Lâm Ngọc Đình giật mình vì ở chỗ này có thể trông thấy Sở Thiên, nhưng cô chưa kịp cao hứng thì Sở Thiên đã vội vàng nói trước:
- Cho tôi mượn một ít tiền, tôi không có tiền trả!
Lâm Ngọc Đình dở khóc dở cười, đến quán uống nước mà lại không mang tiền. Nếu không phải gặp mình thì e rằng đã bị chủ quán cho người ném ra ngoài. Nhưng cô vẫn vui vẻ phất tay nói:
- Tiền bàn của anh ấy tính vào hóa đơn của tôi.
Lúc này Sở Thiên mới thở dài một hơi, rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề xấu hổ này. Hắn sờ sờ mũi, lúc này mới phát hiện trên bàn của Lâm Ngọc Đình đầy sách là sách, hiển nhiển cô ôn bài tại đây. Lâm Ngọc Đình mỉm cười, giống như hiểu được thắc mắc của Sở Thiên, nói:
- Tôi ôn bài tại nhà không hiệu quả, đi tới quán rất có hứng học, vì vậy mỗi ngày tôi đều ở đây ôn bài mấy giờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sở Thiên gật đầu, hắn hiểu điều này. Giống như Hồ Thiết Hoa khi say có lý trí hơn khi tỉnh rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn Sở Thiên cũng không biết đi đâu vì vậy tiện tay lật một quyển sách Anh ngữ trên bàn, ngượng ngùng nói:
- Bạn có thể dạy tôi cái này hay không? Tôi không hiểu chút nào cả.
Lâm Ngọc Đình biết rất nhiều nam sinh sợ môn Anh ngữ, nhưng một chút cũng không biết thì là nói quá sự thật rồi. Không giống cô, mỗi ngày đều ôn tập Anh văn có kèm thêm Sở Thiên thì cũng không phải là chuyện không tốt. Ít ra mỗi ngày có thể tự đôn đốc bản thân. Vì vậy cô cười nói:
- Được, không bằng từ giờ chúng ta cùng học tập, thế nào?
Sở Thiên gật đầu, đưa đầu tới gần. Tâm hồn thiếu nữ của Lâm Ngọc Đình rung động, cảm nhận hơi thở nam nhân từ trên người Sở Thiên tỏa ra, thậm chí cô còn có vài phần si mê.
Lâm Ngọc Đình rất nhanh hiểu những lời Sở Thiên là sự thực. Sở Thiên đúng là một chữ bẻ đôi cũng không biết, nói đúng hơn thì là nam nhân kém Anh văn nhất mà cô biết. Nhưng Lâm Ngọc Đình cũng rất ngạc nhiên phát hiện thiên phú của Sở Thiên rất cao, chỉ cần cô dạy qua một lần là Sở Thiên có thể nhớ kỹ. Sau một lúc đã thuộc được không ít từ, qua một tối đã có thể đọc chính xác các bài đọc trong sách giáo khoa. Lâm Ngọc Đình rất tò mò muốn biết rốt cục Sở Thiên sẽ mang lại niềm vui lớn đến mức nào cho cô. Cô đem toàn bộ kinh nghiệm cùng kiến thức của mình dạy cho Sở Thiên. Cuối cùng khi Sở Thiên có thể dùng tiếng anh trò chuyện thì cô sợ tới ngây người. Cô cứ ngỡ ngay từ đầu Sở Thiên chỉ là giả ngu, hoặc chỉ có thể hắn là thiên tài trăm năm khó gặp.
Sở Thiên đột nhiên cảm thấy dưới ánh đèn mông lung, Lâm Ngọc Đình xinh đẹp mê người. Khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ quyến rũ, bờ môi uống trà Long Tỉnh lộ vẻ ướt át mê hồn. Sở Thiên cố nén kích thích, không có xông tới cắn một miếng.
Khi đi ra tới quán trà Lâm Ngọc Đình mới phát hiện Sở Thiên mang theo hành lý, cô ngạc nhiên hỏi:
- Bạn mang hành lý đi đâu vậy?
Sở Thiên cười nói:
- Tôi bị đuổi ra ngoài, giờ không có nhà để về.
Lâm Ngọc Đình vỗ nhẹ tay nói:
- Bạn gặp phải tôi đúng là may mắn. Nhà tôi có một căn phòng cũ, ngay ở gần trường học. Nhưng do nhà tôi cũng khá sung túc nên không cho thuê, vẫn chưa có ai ở, vừa khéo chìa khóa trên tay tôi. Không bằng bạn đến đó ở, cũng coi như thêm chút nhân khí cho nơi đó.
Sở Thiên đang muốn đáp thì bốn phía xuất hiện mấy người, chặn đường họ lại.
Lâm Ngọc Đình như chú cừu non sợ hãi, ôm cánh tay Sở Thiên, run rẩy sợ hãi.
Tên thanh niên nhuộm tóc đỏ nhìn hai người Sở Thiên, cười lạnh nói:
- Lâm Ngọc Đình, tối nay Kiếm ca của chúng ta muốn mời cô đi ăn cơm, mong cô nể mặt, bằng không chúng ta rất khó nói với Kiếm ca.
Lâm Ngọc Đình thấy chúng không phải cướp tiền, cướp sắc nên cố lấy dũng khí, nói:
- Lí Kiếm không có ý tốt, đã chà đạp không biết bao nhiêu nữ sinh, sao tôi có thể mắc mưu hắn? Mấy người trở về nói cho hắn biết Lâm Ngọc Đình ta không phải nữ nhân để hắn mơ tưởng.
Thanh niên tóc đỏ hừ một tiếng:
- Được Kiếm ca để mắt chính là phúc phận của cô, đi theo Kiếm ca được ăn ngon, mặc đẹp, cô còn cảm thấy thiếu gì nào? Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Lâm Ngọc Đình kéo kéo tay Sở Thiên, nói:
- Muốn ăn ngươi đi mà ăn. Sở Thiên, chúng ta không cần để ý tới bọn chúng. Tôi không tin chúng dám làm gì, nếu làm loạn tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.
Lâm Ngọc Đình và Sở Thiên vừa định đi thì mấy người kia xông tới. Tên tóc đỏ lạnh lùng nói:
- Tên nhóc, chớ nên nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Cần nhớ anh hùng cuối cùng đều chết, thức thời thì cút nhanh.
Sở Thiên lãnh đạm nói:
- Tao chỉ biết người nằm trên mặt đất chính là chúng mày.
Đám thanh niên xung quanh cười sằng sặc, giống như đang xem hài vậy. Một thân một mình, bộ dạng ốm yếu như vậy mà cũng dám to mồm.
Thanh niên tóc đỏ hung dữ nói:
- Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi đúng là chán sống rồi, chuyện của Kiếm ca mà cũng dám cản! Các anh em, lên!
Gã còn chưa dứt lời thì vài tiếng "bịch, bịch, bịch" đã vang lên, cả bọn như con diều bay ngược lại đằng sau, ngã lăn trên mặt đất, phát ra từng tiếng rên tỉ thảm thiết.
Sở Thiên tiến tới, đạp chân lên thanh niên tóc đỏ, nhàn nhạt nói:
- Trở về nói cho Lí Kiếm, làm người không phải giống như vậy!
Nói xong, Sở Thiên kéo tay Lâm Ngọc Đình rời đi, không quên quay đầu lại:
- Nhớ kỹ, ta là Sở Thiên, có chuyện gì thì bảo Lí Kiếm tới tìm ta.
Lâm Ngọc Đình tưởng như đang xem phim, cảm thấy giờ khắc này Sở Thiên đẹp trai dị thường, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô không biết từ khi nào mình đã si mê Sở Thiên không có thuốc chữa rồi.
Trong lòng Lâm Ngọc Đình suy nghĩ, nếu như Sở Thiên đúng thật là anh hùng vậy liệu mình có phải là mỹ nhân? Anh hùng mới có thể cứu mỹ nhân!
Thanh niên tóc đỏ tức muốn điên lên, không những không mang được Lâm Ngọc Đình về, ngược lạnh chính mình còn bị đánh ngã trên mặt đất, càng uất ức chính là ngay cả Sở Thiên ra tay như thế nào gã cũng không thấy rõ.
Trong biệt thự, Lí Kiếm hung hăng đá thanh niên tóc đỏ một cước, mắng chửi:
- Phế vật, một đám phế vật, mấy người mà cũng không mang được Lâm Ngọc Đình về, lưu các ngươi còn có tác dụng gì?
Lâm Mỹ Mỹ đứng cạnh thì cười tươi như hoa, may mắn Lâm Ngọc Đình không tới, nếu không địa vị của cô sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện giờ cô đang hưởng thụ cuộc sống thoải mái dễ chịu, thậm chí cô còn nghĩ muốn Lí Kiếm an bài cho cô vào một trường đại học, như vậy thì cô cũng không phải học hành vất vả rồi. Lâm Mỹ Mỹ cũng không phải người ngu, cô muốn vào đại học là vì cô biết tuổi thanh xuân sẽ nhanh chóng trôi qua, một bình hoa có nội hàm sẽ càng được người khác chào đón hơn.
Thanh niên nhuộm tóc đỏ thì thào nói:
- Là có người ra tay cứu Lâm Ngọc Đình chúng ta mới thất bại.
Lí Kiếm nộ khí chưa tiêu, quát:
- Ai dám to gan như vậy? Chúng có bao nhiêu người mà đánh các ngươi thảm hại như thế nào?
Thanh niên tóc đỏ cúi đầu nói:
- Chỉ có một tên, hắn bảo hắn tên là Sở Thiên.
Lâm Mỹ Mỹ sửng sốt. Lí Kiếm ngẩn người. Tên phế nhân này thực sự đã trở mình rồi, dám liên tục đối đầu với gã. Đợi sau khi trải qua hai tuần ngục giam kiểm tra, gã sẽ thông qua quan hệ của phụ thân bảo lãnh cho mấy tên tội phạm giết người chuyên nghiệp đi giết Sở Thiên. Bằng không thì cuộc sống của gã đúng là không được tiêu diêu tự tại như trước đươc. Vì vậy hắn vung tay, gọi Hồ Bưu.