Khả Nhi nép vào bên người Sở Thiên, nhìn huynh đệ Soái Quân khí thế tăng vọt, mỉm cười xinh như mộng. Huynh đệ Soái Quân huynh đệ lập tức hưng phấn, không tự chủ được hét lên:
- Chị dâu tốt, chị dâu thật xinh đẹp.
Khả Nhi 'ai nha' một tiếng, bị khí thế kinh thiên động địa này hù ngã rồi. Sở Thiên mỉm cười, dịu dàng nói:
- Khả Nhi, đừng sợ, bọn họ đều là huynh đệ của anh, là huynh đệ cùng sinh cùng tử.
Trong lúc nói chuyện, Hải Tử và Quang Tử đi ra, nhìn thấy Khả Nhi, cũng đứng sững, thầm than Tam đệ thật là làm cho người bội phục đầu rạp xuống đất, thỉnh thoảng bên người lại xuất hiện vài cô gái tuyệt đẹp. Xem ra hắn tài tán gái cũng là thiên phú.
Sở Thiên cho Hải Tử, Quang Tử làm quen với Khả Nhi, rồi lại để huynh đệ Soái Quân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô, lập tức lôi kéo Hải Tử, Quang Tử ra cửa nằm xuống. Huynh đệ Soái Quân lập tức đưa trà lên bọn họ. Họ sớm đã hiểu thói quen của Thiếu soái và tác phong của Quang Tử, không kiêu ngạo mà bình dị gần gũi, tự nhiên rất được huynh đệ Soái Quân yêu mến.
Sở Thiên mở nắp bình trà, đem sự tình hôm nay nói một lần. Hải Tử và Quang Tử nghe xong trong lòng run sợ, đồng thời lại cực kỳ phẫn nộ. Nếu Sở Thiên chậm hơn một giây, có thể đã mất mạng bên hồ Vân Thủy Sơn Cư rồi. Phẫn nộ chính là, Tương bang thật không ngờ không để ý quy củ, không để ý đạo nghĩa giang hồ, phái người ám sát, còn phái cả Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ nữa.
Quang Tử nhổm người dậy, phẫn nộ nói:
- Tam đệ, đêm nay chúng ta sẽ tấn công toàn diện, cũng tổ chức tiểu đội tinh anh, trực tiếp giết chết Trường Tôn Cẩn Thành, dọa lão gia hỏa kia nhảy dựng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hải Tử hít một hơi, anh ta cũng thật sự không ngờ ngày xưa Trường Tôn Cẩn Thành đáng kính như thế, giờ lại không từ thủ đoạn, so về Diệp Tam Tiếu còn có phần bỉ ổi hơn. Anh ta nói:
- Tam đệ, hiện tại tùy em đối phó Trường Tôn Cẩn Thành, anh không có ý kiến.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, điềm tĩnh nói:
- Hiện tại liều mạng không phải thượng sách, lần trước sở dĩ có thể công khai giết Diệp Tam Tiếu, là vì có chú Vương tiếp ứng. Lúc này, hoa viên Trường Phúc không nói đến tường đồng vách sắt, mà chỉ cần tâm cơ của Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân, sẽ không dễ dàng xông vào như vậy. Cho dù xông vào, cũng sẽ chết không ít huynh đệ.
Hải Tử và Quang Tử khẽ gật đầu, đây cũng là sự thật, huống chi bên trong hoa viên Trường Phúc có cao thủ hay không họ cũng không rõ ràng. Chị Lệ có thể dùng nhiều tiền mời đám sát thủ Anh Hoa Mạn Thiên của Sơn Khẩu Tổ, thì cũng sẽ có khả năng mời được các cao thủ của tổ chức khác.
Quang Tử gần đây tính tình cũng điềm đạm hơn, hiểu liều mạng không phải là biện pháp tốt, cầm lấy ấm trà uống ực ực hơn nửa, sau đó nói với Sở Thiên:
- Tam đệ, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như chúng ta không đánh đòn phủ đầu, khó đảm bảo Tương bang sẽ không bày trò khác. Huống chi Tương bang Tam đường chủ chết rồi, Tương bang vô luận thế nào cũng sẽ đem khoản nợ này tính trên đầu em.
Sở Thiên cũng nhấp một ngụm trà, trong lòng sớm đã có đối sách, quay đầu nói với Hải Tử:
- Anh Hải, đêm nay anh kêu toàn bộ huynh đệ Soái Quân toàn diện xuất kích, nhanh gọn, hung ác, và chính xác.
Hải Tử và Quang Tử lại sững sờ, hai miệng một lời nói:
- Tam đệ, không phải em không tán thành liều mạng sao?
