Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năng lực của anh Húc không hề nhỏ, cho nên cảnh sát còn chưa triển khai hành động quy mô lớn, anh ta liền nhận được tin tức bí mật của cảnh sát, nên lúc Sở Thiên từ chỗ xuất nhập cảnh đi ra, liền lấy điện thoại gọi tới, giọng điệu vô cùng lo lắng:

- Thiếu soái, có phải em đụng tới quán bar Phong Cuồng của Đông Hưng hội không?

Sở Thiên không chút bất ngờ, dạy dỗ mấy cô cậu quyền quý ngang ngược càn rỡ, nếu không xem phía sau họ còn chút lợi ích, chỉ sợ toàn bộ quán bar Phong Cuồng lại có máu chảy thành sông rồi, đương nhiên, chính mình cũng để lại mối họa, cũng không sợ phải đối mặt, vì vậy cười đáp lại:

- Không sai, còn dạy cho mấy tên súc sinh một bài học.

Anh Húc tự nhiên biết được trọng lượng của mấy tên súc sinh này, sau khi cười khổ mấy tiếng thở dài:

- Thiếu soái, bây giờ nhân vật tai to mặt lớn của Hongkong bây giờ đều muốn giết chết em đó, cảnh sát đã giăng lưới khắp nơi tìm em, anh nghĩ hay là cậu về lại địa bàn xã hội đen đi, hoặc là, em có thể nghĩ cách khai thông quan hệ.

Sở Thiên nở nụ cười sáng lạn, mười phần tin tưởng đáp lại:

- Anh Húc, y nguyên châm ngôn, nhanh chóng động thủ với Đông Hưng hội, phải biết rằng, lần này quán bar Phong Cuồng đẫm máu, Đông Hưng hội cũng bị thương chết mấy chục người, Triệu Bảo Khôn nhất định sẽ phái người ưu tú đối phó với em, đây cũng là cơ hội của anh, nên anh phải nắm chắc.

- Với lại, anh động thủ với Đông Hưng hội càng tàn độc, áp lực của em lại càng nhỏ, ít nhất không cần mở cùng lúc mấy mặt trận.

Cuộc chiến này liên quan quá rộng, bứt dây động rừng, Sở Thiên chỉ còn luôn luôn kiểm soát các yếu tố toàn cuộc mới đảm bảo chiến thắng, tuy rằng áp lực rất lớn, nhung hắn luôn tin tưởng có thể xoay chuyển trời đất, huống hồ không kể thắng thua, hắn đã đạt được mục đích, đó là biểu hiện sự khinh cuồng của bản thân.

Khinh cuồng có thể khiến đối thủ lơ là, cũng có thể khiến các lão đại nhẹ nhàng.

Anh Húc trịnh trọng gật đầu, tuy rằng anh ta không biết làm thế nào Sở Thiên cùng lúc chống lại nửa lực lượng Hongkong, nhưng lại quan tâm để nắm bắt bầu trời Hongkong có chút thay đổi, để gảm bớt áp lực mà Đông Hưng hội tạo ra cho Sở Thiên, anh ta quyết định bỏ lo lắng đối với Sở Thiên, toàn lực đi đối phó với Triệu Bảo Khôn của Đông Hưng hội.

Cúp điện thoại rồi, Sở Thiên nhẹ thở dài, cùng lúc đắc tội Hoắc gia và Hội lập pháp, quan hệ bình thường đã không có tác dụng gì rồi, cho dù là sức mạnh của lão đại Trung Nam Hải cũng sẽ vì thế dao động, nếu không Giám đốc cảnh sát làm thế nào mà điều ra số lượng lớn cảnh sát để đối phó chính mình chứ, phải biết rằng, đáng lẽ buổi sáng hắn đã nhận được sự đón tiếp âm thầm của Tô gia.

Chẳng qua là lần này Sở Thiên đã quá coi trọng Tô gia bọn họ rồi, bọn cảnh sát sở dĩ truy nã hắn, là vì Giám đốc cảnh sát giả chết nằm trong bệnh viện, để cho Phó giám đốc là người thân của Hoắc phái xử lý, cho nên mới khiến cho tình hình nhanh chóng quay xuống, nếu như Tô gia thực sự không suy xét hậu quả mà can thiệp, lực lượng khắp nơi của Hongkong thật đúng là không đủ chống chọi.

Mà Hoắc gia lại cho rằng lực lượng Hongkong đã xử lý Sở Thiên rồi, Tô gia có đỏ thế nào đi nữa cũng không thể che chở lộ liễu tên ác ma giết người, cho nên bọn họ chưa có yêu cầu Đường gia đi kinh động lão đại Trung Nam Hải luôn luôn hiếu kính, chỉ có yêu cầu bọn họ ở Tô gia lúc can thiệp, âm thầm hỗ trợ nói mấy lời tốt.

Chui vào xe hơi đen, Sở Thiên tựa vào ghế xe, lẳng lặng suy nghĩ một lát, thản nhiên nói:

- Đến Lâm gia!

Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, chạy đi theo hướng khu biệt thự sang trọng nơi xa.

Lão Yêu lấy từ trong ngực ra hai cái băng ghi hình, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Tìm thấy ở phòng điều khiển của quán bar đó, sợ cảnh sát lấy cớ lưu lại nên tiện tay đem ra, đồ vật bên trong có lẽ dùng được đấy, đều là hành vi súc sinh của bọn chó điên, vừa rồi ngươi ở chỗ chú thím, không tiện lấy ra đưa cho cậu!

Sở Thiên cầm lấy hai cái băng ghi hình, vỗ vai Lão Yêu, lại thêm mấy phần lợi thế.

Vườn hoa mai, hương hoa mai xông vào mũi.

Mưu tính của Sở Thiên rốt cuộc đến đâu? Hà Đại Đảm suy nghĩ hơn người lại lâm vào trầm tư, khẽ cười khổ đối với hoa mai khắp vườn, rất lâu sau mới quay đầu nói với Hà Hãn Dũng:

- Dũng nhi, ta cảm thấy mình gìa rồi, chiêu này của Sở Thiên thế nào ta cũng hoàn toàn nhìn thấu nhỉ? Kiếm đi vào đề?

Thân thể cao lớn của Hà Hãn Dũng giống như cọc tiêu, sừng sững trong gió cũng lắc đầu thở dài:

- Cha, con cũng nhìn không thấu ý quân cờ của Sở Thiên ở đâu, mặc dù nói tiêu diệt Hoắc gia cũng là diệt Đường gia chính là quân cờ tốt, nhưng dường như hắn vì cái lợi trước mắt quá mức rồi đó, còn hòng đối địch với một nửa nhân vật tai to mặt lớn của Hongkong, thật là không không ngoan!

Hà Đại Đảm chắp tay sau lưng, đi tới mép cửa nhìn Hongkong phía xa, thản nhiên nói:

- Nếu Sở Thiên thật sự chỉ vì cái lợi trước mắt, hắn cũng đã không thể có thành tựu và địa vị của ngày hôm nay, năm đó hội Hắc Long cũng sẽ không bị hắn đánh đến hết sức đánh trả rồi, thậm chí ngay cả thi thể cũng có thể hóa thành đất vàng.

Hà Hàn Dũng chần chừ giây lát, chậm rãi nói:

- Vậy, có cần con giúp hắn không?

Hongkong là đô thị phồn hoa, Hà gia ở Hongkong đương nhiên cũng có năng lực không thể xem nhẹ.

Hà Đại Đảm lắc đầu, cười đa mưu túc trí đáp lại:

- Không cần, con vừa mới lên làm Trung tá, còn chưa ngồi ấm vị trí, dù sao cũng không nên xảy ra bất kỳ chuyện gì, quân cờ mà Sở Thiên đi, vậy mà chúng ta nhìn không thấu, vậy thì không hành động gì hết, chờ tới thời khắc mấu chốt ra tay giúp đỡ là được rồi.

Hà Hãn Dũng gật đầu, vậy cũng chỉ có thể lấy tịnh chế động thôi.

Tiểu viện Chu gia.

Chu Long Kiếm đi tới lui vài vòng, trên mặt tất cả đều là vẻ vui mừng và tán thưởng, quay đầu nói với Lý Thần Châu:

- Thần Châu, cậu xem xem, cái gì là kiêu hùng, đây chính là kiêu hùng, ngày nay hướng đến các nhân vật thế hệ thứ ba, bất kể là hậu bối quyền thế ngợp trời, hay là thanh niên hứa hẹn giàu ngang một nước, có ai dám giống tên tiểu tử Sở Thiên đối kháng nửa lực lượng Hongkong không?

Lý Thần Châu khẽ cười khổ, chần chừ mở miệng:

- Lão gia, tôi thừa nhận Sở Thiên cả gan làm loạn, nhưng tôi nghĩ không ra hắn có cách gì để thoát thân? Quyền thế của Tô gia tuy là khiến người khác kinh sợ, nhưng đối mặt với nửa dư luận Hongkong, cũng không thể không kiêng nể mà dùng quan hệ ép bọn họ chứ? Dù sao nơi đó là cũng là Đặc khu.

Chu Long Kiếm ngửa mặt lên trời cười to, đi tới võ vai Lý Thần Châu, nói đầy thâm ý:

- Tuy rằng tôi cũng không biết Sở Thiên làm những chuyện gì, nhưng tôi tin tưởng, trong tay tiểu tử đó, cho dù là một miếng giấy vệ sinh, hắn cũng có thể biến nó thành có gí trị mà tăng lên lợi thế của bản thận, hắn đã thành tinh rồi, người hay vật đều là quân cờ.

Lý Thần Châu nhẹ thở dài, đó là sự thật.

Thủ đô, yến tiệc ở phòng khách Tô gia.

Cha con Tô lão gia đéng chắp tay, ánh mắt đông lại nhìn chằm chằm tảng đá lớn.

Ác cái là tay bị thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Tô Xán suy nghĩ rồi than thở nói:

- Cha, có phải Sở Thiên quá lỗ mãng rồi không? Tiểu tử này đi tới đâu đều là gió tanh mưa máu, lời nói không sợ người chết không ngớt, mới đi Hongkong được mấy hôm đã gây ra đai họa như vậy, không sợ Trung ương mượn chuyện này giết hắn sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô lão gia lại cười lớn, xoay người nói với con trai:

- Xán nhi, chẳng lẽ thực sự nhìn không hiểu nước cờ của con rể con sao?

Cây Hòe nhẹ vang tiếng xào xạc, sau khi Tô Xán phân vân, xấu hổ mở miệng:

- Kính xin cha chỉ rõ.

Ông cụ khôn ngoan nhìn xa trông rộng cả nửa đời người nhẹ thở dài, bước chậm rãi đi đến cây Hòe lớn, cách nhìn sâu sắc độc đáo từ từ tuôn ra:

- Tất nhiên giấu tài là quan trọng, nhưng tối kỵ cũng là khôn quá hóa ngu, nếu Sở Thiên thật sự làm mọi chuyện là vì doanh trại, tinh túy nội tại, sẽ có nhiều người kính sợ hắn, càng nhiều người đề phòng hắn, lo rằng lúc nào đó hắn tự cắn bản thân mình mấy miếng.

- Đối với Chính phủ mà nói, họ cần con dao nhọn hoàn hảo thậm chí biết suy nghĩ, hay là cần cây kiếm sắc thỉnh thoảng mắc sai lầm và có thể kiểm soát được chứ?

Tô Xán há hốc mồm nhưng dừng những lời sắp thốt ra lại, sau khi suy nghĩ thật lâu bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu.

Nô lệ có suy nghĩ là kẻ thống trị đáng sợ nhất đấy!

Tô lão gia thấy ông ta lĩnh ngộ rồi, đưa tay cuốn lá xoắn lại, khí thế kẻ của bề trên như gió lốc:

- Sở Thiên làm xằng làm bậy, Trung ương sẽ yên tâm không ít về hắn, các lộ anh hùng hảo hán cũng sẽ cho rằng người trẻ tuổi này khinh cuồng quá mức, cuối cùng khó thành chuyện lớn, trên mặt bàn, các mối uy hiếp ngầm sẽ ít đi nhiều.

Chiếc lá còn xót lại trên cây Hòe nhẹ nhàng cuốn, lượn vòng, rơi xuống, cuồn cuộn.

Trong phòng bệnh của bệnh viện, Tiếu Thanh Băng nghe được báo cáo của Văn Băng Tuyết, không vui chút nào, ngược lại có chút cô đơn, trò chơi mới chỉ bắt đầu đã phải kết thúc, hắn thế nào cũng không tin hôm nay Sở Thiên có thể trốn thoát sự đuổi bắt của cảnh sát Hongkong, càng không tin Sở Thiên có thể từ quán bar xảy ra sự việc thoát ra an toàn.

Suy nghĩ như thế, Tiếu Thanh Băng trịnh trọng đáp lại, cần Văn Băng Tuyết và Mã Phi tiếp tục theo dõi Sở Thiên, nhưng đừng cho hắn phát hiện hay là bị người làm khác biết, ai biết được Sở Thiên nổi điên rồi có giết luôn bọn Văn Băng Tuyết hay không, còn bị cảnh sát khác phát hiện, cũng khó tránh sẽ bị bọn họ hoài nghi phản ý đồ của Đội chống xã hội đen.

Cùng lúc đó, ba mươi tử sĩ Soái quân tinh nhuệ nhất từ Thủ đô cất cánh.

Tam Diác Vàng, sau khi Sa Cầm Tú nhận được tình báo, đôi mắt đẹp lóe lên sắc lạnh, đưa tay cầm điện thoại lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái nơi chật hẹp nhỏ bé Hongkong này lại nổi sóng lớn, nổi lên cơn bão cực lớn.

Xe hơi đen chạy không nhanh không chậm theo hướng Lâm gia, phía sau có bốn năm chiếc xe bám theo, hiển nhiên cảnh sát đã phát hiện bọn Sở Thiên, chỉ có điều trước khi chưa nhận được mệnh lệnh cấp trên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi Sở Thiên phát hiện, bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ kế hoạch thoát thân.

Điện thoại Sở Thiên bỗng reo, lấy ra nhìn kỹ không ngờ là Tô Dung Dung, vội ấn nghe, lời hỏi thăm của Tô Dung Dung truyền đến rất nhanh:

- Sở Thiên, anh đang ở đâu đó? Chúng em vừa coi tin tức, bây giờ toàn bộ Hongkong đều bận tìm anh, mẹ sợ anh gặp nguy hiểm gì đó, kêu anh chạy nhanh đến Lâm gia.

Xem ra Tô gia đối với mình thật không tệ, Sở Thiên nhẹ thở dài, trên vai khiêng tấm biển tên giết người điên cuồng, Tô gia còn tìm cho mình chỗ tránh gió, thực sự may mắn như bản thân mình đã tu luyện ba đời, liền nhẹ giọng cười, trấn an Tô Dung Dung mà nói:

- Dung Dung, yên tâm, anh không sao, bây giờ sẽ đến Lâm gia.

Hắn không biết, đây là Tô Dung Dung lén gọi tới, lúc này Lâm gia còn đang thảo luận.

Sở Thiên cúp điện thoại, nhẹ khua tay, xe hơi đen nhẹ tăng tốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK