Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

… Buổi tối
Mười giờ bốn mươi phút,văn phòng của trưởng cục công an Thượng Hải.
Trương Vinh Quý đi lại trong văn phòng, tinh thần cũng có chút hồi hộp. Dù sao cũng là lần đầu đối phó với người của Sơn Khẩu Tổ. Nét mặt nghiêm nghị nói với mấy người cảnh sát thân tín:
-Sắp xếp đến đâu rồi? Hai mươi phút nữa là bắt đầu hành động rồi đây.
Một vị cảnh sát trung niên nói:
- Xin cục trưởng cứ yên tâm, bốn phía cơ bản đã xử lý xong, các chiến sĩ cảnh sát vũ trang mặc quần áo thường phục ở các ngõ hẻm sẵn sàng chờ lệnh, đảm bảo bọn người của Sơn Khẩu Tổ dù có mọc cánh cũng không thoát được.
Trương Vinh Quý gật đầu tán thành, truy hỏi một câu:
- Có nghe trộm được điện thoại của bọn hắn không? Ta còn muốn tìm ra ai tiếp ứng bọn hắn ở Thượng Hải?
Mấy vị cảnh sát thân tín đều lắc đầu. Một vị cảnh sát hơi mập cảm thấy rất jyf quặc bèn nói:
- Bọn người đến một cuộc điện thoại cũng không thấy gọi, có lẽ bọn hắn đơn phương độc mã đến Thiên Triều.
Trương Vinh Quý lắc đầu, bất giác than thở. Đúng là đã được qua đào tạo có khác, kinh nghiệm bao năm cho hắn biết bọn người Sơn Khấu Tố nếu không có ai giúp đỡ, làm sao dám tiến vào Thượng Hải to gan làm càn đối phó với soái quân? Chỉ riêng việc vũ khí đã rất khó khăn rồi, bọn chúng không thể trực tiếp mang vũ khí từ Đông Doanh sang nhập cảnh được?
Hiển nhiên, mấy vị cảnh sát thân tín không biết Trương Vinh Quý đang nghĩ gì, nhưng đều cung kính đứng bên cạnh, bởi vị họ biết Trương Vinh Quý còn chuyện để hỏi họ.
Trương Vinh Quý đi vài bước, chợt nhớ ra một điều, điềm tĩnh nói:
-Bọn người Sơn Khẩu Tổ đó có biết được hành động của chúng ta không?
Một viên cảnh sát lão luyện trẻ tuổi tiến lên một bước nói:
- Chúng tôi phân tán thâm nhập, tất cả các hành động đều rất cẩn thận, hơn nữa còn điều xe cảnh sát ra khỏi cục cảnh sát, tê liệt tư tưởng của họ, dựa theo sự giám sát trước mắt, bọn người Sơn Khẩu Tổ vẫn không hay biết gì về hành động của chúng ta.
Trương Vinh Quý gật đầu, gương mặt hiện lên chút kích động, nói:
-Thế thì tốt, thế thì tốt,bọn người Sơn Khẩu Tổ đều là tội phạm tử hình, chúng ta cố gắng tránh phải xảy ra đọ súng, lợi dụng lúc chúng còn chưa phát hiện ra chúng ta phải áp dụng thế lôi đình, áp đảo chúng trong phòng, thậm chí hạ gục ngay tại trận. Mặt khác phân phối lực lượng, phía trước, hai bên trái phải khách sạn Quế Viên không cần bố trí quá nhiều người, chủ yếu là phía sau, không may chúng phát hiện ra hành động của chúng ta mà chạy trốn trước thì cảnh sát ở đằng sau nhất định chặn đứng được bọn tội phạm tử hình này, nếu để chúng trốn vào đám đông thì không thể bắt lại được, trượt mất cơ hội hiếm có của chúng ta.
Mấy vị cảnh sát thân tín gật đầu, nhìn thời gian càng ngày càng gần, gương mặt có chút hồi hộp và hưng phấn, hồi hộp là vì lần này tác chiến với bọn Sơn Khẩu Tổ, hưng phấn là vì hạ gục được bọn người này thì bản thân cũng được nở mày nở mặt.
Mười giờ năm mươi phút, trong nhà nghỉ Quế Viên.
Tanigawa đang kiểm tra hành trang xuất phát của đêm nay, vỗ vai mọi người, đi đến bên cạnh cửa sổ đang định cử Chân Vũ Lương Sâm đi giám sát, đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, ngoài cửa sổ yên tĩnh quá, liền nói:
-Ngài Chân Vũ Lương Sâm, bên ngoài có động tĩnh gì không?
Chân Vũ Lương Sâm lắc đầu, bỏ kính viễn vọng xuống từ tốn nói:
- Không, chỉ là do vừa rồi rất nhiều xe cảnh sát của cục cảnh sát Thiên Triều đi ra ngoài, chắc là thực hiện nhiệm vụ khác.
Tanigawa nghi hoặc trong lòng, điều ra ngoài không ít xe cảnh sát? Bọn họ đáng lẽ ra đã tan ca từ sớm rồi cơ mà? Sự nhạy cảm của công việc sát thủ khiến hắn đi đến cửa sổ, quan sát kĩ cục công an, sau đó lướt mắt ra đường, đột nhiên dừng lại.
- Baka, ông già bán cháo với bán trứng luộc om lá trà ở trước cửa cục công an đâu mất rồi?
Chân Vũ Lương Sâm nhìn một cái, tìm hộ cho ông lão đó một lí do, nói:
-Muộn thế này, chắc bán hết đi về rồi.
Tanigawa lắc đầu, mắt đảo liên tục, nói:
- Không thể nào, trứng luộc om lá trà và cháo đêm của ông lão đó không thể bán nhanh đến thế được, nửa tiếng trước ta đi giám sát cục cảnh sát tiện có chú ý đến lão ấy, mười phút mới chỉ bán được hai bát cháo, ba quả trứng, làm sao bây giờ đã bán hết được cơ chứ?
- Cũng có thể là bán chưa hết, nhưng thấy chẳng có mấy khách nên về nhà sớm.
Chân Vũ Lương Sâm cảm thấy Tanigawag quá lo lắng, người Thiên Triều sao có thể phát hiện được hành động của chúng.
Tanigawa mặc dù cảm thấy Chân Vũ Lương Sâm nói có lý nhưng vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng lại dùng kính viễn vọng quan sát ngoài đường, thấy cửa hàng phục vụ 24h cũng đã đóng cửa rồi, cả con đường im ắng khác thường. Tanigawa thầm thốt lên một tiếng:
- Không xong rồi, hành động đã bị bạo lộ.
Sau đó quay đầu lại dùng tiếng Nhật nói với thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên:
- Đi, chúng ta đi, nơi này nguy hiểm quá, không thể ở lâu.
Thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên được huấn luyện rất bài bản, lập tức làm hành động theo kế hoạch rút lui, lưới bảo vệ đằng sau cửa sổ sớm đã bị họ cưa đứt rồi, nên lúc này rất dễ dàng hạ xuống, Tanigawa gật đầu, một thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên liền lập tức tắt hết đèn trong phòng đi, hai thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên nhanh chóng đem gối và chăn bó lại hình người ném ra ngoài cửa sổ.
"Phốc,phốc,phốc" truyền lại mấy tiếng đạn bắn vào chăn, Chân Vũ Lương Sâm hít một hơi lạnh, người của Thiên Triều quả nhiên đã biết được hành tung của họ, còn bao vây họ nữa. Tanigawa lập tức cười khẩy một tiếng, cầm khẩu súng giảm thanh bắn về phía cảnh sát bạo lộ. Một lát sau, thấy truyền lại vài tiếng
"hự", quả nhiên đã trúng mục tiêu, Tanigawa lại phất tay lần nữa, thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên lại vất hai cái chăn bó hình người ra ngoài.
"Phốc, phốc,phốc" lại mấy tiếng đạn bắn vào chăn truyền lại, hai thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên nhanh chóng từ hai bên cửa sổ đồng thời nổ súng. Cũng không biết là mấy người cảnh sát do Cục trưởng Trướng sắp xếp không gặp may, hay là do thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên bắn súng quá chuẩn, tiếng viên đạn bắn ra đều truyền lại tiếng "hự" quả nhiên đã trúng mục tiêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Thực ra không phải là do Tanigawa gặp may hay bắn trúng chuẩn mà do địa hình ở sau khách sạn Quế Viên mà Trương Vinh Quý đang đứng quá phức tạp, rất ít người giám sát cửa sổ tầng hai, mà chỗ này thì sắp xếp nhiều cảnh sát quá, lại thêm vũ khí của Tanigawa tương đối tiên tiến, nên tỉ lệ bắn trúng của bên Tanigawa cũng tăng cao.
Trương Vinh Quý nghiến răng nghiến lợi quan sát tầng hai của khách san Quế Viên, nóng lòng chỉ muốn dùng rốc-két tiêu diệt hết bọn chúng,nhưng cũng biết nếu dùng rốc-két tiêu diệt hết bọn Sơn Khẩu Tổ thì e rằng bản thân cũng bị dư luận tiêu diệt.
Lúc này, ngoài hành lang có tiếng bước chân, Tanigawa thông qua giám sát đặt ngoài cửa mà nhìn rõ vài chục tên cảnh sát có vũ trang như lang như hổ đang cẩn thận bò tới chỗ giao nhau của căn phòng họ, Tanigawa lại cười khẩy, vẫy tay, Chân Vũ Lương Sâm lập tức cầm bản điều khiển ấn nhẹ một cái, một bó thuốc nổ lập tức chẹn ngay trước cửa làm cho viên cảnh sát có vũ trang không dám tiến lên phía trước.
Trương Vinh Quý trong phòng chỉ huy tác chiến hiển nhiên hiểu được trò chơi của bọn Sơn Khẩu Tổ, chửi thầm trong lòng: bọn Nhật Bản chó chết, quả là thâm hiểm.
Một thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên đảo mắt phía trước cửa sổ rồi lập tức đi đến chỗ Tanigawa:-
- Ngài Tanigawa, phía trước cũng đã bị cảnh sát Thiên Triều bao vây rồi.
Chân Vũ Lương Sâm nghiến răng nghiến lợi chửi nói:
- Baka, không ngờ cảnh sát Thiên Triều cũng nham hiểm như vậy, bao vây chúng ta mà không hề phát ra tiếng động nào, ngài Tanigawa, chúng ta liều mạng xông ra giết bọn chúng đi.
Tanigawa lắc đầu, giọng điệu khinh thường nói:
-Cảnh sát Thiên Triều không đối phó được với chúng ta, ta sớm đã dự liệu được tình huống này.
Nói xong, Tanigawa cầm lấy bộ đàm, điều chỉnh đến một tần số nhất định, nói mấy từ tiếng Nhật, lập tức từ tháp nước trên mái nhà khách sạn Quế Viên leo ra bốn thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên, được trang bị đầy đủ vũ trang. Họ vốn đã được Tanigawa sắp xếp làm cảm tử quân, nếu như người của Tanigawa bị bao vây, bốn người này sẽ dùng sinh mệnh của mình mở một đường máu thoát hiểm, yểm hộ cho người Tanigawa rút lui.
Tanigawa vừa đặt bộ đàm xuống,Chân Vũ Lang Sâm đột nhiên có chút nghẹn ngào nói:
- Lần này bình yên thoát thân, nhất định sẽ bao thù thay cho ngài Sâm Sơn Dã Nhân.
Nét mặt của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đứng bên cạnh cũng có chút buồn bã.
Tanigawa gật đầu, vỗ vai Chân Vũ Lương Sâm nói:
- Nhất định rồi, hành động thôi.
Sau đó thần sắc nghiêm nghị nói với thành viên của Anh Hoa Mạn thiên:
- Mở cửa sổ, ném chăn ra.
Trong phòng có đến hơn hai mươi bộ chăn buộc dạng người, thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên vất ra vài cái chăn, lập tức có vài viên đạn bắn tới, sau đó khi nhìn thấy chăn thì cảnh sát không bắn nữa, bốn thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên ở trên lầu liền ghi nhớ lại vị trí bắn của bên cảnh sát, khẩu súng bắn tỉa trong tay đã bắn làm mẫu mấy lần.
Tanigawa thấy cơ hội đã chín muồi, khẽ ra lệnh.
- Mọi người quấn chăn lăn ra ngoài.
Mười mấy thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên lập tức quấn chăn rồi lần lượt lăn ra ngoài, mấy cái chăn đầu không bị cảnh sát bắn, sau đó phát hiện thấy điều gì không đúng lại tiếp tục bắn, đạn bắn trúng hai thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên nhưng họ không dám lên tiếng sợ lộ ra những thành viên đã an toàn thoát ra, ánh mắt Tanigawacó chút đau khổ, nhấc máy bộ đàm nói:
- Hỏa lực bắt đầu áp chế.
Bốn thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên ở trên đỉnh của khách sạn Quế Viên lập tức bắn, đầu tiên là bắn vỡ mười mấy cái đèn trên đường, sau đó dựa vào các vị trí đã ghi nhớ để xác định phương hướng, đã được diễn tập rất nhiều lần nên mỗi phát đạn bắn ra đều trúng cảnh sát, chỉ một lát sau, mười mấy viên cảnh sát không chết thì cũng trọng thương trong đống máu. Hỏa lực của bọn người Sơn Khẩu Tổ quá chuẩn vượt sự dự đoán của cảnh sát ở phía sau do dó không dám bắn lộ đầu ra bắn, còn chẳng chú ý được đến cửa sổ tầng hai, cũng chính trong lúc này bọn người Tanigawa đã thoát được ra ngoài, tìm được nơi ẩn náu trốn đi, nhưng chúng không dám bắn sợ bại lộ tung tích.
Tanigawa đếm lại người, tính cả bản thân thì còn mười bốn thành viên, nói nhỏ:
- Dựa vào kế hoạch cũ, rút lui theo hướng ngõ Bạch Gia, trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối không được nổ súng.
Bọn người Chân Vũ Lương Sâm gật đầu, bi phẫn ngước nhìn thành viên của Anh Hoa Mạn thiên ở trên mái nhà, ai cũng biết bốn người này đêm nay không thể thoát ra được, tuy đau buồn nhưng không thể dừng lại được, dựa theo kế hoạch, một nhóm ba người yểm trợ cho nhau rút lui.
Thành viên Anh Hoa Mạn Thiên trên nóc khách sạn Quế Viên nhanh chóng thu hút hỏa lực của cảnh sát, nhưng một người ở trên cao, một người ở dưới thấp, ai ưu ai thiệt đều rõ cả, trong vài phút, cả hai bên đều đã bắn trên trăm phát đạn, nhưng thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên không thương tích gì vẫn tiếp tục chiến đấu, vẫn dùng sức mạnh hỏa lực to lớn áp chế hơn chục chiếc hỏa lực của cảnh sát để đội người Tanigawa lợi dụng địa hình phức tạp mà tiến về phía ngõ hẻm Bạch Gia.
Trương Vinh Quý chỉ huy tại mặt trận phát hiện ra có người trên nóc nhà, đứng dậy quát:
- Sao trên nóc nhà lại có người của Sơn Khẩu Tổ? Sao không cử người đi xem xét rõ?
Viên cảnh sát thân tín lớn tuổi lau mồ hôi, hạ giọng nói:
-Cục Trưởng, chúng tôi có cử người lên nóc nhà nhưng cánh cửa sắt ở trên đó bị khóa mà khóa đã han rỉ rồi, nên chúng tôi cho rằng trên đó không có ai.
- Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng, ngươi cho rằng thế nào? Bây giờ trên nóc nhà có người bắn tỉa cảnh sát của chúng ta, mà còn bắn phát nào trúng phát ấy.
Trương Vinh Quý nổi giận.
Viên cảnh sát thân tín lơn tuổi móc súng ngắn ra, thỉnh nguyện nói:
- Cục trưởng, lão Tống tôi nguyện dẫn anh em tiêu giệt bọn người Sơn Khẩu Tổ trên mái nhà.
Trương Vinh Quý thấy lão Tống tự mình xin đi giết giặc, tâm tình đỡ hơn hẳn, gật đầu, tuy nét mặt vẫn còn phẫn nộ nhưng cũng quan tâm nói:
- Lão Tống, hỏa lực của bọn Sơn Khẩu Tổ rất mạnh, ông phải cẩn thận.
Lão Tống gật đầu, thần sắc kiên định bước ra khỏi phòng chỉ huy, đã là thuộc hạ đương nhiên phải biết chia sẻ lo lắng với cấp trên, huống chi bản thân không cần xông lên phía trước.
Bọn người Tanigawa di chuyển rất nhanh, không đến hai mươi phút mà đã đến được phía ngoài của hẻm Bạch Gia rồi, ngoảnh đầu nhìn về phía khách sạn Quế Viên vẫn còn đang tác chiến ác liệt mà lòng có chút buồn, nhưng đã là sát thủ của Sơn Khẩu Tổ thì việc sinh tử đã xem quá nhiều thế nên sau một phút mặc niệm lại ngoảnh đầu tiến về ngõ Bạch Gia. Chỉ cần đi hết ngõ Bạch Gia là có thể tiến đến đường đi bộ ở phía sau, dung nhập vào dòng người, bọn cảnh sát Thiên Triều không thể tìm được họ nữa.
Tanigawa quét mặt nhìn đoạn đường Bạch gia vài chục mét, gồ ghề vẫn còn đang sửa chữa, phía trên còn phủ vài tấm ván gỗ. Tanigawa lại nhìn hai bên, lắng nghe động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng vẫn còn thấy tiếng chơi mạt chược từ trong sân vọng lại, còn cả tiếng chửi tục của người Thiên Triều, thậm chí còn cả tiếng trẻ con khóc, trong lòng có chút an tâm, mọi việc tạm coi như bình thường.
Nhưng Tanigawa vẫn rất đề cao cảnh giác, liếc mặt nhìn hai thành viện của Anh Hoa Mạn Thiên bên cạnh, hai thành viên của Anh Hoa Mạn Thiên lập tức ăn ý nhảy lên hai bên đầu tường xem xem có bị mai phục không, lướt mặt nhìn vài cái rồi lại nhảy xuống ngay, lắc đầu biểu thị mọi thứ đều bình thường. Tanigawa lúc bấy giờ mới thực sự yên tâm, ngõ này không có quân mai phục, có thể thoát thân an toàn. Đường gồ ghề làm cho bọn người của Tanigawa đi lại rất cẩn thận, chỉ sợ bị rơi xuống hố, cũng là do đường này còn đang sửa chữa nên mặc dù không thấy bóng người Tanigawa cũng không hề hoài nghi.
Đúng lúc bọn người Tanigawa đi đến giữa con hẻm thì đột nhiên có vô số tiếng "vèo, vèo,vèo" từ đằng sau dội tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK