Lão hồ ly cuối cùng cũng phát tiết hết tức giận trong lòng, trong mắt tựa hồ bình tĩnh rất nhiều. Nữ sinh viên đang đi nửa đường nghe thấy tiếng cười của Diệp Tam Tiếu trong lòng cả kinh, nhanh chóng rời khỏi hoa viên.
Diệp Tam Tiếu thở dài một hơi, nhìn người bên cạnh, trong mắt bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi lau bọt nước trên người, rồi từ từ mở miệng nói:
- Tại sao không ra tay giết thằng ranh kia?
Trên mặt Lý Thần Châu lộ ra vẻ thâm sâu khó lường, ý vị sâu sa nói:
- Ông thấy tôi nhất định sẽ giết được nó sao?
Diệp Tam Tiếu nghĩ một lát, thở dài. Sở Thiên gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ phi phàm, chỉ e Lý Thần Châu cũng không thể giết. Huống chi bên cạnh hắn còn có một kẻ đáng sợ giúp đỡ - Thiên Dưỡng Sinh có thể giết hơn trăm người, đương nhiên cũng có thể đối phó với Đội đặc công Phi Long, kể cả Lý Thần Châu.
Nhưng Diệp Tam Tiếu vẫn mang vẻ mất mát nói:
- Vậy anh có thể danh chính ngôn thuận đưa bọn Sở Thiên đi, sau đó gán cho chúng một tội danh, đem chúng đi xử bắn không được sao?
Lý Thần Châu đi quanh Diệp Tam Tiếu vài vòng, vẻ mặt hơi ảm đạm nói:
- Nếu như tôi làm như vậy, tôi đoán chừng cũng không muốn sống nữa. Sau lưng Sở Thiên còn có Lâm Ngọc Thanh, nổi tiếng thanh liêm. Hiện tại là quan toà công chính nghiêm minh. Nếu Sở Thiên có chuyện, ông ta nhất định sẽ nhằm vào tôi. Anh phải biết, bị Lâm Ngọc Thanh nhìn trúng, không có một cơ hội thoát thân. Lý Tử Phong chính là trường hợp điển hình nhất, lúc đó không chỉ có tôi chết mà người nhà tôi cũng bị liên luỵ
Diệp Tam Tiếu đương nhiên biết rõ Lâm Ngọc Thanh, bản án Lý Tử Phong đã thành đối tượng tuyên truyền trong cả nước, cả nước trên dưới không ai không biết, không ai không kính trọng.
Lý Thần Châu quét mắt nhìn thân hình đầy sẹo của Diệp Tam Tiếu, lắc đầu nói:
- Anh luôn chém chém, giết giết, nói không chừng, lúc nào đấy sẽ đến cái mạng già của anh. Tôi không muốn tham gia tang lễ của ông sớm như vậy…
Diệp Tam Tiếu thấy vết đao trên người, không xấu hổ, thậm chí có phần kiêu ngạo, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, nói:
- Vết sẹo trên người có mấy chỗ là thay cho lão gia tử, cũng bởi vì những vết sẹo này, lão gia tử mới để ta sống yên ổn, hưởng vinh hoa phú quý.
Lý Thần Châu nghe thấy ba chữ "lão gia tử", thần sắc liền phức tạp, bất giác lộ ra vẻ cung kính cùng e ngại, tựa hồ như thần khí của người được Diệp Tam Tiếu nói đến không giống nhau, không thể xâm phạm cũng không thể không tôn trọng.
Diệp Tam Tiếu cười thở ra một tiếng, nói:
- Kế hoạch hoàn hảo của tôi lại bị tên tiểu tử Sở Thiên làm hỏng, thật sự không ngờ, nếu như đêm nay không phải anh đúng hẹn xuất hiện, chỉ e tôi đã bị bọn người trong mấy bang hội chém chết.
Diệp Tam Tiếu cười nhưng những lời nói đều là sự thật. Nếu như Lý Thần Châu xuất hiện muộn hơn 10 phút nữa, y không cách nào xác định được mình sống hay chết. Nọn Thiên Lang giáo lửa giận bừng bừng bên trong, liều cả tính mạng đương nhiên là sẽ dốc toàn lực. Nhưng sự xuất hiện của Lý Thần Châu cũng không phải ngẫu nhiên mà là do lão hồ ly này đã an bài kỹ, sau khi xóa sổ Tương bang, thì Lý Thần Châu xuất hiện theo đúng thời gian dự tính, nhằm để cho Lý Thần Châu đuổi bọn Thiên Lang giáo, Bá Đao giáo và Thiên Hùng bang xuống núi, miễn cho bọn hắn đặt một nơi nghỉ ngơi đêm nay, thì cái tổ súng lục kia sẽ không còn tác dụng. Việc Diệp Tam Tiếu không ngờ chính là, muốn mượn tay bọn lang sói kia lấy mạng Lý Thần Châu, nhưng cuối cùng lại là Lý Thần Châu cứu hắn, thật là trong hoạ có phúc.
Lý Thần Châu châm một điếu thuốc, thả ra một làn khói, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Nếu như tôi biết Sở Thiên sẽ xuất hiện, tôi sẽ kiên quyết ngăn lại hành động đêm nay của anh, cũng sẽ không giới thiệu người bán cho các anh tiến hành giao dịch.
Diệp Tam Tiếu đi ra suối nước nóng, dùng khăn mặt lau người, mặc bộ quần áo rộng thùng thình vào, còn chưa nói được câu nào, Lý Thần Châu lại lên tiếng, nói:
- Lô súng lục giảm thanh có thu hồi lại không?
Diệp Tam Tiếu biết rõ lô súng đó không thể để lộ, tuy bang Phủ Đầu rất có thế lực nhưng lại ở trên địa bàn khác, nếu như dùng sung sống mái một phen, hắc bang sẽ bị nhà nước tiêu diệt. Các tổ chức xã hội đen cũng có sung ống, đây không phải là uy phong, mà là tự tìm diệt vong. Đó chính là lý do khiến Thượng Hải nơi các bang phái tranh giành nhau không ngớt tại sao vẫn chưa có bang phái nào bị huỷ diệt vì bị tấn công. Bởi vì mọi người đều dung vũ khí lạnh chém giết, một đêm chém cũng chẳng được bao nhiêu người. Chính quyền tự nhiên cũng lười quản, chỉ có lợi cho bệnh viện. Nn Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã giết hơn một trăm người của bang Phủ Đầu, khiến cho Diệp Tam Tiếu rất đau lòng
Diệp Tam Tiếu gật đầu, trên mặt dường như hiện lên vẻ phẫn nộ, dường như lại nghĩ đến những huynh đệ của Mật Sát Đường, mấy lời Lý Thần Châu đã khiến y cảm thấy xúc động, phải cố gắng lắm mới nén cơn bi phẫn lại, gật gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tất cả đã xử lý thoả đáng rồi, 77 cây, một cây không thiếu, đã đóng lại trong rương. Bọn Sở Thiên giết người của chúng ta, không lấy đi súng lục, không biết nên nói hắn điên hay ngu ngốc?
Diệp Tam Tiếu cười dường như trên mặt còn có chút vui mừng, dường như muốn nói Sở Thiên ngu ngốc, phái mười mấy đệ tử Thanh bang, mỗi người cầm một cây, bản thân cũng không phải liều tính mạng rồi.
Lý Thần Châu không cười, nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Tam Tiếu, nói:
- Một đêm giết hơn trăm người, không ngờ Sở Thiên tuổi còn trẻ mà lòng dạ độc ác, thông minh hơn người. Kế hoạch của chúng ta tốn bao công sức để sắp xếp cuối cùng trong nháy mặt bị hắn phá hỏng, còn về súng, đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là sắt vụn thôi. Trừ phi anh dùng khẩu ak47 đem nhốt hắn ở một góc rồi bắn, nếu không, cho dù ah cầm một khẩu súng có một trăm viên đạn cũng không thể giết được hắn.
Lập tức, Lý Thần Châu nghĩ đến một việc, nghiêm túc nói:
- Tạm thời anh đừng nghĩ đến việc tìm sát thủ đối phó Sở Thiên. Hắn đối với tôi, có giá trị lợi dụng lớn, hơn nữa hắn cũng không dễ đối phó như vậy, cái chết của Lý Tử Phong ít nhiều cũng có liên quan đến hắn.
Diệp Tam Tiếu kinh hãi, vội ngồi dậy, kinh ngạc nói:
- Cái gì, Lý Tử Phong là do Sở Thiên giết hay sao?
Lý Thần Châu lắc đầu, mang một vẻ khinh thường, anh ta cảm thấy cái vấn đề mà Diệp Tam Tiếu thắc mắc đêm nay hình như không dùng não suy nghĩ, nói:
- Năng lực Sở Thiên lớn đến đâu, cũng không dám giết Cục trưởng Cục công an, sẽ khiến dư luận xôn xao. Cho dù 10 Sở Thiên cũng sẽ không chống được áp lực từ quốc gia. Lý Tử Phong bởi vì Sở Thiên mà loạn trận tuyến, trong lòng hoang mang, cho nên đi nhầm một bước bị diệt khẩu. Ai dám đụng đến Lý Tử Phong, ai có đủ năng lực để làm sự việc từ lớn hoá nhỏ, từ nhỏ hoá không?
Diệp Tam Tiếu chấn động, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ là?
Trong lòng hô lên ba chữ "lão gia tử" nhưng lại cố gắng nuốt ngược lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Thần Châu gật đầu, ngăn cản Diệp Tam Tiếu tiếp tục nói ra suy đoán, thản nhiên nói:
- Ngàn vạn lần không được nói, họa là từ miệng mà ra. Người dó muốn tiêu diệt chúng ta chẳng khác nào bóp chết một con kiến!
Diệp Tam Tiếu gật đầu liên hồi, y đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của lão gia tử. Vinh hoa, phú quý đều là lão gia tử ban cho, đương nhiên tính mạng cũng nằm trong tay lão gia tử.
Lý Thần Châu đứng dậy, bóp tắt điếu thuốc lá trong tay:
- Không ngờ không giúp anh tiêu diệt được Tương bang. Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại thủ đô, Phủ Đầu bang cũng nên tạm thời tĩnh dưỡng, chút hàng trong kho tạm thời không cần chuyển đi, qua một thời gian nữa rồi nói sau. Tôi sẽ báo cáo tình hình nơi này cho lão gia tử, tin tưởng ngài cũng không trách anh. Nhưng anh nên nhớ kỹ, không thể bỏ chuyến hàng kia đi, bằng không thì không chỉ hại chết anh, mà còn hại chết không ít người.
Lý Thần Châu đi vài bước, lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nói:
- Có cơ hội, có thời gian thì lưu ý đến vụ ngọc thạch. Lão gia tử muốn tìm một khối ngọc thạch, đã cho người đi tìm. Nhưng không chỉ không có chút tin tức, mà ngay cả người nhận ủy thác cũng chết hết, vì vậy ngài càng cảm thấy hứng thú. Tôi cũng không biết ngọc thạch có hình dạng gì, lão gia tử cũng không biết, ah cứ lưu ý, có ngọc thạch nào kỳ lạ thì lập tức phái người đưa đến thủ đô.
Diệp Tam Tiếu không phải loại đầu óc bã đậu, cho dù Lý Thần Châu nói không rõ ràng nhưng y vẫn hiểu, gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, không tiễn Lý Thần Châu mà đi thẳng lên tầng trên. Không phải y không muốn tiễn mà là cố gắng để càng ít người biết hai người có quan hệ với nhau càng tốt.
Diệp Tam Tiếu đêm nay bắt tới ba nữ sinh viên, một nữ sinh viên đây là lần đầu tiên của cô đang nằm dưới thân, một nữ sinh viên đầy kinh nghiệm ôm ở trong lòng, còn một nữ sinh viên ngồi cạnh quan sát, đó chính là thú vui của Diệp Tam Tiếu. Y không những không tắt đèn, ngược lại còn bật tất cả lên, con mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp trong lồng ngực, dưới thân là một nữ nhân khác. Sau khi thỏa mãn một lần, đợi một lúc, y đẩy nữ nhân dưới thân ra, phất phất tay về phía nữ sinh ngồi quan sát. Nữ sinh viên chưa từng trải qua sự đời sợ hãi, chứng kiến người bạn kia đau đớn khiến trong lòng cô run lên. Diệp Tam Tiếu không kiên nhân, đưa tay kéo mạnh tới, lần nữa đè xuống.
Đêm đã rất khuya rồi, Thiên Dưỡng Sinh giống như đã ngủ, không chút nhúc nhích, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tiếng lá cây rì rào càng khiến ban đêm vắng vẻ. Bỗng một tiếng động nhỏ vang lên giữa đêm tối, Thiên Dưỡng Sinh đang nhắm mắt liền mở ra, đao trong tay lập tức có lực, ngừng thở, đảo mắt nhìn. Cửa lớn biệt thự có một bóng đen đeo khẩu trang, né tránh mấy tên đệ tử canh giác của Tương bang, thế tới rất nhanh.
Thiên Dưỡng Sinh thần sắc sáng láng, đợi bóng đen kia vừa tới gần liền đứng dậy, nhảy lên, thanh đao đen nhánh trong tay mang theo gió lạnh đâm tới sau lưng bóng đen kia. Hiển nhiên bóng đen không ngờ còn có trạm gác ngầm, càng không ngờ đối phương có thân thủ mạnh mẽ tới vậy, lập tức nhảy lên, né tránh lưỡi đao giết người của Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh một kích không thành công, trong lòng cũng có phần ngạc nhiên, mũi chân điểm xuống đất, đao đen nhánh không có chút động tác dư thừa, thuận theo cơ thể đâm về phía bóng đen. Bóng đen hiển nhiên cũng không ngờ Thiên Dưỡng Sinh ra tay vừa nhanh, đao pháp lại thực dụng đến vậy, trong lòng không dám coi thường, rút đoản côn ra, chặn một đao này.
"Choang" một tiếng, hai người đều lui lại vài bước, trên mặt kinh ngạc, không ngờ đối phương mạnh mẽ như vậy.
Tiếng đao côn va chạm phá rách màn đêm yên lặng ở Thủy Tạ Hoa Đô, đệ tử Tương bang lập tức xuất động, rút đao ra, hướng về vị trí trận chiến, vây quanh. Bọn hắn cho rằng người Phủ Đầu bang tấn công lần nữa, mọi người thế quyết chiến tới cùng, dù chết không hối tiếc.
Sở Thiên, Hải Tử và Quang Tử đang nói chuyện trong phòng thấy bên ngoài ồn ào, biết đã có chuyện xảy ra, vì vậy vội vàng lao ra khỏi phòng, còn chưa kịp đi xuống tầng dưới thì một huynh đệ Tương bang đề đao báo lại:
- Bẩm ba vị đương gia, có địch xâm phạm. Tương bang đã điều động mọi huynh đệ có thể tới để huyết chiến với kẻ địch!
Hải Tử và Quang Tử nhìn nhau một cái, hai miệng một lời nói:
- Chẳng lẽ lại là Phủ Đầu bang?
Sở Thiên lắc đầu, con cáo già Diệp Tam Tiếu sẽ không làm chuyện tổn hại tinh nhuệ như này. Huống chi các bang hội kia khi phát hiện việc Phủ Đầu bang đã làm, khó mà đảm bảo sẽ không tấn công Diệp Tam Tiếu. Y đề phòng còn chưa xong, sao có thể tiếp tục tấn công Thủy Tạ Hoa Đô, vì vậy hắn nói:
- Hai anh không cần suy đoán, chúng ta đi ra sẽ biết!
Đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh tiếp tục chém tới, bóng đen nhảy sang bên, đoản côn vừa đỡ, vừa vặn đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh. Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh không chút tình cảm, men theo đoản côn, chém về phía bóng đen. Bóng đen kinh hãi, rút đoản côn về, đập mạnh lên thân đao. Nhưng Thiên Dưỡng Sinh chuyển đao theo hình vòng cung, đâm về phía ngực bóng đen kia. Một chiêu này quá mức tinh diệu, bóng đen chỉ có thể lui lại ba bước, rút côn lại ngăn cản. Gã múa côn như múa bút, lúc nhanh lúc mạnh, lúc lại mềm mại uyển chuyển. Đao của Thiên Dưỡng Sinh thì thực dụng, sắc bén, hiểm độc. Trong nhất thời hai người rơi vào tình cảnh ngang tay, khó mà phân chia thắng bại.
Bóng đen thấy khó mà đánh bại Thiên Dưỡng Sinh, hơn nữa lại đã bị Tương bang phát hiện, nhìn vòng vây dần dần siết lại, biết hành động đêm nay thất bại, trong lòng đã muốn lui, vì vậy đột ngột sử dụng toàn lực, đâm mạnh về phía ngực Thiên Dưỡng Sinh, sau đó thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh phòng thủ, gã liên tiếp nhảy lại phía sau, hòa vào trong đêm tối, chỉ trong chốc lát đã biến mất không chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.
Sở Thiên và Hải Tử, Quang Tử khi tới nơi không thấy Thiên Dưỡng Sinh và bóng đen đối chiến, chỉ nhìn được tốc độ rời khỏi của bóng đen rất nhanh, liền biết đối phương cũng là một nhân vật lợi hại, thân thủ không kém Thiên Dưỡng Sinh chút nào. Chỉ là họ không rõ nửa đêm gã còn lẻn vào Thủy Tạ Hoa Đô là muốn làm gì?
Bang chúng Tương bang thấy bóng đen rời khỏi, lại thấy Thiên Dưỡng Sinh trầm tư, thầm than trận chiến quá đặc sắc, không kém gì siêu phẩm của Hollywood.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn, nhàn nhạt nói:
- Là ai?
Thiên Dưỡng Sinh khôi phục thần sắc, không chút biểu tình trả lời:
- Cao thủ!
Gió lạnh thổi qua Thủy Tạ Hoa Đô, tất cả dường như an tĩnh. Sở Thiên gật đầu, nhìn trời đêm, có lẽ nhiệt huyết giang hồ của hắn sẽ kéo ra tấm màn che kia.
Hơn hai mươi phút sau, trong một xe jeep ở dưới núi, một trung niên tháo khẩu trang xuống, thở dài:
- Cao thủ!