Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời mới nhô lên ở hướng đông, toàn bộ thảo nguyên tản ra sức sống.

Phong Vô Tình, Khả Nhi và Dương Phi Dương sáng sớm liền xuất phát đến sân bay Côn Minh, bọn họ phải thăm dò hoàn cảnh, nắm chắc thời gian chuyến bay cùng lực lượng cảnh sát bố trí gần sân bay, sau khi quen thuộc mới có thể hạ thủ phần tử Đột Đột đang bị áp giải vào lúc chạng vạng tối.

Đến tận lúc mặt trời lên cao, Sở Thiên mới lười biếng ngủ dậy, vừa mới rửa mặt xong, A Mộc Đồng thần sắc hoảng hốt đi đến, khẩn cấp lên tiếng:
- Thiếu Soái, có tin xấu, tai mắt của chúng ta báo cáo, người của bốn thôn mười hai trại biết Thiên Lang chết rồi, trại Thiên Lang lại chết gần nửa, đang liên hợp chuẩn bị đối phó với chúng ta.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến cửa doanh trướng, hít lấy không khí tươi mới nói:
- Bốn thôn mười hai trại liên hợp lại thì có bao nhiêu người?

A Mộc Đồng bấm ngón tay tính sơ qua, nói ra một con số đại khái:
- Đàn ông cường tráng có tầm hai ngàn.

Sở Thiên cười cười không tỏ rõ ý kiến gì, trên mặt lộ vẻ khinh thường:
- Hai ngàn mà thôi, dễ dàng đối phó, tôi còn sợ bọn họ không đến chứ, thôn trại nào nhiều người nhất?

- Trại Ô Trác, có chừng bảy trăm nhân khẩu, đàn ông tráng kiện gần ba trăm người.
A Mộc Đồng trả lời không chút do dự:
- Thiếu Soái, chúng ta hiện tại chỉ còn hơn nghìn anh em có thể chiến đấu, hơn nữa liên tục trải qua mấy trận chém giết, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại rất cần nghỉ ngơi. Nếu bốn thôn mười hai trại thật sự liên hợp lại, chúng ta sẽ gặp phiền toái không nhỏ.

Sở Thiên tìm một bãi cỏ nằm xuống, còn bảo A Mộc Đồng cũng qua đây, mở to mắt nhìn không gian xanh thẳm, bên cạnh mấy cô gái đang phơi quần áo ra, nhìn thấy Sở Thiên nằm xuống, đều cung kính và mỉm cười thăm hỏi, đối với người chủ mới này luôn có chút tò mò.

Sở Thiên khóe môi nhếch lên nụ cười gật đầu với các cô thể hiện thiện ý, sau đó nhẹ nhàng nói:
- A Đồng Mộc, cậu có đề nghị gì không?

A Mộc Đồng phất tay cho mấy cô gái đang phơi quần áo rời đi, tránh để nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Sở Thiên, hạ giọng nói:
- Thiếu Soái,em nghĩ bốn thôn mười hai trại liên hợp lại, chủ yếu là bất mãn việc Hoang Nguyên thu phí qua đường của họ, nếu chúng ta tạm thời tuyên bố hủy bỏ cho họ, đợi sau khi các anh em nghỉ ngơi lấy lại sức mới quay lại áp chế?

Sở Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
- Đừng tưởng người của bốn thôn mười hai trại đều ngốc. Những thôn dân dũng mãnh này, nếu không đè nén đối phó họ, họ sẽ hung hăng đối phó với chúng ta, hơn bọ bọn họ liên hợp lại, ngoài việc muốn xóa bỏ phí qua đường, quan trọng hơn là muốn diệt trừ chúng ta, hoàn toàn loại bỏ các mối nguy hiểm ngầm, sao có thể để cho chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức?

 

A Mộc Đồn suy nghĩ cẩn thận, vỗ mạnh đầu nói:
- Ai da, Thiếu Soái nói cực kỳ đúng, vậy xem ra đành phải lấy đá chọi đá với những người mọi rợ này rồi?

Sở Thiên rút lên một cây cỏ non bỏ vào miệng, sau khi nhai kỹ vài cái, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm:
- Chiến thuật vu hồi! Để Chiến Thiên Tường dẫn theo năm trăm người tinh nhuệ núp gần Trại Ô Quan, ngàn vạn lần không được để họ phát giác, bất cứ lúc nào cũng đợi tin tức của tôi hành động! Bốn thôn mười hai trại liên hợp cho dù có vẻ hùng mạnh, nhưng liên quan đến lợi ích bản thân thì không.

A Mộc Đồng ban đầu hơi sửng sốt, sau đó suy nghĩ cẩn thận, ngón cái dựng thẳng đứng lên, khen:
- Thiếu Soái sáng suốt!

Nỗi lòng đã được tháo gỡ, A Mộc Đồng muốn lôi kéo Sở Thiên cùng làm quen, liền nửa thật nửa đùa cười nói:
- Anh em, có muốn thử một chút hương vị mỹ nữ dân tộc không, Thiên Lang có mấy cô nàng xinh đẹp vẫn còn nguyên vẹn, nhân dịp hai chị em kia đi làm việc, khụ khụ!

 

Sở Thiên nhìn nụ cười mờ ám của A Mộc Đồng, vươn chân đá gã hai cái, cười mắng:
- Bọn sói này, cướp con gái của thôn trại người ta, không trách được người ta liên hợp đối phó với cậu, nếu không phải phục hồi danh nghĩa của các cậu, tôi mặc kệ các cậu sống chết đấy!

A Mộc Đồng xấu hổ ho khan vài tiếng, ngại ngùng nói:
- Thánh A La minh giám, những mỹ nữ đoạt được kia sau khi ở đây vài ngày, dù có dùng roi đuổi các cô ấy về cũng không được, ngoại trừ trại Cáp Nhĩ, thì những trại khác đều là chủ nghĩa nam quyền, nhục mạ đánh đập phụ nữ là cơm bữa, thậm chí còn không bằng trâu ngựa dê.

Sở Thiên vốn không truy cứu những điều này, luôn cho rằng những cô gái đoạt được đều do khuất phục dưới vũ lực, bây giờ nghe A Mộc Đồng nói vậy, bán tin bán nghi nói:
- Thật vậy sao? Tiểu tử không nên nói lung tung, đây là thế kỷ hai mươi mốt rồi, còn trọng nam khinh nữ, đây chẳng phải nói mò sao?

- Cho nên, những cô gái bị chúng ta cướp đoạt đều không muốn trở về, ở trại Thiên Lang, họ là bảo bối, ngoại trừ làm một chút việc vặt thì không phải làm gì nữa.
A Mộc Đồng nói đến đây còn ra vẻ vài phần chính nghĩa tự hào:
- Đúng như tiểu tử Chiến Thiên Tường kia nói, chúng ta không phải đi cướp người mà là giải phóng!

Sở Thiên không nhịn được cười, thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Các cậu thật sự có chút vô sỉ!

A Mộc Đồng nhìn thấy Sở Thiên tâm tình tốt, đột nhiên hô các anh em ở phía xa:
- Đi gọi Maya qua đây, đã nói Thiếu Soái phải thấy cô ấy!

Phía xa các anh em đang vây quanh đánh bài nghe được lời A Mộc Đồng, lập tức ném bài trong tay xuống đi gọi người.

Sở Thiên hơi sững sờ, liền hỏi A Mộc Đồng:
- Làm cái gì vậy? Maya nào?

A Mộc Đồng cười cười đầy thâm ý, cũng rút cây cỏ ngậm vào miệng, nói:
- Không có gì, hai người đàn ông chúng ta có gì thú vị để nói đây, em gọi một bông hoa của thảo nguyên đến tâm tình cùng anh, yên tâm, cô gái này tuyệt đối chưa từng có người chạm qua, bởi vì quá xinh đẹp rồi!

Sở Thiên vươn tay gõ vào đầu A Mộc Đồng một cái, A Mộc Đồng giả vờ ‘A’ một tiếng.

Gần như là cùng thời điểm đó, tiếng ‘A’ thật sự truyền đến, cực kì thê lương, khiến toàn bộ Thiên Lang đang hòa bình yên lặng đều đảo loạn hết, lập tức tất cả mọi người bắt đầu chuyển động, hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, một lát liền chạy tới chỗ phát ra thanh âm, nơi có chuyện luôn có náo nhiệt để xem.

Sở Thiên và A Mộc Đồng vội đứng lên, nhìn chung quanh, ánh mắt nhanh chóng tập trung ở chuồng ngựa gần cửa trại, trong đó đã đông nghìn nghịt người, để lại chính giữa một vòng tròn, rõ ràng đã xảy ra chuyện.

Một người đang trông coi phần tử Đột Đột nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Thiên, thở phì phò nói:
- Thiếu Soái, không tốt rồi, hai gã phần tử Đột Đột không biết bị rắn độc ở đâu cắn, hiện tại sắc mặt đều xanh lét, đoán chừng không qua được.

Trong giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện, đây không phải là lãng phí tâm huyết lớn của mình sao? Quan trọng hơn là Chu Long Kiếm sẽ cho rằng mình giết người diệt khẩu. Sở Thiên trong lòng thầm mắng, vừa chạy đến nơi xảy ra chuyện vừa hô to:
- A Mộc Đồng, khẩn trương đi tìm bác sĩ đến, hai gã phần tử Đột Đột dù thế nào cũng không thể chết!

Bác sĩ? A Mộc Đồng ngây ngẩn cả người, ở đây trong vòng mấy trặm dặm làm gì có chỗ nào có bác sĩ, lập tức nhìn thấy Sở Thiên đã chạy xa, liền đuổi theo giải thích.

Sở Thiên nhanh chóng khiến cho vòng vây tách thành một lối đi nhỏ, lúc này hai gã phần tử Đột Đột mặt đã xanh lét, toàn thân không ngừng run rẩy, bộ dạng hoàn toàn là muốn đi gặp Thượng Đế, Sở Thiên tiến lên trước vài bước, hai tay dò xem mạch đập của họ, sau đó tìm ra vết thương trên đùi của họ, cách miệng vết thương bị cắn 20 centimet dùng dây thừng bó chặt để ngăn máu lưu thông.

 

A Mộc Đồng tức thời đưa thanh đao lên, Sở Thiên sau khi cầm lấy dùng đao lấy vết thương làm trung tâm rạch một hình chữ thập, cố gắng nặn máu từ miệng vết thương ra, đến khi máu tụ được nặn hết ra mới ngã trên mặt đất, một phen khổ cực cuối cùng thì tính mạng của họ cũng tranh thủ thêm được vài giờ.

- Bác sĩ sao còn chưa tới?
Sở Thiên lau sạch mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía A Mộc Đồng:
- Phải nhanh chóng tiêm huyết thanh cho bọn hcúng.

A Mộc Đồng sờ sờ đầu, không biết làm gì đành cười khổ nói:
- Thiếu Soái có điều không biết, toàn bộ hai nghìn nam nữ của trại Thiên Lang, loại người nào cũng có, riêng bác sĩ chính quy lại không có, sinh bệnh hoặc chảy máu đều lập tức uống thảo dược của thầy lang để chống cự, sống thì sống, chết thì chết.

Sở Thiên sắc mặt vừa mới khôi phục lại bình tĩnh nháy mắt đã thay đổi, không có bác sĩ, hai gã phần tử Đột Đột kia chẳng phải chết chắc? Mình vừa rồi cố gắng kéo dài mạng sống chẳng phải là lãng phí? Độc tính này hẳn là rất mạnh, cho dù hao phí nội kình giúp họ bài trừ độc cũng khó có hiệu quả.

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng! Ánh mắt Sở Thiên nhìn quyét qua mấy trăm anh em đang bao quanh, nghĩ đến khả năng cảnh sát đang trên đường đi, sinh ra một tia hi vọng, giọng điệu dồn dập nói:
- Thầy Lang ở đâu? Khẩn trương dùng thảo dược thuốc tiên gì đó, làm cho họ sống thêm vài tiếng nữa, anh sẽ báo cảnh sát đưa bác sĩ đến đây!

 

A Mộc Đồng cúi đầu, giọng nói cực kỳ nhỏ:
- Khi Thiên Lang đem người đến công kích trại Cáp Nhĩ, hai thầy lang của trại Thiên Lang bị giết chết rồi, nhưng hai phần tử khủng bố này sống cũng không có ý nghĩa gì, hà tất phải hao tâm tổn tứ.

Sở Thiên nghĩ đến mấy chục người Khả Nhi mang đi để hành sự, trên mặt cười khổ, giống như là sương đánh cà, đây quả là ý trời.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa trại tiếng còi cảnh sát vang lên, còn liên tục lặp lại mấy lần mới dừng lại.

A Mộc Đồng bọn họ vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ào ào kéo ra ngoài dũng mãnh lao tới, trên Hoang Nguyên, ai cũng có thể sống, duy chỉ có cảnh sát và nằm vùng là không thể, ngoài việc họ bị nhà nước trấn áp, quan trọng hơn họ đều là tội phạm truy nã đang lẩn trốn.

Sở Thiên biết là cảnh sát đến lấy người, bất đắc dĩ nhìn hai gã phần tử Đột Đột vài lần, đối với sinh mạng của họ không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, sau đó quát bọn A Mộc Đồng:
- Không được làm càn! Là tôi báo bọn họ đến trại Thiên Lang mang hai phần tử khủng bố này đi, dùng cái này để đổi lấy sự tự do cho hai mươi anh em.

 

A Mộc Đồng bọn họ đầu tiên sửng sốt, lập tức trên mặt hiện lên vả vui mừng, lấy hai gã phần tử Đột Đột này đổi này đổi tự do cho hai mươi anh em, thật sự đáng giá, giờ mới hiểu được Sở Thiên tại sao lại lo lắng đến sự sống chết của bọn phần tử Đột Đột như vậy, trong lòng đều cảm thấy áy náy.

Sở Thiên đứng dậy, đi đến bên ngoài cửa trại, vừa mới đi lên phía trước hơn mười mét, liền thấy năm chiếc xe cảnh sát đang mở cửa, hai mươi mấy vị cảnh sát đang súng vác vai, đạn lên nòng từ trong đi ra, đi phía trước là một người mập mạp hơn năm mươi tuổi và hai gã thanh niên, cho dù tuổi chênh lệch rất lớn, nhưng gã mập bước chân so với hai người trẻ tuổi lại rất khiêm nhường.

Ánh mắt Sở Thiên chuyển động vài cái, liền dừng lại trên mặt hai người trẻ tuổi, khóe miệng đã lộ ra nụ cười, thế giới này thật là nhỏ, hai gã thanh niên không phải là ai khác lạ, đúng là đặc công Phi Long Trương Kim Hạo Và Hoàng Long Hùng, lúc trước vì bảo vệ nhân chứng ‘bác sĩ phẫu thuật’ mà chống lại Lưu Đại Dũng càn rỡ, kết quả bị Phách Hoàng Qua bắn bị thương, chính mình ra tay cứu họ, không ngờ Chu Long Kiếm lại phái họ đến áp giải.

Sở Thiên thu hồi nụ cười xấu xa, chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc, đi đế trước mặt bọn họ:
- Ba vị đến áp giải hai gã phần tử Đột Đột?

Trương Kim Hạo và Hoàng Long Hùng nhanh chóng nhận ra Sở Thiên, cũng biết thân phận địa vị hiện giờ của Sở Thiên, ngay cả Lý Thần Châu cũng xưng anh gọi em với hắn, chăm chú nhìn nhau vài lần vừa định cung kính chào hỏi lại bị Sở Thiên dùng ánh mắt ngăn lại, lập tức hiểu được ý Sở Thiên sợ nhiều người nhiều miệng sinh ra chuyện phức tạp, vì thế mỉm cười vài cái làm như không biết.

Gã mập ho khan thật mạnh hai tiếng, dùng ngữ điệu cực kì hách dịch mở miệng:
- Tôi là cảnh sát Vân Nam mới nhậm chức Cục trưởng Vương Bá Đản, lần này phụ trách áp giải trọng phạm đến Bắc Kinh, hai vị này là đội viên đặc công Phi Long từ Bắc Kinh tới, mau đi gọi chủ nhân ra nói chuyện đi.

Khốn kiếp? Sở Thiên kinh ngạc nhìn gã mập, muốn cười lại không tiện cười, đành phải cố nén quay lại, phát hiện Trường Kim Hạo và Hoàng Long Hùng sắc mặt cũng lộ ra ý cười, nhưng không rõ ràng như mình, đoán chừng đã lén lút cười một lúc rồi.

Nghe được Vương Bá Đản muốn tìm chủ quản, Sở Thiên cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tôi chính là chủ quản!

Vương Bá Đản nhìn kỹ Sở Thiên, kiên định lắc đầu:
- Thiên Lang không dám ra gặp chúng tôi còn chưa tính, còn tìm người giả mạo.

 

Sở Thiên cố gắng nhịn cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Cục trưởng Vương, anh đến đây để áp giải phần tử Đột Đột, không phải tới gặp người chủ quản, về phần tôi có phải chủ quản hay không, điều này không quan trọng, quan trọng là làm tốt việc.

Người này không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến cho bọn Trương Kim Hạo âm thầm gật đầu khen ngợi, xem ra Sở Thiên có thể đạt được địa vị hôm nay cũng không phải do vận may.

Vương Bá Đản bị lời nói của Sở Thiên làm nghẹn đến mức mặt hơi đỏ, trong lòng rất khó chịu:
- Được lắm, phạm nhân ở đâu? Mau đem người cho tôi áp giải đi, chúng tôi còn phải đưa họ ra sân bay lúc năm giờ chiều.

Sở Thiên đem thời gian lưu vào trí nhớ, sau đó cười khổ nói:
- Cục trưởng Vương, rất không may nói cho các ông biết, hai gã phần tử Đột Đột bị rắn độc cắn rồi, tôi tạm thời giúp họ nặn máu độc ra ngoài rồi, nhưng phải hết sức nhanh chóng đưa họ vào viện tiêm huyết thanh, nếu không không thể chống đỡ đến xế chiều được.

Đám người Vương Bá Đản sắc mặt biến đổi lớn, bọn họ đến áp giải phạm nhân, nếu như là hai cỗ thi thể, cho dù không liên quan gì đến họ, nhưng sẽ khiến cho đám người Lý Thần Châu tức giận, nói không chừng sẽ đem nhưng bực dọc trút hết lên người mình, vì vậy không kịp ra vẻ uy phong, vội mở miệng:
- Người ở đâu, đưa chúng tôi đến xem.

Sở Thiên nhanh chóng dẫn bọn họ tới bên hai gã phần tử Đột Đột, chúng sau khi bài trừ độc huyết ra cho dù đã ngừng run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn rất xanh xao, Vương Bá Đản trong lòng vừa cầu nguyện cho chúng sống lâu trăm tuổi, vừa cao giọng hô:
- Lão Hồ, lão Lưu, mau, mau tới đây cứu giúp.

Sở Thiên còn chưa kịp mở miệng hỏi, Trương Kim Hạo hiển nhiên nhìn ra nghi vấn của anh ta, đã mở miệng trước giải thích:
- Đây là khâu bắt buộc trong quá trình áp giải, mỗi khâu giao nhận đều có bác sĩ giám định, để ngừa có sự cố gì đột biến, xem ra hôm nay thật sự phải dùng đến khâu này rồi.

Kì thực chính là để xác minh trách nhiệm của các khâu! Sở Thiên trong lòng cười cười, nhưng vẫn thoải mái thở ra một hơi, lại có cảnh sát và thầy thuốc, hẳn là thật sự có tài, hai gã phần tửu Đột Đột được cứu rồi, kế hoạch của mình vì thế sẽ không bị cản trở.

Hai người trung niên mặc áo khoác trắng nhanh chóng xách theo hộp chạy tới, vẫn cho rằng hôm nay chỉ là làm theo thường lệ, không ngờ lại thật sự gặp phải sự cố, quả là thách thức với y thuật đã lâu không sử dụng của họ, vì thế vội mở cái hộp đã phủ đầy bụi từ lâu, cầm ra con dao nhỏ để nặn máu độc, lại phát hiện miệng vết thương của nạn nhân đã được con dao nhỏ cứa qua chảy máu.

 

Vương Bá Đản nhíu chặt lông mày, nhìn hai gã bác sĩ đang vật lộn làm việc, nhìn không ra cửa ngõ gì lại nhìn chung quanh, gã vừa từ phía nam điều đến, tất cả đều chưa quen thuộc, Thiên Lang và Hoang Nguyên hai từ này cũng là mấy ngày gần đây xem chi tiết hồ sơ mới biết đại khái, nghe những tin đồn vu vơ, gã đều cười không cho ý kiến gì, Hoang Nguyên dữ dội đến mức nào, lẽ nào cón dám đối đầu với cảnh sát?

Nhìn xung quanh những hung đồ Hoang Nguyên, Vương Bá Đản ngạc nhiên như phát hiện ra một lục địa mới, phát hiện vài tên tội phạm truy nã quen thuộc, đáy lòng bất giác mừng như điên, nếu mình bắt mấy tên này về, thì có thể phát tài rồi, chuyện thăng quan phát tài tuyệt đối không phải là mơ rồi.

Lúc Vương Bá Đảm đang nổi lên ý nghĩ xấu xa, hai gã bác sĩ mồ hôi đã đầy đầu, họ bỗng nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không biết hai gã phần tử Đột Đột bị rắn gì cắn, hơn nữa còn không mang theo huyết thanh bên người, họ bắt đầu chửi rủa hai gã phần tử Đột Đột, chửi rủa con rắn độc không rõ chủng loại, duy chỉ có không trách mắng bản thân vô dụng.

Qua mười lăm phút, hai gã bác sĩ không dám giằng co nữa, sợ xảy ra điều gì bất trắc bản thân không gánh nổi trách nhiệm, trao đổi vài cái liền đứng dậy, lau mồ hôi nói:
- Báo cáo Cục trưởng, loại rắn độc này thật lợi hại, chúng ta hiện giờ không có những thiết bị kiểm tra đo lường tinh vi, cũng không có cách nào bốc thuốc đúng bệnh.

 

Mộng thăng quan phát tài của Vương Bá Đản nháy mắt bị ngâm trong chậu nước lạnh, không kìm được phẫn nộ mắng:
- Hai đồ ăn hại các ông, bác sĩ gì, ngay cả một chút độc rắn cũng không chữa được, tôi thấy ngay cả bác sĩ thú y cũng không bằng, mẹ nó, trở về liền cho các ông canh giữ nhà xác.

Sở Thiên khẽ nhíu mày, Vương Bá Đản này mắng chửi người cũng quá tuyệt đi. Trương Kim Hạo và Hoàng Long Hùng bất lực cười.

Sau khi mắng xong hai gã bác sĩ, Vương Bá Đản còn chưa hết giận, nhìn chằm chằm Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Cậu không phải tự xưng là chủ quản sao? Ngay cả hai tên phạm nhân cũng trông coi không xong để bị rắn độc cắn, cậu nhất định phải cùng chúng tôi đến Bắc Kinh giải thích rõ ràng, trách nhiệm này cậu phải chịu toàn bộ.

Sở Thiên không có phản ứng gì, A Mộc Đồng lại ra tiếng mắng chửi:
- Lão gì, mày mắng ai, có phải không muốn sống nữa?
Đồng thời còn rút đao ra tiến lên phía trước vài bước, chém vào Vương Bá Đản, Vương Bá Đản tuy rằng thân thể to béo, nhưng vẫn có chút nhanh nhẹn, chỉ lóe lên một con dao.

A Mộc Đồng đang định tiến lên tấn công, Sở Thiên không muốn làm lớn chuyện vội quát A Mộc Đồng:
- Dừng tay!

Vương Bá Đản coi như đã biết sự vô lễ của hung đồ Hoang Nguyên, không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn dâng lên lửa giận, vung tay lên quát:
- Người đâu, bao vây toàn bộ những tên tội phạm truy nã này, ai dám hành động bừa bãi bắn.

 

Trương Kim Hạo và Hoàng Long Hùng còn chưa kịp ngăn cản, hai mươi mấy tên cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng đã dâng lên, kéo súng rắc…rắc…, Sở Thiên trên mặt hiện lên một tia sát khí, vỗ tay phát ra tiếng, Nhiếp Vô Danh như bóng ma đã đến gần sát Vương Bá Đản, lấy dao găm dí vào cổ gã.

Cùng lúc đó, hơn trăm anh em trại Thiên Lang dương lên cung sắt với những mũi tên tốt nhất, cùng với súng tiểu liên của cảnh sát gần như đồng thời giơ lên.

Vương Bá Đản sắc mặt khó chịu nổi, sát khí từ cổ họng truyền đến khiến gã không ngăn được sợ hãi, nhưng vẫn muốn giữ sĩ diện run rẩy nói:
- Chúng mày, chúng mày biết đang làm gì không? Tao là Cục trưởng Sở cảnh sát, chúng mày dám cả gan vô lễ với tao, tao sẽ khiến chúng mày chết không có chỗ chôn.

- Vô lễ! Chết không có chỗ chôn?
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, cười lạnh nói:
- Tôi đánh chính là anh.

Sau khi nói xong, Sở Thiên bất ngờ vung tay ra, ‘Bụp bụp bụp’ đánh vào khóe miệng Vương Bá Đản đến mức chảy máu.

Mấy cái tát này không chỉ khiến bọn cảnh sát ngây ngẩn cả người, còn khiến cho bọn A Mộc Đồng cũng bị sốc, Sở Thiên đánh thật hợp tình hợp lí, làm cho bọn họ càng dâng trào nhiệt huyết, ngay cả người cầm đầu cũng mạnh mẽ như thế, thì kẻ dưới cũng phải thẳng tắp sống lưng, vì thế tay kéo cung càng thêm vững vàng.

 

Vương Bá Đản khóe miệng phun ra máu tươi, tức giận hô:
- Thằng ranh con, mày dám đánh tao, ông đây không để mày yên đâu, lấy khẩu súng nhắm ngay hắn.

Hai mươi mấy tên cảnh sát chần chừ một lát, quay họng súng lại nhắm vào Sở Thiên, muốn thể hiện trước mặt Vương Bá Đản, ngang ngược càn rỡ hô:
- Tiểu tử, mẹ nhà nó mày có phải ăn gan báo rồi không, không ngờ dám đánh cả Cục trưởng?

Gã vừa hô vừa xông lên trước, muốn dùng súng bắn chết Sở Thiên, động tác của tên cảnh sát nhỏ gầy rất nhanh, nhưng Nhiếp Vô Danh còn nhanh hơn, thấy đối phương gây bất lợi cho Sở Thiên, không chút suy nghĩ, hai vai nhoáng lên một cái, hai chân bay lên, đá trúng miệng của tên cảnh sát, sau đó lại nhớ tới Vương Bá Đản trước mặt , dao găm vẫn như cũ nhắm đúng cổ họng.

Tên cảnh sát nhỏ gầy nằm mơ cũng không ngờ Nhiếp Vô Danh lại đột nhiên ra tay vào lúc này, không hề chuẩn bị, bị đá trúng, chỉ nghe thấy hai tiếng ‘bụp bụp’, lùi lại hai bước, sau đó ngã xuống đất, lực bá đạo của Nhiếp Vô Danh khiến miệng tên cảnh sát nhỏ gầy đau đớn vô cùng, sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu vẫn chưa hồi lại sức.

Đám người A Mộc Đồng cũng tiến lên trước vài bước, hơn trăm mũi tên nhằm vào đầu bọn cảnh sát, cùng lúc đó, còn có vài anh em kéo tên cảnh sát nhỏ gầy ném vào đám đông đang quần chiến ở phía sau, thái độ không coi vương pháp ra gì khiến cho bọn cảnh sát còn lại từ đáy lòng cảm thấy phát lạnh.

Vương Bá Đản toát mồ hôi lạnh, bề ngoài gã muốn giả bộ không sợ, nhưng giả bộ không nổi.

Sở Thiên lấy khắn tay ra lau tay, không mảy may đếm xỉa đến những họng súng đen xì, lạnh nhạt nói:
- Ai làm loạn nữa sẽ giết chết Vương Bá Đản.

Trương Kim Hạo vừa rồi hoàn toàn bị kinh sợ đến chóng mặt, bây giờ nghe mệnh lệnh của Sở Thiên, vội phản ưng lại hô:
- Sở Thiên, Sở Thiên, không nên kích động, nể mặt Đội trưởng Lý, nể mặt Đội trưởng Lý, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chúng ta lấy đại cục làm trọng, làm trọng!

Sở Thiên nghe thấy những lời Trương Kim Hạo, biết anh ta nói có lý, lấy đại cục làm trọng, vì thế ngăn Nhiếp Vô Danh lại, khiến cho Vương Bá Đản như vừa nhặt nửa cái mạng từ Qủy Môn Quan về, mồ hôi lạnh chảy ra, cũng không dám nói lung tung nữa, đem tất cả lửa giận đè nén trong lòng.

Hoàng Long Hùng cũng đi đến cạnh Vương Bá Đản, khuyên bảo:
- Cục trưởng Vương, đại cục làm trọng, trước tiên bảo anh em bỏ súng xuống.

 

Vương Bá Đản nhìn thấy cây cung của bọn A Mộc Đồng đã kéo tên, lại thấy chiếc dao găm thủy chung không dời cổ họng, biết khó thu được kết quả tốt, vội phất tay cho bộ hạ thu hồi súng.

Sở Thiên thấy thế, cũng bảo bọn A Mộc Đồng thu cung tên lại, đồng thời ném tên cảnh sát nhỏ gầy sống dở chết dở về, trong lòng thầm nghĩ: Tên Vương Bá Đản khốn kiếp này nhất định là loại có thù tất báo, cũng không biết tại sao Chu Long Kiếm lại để gã tham gia áp giải phần tử Đột Đột.

Xung đột tạm thời gác lại, ánh mắt mọi người lại quay về trên người hai gã phần tử Đột Đột đang sống dở chết dở.

Vương Bá Đản sờ sờ cổ họng hơi đau, không dám nói chuyện với Sở Thiên, mà hướng Trương Kim Hạo nói:
- Đặc công Trương, bây giờ làm thế nào mới tốt? Đưa họ đến bệnh viện đoán chừng không kịp nữa rồi, chúng ta có nên báo cáo tình huống này về Bắc Kinh không?

Trương Kim Hạo cũng nghĩ mãi không ra, nhìn Sở Thiên cười khổ.

Ánh mắt Sở Thiên một lần nữa chuyển dời đến trên người họ, lắc đầu thở dài, xem ra kế hoạch tinh vi của mình bị đổ vỡ rồi, đành để cho bọn Khả Nhi hủy bỏ mai phục quay về, vì thế lẩm bẩm tự nói:
- Ai có thể giải quyết đây?
- Có thể để em thử xem hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK