Tên béo nhìn thấy Sở Thiên cười cười có chút bối rối, sờ soạng bốn phía trên người mình, xem có phải hay không không kéo khóa quần, hay ngoài miệng có dính hạt cơm, kiểm tra một lượt lắc đầu hỏi:
- Cậu cười cái gì à? Có phải hay không thù lao không đủ?
Sở Thiên cười cười, muốn chọc gã một phen, vì vậy nhàn nhạt nói:
- Cái này hơn một ngàn hơi thiếu nha, anh tùy tiện cướp một cái xe bus là thừa, ha ha.
Tên béo không kịp phản ứng, buột mồm:
- Xe bus gần đây đã lắp hết cameras rồi, không cướp được, cho nên tôi lần này đi ra không mang quá nhiều tiền, lần sau tôi bồi thêm nha.
Gã lập tức chột dạ, cảnh giác, thấp giọng:
- Làm sao cậu biết tôi ăn cướp xe buýt?
Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Cuối cùng, tên béo vỗ đầu một cái:
- Hóa ra là Sở huynh đệ a..., thất lễ, thất lễ.
Sở Thiên vuốt mũi, cười cười:
- Anh béo, giờ mới nhận ra tôi à?
Tên béo gặp lại Sở Thiên rất vui mừng:
- Sở huynh đệ, cậu hôm nay ăn mặc thật sự đẹp trai nha, tôi nhất thời không nhận ra, thật sự xin lỗi, đêm nay để tôi làm chủ, thiết yến nhận lỗi cùng cảm tạ, như thế nào?
Mị Nương nghe tên béo ca ngợi Sở Thiên hôm nay ăn mặc đẹp, trong lòng ngọt ngào vô cùng. Quần áo Sở Thiên đang mặc trên người là do cô chọn mà. Vì vậy, đối với tên béo cũng có mấy phần hảo cảm:
- Sao có thể phụ ý tốt? Chị em chúng ta lại có cơm tối để ăn. Không biết có thể gọi anh như thế nào?
Tên béo vội trả lời:
- Tôi là Vương Đại Phát, tên có chút dung tục , nhưng leng keng dễ nhớ đấy.
Vương Đại Phát hai mắt lễ phép nhìn Mị Nương vài lần, nhìn thấy cô và Sở Thiên gọi nhau là chị em, lại thấy trước mắt sáng bừng rực rỡ quần quần áo áo, không khỏi thầm than một tiếng: thật sự là ngọc nữ kim đồng, không biết ai có thể sinh ra một giai nhân tuyệt sắc như thế.
Hiện tại, tới thời gian ăn cơm còn sớm, Sở Thiên cùng Mị Nương cũng không muốn đi dạo nữa phố rồ. Vì vậy Vương Đại Phát đề nghị đi tới quán cafe ngồi, sau đó lại đi ăn hải sản. Sở Thiên cùng Mị Nương suy nghĩ một chút, liền đồng ý, vì vậy đứng ở cửa ra vào đợi tên béo xuống gara dưới tầng hầm lấy xe.
Trong lúc chờ đợi, Mị Nương tò mò hỏi Sở Thiên làm sao biết Vương Đại Phát. Sở Thiên đem chuyện lần trước Vương Đại Phát ăn cướp trên xe bus kể ra, làm Mị Nương cười đến đau bụng. Hóa ra là còn có loại người có phong cách ăn cướp như thế. Mị Nương vẫn cho rằng ăn cướp là loại hung thần ác sát, vũ đao lộng thương đấy, nếu quả thật gặp phải Vương Đại Phát loại này có thể cò kè mặc cả bọn cướp, chỉ cần tổn thất không phải quá nặng, hoàn toàn có thể coi như xem một hồi hí kịch, chẳng qua là phải mua phiếu vé mà thôi.
Quán café Tân Nguyện tại Lam Sơn, Sở Thiên từ lúc uống thử một lần nhớ mãi. Hắn cũng không bỏ thêm đường, sữa vào café mà thưởng thức vị đắng chát của nó. Vương Đại Phát thì phung phí của trời uống từng ngụm lớn, đối với gã, sinh hoạt hằng ngày, phải uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, mới mãn nguyện. Chẳng qua là thấy cung cách nhỏ nhẹ của Sở Thiên cùng Mị Nương, Vương Đại Phát chỉ có thể làm bộ nhã nhặn, mời bọn họ tới trước quán cafe ngồi một chút.
Sở Thiên hiểu được, tính tình của Vương Đại Phát không thích hợp với không khí của quán cafe , vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề mà Vương Đại Phát hứng thú, hỏi:
- Anh Phát, gần đây thật không còn ăn cướp xe buýt sao?
Vương Đại Phát phát nghẹn, cả ly cà phê hầu như nuốt không trôi, rối rít nhìn bốn phía thấp giọng:
- Sở đệ, nhỏ tiếng một chút, đừng lấy chuyện cười này ra trêu anh hai.
Mị Nương cười cười:
- Không biết chuyện gì khiến anh Phát ca từ người tốt biến thành anh hung mã lộ độc nhất vô nhị nha. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Đại Phát bất đắc dĩ nhìn hai chị em, biết bọn họ hiếu kỳ, không có gì ác ý, vì vậy trầm thấp đem chuyện xưa của mình nói ra.
Vương Đại Phát là người Quý Châu, đã từng đi lính ở biên giới, lập được chút công lao. Sau khi phục viên làm công nhân ở một nhà xưởng, tiếc rằng công việc tiền lương ít ỏi không đủ nuôi sống chính mình, nói gì đến chuyện phụng dưỡng cha mẹ. Vì vậy Vương Đại Phát lưng mang theo bọc hành lý đơn giản đi vào cái thành phố này làm công; cứ tưởng rằng có thể vinh hoa phú quý, áo gấm về nhà, ai biết lăn lộn cả chục năm con đường đi vẫn mịt mùng. Hơn nữa ông chủ bởi vì buôn bán không tốt, lần lữa khất nợ tiền lương, vừa vặn năm đó, mẫu thân bệnh nặng, nhưng ngay cả lộ phí để Vương Đại Phát về nhà vấn an mẫu thân ông chủ cũng không phát. Trong lúc tức giận, Vương Đại Phát huyết tính nổi lên, cầm dao nhọn, đâm bị thương ông chủ và hai em vợ y. Sau đó ép ông chủ phát tiền lương cho mình rồi chạy trốn, ông chủ sợ báo công an sẽ bị truy ra việc khất tiền lương, nên cũng không truy cứu.
Vương Đại Phát từ đó cảm thấy thế giới này muốn sinh tồn vẫn là dựa vào nắm đấm tốt hơn, các vĩ nhân đều "cầm thương lập nước vì vậy dứt khoát tập hợp người, bắt đầu hành hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo. Vừa mới bắt đầu, Vương Đại Phát trong nội tâm còn có chút lo lắng hãi hùng, lương tâm bất an, sợ mình bị cảnh sát bắt, làm mất thể diện cha mẹ. Ai biết là do thời thế hay trời giúp, mà mấy năm này, Vương Đại Phát ăn cướp thuận buồm xuôi gió. Vì vậy, cấp bậc cướp bóc cũng chầm chậm tăng lên. Không cướp người già, bệnh nhân… nên mới sinh ra chuyện "cò kè mặc cả" mà Sở Thiên thấy.
Sở Thiên giờ mới hiểu mọi chuyện tất có nguyên do của nó. Nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy ăn cướp không tốt, vì vậy thở dài:
- Anh Phát, em cảm thấy được ăn cướp dẫu sao cũng không phải chuyện tốt, đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma.
Vương Đại Phát lộ ra vẻ khoan hậu tươi cười
- Ai cũng biết ăn cướp đúng là thiếu đạo đức, cho nên mỗi lần cướp xong, trừ chi phí, còn dư lại lợi nhuận, bảy thành quyên góp cho miền núi xây quyên xây dựng trường học, ba thành mới giữ lại để mọi người sinh tồn và nuôi gia đình. Chúng ta làm những thứ này, chẳng qua là gắng đạt tới việc nếu tương lai phải đi vào ngục giam cũng có chút yên lòng.
Chị Mị kinh ngạc nhìn Vương Đại Phát, không thể tưởng được anh ta vậy mà cướp của người giàu chia cho người nghèo thật, đúng là hiếm có.
Sở Thiên không hoài nghi lời Vương Đại Phát. Nhìn hành vi, cách cư xử của anh cho thấy anh ta không phải người xấu, chẳng qua là thời vận bất lực, vì sinh tồn mới bất đắc dĩ làm cái chuyện đi cướp của người giàu chia cho người nghèo này. Sở Thiên cảm giác mình có lẽ nên giúp anh ta, nếu không, Vương Đại Phát sớm muộn sẽ bị tống vào ngục giam, vô luận anh ta đã tế bần thế nào, cũng không thể rửa sạch tội cướp giàu.
Sở Thiên hạ giọng:
- Anh Phát, công việc gần đây như thế nào?
Vương Đại Phát thở dài:
- Khó, bây giờ giao thông công cộng toàn bộ cài đặt cameras, xã hội đả kích dù ít dù nhiều thì cũng có tác dụng.
Sở Thiên cười cười:
- Có tìm đường lui chưa?
Vương Đại Phát lắc đầu:
- Ta đã từng tuổi này, còn có thể làm được gì đây? Chỉ có thể tiếp tục vượt qua khó khăn mưu sinh kiếm miếng cơm ăn.
Sở Thiên phất tay, gọi phục vụ đưa qua một trang giấy, một cây viết, sau đó ghi địa chỉ cùng điện thoại, đưa cho Vương Đại Phát:
- Anh Phát, nếu như anh thật sự muốn làm lại từ đầu thì anh mang theo mấy người của mình đi Bắc Kinh, dựa theo địa chỉ cùng, số điện thoại này đi tìm người. Người này đang ở thủ đô trù bị một gian quán bar, em cũng có cổ phần, hiện tại cần không ít người hỗ trợ. Nếu như anh nguyện ý, có thể dựa theo năng lực nhập cổ phần, lát nữa em sẽ điện thoại thông báo cho họ.
Vương Đại Phát mừng rỡ, không phải là bởi vì có chuyện trong sạch để làm, mà là vì có thể đi theo Sở Thiên lăn lộn. Chính anh ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cứ có cảm giác tương lai Sở Thiên có thể mang đến cho anh ta một cuộc sống mới. Yêu một người không cần lý do, tin tưởng một người cũng không cần có lý do. Vì thế anh ta vội đáp:
- Tốt, tốt, tốt, ngay ngày sau liền mang ba thủ hạ đi Bắc Kinh. Sở lão đệ, thật sự rất cám ơn.
Chị Mị có vài phần kỳ quái nhìn Sở Thiên. Sở Thiên áy náy cười cười, hắn vốn định không đem chuyện của mình nói cho Mị Nương. Căn bản lúc đó cũng chưa phải thân thiết lắm. Hơn nữa cảm thấy cũng không nhất thiết phải nói. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt Mị Nương, nhỏ giọng nói cho chị nghe một lần. Mị Nương cười gật gật đầu, người em này của mình làm việc thật sự là cẩn thận, thu nạp nhân tâm, tương lai thiên hạ sớm muộn sẽ thuộc về hắn đấy.