Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên ngủ nướng tới tận mười một giờ trưa mới rời giường, hắn không biết Niệm Nhu đã rời đi lúc nào; nhìn chiếc giường ga trải giường màu lam, lưu lại vệt máu đỏ tươi như hoa mai, Sở Thiên lại cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng thở dài.
Sở Thiên luyện một chút nội công, vệ sinh sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề mới chậm rãi xuống lầu. Đại sảnh lầu một không có Hải Tử, Quang Tử cùng Đặng Siêu, có lẽ bọn họ còn bận rộn đi làm việc. Thiên Lang giáo hơn hai trăm người quy thuận cũng không là chuyện nhỏ, mọi mặt đều phải chu toàn, miễn cho việc nảy sinh những điều không đáng có, làm gương cho Thiên Hùng bang, Bá Đao bang cũng không có khúc mắc gì khi quy thuận Soái quân.
Trên ghế salon đại sảnh, Bát gia cùng hai chị em Tiêu gia đang xem tivi, vừa xem vừa nói chuyện phiếm. Sở Thiên thầm thấy may mắn, may mắn tối hôm qua cứu thoát hai chị em Tiêu gia nếu không Bát gia càng thêm khổ sở, xem ra niềm vui bên gia đình là điều hạnh phúc nhất đối với Bát gia.
Hôm nay, Bát gia thật cao hứng, thấy Sở Thiên đi xuống, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, bên cạnh Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu cười như hoa đào mùa xuân, sáng chói lại khiến Sở Thiên thấy bồn chồn, chẳng lẽ tối hôm qua là mình mộng xuân? Vì cái gì Tiêu Niệm Nhu không có sự thay đổi, còn có thể cười vui vẻ đối với mình như vậy? Sở Thiên tăng thêm dũng khí, cười hỏi:
- Cha, có chuyện gì khiến cha vui vẻ như thế?
Tiêu Tư Nhu nhìn Sở Thiên, bí hiểm nói:
- Bố em muốn gả em gái cho anh nên mới vui vẻ như vậy.
Tiêu Niệm Nhu mặt đỏ bừng, có tật giật mình đánh chị mình, vội vàng nói:
- Chị xấu lắm, ăn hiếp em với anh Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, cười cười, không nói gì, khi không hiểu chuyện gì tốt nhất không nên mở miệng, tránh việc mình bị bắt thóp.
Bát gia không nói gì, chỉ cười cười, nhẹ nhàng trách Tiêu Tư Nhu:
- Nghịch ngợm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bát gia còn chưa có mở miệng nói ra nguyên nhân, chú Trung bên cạnh đã mở miệng cướp lời:
- Thiếu gia còn không biết, thành tích thi tuyển sinh Đại học (ở TQ thì thi đại học và tốt nghiệp THPT là 1 nên mình chỉ đ ể là thi ĐH thôi) đã công bố, hai vị tiểu thư đều đã xem điểm rồi, điểm cũng không tệ, dựa theo điểm chuẩn các năm trước việc trúng tuyển vào đại học tốt nhất ở Thượng Hải đều không có vấn đề, thiếu gia nói xem, lão gia cùng tiểu thư làm sao không vui cho được?
Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn chếch qua Tiêu Tư Nhu, cô gái nhỏ này thiếu chút nữa hù chết mình, trừng mắt nhìn nàng. Tiêu Tư Nhu lại hất hất bộ phận tựa như không cong muốn khiêu khích.
Bát gia rất vui vẻ, nói:
- Đúng vậy, không nghĩ tới hai đứa con gái này lại giỏi như thế, thi đạt điểm khiến cha được mở rộng tầm mắt, thật sự là Tiêu gia tổ tiên tích đức, hôm nào phải cẩn thận tạ lễ.
Sở Thiên khẽ gật đầu, thấy được tầm quan trọng của kỳ thi Đại học ở nước này. Kỳ thật với tài lực của Bát gia đừng nói là đại học hạng nhất trong nước, chính là đại học hạng nhất nước ngoài Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu cũng có thể đi đọc, nhưng thật không ngờ, Bát gia à hai chị em Tiêu gia bởi vì kỳ thi Đại Học đạt điểm cao mà vui mừng như thế. Chẳng trách, lúc trước mấy thằng ranh con lớp mười ba trung học Thiên Đô thành tích tăng lên mà các vị phụ huynh học sinh lớp mười ba xưng mình thành thần rồi. Ban đầu mình nghĩ mãi cũng không hiểu, hiện tại nhìn thấy Bát gia vốn ổn trọng cũng như vậy, các phụ huynh khác càng không thể ngoại lệ rồi.
Không biết kết quả ba mươi sáu học sinh lớp mười ba ra sao? Sở Thiên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, dù gì đó cũng là chuyện đầu tiên chính thức mình làm.
- Tin vắn trong kỳ thi Đại Học vừa qua, hôm qua kết quả của các thí sinh trong kỳ thi Đại Học đã được công bố, theo nhận xét của Bộ giáo dục, năm nay chỉnh thể thí sinh trình độ so với những năm trước cao hơn, cụ thể tổng điểm cao hơn khoảng 20% so với trung bình các năm trước. Trong đó, có một học sinh ở thành phố Nghi Tân thi đạt điểm tuyệt đối, càng khiến mọi người khiếp sợ là thí sinh này chỉ dùng chữ giáp cốt để viết, trải qua sự giám định hơn tám trăm chữ của năm vị chuyên gia nghiên cứu chữ cổ đại thì thí sinh này về việc sử dụng chữ giáp cốt đã đạt tới bậc đại sư. Sau khi phiên dịch, chỉnh lý thành quyển, ba vị chuyên gia chấm điểm của Bộ giáo dục cho thấy bài văn: toàn văn nước chảy mây trôi, hành văn lưu loát, ý tứ nhìn xa trông rộng, thật là bài văn trăm năm khó gặp, nhất trí cho điểm tuyệt đối. Thông tin chính xác.
Nữ BTV xinh đẹp của đài TV3 đang giới thiệu một cách rất say xưa, hồ hởi giống như thí sinh kia là người nhà của mình vậy.
(* Chữ giáp cốt: Giáp cốt văn (chữ Hán: 甲骨文) là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán. Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời Vũ Đinh được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện. Xem chi tiết tại: <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1p_c%E1%BB%91t_v%C4%83n" target="_blank">Giáp cốt văn – Wikipedia tiếng Việt</a>)
Bát gia xem tin tức gật đầu, không thể tưởng được Hoa Hạ lại xuất hiện một nhân tài như thế, hiện tại thiên hạ là của thanh niên, vì vậy hít sâu nói:
- Bát gia già thật rồi, không thể tưởng được nhân tài của Hoa Hạ trong kỳ thi Đại Học mà biết chữ giáp cốt, thậm chí có thể sử dụng chữ giáp cốt làm ra bài văn nước chảy mây trôi, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu đã tham gia kỳ thi Đại Học, tất nhiên biết rõ năm nay kỳ thi Đại Học đề khó hay dễ, nghe tin tức cũng rất chấn động, tất cả đồng thanh nói:
- Tên nhóc kia lần này thật sự có danh tiếng lớn rồi, không cần vài ngày danh chấn Thần Châu.
Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt khiêm tốn nói:
- Không có khoa trương như vậy chứ? Chẳng qua là kỳ thi Đại học thôi mà.
Tiêu Tư Nhu nhìn thoáng qua Sở Thiên, lắc đầu, nở nụ cười mỉm nói:
- Anh không biết chứ, kỳ thi Đại Học cùng loại với khoa cử ngày xưa, đạt điểm tuyệt đối nhất định là thủ khoa kỳ thi Đại học, nếu như trước kia chính là trạng nguyên Kim Bảng rồi..., anh nói vinh dự hay không vinh dự, thơ cổ chẳng đã viết:
"Thập niên hàn phong vô nhân trí. Nhất cử thành danh thiên hạ chí."
(Tạm dịch: Mười năm gió lạnh không người biết. Một lần thành danh thiên hạ biết).
Tiêu Niệm Nhu cười cười, ánh mắt thể hiện sự yêu thương, ôn nhu nói:
- Đáng tiếc, anh không thi Đại học, nếu không với chí thông minh của anh vị trí thủ khoa sao có thể tuột khỏi tay.
Tiêu Tư Nhu ánh mắt phức tạp ngắm nhìn em gái, thầm thở dài, cô gái nhỏ này thật sự đã quá yêu Sở Thiên.Tối hôm qua Tiêu Tư Nhu thấy em mình lén lút từ trong phòng đi ra, mình đi tới bàn trang điểm mới phát hiện nước hoa của mình bị dùng hết một phần ba. Tiêu Tư Nhu luôn luôn hiểu rõ em mình thích hương chanh làm sao sẽ dùng hương hoa lan của mình? Vì vậy nghi ngờ ý đồ của Tiêu Niệm Nhu, về sau nhìn thấy con bé lặng lẽ đi vào phòng Sở Thiên, suy nghĩ một lát, mới hiểu được con bé dùng nước hoa giả mạo mình đi quyến rũ Sở Thiên. Khi cô đi tới thì đã chậm một bước, hận không thể xông vào chất vấn nhưng thấy tình cảm chân thành của em gái, hơn nữa Sở Thiên không sai, lại nghe được lời tỏ tình tan nát cõi lòng, Tiêu Tư Nhu yên lặng, nước mắt chảy ra rồi lặng lẽ rời đi.
Cả đêm gối đầu một mình khó ngủ, Tiêu Tư Nhu đã nghĩ thông suốt, cô đã hiểu Sở Thiên là một người đàn ông xuất sắc không thể thuộc về một mình mình. Cuộc sống của Sở Thiên trong tương lai nhất định sẽ còn rất nhiều cô gái thiêu thân vào yêu mến Sở Thiên, nếu như mình quá mức so đo chỉ sợ rốt cuộc khó nắm lấy Sở Thiên, anh ấy sẽ như nước chảy qua khe, một mảnh góc áo cũng sẽ không lưu lại khiến mình hối hận về sau, chẳng bằng như em mình không lo nghĩ tới tương lai, cũng chẳng cần hứa hẹn chỉ cần biết hiện tại.
Đúng vậy, không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có được; nếu như Sở Thiên là ngọn lửa thiêu đốt, mình sẽ làm con thiêu thân ngu ngốc. Tiêu Tư Nhu nhàn nhạt nghĩ đến, chút cảm xúc đau thương cuối cùng tan dần.
Sở Thiên tự nhiên không biết Tiêu Tư Nhu đã đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy, nhận lấy một chén trà chú Trung pha, thổi lá trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, miệng đầy mùi thơm ngát, thầm khen, quả nhiên là một nghìn tám trăm một lạng – Thanh Hương Quan Âm, là cực phẩm trong các loại trà.
Bát gia nghe thấy Tiêu Niệm Nhu nói rất đồng ý, hứng thú mở miệng:
- Sở Thiên, sang năm kỳ thi Đại Học cha giúp con báo danh? Có lẽ con cũng sẽ làm nên kỳ tích khiến ban giám khảo sửng sốt.
Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu vỗ tay, đồng thanh nói:
- Tốt, ý hay đấy, đến lúc đó chúng ta cùng học đại học, như vậy có thể làm tiểu sư đệ của ta rồi, đến đây nào, nghe lời, gọi một tiếng tiểu sư tỷ.
Chị em Tiêu gia trở nên hưng phấn lên rồi.
Sở Thiên thấy Bát gia nhìn mình, sờ mũi, ngượng ngùng nói:
- Cha, kỳ thật con cũng tham gia kỳ thi Đại Học năm nay.
Bát gia cùng hai chị em Tiêu gia nghe Sở Thiên nói cũng tham gia kỳ thi, lập tức hứng thú, Bát gia vội mở miệng:
- Sở Thiên, con cũng dự thi hả? Nhanh xem điểm đi, xem trúng tuyển trường nào, ta đoán con qua khảo thí chính quy không có vấn đề gì.
Tiêu Niệm Nhu nhanh như chớp cầm lấy điện thoại, nói:
- Số báo danh của anh là bao nhiêu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười nói:
- Không cần xem đâu.
Bát gia kỳ quái nhìn Sở Thiên, nghi hoặc hỏi:
- Sao không cần xem điểm? Thi không tốt sao?
Sở Thiên lại nhấp một ngụm trà, khiêm tốn nói:
- Con cũng vừa mới biết.
Sau đó, hướng lên màn hình Tv.
Hai chị em Tiêu gia không kịp phản ứng, Bát gia nhìn cái TV, lập tức nghĩ đến tin tức kỳ thi Đại Học, vui sướng đứng lên, nói:
- Sở Thiên, có phải thí sinh thủ khoa, thiên tài đạt điểm tuyệt đối là con? Sử dụng chữ giáp cốt để làm bài cũng là con? Ai nha.
Bát gia vỗ xuống đầu của mình, hưng phấn khó tin nói:
- Cha sớm nên đoán được là con chứ, dưới gầm trời này ở đâu còn có thể tìm ra người trăm năm kỳ tài như vậy?
Chú Trung nhanh vịn lấy Bát gia, nhưng trên mặt cũng đầy vẻ dị thường cao hứng, thiếu gia là nhân trung chi long, chỉ có trên trời mới có, dưới đất tựu thấy mấy lần.
- Cái gì? Anh là người đạt điểm tuyệt đối - Thủ khoa?
Chị em Tiêu gia sững sờ, lúc này mới kịp ngây ngốc phản ứng, Sở Thiên, người trẻ tuổi tài cao Thiếu soái, hoàng đế ngầm ở Thượng Hải, lại còn là thủ khoa kỳ thi Đại học, đạt điểm tuyệt đối, làm bài bằng chữ giáp cốt, trên thế giới có gì tốt tất cả cứ tập trung hết trên người Sở Thiên, ông trời sao không công bằng như vậy, tạo nên người hoàn mỹ như vậy? Trách không được mình yêu anh ấy điên cuồng như vậy.
Sở Thiên lần thứ hai gật đầu, vuốt vuốt mũi, nở nụ cười khiêm tốn, sau đó vẫy tay với Tiêu Niệm Nhu, nói:
- Niệm Nhu, cho anh mượn điện thoại, anh muốn gọi điện hỏi thăm kết quả của ba mươi sáu học sinh kia thế nào.
- Cái gì? Còn có học sinh? Ba mươi sáu người?
Cha con Tiêu gia tất cả đồng thanh hét lên, tỏ ra vẻ khiếp sợ.
Sở Thiên le lưỡi, kể lại chuyện mình làm ở trung học Thiên Đô cho Bát gia và hai chị em. Bọn họ nghe được liền líu lưỡi. Hai chị em Tiêu gia một lần nữa âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này nhất định không lấy được Sở Thiên thì không lấy chồng, vô luận Sở Thiên có bao nhiêu thiếu nữ mình cũng phải chen vào đi, tranh được một chỗ cắm dùi, đàn ông tốt như vậy làm sao có thể buông tha đơn giản?
Điện thoại cho Lý Trung Hoa rất khó, Sở Thiên gọi tới lần thứ ba mới gặp được. Liễu Trung Hoa nghe thấy giọng Sở Thiên, liền trở nên hưng phấn, nói không ra lời:
- Sở Thiên, em đang ở đâu? Em có biết bây giờ em danh chấn Thần Châu rồi không hả? Rất nhiều phóng viên báo đài đứng trước cửa trung học Thiên Đô chờ phỏng vấn. Hôm nay trung học Thiên Đô cực nổi tiếng rồi, hiệu trưởng vui đến nỗi cả đêm không ngủ được rồi.
Sở Thiên kinh ngạc, nói:
- Nhanh như vậy? Thành tích thi Đại học vừa mới có mà.
Liễu Trung Hoa không thể khống chế được sự vui mừng, nói:
- Đương nhiên, không chỉ bởi vì em được thủ khoa, đạt điểm tuyệt đối, chưa từng có trong lịch sử, hơn nữa chữ giáp cốt khiến cho nhà nước rất coi trọng. Mặt khác, em có biết hay không, thành tích của các học sinh lớp mười ba khác?
Sở Thiên lắc đầu, mình gọi cuộc điện thoại này chính là để hỏi thành tích bọn họ, nói:
- Em không biết, không biết bọn họ thi cử thế nào nữa?
Liễu Trung Hoa khẽ thở dài, giọng nói tràn ngập tán thưởng, nói:
- Sở Thiên, nếu như em không phải là thiên tài thì cái thế giới này cũng chẳng có thiên tài, ba mưới sáu học sinh đều trúng tuyển chính quy, gia đình bọn họ tìm em suốt, lễ vật còn nặng hơn cả so với hiệu trưởng, còn nói muốn đặt một pho tượng ở trường cho em nữa.
Liễu Trung Hoa lại nhớ tới một chuyện, nói:
- Sở Thiên, khi nào em có thể trở về? Hiệu trưởng muốn gặp em để làm báo cáo và trao đổi kinh nghiệm, các phóng viên cũng cần phỏng vấn em, phụ huynh cũng muốn khoản đãi em, thậm chí thị trưởng cũng muốn gặp em.
Sở Thiên nghe thấy tất cả đều trúng tuyển chính quy trong lòng cảm thấy đắc ý một chút, nhưng sau đó nghe mấy chuyện kia khiến hắn giật thót, mấy chuyện đó sẽ giày vò mình chết,vội mở miệng:
- Thầy Liễu, phiền toái thầy giúp em từ chối những món quà; cả thế giới muốn tìm em em càng không thể trở về, thầy biết mà, em không thích mấy truyện đó.
Cảm thán một câu:
- Hiện tại mới thấy, nhiều khi nổi danh quá cũng không phải là chuyện tốt.
Liễu Trung Hoa nghe thấy vậy cười, nói:
- Thầy sớm biết em sẽ nói vậy, yên tâm đi, thầy sẽ giúp em đối phó. Đúng rồi, Sở Thiên.
Liễu Trung Hoa chần chờ một chút, nói:
- Có một việc không biết em có thể giúp đỡ không?
Sở Thiên thấy Liễu Trung Hoa do dự, biết rằng nếu không phải việc bất đắc dĩ, sẽ không cầu mình, vì vậy nói:
- Thầy Liễu, có chuyện gì cứ nói, Sở Thiên sẽ cố hết sức.
Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút, nói:
- Thầy có một người bạn tốt lâu năm, là một vị giáo sư khảo cổ học, gần đây ông ấy tìm được một tấm bản đồ, trên đó đều là văn tự cổ đại, nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu hết được.Thầy nghĩ, em có trình độ chữ giáp cốt cực hạn có lẽ sẽ hiểu được. Buổi sáng nhắc tới em, ông ấy cảm thấy rất hứng thú, muốn thầy giới thiệu em cho ông ấy, không biết em có thể giúp ông ấy xem qua một chút?
Sở Thiên nghe xong, đây chỉ là chuyện nhỏ, cười cười nói:
- Chuyện của thầy chính là chuyện của Sở Thiên, em cho thầy số điện thoại và địa chỉ, thầy bảo bạn thầy tới Thượng Hải tìm em nhé.
Liễu Trung Hoa mừng rỡ cảm ơn Sở Thiên, ghi số điện thoại và địa chỉ mới cúp máy.
Sở Thiên đặt điện thoại xuống, chứng kiến chị em Tiêu gia đang nhìn mình chằm chằm thì nói qua nội dung một chút, miễn cho hai cái này cô gái nhỏ cuốn lấy mình để hỏi.
Chị em Tiêu gia nghe xong, cũng không có vì Sở Thiên che dấu thành tích huy hoàng mà buồn bực, trái lại có cái cảm giác tự hào vì chồng đạt thành tích cao, tựa hồ thành công của Sở Thiên chính là thành công của các cô, Sở Thiên kiêu ngạo chính là các cô kiêu ngạo, cho nên trên mặt hai người đều hàm ẩn lấy đắc ý, còn có sự yêu mến vô hạn.
Bát gia sau khi nghe xong, đứng lên bảo chú Trung:
- Trưa nay, mổ lợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK