Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, là một đêm đông thê lương. Những ngọn núi xa xôi cùng bầu trời tối tăm nối liền lại với nhau căn bản không thể phân biệt rõ đâu là núi đâu là trời. Bên ngoài tiếng gió gào thét vừa mãnh liệt vừa sắc bén đập vào các cánh cửa kính của bệnh viện. Hành lang càng lộ ra từng hơi thở âm trầm. Lúc này cửa sổ của mỗi phòng bệnh đều đã đóng chặt. Thậm chí cảm thấy chỉ cần cho một ngọn gió xuyên vào đều có thể nuốt chửng cả bóng đêm vậy. Bụi cỏ xung quanh bệnh viện thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng kêu thê lương của lũ côn trùng càng làm cho người ra cảm thấy từng trận giá rét, thỉnh thoảng tiếng bước chân "soạt soạt" ngoài hành lang làm cả đêm đông giá rét càng trở nên yên tĩnh.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang rúc trên ghế, xem đồng hồ, mới hơn 11 giờ. Bây giờ mới bắt đầu cảm giác được sự gian nan của đêm khuya. Nếu không có túi thức ăn lớn của Sở Thiên để giết thời gian và bổ sung năng lượng thì sẽ thấy đêm nay càng dài, càng khổ sở. Trương Lượng Quang vươn người, cử động chân tay lạnh cóng của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
- Ây, thì ra thức đêm khổ cực như vậy, thảo nào tên tiểu tử Sở Thiên kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Còn mặt dày nói không muốn chúng ta nhìn thấy mà phiền, rõ ràng mà không muốn gác đêm.
Lưu Phi Yến ngáp một cái, lấy ra một cái gương soi:
- Ôi con gái thức đêm là mau già nhất. Sau vụ án này, tôi nhất định phải về dưỡng da thật tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trương Lượng Quang bất giác cũng ngáp theo một cái:
- Con gái các cô đúng là nhiều chuyện, luôn lo lắng cho dung nhan của mình, thật là rảnh rỗi. Phi Yến, cô trực đi, tôi đi WC đã.
Trên cành cây, một con chim cú quỷ dị thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thê lương dự báo cái chết làm cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yêu đều thấy sợ hãi đến từng sợi lông.
Người Lưu Phi Yến khẽ run:
- Lượng Quang, anh không thể đợi chút nữa hay đi sao? Nói thật, kẻ bắt cóc dù thế nào tôi cũng không sợ nhưng cái âm trầm này của bệnh viện thì lại làm tôi sởn hết cả da gà.
Lúc Trương Lượng Quang định giễu cợt Lưu Phi Yến thì cuối hành lang có một người bị một mắt đi tới, lông mày rậm, mắt to, trên mặt có hai vết sẹo vẫn còn mới, tay trái cầm một thanh khảm đao, tay phải cầm một cái bình sắt, mắt ngoắc về phía Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến rồi đi tới, làm cho người ta cảm thấy sự ghê tởm và dữ tợn vô cùng, những nguy hiểm bình thường chưa xuất hiện bây giờ cứ theo bước chân gã càng ngày càng rõ rệt.
Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thoắt cái trở nên lo lắng, tay phải đã đặt lên cây súng sau lưng. Tên chột mắt đột nhiên ném bình sắt ở trong tay tới. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yếu nhanh chóng cúi xuống đồng thời rút khẩu súng ngắn ở sau lưng ra. Bình sắt rơi xuống dưới đất nhưng không vỡ mà ngay lập tức phát tán ra một loại khí. Khí này nhanh chóng lan tới mắt, mũi, hơi thở và da của hai người, đến lúc tạo thành chất kích thích mạnh khiến họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lưu Phi Yến ngay lập tức che mũi, không ngừng ho, nước mắt đều đã chảy ra. Lúc này tên một mắt đã đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo khảm đao xông vào. Lưu Phi Yến dốc hết sức, quét một đĩa về hướng tên chột mắt. Tên một mắt hơi né tránh đồng thời đưa con dao khảm tới trước mặt Lưu Phi Yến. Trương Lượng Quang trong cái khó ló cái khôn, lấy súng lục đập sang, tên chột mắt nhìn không rõ vật thể gì đang lao tới, vội vào dùng dao khảm bổ vào, súng lục rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.
Lúc này, Lưu Phi Yến đã hít thở được, đá nghiêng một phát trúng cái tay đang cầm dao của tên chột mắt. Tên chột mắt cũng khá hung hãn hắn cố chịu cái đau ở cổ tay đâm con dao xuống phía dưới. Lưu Phi Yến vội vàng thu chân tránh người đi mở bao bảo hiểm của khẩu súng trong tay. Đằng nào cũng không thể giữ được sự yên tĩnh cho bệnh viện vậy thì dương súng bắn cho tên chột mắt một phát. Tên chột mắt tránh không kịp, vai bị trúng một viên đạn. Lúc này, Trương Lương Quang cũng nhào tới, tên chột mắt khó mà đạt được mục đích vội bỏ chạy về hướng cửa ra của hành lang.
Tiếng súng đã phá tan sự yên tĩnh của bệnh viện. Lúc này tất cả các phòng bệnh đều nhao nhao mở cửa ra xem, không ngờ khi vừa mở cửa ra đã thấy khí cay vẫn chưa bay đi hết đâm vào mắt khiến người ta khó lòng mà mở mắt ra được. Hơn nữa còn cảm thấy tức tối, bối rối tưởng rằng bệnh viện gặp phải đấu súng bị bốc cháy thế là tất cả bệnh nhân ở tầng hai ai có thể chạy được thì bắt đầu chạy ra khỏi đây. Những người không thể cử động, không thể chạy thì nhờ sự giúp đỡ của người nhà cũng đi ra hành lang. Bác sĩ cùng y tá cũng nháo nhào chạy ra, vừa an ủi mọi người, vừa điều tra nguyên nhân.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám đi quá xa hít thở không khí trong lành, chỉ trốn vào trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng mà thở dốc. Cuộc đối đầu vừa rồi đã làm hao tổn khá nhiều sức lực của họ cộng thêm tên chột mắt dùng khí cay nên họ căn bản không còn sức lực truy đuổi tên chột mắt đó, huống hồ bảo vệ Lưu Đại Dũng mới là quan trọng nhất. Vì vậy họ chỉ có thể nhớ hình dáng tên chột mắt đã chạy trốn vào trong đầu, đợi ngày mai sẽ đi ghép hình.
Sau khi hít thở không khí cuối cùng Lưu Phi Yến cũng có thể mở được miệng nói chuyện:
- Lượng Quang, sao tên chột mắt lại có khí cay được? Còn kiêu ngạo, khua chiêng dóng trống như vậy trực tiếp đến ám sát Lưu Đại Dũng?
Trương Lượng Quang thở dốc rồi lắc đầu:
- Ai mà biết hắn lấy khí cay ở đâu ra, nhưng mà chúng ta đã đả thương hắn, rốt cục cũng bảo vệ được an toàn của Lưu Đại Dũng. Đêm nay ồn ào thế này, tôi thấy tên chột mắt sẽ không bao giờ dám tập kích nữa. Cảnh sát có lẽ sắp tới rồi, huống hồ hắn đã cô bắn bị thương ở bả vai.
Khuôn mặt của Lưu Phi Yến lộ ra vẻ đắc ý, ắt hẳn rất hưởng thụ câu nói sau cùng của Trương Lượng Quang, vừa muốn mở miệng thì của phòng bệnh đột nhiên mở ra. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến kinh hãi, giương súng ngắm thẳng cửa ra vào, khẽ quát một tiếng:
- Ai?
Đèn trong phòng rực sáng, một bác sĩ kinh hãi, thất thần đứng ngoài cửa hẳn là bị Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến tay cầm súng dọa đến phát sợ, nên bác sĩ nơm nớp lo sợ.
- Tôi, tôi là Trị Ban Y Sinh, bệnh viện xuất hiện người làm loạn, tôi, tôi được lệnh phải kiểm tra tình hình từng phòng bệnh. Hai người, hai người là ai?
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn dáng vẻ sợ sệt của bác sĩ, nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có phần trách bản thân mình quá lo lắng nên bỏ súng xuống. Lưu Phi Yến lấy giấy chứng nhận trong túi ra, tự hào nói:
- Chúng tôi là người của Viện kiểm sát chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của bệnh nhân này, vừa rồi có một hung đồ định hành thích anh ta nhưng đã bị chúng tôi đánh lui, không có việc gì lớn, anh đi nói với người phụ trách bệnh viện một tiếng để tránh mọi người sợ hãi.
Trị Ban Y Sinh gật gật đầu, lật cuốn sổ bệnh án sau đó chỉ Lưu Đại Dũng nằm ở trên giường, vỗ ngực một cái:
- Thì ra là hai vị kiểm sát viên tuổi trẻ tài cao, có các vị ở đây thì tốt rồi. Tôi có thể kiểm tra bệnh nhân này một chút không, tôi sợ tiếng súng với bom cay vừa rồi ít nhiều cũng ảnh hưởng tới anh ta. Cơ thể bệnh nhân này vốn đã suy yếu, kiểm tra một chút sẽ giúp bệnh viện cùng các vị đều an tâm.
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn chăm chú một lát rồi gật đầu, thấy ông bác sĩ này sợ hãi như vậy cũng không giống với sát thủ mang khẩu trang che mất nửa khuôn mặt của chính mình ở trong ti vi chút nào, trong tay cũng không gầm súng giảm thanh, chỉ có bệnh án bình thương, có lẽ không phải là sát thủ, vậy được để ông ta kiểm tra một chút cho Lưu Đại Dũng xem xem bệnh tình có gì tiến triển không cũng để bản thân mình an tâm hơn.
Bác sĩ cầm lấy cuốn bệnh án, từ từ tiến đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn nét mặt của Lưu Đại Dũng:
- Nhìn sắc mặt bề ngoài thì vẫn rất bình thường.
Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến lại càng yên tâm hơn. Bác sĩ không động vào Lưu Đại Dũng ngay lập tức vậy có lẽ không phải hung đồ đến giết Lưu Đại Dũng.
Lưu Phi Yến nhìn vẻ chuyên nghiệp, dùng tay ra hiệu nhưng đột nhiên nhớ lại lời Sở Thiên nói chiều cao của bác sĩ không quá 1m70, chiều cao của y tá trung bình 1m65, bác sĩ với y tá có chiều cao vượt quá số đó hai người phải lưu ý thêm. Không khỏi lưu ý liếc qua bác sĩ, bác sĩ này hình như cao quá thì phải, thế là cô vô tình mà cố ý hỏi:
- Bác sĩ, ông cao bao nhiêu vậy?
Trị Ban Y Sinh thành khẩn cười:
- Tôi cao 1m87, hai vị kiểm sát viên vẫn có thói quen thẩm vấn bác sĩ à?
Vừa nói vừa dùng tay dò xét mạch đập của Lưu Đại Dũng.
Nét mặt của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang biến sắc, tâm trí biến đổi, Lưu Phi Yến thử thăm dò liền hét lớn một tiếng:
- Ngươi không phải bác sĩ, rốt cục ngươi là ai?
Vừa dứt lời, tay của Trị Ban Y Sinh bỗng dừng lại, mắt phóng ra tia sáng, phi cuốn bệnh án về hướng Lưu Phi Yến. Lưu Phi Yến vừa nghiêng đầu tránh được, Trị Ban Y Sinh đã đấm một đám vào vai của cô. Lưu Phi Yến giống như diều đứt dây ngã về phía sau. Trương Lượng Quang kinh hãi, không ngờ lực đánh của tên Trị Ban Y Sinh này lại lớn như vậy, một Lưu Phi Yến được huấn luyện nghiêm khắc mà lại bị gã đánh chỉ một quyền đã bay đi.
Trương Lượng Quang nhanh chóng rút súng lục ra, còn chưa kịp giơ lên Trị Ban Y Sinh đã giống như mũi tên lao đến, con dao phẫu thuật sáng choang lộ ra dọa người. Trương Lượng Quang căn bản không có cơ hội mở chốt bảo hiểm, con dao phẫu thuật đã ở ngay trước mặt chỉ có thể lui về phía sau, vừa lùi được mấy bước thì phát hiện đến kịch tường. Trương Lượng Quang chỉ có thể ném súng hướng vào phía đầu của Trị Ban Y Sinh lần nữa. Đồng thời lợi dụng thời gian ngắn ngủi đó, chân phải đạp vào vách tường, mượn sức của tường xông về phía Trị Ban Y Sinh.
Trị Ban Y Sinh nghiêng đầu tránh khẩu sung. Trương Lượng Quang cũng đã xông tới, giữ chặt tay cầm con dao phẫu thuật của Trị Ban Y Sinh, sắc mặt Trị Ban Y Sinh không hề đổi. Bỗng nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn con dao phẫu thuật lên, há miệng giữ lấy con dao một cách chuẩn xác, hướng về phía cổ của Trương Lượng Quang rạch một nhát. Trương Lượng Quang không ngờ Trị Ban Y Sinh còn có chiêu này chỉ có thể buông tay ra lui về phía sau. Trị Ban Y Sinh kẹp con dao phẫu thuật dùng lực hất lên, con dao phẫu thuật vạch lên vệch sáng nhưng không hướng về phía Trương Lượng Quang mà ném về phía Lưu Phi Yến đang lấy súng ra. Lưu Phi Yến chỉ chú ý đến việc móc súng hoàn toàn không để ý tiếng gió mà con dao phẫu thuật đang bay tới.
Trương Lượng Quang hét lên:
- Phi Yến, cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK