. Ta ngày mai sẽ đi một chuyến đến ngõ Cung Huyền, hỏi một chút ý tứ của đại phu nhân —— dù sao nàng cũng là mẫu thân của ngươi, có một số việc, vẫn phải cùng nàng thương lượng một chút.”
Những thứ nghi thức cổ này Thập Nhất Nương không quá hiểu, tự nhiên là toàn bộ nghe Thái phu nhân an bài, cười nói: “Ta đây ngày mai có cần theo ngài cùng nhau trở về hay không?”
“Không cần.” Thái phu nhân cười nói: “Ngươi an tâm chuẩn bị chuyện tiết Đoan Ngọ là được.”
Thập Nhất Nương gật đầu. Cùng Thái phu nhân, Trinh tỷ nhi hàn huyên nhàn thoại hồi lâu. Đợi Truân ca nhi học xong lại biết mình tiết Đoan Ngọ ngày đó có thể cùng Triệu tiên sinh cùng đi xem cuộc thi thuyền rồng, cả người đều nhảy lên. Vội vã muốn đi báo tin cho Triệu tiên sinh. Thái phu nhân nhìn thấy, vẻ mặt tươi cười, dặn dò nhiều lần:”Phải chững chạc chút ít”, hắn mới kiềm chế lại. Lại đang trong nhà chuyển động hồi lâu, lúc này mới hơi an tĩnh một chút. Mà Từ Tự Dụ thì hỏi tới Từ Lệnh Nghi: “Phụ thân...... Không nói lúc nào trở lại sao?”
“Tiết Đoan Ngọ hẳn là sẽ nhanh trở về đi.” Thập Nhất Nương cười nói.
Từ Tự Dụ không có lên tiếng, mí mắt thả xuống: “Ta liền ở nhà xem sách một chút. Tránh cho đến lúc tiên sinh trong thư viện khảo ta học vấn ta đáp không được.”
Hắn im lặng chìm xuống, thật giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ, tạo nên những gợn sóng nhỏ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Hài tử choai choai đều có tâm tư của mình. Ngươi cảm thấy là gì hắn tốt mới nói lời thuyết phục, nhưng hắn lại cảm thấy ngươi không có coi trọng cảm thụ của hắn. Không bằng giả bộ như không biết. Chờ lúc hắn tìm ngươi nói, lẳng lặng lắng nghe cũng không muộn.
Thập Nhất Nương cười nói: “Tốt lắm. Đến lúc đó nhớ đầu giờ dậu đi đến chỗ của Thái phu nhân ăn cơm tối.”
Từ Tự Dụ nhẹ giọng đáp:”Dạ”.
Trinh tỷ nhi liền cười giật tay Từ Tự Giới: “Ngươi theo ta chơi!”
Từ Tự Giới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn tỷ tỷ cười.
Trinh tỷ nhi liền nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mũi của hắn.
Thái phu nhân nhìn thấy vậy âm thầm gật đầu.
* * * * * *
Không mấy ngày là đến mùng ba tháng năm, Thập Nhất Nương đã đem đồ cho tiết Đoan Ngọ cùng tiệc rượu cho lễ cập kê đều chuẩn bị xong, lại có tin tức truyền vào, nói mùng hai tháng năm Khương phu nhân mang theo cửu tiểu thư của Khương gia đã đến Yên kinh. Thập Nhất Nương đợi đến mùng bốn tháng năm, Khương gia cũng không có người đi tới báo tin.
Chẳng lẽ là bởi vì lễ cập kê của chính mình?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi.
Không biết Khương phu nhân cùng cửu tiểu thư Khương gia đã bình yên tới Yên kinh chưa, nếu như biết rồi, không thể thiếu muốn mời các nàng tới đây qua tiết Đoan Ngọ. Hết lần này tới lần khác ngày đó mình phải cử hành lễ cập kê. Có câu nói thật là tốt, ngẩng đầu gả nữ nhi, cúi đầu đón con dâu. Lần đầu gặp mặt, lại để cho Khương phu nhân cùng cửu tiểu thư Khương gia tới chúc chính mình, vẫn có chút ít không tốt.
Thập Nhất Nương đi cùng Thái phu nhân thương lượng: “...... Ta xem, chúng ta hay là giả bộ làm như không biết.”
Thái phu nhân nghe cười nói: “Vậy thì giả bộ làm như không biết đi. Chờ người Khương gia đến báo tin rồi hãy nói.” Lại nói: “Ta lúc ấy cũng suy nghĩ đến lập trường Khương gia, lễ cập kê của ngươi cũng chưa có mời Khương phu nhân.”
“Nếu không có mời người Khương gia, vậy Khương gia cũng không biết ta muốn làm lễ cập kê mới đúng. Sao không ai đến cửa đưa tin cho ta thế?” Thập Nhất Nương nghe trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ Khương gia bên kia có biến cố gì hay sao?”
“Đều đem con dẫn tới Yên kinh, còn có thể có biến cố gì?” Thái phu nhân xem thường nói: “Chỉ sợ là Khương gia nghe được tiếng gió, cho nên mới cố ý không đem chuyện Khương phu nhân cùng cửu tiểu thư Khương gia tới kinh nói cho chúng ta biết.”
“Nghe được tiếng gió?” Thập Nhất Nương hơi có chút ngoài ý muốn: “Nghe được tiếng gió ta làm lễ cập kê sao?”
Từ, Khương hai nhà chia ra thuộc về việc xã giao khác biệt, hai nhà đều tương đối là ít nổi danh, cơ hội đụng phải cũng không quá nhiều.
“Cái này có gì đáng ngạc nhiên?” Thái phu nhân lại cười nói: “Yên kinh là chỗ lớn cỡ bàn tay, người có lòng tự nhiên sẽ biết.”