Sở Thiên cười cười, đưa tay sờ mũi:
- Em không nói liều mạng, em muốn các anh cho người xuất kích đánh đám bang phái nhỏ mới đầu nhập vào Tương bang, phá phách cướp bóc một phen. Nhưng tuyệt đối không được giết chết. Giết chết bọn họ thì bức tranh "cá tranh mồi" của em sẽ không thể hoàn thành.
Quang Tử khó hiểu, sờ sờ đầu trọc, liếc Hải Tử, xem có hiểu Tam đệ nói cái gì không?
Hải Tử suy nghĩ một có chút, lập tức hiểu ra:
- Ý Tam đệ có phải hay dùng thuật tâm công khiến cho các bang phái mới đầu nhập vào Tương bang lo lắng bàng hoàng, sau đó lại để cho bọn họ tổn thất thảm trọng, lại để cho bọn họ đi về phía Trường Tôn Cẩn Thành khóc lóc kể lể, một muốn vì bọn họ báo thù, hai muốn cho bọn họ thấy chủ mới của bọn họ thực lực và tâm cơ thế nào? Mượn cách này dần dần làm tan rã thế lực của Trường Tôn Cẩn Thành.
Sở Thiên gật đầu:
- Hai anh có thể hình dung, những bang phái này chưa thật sự bị Tương bang hóa, chưa thật sự chung phúc chia họa, chúng ta đánh bọn họ, Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không vì bọn họ toàn diện khai chiến với Soái Quân?
Hải Tử và Quang Tử đồng thời lắc đầu:
- Không biết.
- Như vậy Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không cho bọn họ vật tư cùng nhân thủ một lần nữa tái kiến thiết?
Sở Thiên nói ra một câu, lập tức nhấp một ngụm trà xanh.
Hải Tử và Quang Tử lần nữa hai miệng một lời:
- Trường Tôn Cẩn Thành dùng những bang phái kia để trang bị cho tam đường khẩu cũng chưa đủ, làm thế nào lại chia người và tiền để giúp bọn họ?
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười, nói:
- Vậy lại xin hỏi hai anh, những bang phái kia mang danh là Tương bang, hiện tại bị người khi dễ rối tinh rối mù, lão đại ngay cả trợ giúp cũng không có, anh có thể hay không cắm đầu cắm cổ bán mạng cho người như thế? Có thể hay không oán hận một lão đại như vây?
Quang Tử lúc này đã nghĩ thông suốt, vỗ vỗ tay nói:
- Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ oán hận một lão đại như vậy hơn cả kẻ đã cướp đoạt địa bàn của mình, thậm chí sẽ quay họng súng để đối phó lão, dù sao cũng đã trắng tay rồi.
Hải Tử cũng gật gật đầu, tán dương nói:
- Tam đệ, chiêu này của em thật cao.
Quang Tử đứng lên, cười hắc hắc:
- Đêm nay lại để cho các huynh đệ tốt của ta náo loạn một hồi, anh đi trước sắp xếp người.
Quang Tử nói xong là đi luôn, trời sinh tính hiếu chiến không bỏ được.
Sở Thiên lại nằm xuống, bầu trời phong vân biến hóa, tuy nhiên cũng ở trong tầm mắt Sở Thiên.
Đêm đó, là một đêm hoàn toàn không yên tĩnh. Tương bang trong vòng một đêm có hai mươi mấy nơi bị Soái Quân nện rối tinh rối mù. Những bang phái nhỏ đầu nhập vào Tương bang trở thành đường chủ mới, các đường chủ này nhao nhao điện thoại đánh thức Trường Tôn Tử Quân và Trường Tôn Cẩn Thành đang ngủ say dậy. Trường Tôn Cẩn Thành nghe Soái Quân toàn diện công kích, vốn là kinh ngạc, lập tức sai Trường Tôn Tử Quân tranh thủ thời gian hỏi thăm tam đường dòng chính có chuyện gì hay không, sau khi nghe nói lông tóc không tổn hao gì, Trường Tôn Cẩn Thành mới an tâm.
Rốt cuộc tâm huyết của mình không can hệ gì, coi như là vẫn tốt, về phần những bang phái nhỏ mới đầu nhập kia cứ để bọn họ tự sanh tự diệt. Nếu như bọn họ bị Soái Quân xóa sổ thì cơ bản cũng chẳng thương tổn gì cho Tương bang. Nếu như bọn chúng cùng Soái Quân liều lĩnh ngươi chết ta sống, vậy càng tốt, dùng những bang phái nhỏ này làm tiêu hao sinh lực của Soái Quân, suy cho cùng là việc có lợi mà không có hại.
Trường Tôn Tử Quân suy nghĩ cũng không khác Trường Tôn Cẩn Thành là mấy. Tuy nhiên đêm nay cô ta thấy bứt rứt không yên. Hôm đó, Hoàng Cục trưởng hạ lệnh quét qua mười địa điểm kiếm tiền trọng yếu của Tương bang, Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến lại bị đánh gục, Trường Tôn Tử Quân bị Hàn lão gia mắng xối xả vào mặt, tức giận suýt phát điên, chỉ muốn tìm tên lừa tình gạt sắc Hoàng Cục trưởng tính sổ, lại phát hiện y đã hoàn toàn biến mất khỏi Thượng Hải.
Từ khi khi đó, Trường Tôn Tử Quân bắt đầu sống trong cảm giác không yên.
Cứ có cảm giác thế cục càng ngày càng khó nắm giữ, cô ta đành tự an ủi là việc vặt quá nhiều, áp lực quá lớn, và bắt đầu mong ngóng chị Lệ đi Thailand tìm người giúp đỡ sớm trở về, khả dĩ có thể hộ mình vài việc. Nhớ tới chị Lệ, Trường Tôn Tử Quân lại nhớ tới đám sát thủ Lệ thuê, không biết bọn họ có tìm được cách giết Sở Thiên hay không? Giết chết được hắn thì may ra mình và cha mới có thể ngủ ngon giấc được.
Những đường chủ mới kia thấy mình khóc lóc nửa canh giờ, Trường Tôn Cẩn Thành ngay cả một cái rắm cũng không thả ra, còn lấy cớ mình cũng bị công kích để từ chối. Đám đường chủ kia có phải là sơ nhập giang hồ đâu, ngay lập tức đi guốc trong bụng lão già Trường Tôn Cẩn Thành. Không nhìn thấy cứu viện, Soái Quân lại mỗi người ý chí chiến đấu sục sôi, nghiêm chỉnh huấn luyện, chính mình đoán chừng phòng thủ không được bao lâu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng, chửi Trường Tôn Cẩn Thành đê tiện rồi rút lui. Soái Quân nhìn thấy bọn chúng lui lại về sau, cũng không đuổi giết, mà là mượn ít tài sản của bọn chúng, cái nào không thể mượn thì đập phá, để cho bọn chúng lại phải đi tìm ông chủ cầu cạnh.
Một số ít đường chủ, tiểu đầu mục chạy tới hoa viên Trường Phúc, phát hiện hoa viên Trường Phúc vẫn bình an vô sự, căn bản không có dấu hiệu bị công kích, càng khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng. Lão gia hỏa này vì tư lợi, trên miệng hô hào người một nhà, nhưng lòng dạ thì khác hẳn. Đám đường chủ, tiểu đầu mục kia lúc này cũng bất chấp Trường Tôn Cẩn Thành là bang chủ, đẩy cửa, tìm Trường Tôn Cẩn Thành lý sự.
Cách đó không xa, Thiên Lang giáo Hắc Tiến đang ngồi trên xe tải, nhìn thấy Trường Phúc hoa viên ồn ào ầm ĩ, vội vàng phất phất tay, bang chúng Thiên Lang giáo lập tức khởi động xe tải, rất nhanh đến trước cổng hoa viên Trường Phúc. Đằng sau xe tải, mấy tên Thiên Lang giáo nhân dịp bảo vệ ở cổng đang ngăn cản đường chủ và tiểu đầu mục không cho xông vào bên trong, vội vàng đem mười hai thi thể thành viên Anh Hoa Mạn Thiên ném ở cửa ra vào hoa viên Trường Phúc, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Đêm nay nhất định là một đêm ác mộng đối với Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân.
Lúc này Sở Thiên vừa tắm rửa xong, đẩy cửa phòng của mình bước vào. Chợt hắn phát hiện cổ mình đang nuốt nước miệng cái ực. Một mùi thơm hoa anh đào xông thẳng vào mũi. Một pho tượng tuyết trắng đang nằm nghiêng trên giường. Trên người hỡ hững đắp một chiếc khăn mặt mỏng tang. Pho tượng nhìn thấy Sở Thiên đẩy cửa tiến đến, giống như cười cười, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ôn nhu nói:
- Thiếu soái, em đã sửa soạn sạch sẽ rồi, mời ngài hưởng dụng.
Sở Thiên chậm rãi đi đến bên giường, mỉm cười:
- Khả Nhi, em làm cho anh không thể nói được gì nữa rồi.
Khả Nhi lúng liếng cười, duỗi cặp chân thon dài, quấn quanh người Sở Thiên, khẽ hất tay một cái, chiếc khăn mặt hờ hững vắt ngang thân lập tức rơi xuống đất.
Thế giới bên ngoài rất náo nhiệt, ồn ã. Bên trong phòng Thiếu soái ở Thủy Tạ Hoa Đô Thiếu soái cũng rất náo nhiệt, ồn ã.