Thập Nhất Nương trong lòng có việc, bị đánh thức rồi thì nơi nào còn ngủ được. Nàng dụi đầu giấuở trong ngực Từ Lệnh Nghi, do dự có nên đem chuyện Từ Tự Giớinói cho Từ Lệnh Nghi biết không.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không có buồn ngủ, cho là nàng quá mệt mỏi. Tựa như mấy năm trước khi thân thể nàng không tốt, liền nhẹ nhàng mà vỗ về lưng của nàng, dụ dỗ nàng ngủ: “Chờ bận rộn quá hai ngày này là tốt. Nàng trước nhịn một chút. Đến lúc đó chúng ta mang theo Cẩn ca nhi đi Tây Sơn biệt viện ở vài ngày. Nàng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.”
Vậy chuyện nhà ai tới quản? Thái phu nhân ai tới hầu hạ? Chẳng lẽ còn giao cho con dâu mới vào cửa? Phải biết rằng, thê tử của Từ Tự Dụ là thứ trưởng tức (vợ của trưởng tử là thứ xuất), đến lúc đó còn không biết bị suy đoán thế nào? Thập Nhất Nương chưa bao giờ trông ngóng cửu tiểu thư Khương gia sớm vào cửa như lúc này. Đến lúc đó nàng có thể đem những này chuyện giao cho vợcủa Từ Tự Truân.
Nàng nhẹ giọng cười lên: “Thiếp thân chẳng qua là ngồi ở trong khách sảnhđộng đậy miệng mà thôi, nào có khổ cực như Hầu gia nói.” Lại nói, “Ở đây cả một đại hộ như vậy, sao có thể giống như Hầu gia nói đi là đi.” Sau đó chần chờ nói: “Hầu gia, hôm nay thực là có chút chuyện…”
Từ Lệnh Nghi sau khi đem lời vừa nói ra khỏi miệng, đầu tiên là sửng sốt.
Làm sao mình lại nói ranhư vậy.
Đem Nương ném ra…khỏi đầu…
Hắn không khỏi xấu hổ.
Lại không nhịn được suy nghĩ cẩn thận lại.
Thập Nhất Nương muốn bao nhiêu bạc, cần thứ đồ gì, đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó gì, lén lấy đưa tới là được. Nhưng hết lần này tới lần khác muốn mang theo nàng cùng Cẩn ca nhi đi chơi, so với lên trời cũng khó khăn.
Hay chính là bởi vì như thế, nên gặp khi nàng không thoải mái, hắn mới có thể bật thốt lên đây?
Trong lòng có chút loạn, Thập Nhất Nương lại ấp a ấp úng nói cho hắn biết chuyện của Từ Tự Giới chiều nay.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi căng thẳng.
Thập Nhất Nương là lần đầu tiên chủ trì đại sự như vậy…
Tay của hắn xuyên qua làn tóc đen của nàng nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Thu lại khuôn mặt tươi cười, thần sắc không giận tự uy, lộ ra mấy phần trịnh trọng.
Thập Nhất Nương hơi do dự.
Từ Lệnh Nghi là nghiêm phụ. Nếu hắn biết chuyện Từ Tự Giới rồi, có thể sẽ thật nghiêm khiển trách Từ Tự Giới không? Tình cảnh của Từ Tự Giới vốn đã rất khó khăn rồi, nếu như mất đi sự bảo vệ của Từ Lệnh Nghi nữa…
Thập Nhất Nương luôn luôn sáng suốt, rất ít khi có thời điểm do dự như vậy.
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng âm thầm gấp gáp nhưng thần sắc lại kín đáo không dám lộ ra nửa phần. Ngược lại cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Còn hai canh giờnữa trời mới sáng. Có hai canh giờ này, dùnàng có đem đỉnh đồng xanh trong đại sảnh của nhà chúng tađánh nát, Bạch tổng quản cũng có thể nghĩ biện pháp tìm một cái khác giống như thế mang qua trước.”
Hắn là lầm tưởng mình làm gì sai sao?
Thập Nhất Nương trong lòng mềm nhũn, chợt trấn định lại, cảm giác mình lo lắng trước giờ hoàn toàn thừa thãi.
“Là Giới ca nhi!” Nàng nhỏ nhẹ, “Hôm nay hắn phụng bồi nương ở trong khách sảnh nghe hí......” Đem chuyện đã xảy ra một năm một mười nói cho hắn biết.
Từ Lệnh Nghi nghe xong thì trầm tư chốc lát.
Thập Nhất Nương vào cửa mấy năm cũng không có động tĩnh, hắn vẫn hoài nghi đại thái thái trước đó đã động tay động chân… Ngay cả hiện tại, hắn cũng vẫn có chút hoài nghi. Bằng không, mấy năm nay hắn đem tinh lực đặt ở trên người Thập Nhất Nương, tại sao Thập Nhất Nương chỉ có mỗi Cẩn ca nhi thôi?
Cho nên khi nhìnthấy Thập Nhất Nương đối đãi Giới ca nhi giống như đối đãi con của mình, mặc dù hắn cảm thấy như vậy đối với thân phận con vợ kế nuôi dưới danh nghĩa Đông thị nhưTừ Tự Giới, sau này sẽ không tốt lắm, nếu sau này Thập Nhất Nương dưới gối trống không, vạn nhất… Người nào nuôi thì gần người đó, sau này Thập Nhất Nương cũng có chỗ dựa vào. Nênmới mở một con mắt nhắm một con mắt. Sau lại có thêm Cẩn ca nhi, vẫn thấy Thập Nhất Nương đối xử với Từ Tự Giới trước sau như một, rõ ràng là có tình cảm. Nghĩ ngợi nếu đứa nhỏ này không an phận, thì sau mười tuổiđưa đến ngoại viện, cũngcòn biện pháp tìm vài sư phụ lợi hại chút ít từ từ dạy cũng không muộn. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Thái phu nhân đặt cho đứa trẻ này tên là”Giới”. Là hy vọng hắn có thể theo khuôn phép cũ, giữ tấm lòng như ban đầu. Nhưng bây giờ xem ra, hài tử được dạy dỗ rất tốt, vấn đề lại phát ra từ trên người Thập Nhất Nương.
Nàng chưa từngđem đứa trẻ này là con vợ kế mà nuôi dạy!
Hết lần này tới lần khác thế nhân thường dùng xuất thân mà bàn về anh hùng, đối với con vợ kế yêu cầu thường thường so với con trai trưởng còn hà khắc hơn, huống chi là Từ Tự Giới xuất thân không rõ, vạn nhất bị gán tiếngngông cuồng, mà muốn một lần nữa đứng lên làm người càng thêm khó khăn!
Tuy nhiên, nữ nhân bình thường đều như vậy. Mèo con chó con, nuôi một thời gian đều có tình cảm, huống chi là một hài tử!
Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài, đem Thập Nhất Nương ôm thật chặt vào trong ngực.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chuyện này dễ làm!” Cằm Từ Lệnh Nghi cọ cọ trên đỉnh đầu Thập Nhất Nương, “Không phải sắp đến lễ mừng năm mới sao? Đến lúc đó ta để cho Giới ca nhi dập đầu, dâng hương cho Đông thị. Có một số việc, không cần nói cũng biết.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Những năm qua không giống như bây giờ.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không có lên tiếng, còn tưởng rằng nàng đang khổ sở. Thấp giọng nói: “Từ trước đến nay bởi vì nàng một người cô đơn, hắn lại tuổi nhỏ không không hiểu chuyện. Hiện tại nếu xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng không thể một mình che chở hắn nữa. Để cho hắn biết sớm một chút cũng tốt!”
Thập Nhất Nương nghĩ đến yến khách lần đó của Từ Tự Truân.
Những hài tử kia cũng là tinh anh trên xã hội, ngay từ lúc nhỏ phụ huynh đã dạy học xong khách khí, hàn huyên, Từ Tự Giới vừa mạo phạm, liền giống nhau khinh bỉ, chèn ép không chút lưu tình, huống chi người bình thường!
Nàng có chút hối hận, hẳn là nên sớm một chút nói cho hắn biết xã hội này lãnh khốc ra sao.
Hài tử cuối cùng sẽ lớn lên, tới nơi phương xa mà nàng vĩnh viễn không có biện pháp tới. Lúc hắn còn nhỏ, ở thời điểm nàng còn có thể bảo vệ hắn sẽ tận lực để cho hắn cảm giác được ấm áp, hắn thẳng đường đi tới, lúc gặp phải gió sương mưa tuyết có thể vì vậy mà hơn kiên cường chút không?
Nàng lại cảm thấy mình không có làm sai.
Tâm loạn như ma, bên tai Thập Nhất Nương truyền đến tiếng nói thuần hậu của Từ Lệnh Nghi: “Đã như vậy, nàng lo lắng nữa cũng vô ích. Cũng may mọi người đều biết hắn là con trai của ta, cho dù giống như Tiểu Ngũ, thì Tiểu Ngũ là thúc thúc của hắn, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Mấy nữ nhân các nàng, chính là thích suy nghĩ nhiều, buồn lo vô cớ!”
Được phụ thân ôm về nuôi, chính là được gia tộc đón nhận. Có kết quả như thế, đối với con ngoại thất, ở trong mắt thế nhân cũng là có phúc rồi.
Thập Nhất Nương bật cười.
Có lẽ mình thật suy nghĩ nhiều quá.
Trong nhà cũng không phải là ngày ngày ca diễn, Từ Tự Giới cũng không phải là ngày ngày nhàm chán như hôm nay.
Nàng thông suốt rồi thần sắc nhẹ nhàng không ít.
Từ Lệnh Nghi cười cười: “Mau ngủ đi! Ngày mai còn uống trà con dâu. Nhà người ta cưới con dâu đều áp đảo con dâu người ta, cũng không thể đến khi mình cưới con dâu thì mặt xám mày tro a?”
Có thể là Từ Lệnh Nghi giúp nàng giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ, nên trong lòng cao hứng, ngược lại không muốn ngủ. Thập Nhất Nương gắt giọng, “Thiếp lúc nào so cùng cô dâu nhà người ta chứ?” Lại hỏi tiếp, “Hầu gia nghe ai nói hưu nói vượn đây?”
“Là Sĩ Tranh nói với ta.” Từ Lệnh Nghi thấy nàng hoạt bát lên, giữa đầu lông mày tất cả đều lànụ cười nhẹ nhàng, cũng cao hứng theo, giễu cợt nói, “Nói là Chu phu nhân trở về nói với hắn. Nói đến cô dâu nhà người ta mặc đồ đỏ, nàng cũng mặc đồ đỏ, hết lần này tới lần khác lại viền màu lục ở bên trong, người ta không nhìn cô dâu mà cứ nhìn nàng. Kết quả thời điểm lễ mừng năm mới, Đường tứ thái thái cũng làm xiêm y giống của nàng như đúc.”
“Cái gì a!” Thập Nhất Nương khẽ kêu lên, “Đó là bởi vì thiếp quá gầy,không mặc được màu đỏ thẫm, lúc này mới nghĩ biện pháp vượt qua bằng cách thêu mấy cáihoa văn đồng cỏ và nguồn nước màu lục…”
“Vậy ngày mai chuẩn bị mặc xiêm y gì?” Từ Lệnh Nghi cười hỏi nàng, sau đó vuốt ve lên vành tai của nàng, “Mang với đôi hoa tai vàng ròng ta đưa kiatốt lắm.”
Vành tai Thập Nhất Nương mượt mà dày dặn, đeo hoa taivàng ròng nho nhỏ thì càng lộ ra vẻ trắng nõn khả ái. Lão nhân gia nói đây là tướng có phúc, thời điểm tiết Trung thu, hắn cố ý sai người ta đúc hoa taivàng ròng song phúc phủng đào (*hai tay nâng đào?!) nho nhỏ.
Đôi hoa tai kiachỉ to cỡhạt gạo, nhưng khắc một đôi chữ phúc, năm quả đào mừng thọ nho nhỏ, có thể tưởng tượng tinh mỹ cỡ nào. Thập Nhất Nương vốn là vô cùng thích, nghĩ tới khi đón tràcon dâu phải mặc cát phục đỏ thẫm, cho nên vẫn giữlại, chuẩn bị lúc nhận thânsẽ đeo. Yêu cầu của Từ Lệnh Nghi cùng nàng không mưu mà hợp. Nàng cười nói “Tốt”, nhưng thân thể bởi vì bị Từ Lệnh Nghi trêu chọc nhẹ nhàng mà run rẩy một chút.
Nàng nghiêng mặt đi, tránh qua, né tay của Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh liền hiểu được.
Hắn ở bên tai nàng cười nhẹ, hôn cổ của nàng, nghĩ đến lát nữa nàng còn phải uống trà con dâu, lại một đường đi xuống, rơi vào trên xương quai xanh tinh sảo.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương vừa vội vừa tức, nhắc nhở hắn, “Trời lập tức sẽ sáng!” Cảm thấy độ mạnh không đủ, lại nói, “Quỳ thủycủa thiếp tới!”
“Ta biết!” Bàn tay Từ Lệnh Nghi ở trên người nàng ôn nhu lưu luyến, thấp giọng nói, “Nàng ngủ nàng là được. Ta chỉ muốn ôm ôm nàng thôi.”
Cái bộ dáng này, nàng có thể ngủ sao?
Thập Nhất Nương cảm giác được thân thể của mình bắt đầu khẽ run lên.
Tức giận ngồi dậy: “Thiếp đi ngủ ở giường gạch!” Vừa nói, vừa xốc chăn xuống giường.
Từ Lệnh Nghi ôm nàng từ phía sau: “Chúng ta cùng đến ngủ trên giường gạch!”
Vậy thì có cái gì khác nhau!
Thập Nhất Nương nổi giận.
Từ Lệnh Nghi nhân cơ hội đem nàng ôm vào trong chăn.
Hai người một lần nữa nằm ngủ. Hắn không tiếp tục náo nàng nữa mà nhẹ hỏi nàng: “Hiện tại tốt hơn chút nào không?”, sau đó dùng tay che hai mắt đang mở to của nàng, khẽ cười nói: “Nhanh lên ngủ đi! Cẩn thận ngày mai bị con dâu cười!”
Hắn là muốn cho mình quá mỏi mệt mà ngủ sao?
Thập Nhất Nương nắm bàn tay hắn đang che mắt mình, một hồi lâu mới nhẹ nhàng mà”Ừ”. Nhắm mắt lại, quả nhiên rất nhanh liền ngủ.
* * * * * *
Ngày thứ hai, Thập Nhất Nương cúi người bên bàn trang điểm cẩn thận đánh giá, trên mặt không cóđể lạidấu vết gì.
Nàng thở dài, để Trúc Hương hầu hạ mặc xiêm y.
Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi vọt đi vào.
“Mẹ, mẹ, mẹ nhìn nè!” Trong tay của hắn cầm mấy ngân quả tửnguyên bảo nho nhỏ,kiểu dáng nặng có bốn, năm phân, “Con bưng trà cho Nhị tẩu, Nhị tẩu cho con đó.”
Ngày hôm qua nàng trở lại trễ, Cẩn ca nhi không gặp nàng đã ngủ rồi.
Sân ca nhi cũng giống hiến vật quý lấy ra mấy ngân quả tử: “Tứ bá mẫu, Tứ bá mẫu, đây là của con!”
Thập Nhất Nương hôn Cẩn ca nhi xong lại xoa xoađầu Sân ca nhi: “Ai nha, các con phát tài rồi!”
Cẩn ca nhi cười đến thập phần vui vẻ, nhưng Sân ca nhi lại trề môi: “Tứ bá mẫu, tại sao người chỉ hôn Lục ca mà không hôn con?” bộ dạng rất ủy khuất.
Thập Nhất Nương kinh ngạc, sau đó cười lớn lên.
“Là Tứ bá mẫu không tốt!” Nàng giống như hôn Cẩn ca nhi, hôn lên má trái, má phảicủa Sân ca nhihai cái vang dội: “Quên mất hôn Sân ca nhi!”
Sân ca nhi cười toe toét, nói với Cẩn canhi: “Tứ bá mẫu cũng hôn đệ!” bộ dáng hết sức đắc ý.
Buổi sáng, người nào gặp chuyện như vậy mà tâm tình không vui vẻ lên chứ!
Mọi người ở trong phòng nở nụ cười.
Thập Nhất Nương tay phải dắt Cẩn ca nhi, tay trái nắm Sân ca nhi, cười cười đi tiểu sảnh.