Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Đế không nghe thấy lời cầu nguyện của Sở Thiên.

Đối phương mặc dù sử dụng là súng bắn tỉa, và liên tiếp bắn mười mấy phát, có điều từ đầu tới cuối không phát ra tiếng súng nào, hiển nhiên trên súng có lắp thiết bị giảm thanh. Cho đến lúc này, những người xung quanh đều chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy trên vách vang lên không ngừng tiếng tạch tạch, tò mò nhìn qua vài lần rồi bỏ đi.

Sau một lát, tiếng xe cảnh sát vang lên, bốn năm chiếc xe gào thét chạy đến, lập tức cửa xe mở ra xuất hiện mười mấy cảnh sát, nắm chặt súng đề phòng, nhưng lại không xuất hiện bóng dáng của tay bắn tỉa, Phong Tuyết Quân nấp sau cây đại thụ quát:

- Đồ ngu, tất cả trốn đi, đứng ở đó để làm bia ngắm à.

Lời vừa nói xong, bụp bụp hai viên đạn bắn ra, hai cảnh sát nhìn đông nhìn tây kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, số cảnh sát còn lại thấy thế kinh hãi, súng trong tay hướng về phía tay súng bắn tỉa bắn ra, hai bên căn bản không cùng cấp bậc, súng cảnh sát không có cách nào bắn trong cự ly xa, cho nên pằng pằng rung động nhưng không có hiệu quả.

Sở Thiên nhân cơ hội này ngẩng đầu lên, thuận thế nheo mắt nhìn đi, chỉ thấy tòa nhà lớn bên đường mười mấy tầng vươn ra một cây súng thật dài, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu đối phương ở sau gọng súng, miệng súng thỉnh thoảng phun ra khói, sau khi xác định được vị trí của sát thủ, Sở Thiên liền vỗ tay đứng lên.

Tên sát thủ dị thường bình tĩnh tỉnh táo, mắt híp liếc nhìn qua bọn cảnh sát, tiếp theo gọng hơi lệch, hướng cảnh sát bọn họ dưới lầu ngắm bắn.

Bụp bụp! Lại thêm hai viên đạn được bắn ra, hai cảnh sát ầm ầm ngã xuống đất, lúc này những cảnh sát còn lại mới tìm chỗ ẩn nấp, tay súng bắn tỉa này cần chính là hiệu quả này, để cảnh sát không ảnh hưởng đến con mồi của gã, khi y nhe răng cười độc ác chĩa họng súng tìm chỗ tường Sở Thiên đứng, hiện tại hắn không có cơ hội chạy trốn.

Hắn ngược lại đứng yên, bất đồng chính là, trong tay hắn cầm dao.

Hắn muốn làm cái gì? Tên sát thủ có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình tĩnh, khóe miệng nhếch cao lên, tay súng bắn tỉa ngắm Sở Thiên trước mặt, sau đó nhẹ nhàng bóp cò, vbụp! Viên đạn xuyên dài phóng đến hướng Sở Thiên, khoảng cách tương đối xa, nhưng thời gian lại rất ngắn, viên đạn nháy mắt đến trước mặt Sở Thiên.

Phong Tuyết Quân ở nơi xa nhìn thấy Sở Thiên đứng yên thẳng, lại nghe thấy tiếng viên đạn lướt đi trong không trung, trong mắt vô cùng sợ hãi, vội lấy tay che mồm.

Sở Thiên nhắm mắt lại trong lúc viên đạn bắn ra, liền giương lên chiếc dao Minh Hồng, lợi dụng xung lực chậm chãi ngắm bắn ngược viên đạn, lập tức khua lên nửa vòng, tựa như đánh gôn phản xạ trở về, vốn có động lực lại thêm Sở Thiên có kình lực, viên đạn tốc độ nhanh hơn gấp rưỡi.

Có người như thế sao? Tên bắn tỉa sửng sốt hết mức, bụp! Viên đạn trúng đích, vừa bắn vào giữa hai lông mày tên sát thủ, gã không kêu lên được tiếng liền ngã lăn xuống đất, ngửa mặt nằm giữa sân thượng của tòa nhà, lại nhìn lên đầu gã, đỉnh đầu đã bị viên đạn cứng tạo ra dòng máu ướt mềm, máu tươi và óc bắn khắp nơi trên mặt sàn.

Phong Tuyết Quân bọn họ cũng sững sờ, mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên giống như xem quái vật.

Lại chờ giây lát, xung quanh lại không có động tĩnh gì, Phong Tuyết Quân cũng kịp phản ứng, vẫy tay bảo cảnh sát xử lý hiện trường, chính mình thì chạy đến bên Sở Thiên, hỏi:

- Không sao chứ? Cái kia, anh vừa mới…

Sở Thiên biết cô muốn hỏi mình thế nào bắn ngược lại viên đạn, cái này không có cách nào giải thích được tự nhiên lười trả lời, sau đó nói sang chuyện khác:

- Tôi có chút kỳ quái, bọn họ không phải không nhắm vào Mạt Nhĩ Vô Mang sao? Làm thế nào mà đối phó với tôi được, nếu như không phải tôi chạy nhanh, ảnh ngày mai phải đính trên tường rồi.

Phong Tuyết Quân cười xòa, biết hắn muốn lảng tránh đề tài, nhưng cũng không cố hỏi, thiếu niên trước mắt có quá nhiều chuyện và bí mật, cứ từ từ đào bới, vì thế lấy khăn tay cho hắn lau bụi đất, chậm chãi nói:

- Đoán chừng người ta thấy anh không vừa mắt, cho nên muốn trừ khử anh.

Sở Thiên nắm lấy tay cô, thản nhiên nói:

- Cô xem tôi thuận mắt là được rồi.

Phong Tuyết Quân rút tay về, hạ giọng nói:

- Tiểu tử, giám cợt nhả tôi thì…

Sở Thiên nhìn trêu chọc cô, cười nói:

- Còn cợt nhả nữa thì báo đáp sao?

Phong Tuyết Quân mặt ửng đỏ, mắng:

- Nhóc con.

Sở Thiên sờ cái mũi, nhìn thấy cảnh sát mang xác tên bắn tỉa từ trên sân thượng xuống, vì thế không có hứng trêu nữa, nói với Phong Tuyết Quân:

- Tổ trưởng Phong, tên sát thủ xuống rồi, xem xem gã là thần thánh phương nào, tên này bắn chuẩn muốn chết, nếu như không phải nơi này gió to, tôi cũng thật khó tránh khỏi.

Hai người đi đến bên cạnh thi thể, nhấc lên nhìn kĩ.

Một lát gần như đồng thanh hô lên:

- Là gã?

Người này chính là phần tử giao dịch C4, mặc dù mất nửa đỉnh đầu, nhưng bộ dạng và dáng người và hình săm phượng hoàng chỗ cổ, đều rõ ràng chứng minh thân phận của gã, Sở Thiên trong lòng nói thầm, “có hai người giao dịch C4, chết một tên, còn một tên nữa ở đâu? Lẽ nào gã đi đối phó Mạt Nhĩ Vô Mang rồi?”

Phong Tuyết Tình cũng thì thào tự nói:

- Căn cứ vào video hiện trường, gã không phải người đặt bom.

Mặc kệ, dù sao cũng có tính chất đột phá rồi, vất vả cả đêm nay cũng đáng giá, còn tên khác thì nghe ông trời sắp đặt vậy, Sở Thiên duỗi lưng một cái, vẫn không buông xuống, thì nhìn thấy từ đằng xa có một cảnh sát chầm chậm chạy đến, mặc dù gã không có hành động gì lạ thường, nhưng lại có vẻ quá bình tĩnh.

Sở Thiên ôm chầm lấy Phong Tuyết Quân, lấy súng cảnh sát ra, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:

- Tên đằng xa đi tới là cấp dưới của cô à? Cảm giác là lạ sao đấy.

Phong Tuyết Quân đẩy tay hắn ra, đem súng đoạt lại nhét trở về, oán hận trả lời:

- Nhiều cảnh sát như vậy, tôi làm sao phân rõ được? Anh cho rằng người ta là sát thủ à, làm gì có sát thủ nào ngốc như vậy sao? Còn nữa, đừng có lấy lí do động chân động tay tôi, lần sau mà còn sờ soạn như thế, tôi bẻ gãy cổ tay anh đấy.

Sở Thiên cười không ngớt, đã bị cô hiểu lầm rồi.

Lo lắng ngẩng đầu lên, Sở Thiên thấy gã cảnh sát kia bước chân như nhanh hơn, đi đến mười mấy mét bỗng nhiên dừng lại, tay trái lấy ra vật hình bầu dục hướng về phía Sở Thiên quăng ra, đúng lúc này, tiếng súng bụp cái vang lên, tay cảnh sát mềm ra không sức lực buông rơi xuống đất, đồ vật cũng rơi trên mặt đất.

Gã nhịn đau đưa tay phải ra nhặt, bụp bụp bụp, tiếng súng liên tiếp, gã rút cục kêu thảm thiết, cả người té về phía sau vài mét, cảnh sát gần đấy đều phát kinh, đều móc súng lục ra cảnh giác, Phong Tuyết Quân cũng khẩn trương cao độ, trong mắt hiện lên nghi vấn, tay súng bắn tỉa thế nào mà chuyên bắn cảnh sát chứ?

Lúc này tới gần tên cảnh sát bị thương kinh ngạc kêu lên:

- Hắn không phải là người của chúng ta! A, đây là cái gì?

Xung quanh không có động tĩnh gì, Phong Tuyết Quân và Sở Thiên mau chóng nhìn kỹ, lại lần nữa giật mình, tên cảnh sát bị bắn thương không ngờ lại là người giao dịch C4 còn lại, mà hơn nữa cái khối vứt trên đất cũng chính là C4, Sở Thiên không khỏi cảm giác sau lưng toát mồ hôi, nếu như tên này cho nổ; vậy thì mình và Phong Tuyết Quân chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Phong Tuyết Quân cũng đổ mồ hôi đầm đìa, vội cho người mang c4 đi, dỡ bỏ kíp nổ ra, sau đó lại gọi người đem gã còng lại, ngay cả cũng quên cầm máu giúp liền trầm giọng quát:

- Tôi nhận ra ngươi rồi, ngươi là phần tử giao dịch c4, cũng là người làm nổ máy bay, nói, còn có đồng bọn không?

Người nọ câm lặng không trả lời.

Sở Thiên lúc này không muốn ép bức bách quá, bối cảnh ở đằng sau tên này nhất định phải là con cá lớn, bởi vậy chầm chậm tra hỏi mới là thượng sách, thế là kiến nghị với Phong Tuyết Quân:

- Hay là giúp anh ta cầm máu trước đi, sau đó từ từ thẩm vấn, nhưng giao dịch c4 và hành vi tập kích vừa rồi, chúng ta có thể đóng đinh gã ta.

Phong Tuyết Quân gật đầu, vẫy tay bảo người đem gã đi, sau đó liền mở miệng nói:

- Vừa rồi là ai bắn súng? Chậm vài giây là chúng ta tiêu rồi.

Sở Thiên hơi cười khẽ, lấy điện thoại của mình ra, đã tắt máy, đoán chừng tắt máy, thế là lấy điện thoại từ Phong Tuyết Quân, bấm số dãy liên tục, có tín hiệu liền hỏi:

- Khả Nhi, em ở đâu? Vừa rồi có phải là em bắn không?

Bên tai truyền đến tiếng cười giống như nhạc chuông của Khả Nhi, sau một lúc đầu đường lái tới hai chiếc xe, dừng lại ngoài mười mét, xe vừa mở Khả Nhi liền chui ra, thân thủ nhanh nhẹn vượt qua chỗ tuyến giới cảnh sát, rất nhanh liền đến bên cạnh Sở Thiên, nháy mắt nói:

- Là em bắn đấy!

Nhìn tư thế hiên ngang của Khả Nhi, còn có dung nhan mê lòng người, Phong Tuyết Quân kinh ngạc nói:

- Là cô bắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK