Tiểu viện Chu gia.
Mặc dù không phải ngày rằm, nhưng ánh trăng đêm nay vẫn đủ soi chiếu khá rõ khoảng cách chừng mười mấy thước.
Bốn phía bày biện bàn ghế giản dị, vắng hiu chờ người tới.
Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu lặng lẽ ngồi đợi, bọn họ vốn là những người đang gặp nạn, nhưng hôm nay, thái độ lại không có chút lo lắng, mất kiên nhẫn nào. Bọn họ biết, sau đêm nay thủ đô sẽ nổi lên sóng gió.
Khi Sở Thiên dẫn theo Phong Vô Tình lạnh lùng bước vào tiểu viện Chu gia, ánh mắt Chu Long Kiếm sáng lên, ngây ngất như đang say mật đường. Nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, tiến lên nửa bước, thản nhiên nói:
- Thiếu soái, lâu không gặp, trông cậu đã có phong thái vương giả rồi đấy. Xem ra, Thiếu soái cũng đã bị nhiễm chút vương khí đất thủ đô.
Sở Thiên nhìn thấy Chu Long Kiếm tuy rằng tự nhiên thoái mái nhưng thái độ vẫn rất thận trọng, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng miệng thì nở nụ cười tươi cực độ, nói:
- Bộ trưởng Chu quá khen, một tiểu tử như Sở Thiên, sao dám xưng vương ở đây?
Chu Long Kiếm gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Sở Thiên. Ông ta lập tức liếc nhìn Phong Vô Tình, nhận ra sự sắc bén khó che dấu của anh ta, trong lòng không khỏi thầm than. Sở Thiên trí tuệ hơn người, bên người nhân tài đông như thế, lo gì việc lớn không thành?
Sở Thiên đi theo chỉ dẫn của Chu Long Kiếm, đến bên chiếc bàn gỗ ngồi xuống, rót cho mình chén trà, từ tốn thưởng thức.
Hơn tám giờ.
Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo vẫn chưa đến, trong mắt Chu Long Kiếm vằn lên tia nhìn giận dữ, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tình, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa viện.
Mười phút sau, có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng trước cửa viên Chu gia. Cửa mở, có hai người trẻ tuổi đi ra, vẻ mặt đều ngạo mạn không chịu nổi. Sau đó có một người trẻ tuổi cũng cực kỳ cao ngạo xuống xe, cặp kính gọng vàng không che nổi ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ của gã. Gã mặc bộ Tây phục màu đen, làm nổi bật thân hình rắn chắc, tay trái đeo chiếc đồng hồ Rolex của trị giá một trăm năm mươi ngàn đô la Mỹ. Hai gã trẻ tuổi đi trước, người thanh niên đó ngẩng cao đầu đi vào tiểu viện Chu gia.
- Hội trưởng Chu, thật là hãnh diện, đang lúc bận bịu thế vẫn đến dự tiệc.
Hai mắt Chu Long Kiếm sáng lên, miệng cười cứng nhắc:
- Điều này khiến Chu Long Kiếm được sủng ái mà lo sợ a.
Sở Thiên kỳ quái nhìn Chu Long Kiếm. Ông ta trở nên khiêm tốn từ khi nào vậy? Hoàn toàn khác hẳn một Chu Long Kiếm trước đây.
Chu Triệu Sâm lại không hề kinh ngạc, dường như anh ta đã quen với việc được tất cả mọi người đối xử cung kính, thấy Chu Long Kiếm nói mấy lời xã giao liền gật đầu. Chu Long Kiếm tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng trong mắt Chu Triệu Sâm cũng chẳng có gì đặc biệt. Nếu không phải lão già Trần Quýnh Minh còn vài ngày nữa là về hưu, nếu không phải ngày mười sáu tháng tám hội Hắc Long xảy ra chuyện, cần Chu Long Kiếm giơ cao đánh khẽ, không thì anh ta cũng chẳng bao giờ tới dự buổi tiệc này.
Đầu anh ta tính tính toán toán, quyết định không nói mấy lời xã giao nữa, Chu Triệu Sâm bình thản vào thẳng vấn đề:
- Để Bộ trưởng phải đợi lâu, Chu Triệu Sâm thật sự ngượng ngùng.
"Ngượng ngùng"? Anh ta nói ra mấy chữ đó chẳng có chút thành ý nào, bởi trên gương mặt anh ta không hề có vẻ gì là áy náy.
Chu Long Kiếm bình tĩnh nói:
- Không có việc gì, Hội trưởng Chu có thể đến đã là nể mặt tôi lắm rồi.
Chu Triệu Sâm lại khiêm tốn gật đầu, anh ta đi đến bên cạnh cái bàn gỗ, hai gã trẻ tuổi đi theo lập tức kéo ghế ra khỏi bàn, để Chu Triệu Sâm ngồi xuống. Sau đó, chắp tay đứng phía sau anh ta, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ, thậm chí, có thể vì anh ta mà chết.
Chu Long Kiếm cười lạnh nhìn Chu Triệu Sâm mười phần phách lối, bổ sung một câu:
- Hội trưởng Chu có thể gần gũi Thiếu soái, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, hẳn là rất hợp nhau.
Sở Thiên khẽ gật đầu thản nhiên nói:
- Hội trưởng Chu, từ lâu đã ngưỡng mộ.
Chu Triệu Sâm không đáp lại, thậm chí cũng không gật đầu, bởi vì anh ta cảm thấy Sở Thiên không đủ tư cách. Anh ta lạnh nhìn nhìn Sở Thiên ngồi phía đối diện, mặc dù biết nhìn chằm chằm vào người khác là thất lễ, nhưng đối với Chu Triệu Sâm mà nói, lễ phép là dành cho người có thực lực. Anh ta quét mắt nhìn Sở Thiên ăn mặc giản dị vài lần, nhếch mép cười khinh thường, hóa ra tiểu tử này là Sở Thiên đang được dân thủ đô tâng bốc ầm ĩ, chính là Sở Thiên đã giết Hắc Tử. Tuy nhiên, anh ta nghĩ mình có thể giết chết hắn như giết chết một con kiến.
Ánh mắt Chu Triệu Sâm sắc như dao, nhìn chăm chú trên người hắn như đang xắt từng thớ thịt, thật khiến cho người khác khó chịu, nhưng Sở Thiên vẫn mỉm cười tự nhiên, hồ như không hề bận tâm, vẫn bình thản thưởng thức trà.
Ánh mắt Chu Triệu Sâm ngẫu nhiên nhìn quét về Phong Vô Tình phía sau Sở Thiên. Anh ta vốn có con mắt tinh đời, biết người trẻ tuổi trước mắt này hàn khí kinh hồn, võ công hiển nhiên cực kỳ khó lường, tuyệt không phải là hạng người tiểu tốt vô danh, nhưng anh ta lại chưa từng nghe nói qua tên người này. Mặc dù trong lòng rất kỳ quái, nhưng trên mặt Chu Triệu Sâm vẫn như cũ, lạnh băng như tuyết.
- Không ngờ Hội trưởng Chu và Thiếu soái lại đến trước.
Giọng Lâm Đại Pháo vang lên sang sảng ngay từ ngoài cửa:
- Lâm mỗ thật sự xấu hổ, nhất định tự phạt ba chén để thể hiện thành ý của Lâm Hải Huy tôi.
Chu Long Kiếm đối với Lâm Đại Pháo đúng là thoải mái hơn Chu Triệu Sâm, bước lên hai bước, cười nói:
- Chỉ sợ là Lâm bang chủ cố ý đến chậm, là muốn thừa dịp uống rượu đây mà.
Chu Long Kiếm là hạng cáo già, chỉ hai câu cũng khỏa lấp chuyện Lâm Đại Pháo đến muộn, Lâm Đại Pháo đương nhiên hiểu ý, cười ha hả, đi nhanh vào sân. Sở Thiên nhìn lại, thấy hôm nay Lâm Đại Pháo quần áo diêm dúa, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền vàng to như cái ngón cái, khiến cho người ta thấy muốn nổ cả con mắt. Trần Cát Mộng đi phía sau ngược lại toàn thân "đường trang" càng làm nổi bật tục khí của Lâm đại pháo.
Đương nhiên, Sở Thiên tuyệt đối không cho rằng Lâm Đại Pháo là một trọc phú, dễ dàng thể hiện tục khí trước mắt người ngoài như vậy.
Chu Triệu Sâm nhìn Lâm Đại Pháo thô lỗ dung tục, nhớ tới sự kiện ngày mười sáu tháng tám, lòng nổi giận. Lâm Đại Pháo nuốt trôi đống vũ khí đạn dược, khiến anh ta khó lòng giải thích với Nặc Đính và Tổ Sơn Khẩu, càng khiến cho anh ta tức giận chính là Lâm Đại Pháo đem thi thể Trường Dã Lang Quân và anh em Vạn Thị cho vào quan tài mang đến trụ sở Hắc Long. Nếu không phải Trần Quýnh Minh can ngăn, anh ta đã sớm ra lệnh cho hội Hắc Long toàn diện trả thù Hổ bang.
Lâm đại pháo đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Chu Triệu Sâm, biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng không thèm quan tâm, thậm chí quyết định tiếp tục chọc tức vị Hội trưởng trẻ tuổi này. Vì thế anh ta đi đến bên cạnh Chu Triệu Sâm, không đợi Trần Cát Mộng kéo ghế ra, tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, miệng cười cười:
- Hội trưởng Chu, chúng ta đã lâu không qua lại rồi, dạo này có khỏe không?
- Tiền của hội Hắc Long đều cống cho Lâm bang chủ hết rồi.
Giọng nói của Chu Triệu Sâm rõ ràng rất có ý gây gổ:
- Chu Triệu Sâm có thể khỏe được không? Cơm cũng không có mà ăn nữa rồi.
Lâm Đại Pháo vẻ mặt cũng âm trầm hẳn, không hề yếu thế mà tiếp tục phản kích:
- Hội trưởng Chu thế lớn lực lớn, có được mười mấy tỉnh, giàu ngang một nước, thế mà vẫn không chịu bán cho anh em Hổ Bang miếng cơm ăn? Lâm mỗ mới là không có cơm bỏ vào mồm mới đúng.
Sở Thiên im lặng uống trà, hắn biết hội Hắc Longvà Hổ Bang vẫn còn hiểu lầm, hai bên đều cho rằng hàng của mình rơi vào tay đối phương nhưng lại e dè không dám đối chất vạch trần nhau, bởi vì điểm mấu chốt là không ai muốn công khai chuyện này. Đặc biệt là Chu Long Kiếm, chỉ có thể tranh tối tranh sáng mà phân cao thấp, mâu thuẫn giữa hội Hắc Long và Hổ Bang càng ngày càng sâu sắc, dù sao đêm đó chết không ít người, hiện tại ai cũng cố gắng kiềm chế sát khí.
Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu nhìn Sở Thiên, không tự chủ được mà phải thán phục sự bình tĩnh của hắn. Không thể tưởng được hội Hắc Long và Hổ Bang gây gổ nhau, mặt Sở Thiên vẫn không đổi sắc, im lặng uống trà. Không nghĩ tới chính là, lời nói tiếp theo của Sở Thiên lại khiến cho cả bàn phải giật mình.
Sở Thiên đặt chén trà xuống, tựa vào ghế, nói một cách như vô tình:
- Hai vị tiền bối đức cao vọng trọng, không nên cãi vã, hết thảy đều là lỗi của Sở Thiên, đều do Sở Thiên sắp xếp, khiến hội Hắc Long và Hổ Bang sống mái với nhau, rồi ngồi giữa hưởng lợi, hai vị muốn hận thì nên hận tôi.
Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu vốn biết chuyện nên mặt đổi sắc. Sở Thiên làm cái quái quỷ gì thế này? Ngay cả mặt Trần Cát Mộng cũng trắng bệch, sợ Sở Thiên để lộ ra chuyện anh ta phản bội, đây chính là bí mật chết người mà.
Nhưng Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo quét mắt sang nhìn Sở Thiên vài lần, trên mặt nở nụ cười khinh thường, không ai cho rằng là do Sở Thiên dở trò quỷ, đều đoán là hắn nói giỡn để hòa giải mà thôi. Lâm Đại Pháo mở miệng trước, cười sang sảng nói:
- Thiếu soái thật biết điều, Lâm Đại Pháo tôi cũng là tội nhân, là do tôi khơi mào bất hòa giữa Bin Laden và Bush, cho nên mới xảy ra chiến tranh.
Chu Triệu Sâm miệt thị nhìn Sở Thiên, giọng bình thản:
- Thiếu soái thực sự cho rằng người của hội Hắc Long là một đám ngu xuẩn sao?
Sở Thiên khẽ thở dài, vuốt cái mũi nói:
- Hai vị không tin cũng không sao cả, hôm nay chúng ta đều là khách, cũng nên nể mặt Bộ trưởng Chu, huống chi chúng ta đều đến để ăn cơm chứ không phải là cãi nhau.
Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo mỉm cười xem thường, Sở Thiên quả nhiên là định hòa giải. Tuy nhiên, hắn nói cũng có lý, nên nể mặt Bộ trưởng Chu, có chuyện gì thì ra khỏi cửa rồi nói. Dù Chu Triệu Sâm cũng không coi trọng Chu Long Kiếm đến mức đó, nhưng bây giờ có việc cần ông ta giúp, chọc giận ông ta, chỉ tổ rước thêm phiền toái.
Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu cười khổ, Sở Thiên này đúng là biết cách sử dụng tâm kế, hư hư thật thật khiến người ta không đoán được đâu là thật đâu là giả. Cho dù về sau thật sự phát hiện ra đêm mười sáu tháng tám là do Sở Thiên động tay động chân, việc đầu tiên Chu Triệu Sâm và Lâm đại pháo làm không phải là đi giết Sở Thiên mà là tìm khối đậu hũ đâm đầu vào chết.
Trần Cát Mộng cũng lén đưa tay lau mồ hồi trán, ngay khi anh ta vừa cảm thấy thán phục Sở Thiên giỏi tính toán, thì đồng thời cũng phát hiện mình đã hoàn toàn bị Sở Thiên buộc chặt lên thuyền giặc rồi. Cho dù hiện tại anh ta nói hết sự thật với Lâm Đại Pháo, Lâm Đại Pháo cũng sẽ giết anh ta. Dù sao, trước khi Sở Thiên huỵch toẹt mọi chuyện, anh ta nghĩ bụng mình nói ra thì còn được cái tiếng là không sợ chết.
Chu Long Kiếm bước lên vài bước, ngồi xuống chiếc ghế dựa, thản nhiên nói:
- Các vị đều là những nhân vật có thể làm mưa làm gió, chuyện đã qua tạm thời không cần nhắc lại, thủ đô muốn phồn vinh ổn định còn cần các vị ủng hộ nhiều hơn, đêm nay chúng ta uống chén rượu đầy, ăn miếng thịt lớn, giải tỏa ân oán.
Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo nghe thấy thế liền cho rằng Chu Long Kiếm đã phong thanh nghe được cái gì đó, nên mới bày tiệc rượu này. Sở Thiên lại không cho là như vậy, đêm nay Chu Long Kiếm luôn giữ vẻ mặt cẩn trọng, tựa như trong lòng có suy nghĩ gì rất nặng nề.
- Hy vọng các vị có thể nể cái mặt già nua này, chớ động khí giới.
Chu Long Kiếm cười yếu ớt.
Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến rồi cười cười, lúc này bọn họ đã xác định bữa tiệc này là bữa tiệc đầu.
Chu Long Kiếm thản nhiên nói:
- Mở tiệc.
Vừa dứt lời, Lý Thần Châu đã cầm điện thoại di động tới, cúi gập mình, nói bằng cái giọng mà ai cũng nghe thấy:
- Bộ trưởng, có điện thoại.
Chu Long Kiếm khẽ gật đầu, lập tức hơi cúi người tỏ vẻ có lỗi, nói:
- Các vị ăn trước, không cần chờ tôi.
Rồi ông ta cầm điện thoại đi sang bên cạnh, thản nhiên đứng tán gẫu.
Sau một lát, đầu bếp bưng mấy cái khay bạc tới, Sở Thiên tươi cười vẻ rất háo hức, ảo tưởng chén bát đẹp mê hồn, đựng đồ ăn ngon tê lưỡi, rượu hảo hạng đủ màu… đó là những thứ mà lúc này hắn nghĩ đến. Riêng chừng ấy thôi cũng đủ khiến hắn thấy hưng phấn rồi, huống chi bên cạnh còn có hai nhân vật khét tiếng nhất nhì đất thủ đô. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cuối cùng đầu bếp cũng đặt khay thức ăn trước mặt mấy người Sở Thiên, mỗi người một khay. Sở Thiên cứ tưởng trên cái khay đó sẽ có đủ sơn hào hải vị, thật bất ngờ, bên trong khay chỉ có một khối thịt lớn. Một khối thịt heo trên dưới hai cân đã được luộc chín một cách đơn giản nhất. Thậm chí, không hề được nêm nếm tẩm ướp gì, nhìn cũng biết là vừa chín là được đem lên đặt vào khay đưa vào bàn.
Thậm chí Sở Thiên phát hiện ra không hề có muối chấm, cười khổ một tiếng, nhưng cũng không ngại, suy cho cùng, có thịt ăn vẫn hơn là không.
Sắc mặt Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo đều hơi biến đổi. Nếu là người khác đãi khách đơn giản thế này, bọn họ sớm đã giận tím mặt, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng đây là tiểu viện Chu gia, nên cũng không tiện nói gì cả, vừa định khách tùy theo chủ nhắm mắt ăn mấy miếng, vừa đưa tay ra định lấy dĩa hoặc đũa thì phát hiện trong khay trống không.
Chu Triệu Sâm ngẩng đầu nhìn đầu bếp vẫn chưa rời đi, bình tĩnh hỏi:
- Có đũa không?
Đầu bếp không nhúc nhích, cũng không trả lời, vẻ mặt rất bình tĩnh.
- Đúng đấy, làm cái gì vậy? Lấy dao nĩa lại đây.
Lâm đại pháo tuy rằng nể mặt Chu Long Kiếm, nhưng đối với đầu bếp của ông ta thì không hề khách khi, thể hiện ngay sự thô bạo:
- Chẳng lẽ muốn tôi ăn bằng tay?
Lâm Đại Pháo vừa dứt lời đã hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì anh ta quả thực đã thấy Sở Thiền cầm miếng thịt mỡ lên cắn, tỏ vẻ rất khoái chí, không hề có chút dấu hiệu nào thể hiện sự nhã nhặn hay thể diện.
Sở Thiên ung dung cắn miếng thịt to, rồi từ tốn nhai nuốt, thấy Lâm đại pháo đang nhìn mình, liền cười nói:
- Lâm bang chủ, thịt vẫn còn, sao anh không ăn đi?
Lâm Đại Pháo nhìn tay Sở Thiên dính đầy dầu mỡ, bất giác muốn lộn mửa, lắc lắc đầu.
Chu Triệu Sâm cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, có cảm giác Sở Thiên chắc là đã nhịn đói nhiều ngày rồi, nên mới ăn như hổ vồ như thế.
Mấy người trẻ tuổi phía sau Chu Triệu Sâm cũng khinh thị ra mặt, không nghĩ ra Chu Long Kiếm vì sao lại mời một kẻ dung tục như thế đến dự tiệc? Phong Vô Tình thì lại nhìn Sở Thiên đầy thán phục, hiểu rằng chỉ ở dưới trướng Thiếu soái thì mới có cơ hội thể hiện bản lãnh tướng soái của mình.
Chu Long Kiếm rốt cuộc đã xoay người lại, vẻ nhún nhường trên mặt hoàn toàn biến mất, mà mang theo sự uy nghiêm vô tận.