Hồng Diệp càng ngày càng sốt ruột, muốn hô lên cảnh báo thì nhìn thấy Lục Tụ, Lam Mai, Thanh Lan dẫn mấy người đang hộ tống cha con Lý Tử Phong xông ra cổng lớn bên ngoài ẩu chiến với với mấy tên côn đồ. Tên côn đồ cầm đầu lấy ra con dao đi thẳng tới chém giết, noại trừ cha con Lý Tử Phong, mấy người bọn Lục Tụ đều bị giết. Một hiệp ba hóa Kim Hoa cộng thêm bốn bảo vệ đều chết rồi. Hồng Diệp thấy trên người bọn Lục Tụ không ngừng chạy máu, cô mê muội một hồi, lại nghe thấy một tiếng "ầm ầm" dưới lầu rung động mạnh, mơ hồ nghe được một tiếng quát:
- Nhanh, đem thi thể khác lên xe.
Sở Thiên ở hoa viên biệt thự Trường Phúc ngủ thoải mái cả buổi chiều. Lúc tỉnh dậy, chị Mị đã làm đầy bàn thức ăn ngon, thịt đông sườn, cá chưng trứng, gà hầm, cá nhồi đậu hũ, canh bí đao, tôm, bánh khoai đậu, còn có món rau xào của Lâm Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình đang ríu rít khen chị Mị, rõ ràng rất có kỳ vọng vào món rau xào do chị Mị chỉ bảo cho mình. Hải Tử và Quang Tử bên cạnh nuốt nước bọt, dáng vẻ như vậy chứng tỏ trước đây rất lâu rất lâu mới thấy món ăn ở nhà có mùi vị màu sắc như vậy.
Chị Mị rất chu đáo lấy một bình rượu từ nhà bếp ra, rót cho mỗi người một chút:
- Trời lạnh, uống chút rượu, có thể ấm cơ thể.
Hải Tử cảm thán nói với Sở Thiên:
- Ai có thể lấy được cô gái như Mị Nương, giang sơn cũng có thể không cần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Ngọc Đình ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, dướn mắt, Quang Tử thấy thế vội khỏa lấp:
- Đương nhiên, ai có thể lấy được em gái Lâm Ngọc Đình đẹp như thế này, ngay cả thiên hạ cũng có thể không cần.
Sở Thiên mỉm cười. Rõ ràng Hải Tử và Quang Tử đều đã bị nếm đòn nhõng nhẽo con gái của Lâm Ngọc Đình tra tấn mới xoa dịu cô như thế.
Chị Mị dùng khăn lau lau tay, cười nói:
- Mọi người không cần động viên, ăn cơm đi, trời lạnh rồi, dễ nguội lắm.
Bọn Sở Thiên tranh nhau ngồi xuống, gắp những đồ ăn ngon đó ăn như sói như hổ. Lâm Ngọc Đình khéo hiểu lòng người gắp đũa rau cho Sở Thiên:
- Sở Thiên, đây là rau mình nấu, nếm thử đi.
Sở Thiên có một dự cảm không tốt, qua loa nói:
- Để trong bát trước, đợi chút nữa ăn.
Lâm Ngọc Đình rõ ràng không làm theo ý của Sở Thiên:
- Bây giờ ăn đi, đợi nguội rồi thì ăn không ngon.
Hải Tử và Quang Tử lén lộ ra nụ cười có chút hả hê. Sở Thiên tất nhiên không thể bỏ qua cho hai đại ca:
- Được, được, mình ăn. Nhưng chỉ mình mình ăn quả thật không công bằng. Anh Hải và anh Quang cũng phải được đãi ngộ cho công bằng chứ.
Bộ dạng của Lâm Ngọc Đình bừng tỉnh ngộ, cười gắp rau cho Hải Tử và Quang Tử. Hải Tử và Quang Tử tỏ ra không biết làm thế nào, nhưng đều không ăn, nhìn Sở Thiên, tỏ ý là muốn Sở Thiên làm đồ thí nghiệm.
Sở Thiên không còn cách nào thoát, chỉ đành làm bộ cắn một cái say mê, lập tức buông đũa xuống, hô:
- Tráng sĩ khai đao, tráng sĩ khai đao.
Lâm Ngọc Đình làm bộ cả giận nói:
- Bổn cô nương xào rao khó ăn vậy sao? Mị Tỷ đích thân chỉ điểm.
Chị Mị cười, hỏi Sở Thiên:
- Em trai, vừa nãy em hô tráng sĩ khai đao là ý gì
Sở Thiên nhìn ánh mắt hằm hằm của Lâm Ngọc Đình, kể câu chuyện đó lại lần nữa. Hải Tử và Quang Tử nghe xong cười lớn, Mị Tỷ cũng khẽ che môi son.
Lâm Ngọc Đình bắt đầu không thuận theo không buông tha, dùng chiếc đũa gõ chén:
- Anh Hải, anh Quang, các anh cũng phải ăn thử xem, chỉ có Sở Thiên ăn hơi bất công.
- A, chúng tôi cũng phải ăn? Hải Tử và Quang Tử giống như là bị điểm trúng, nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Ngọc Đình, chỉ có thể cũng thử cắn một cái.
- Tráng sĩ khai đao, tráng sĩ khai đao.
Hải Tử và Quang Tử đồng thời kêu lên.
Sắc mặt của Lâm Ngọc Đình trắng bệch, đáng thương:
- Thật khó ăn như vậy à?
Chị Mị bụm miệng, nuốt vào:
- Em trai, các người rất xấu, ức hiếp Ngọc Đình thế này.
Mặt của Sở Thiên, Hải Tử, và Quang Tử bỗng trở nên vui vẻ nói với Lâm Ngọc Đình:
- Cô bé Lâm, đùa em thôi, món rau xào này thật sự rất ngon.
Lâm Ngọc Đình cười gõ vào đầu Sở Thiên. Sở Thiên cười tránh né, cả phòng ăn náo nhiệt vô cùng.
"Reng, reng, reng" di động của Sở Thiên vang lên, tiếng chuông chói tai, trong nháy mắt tất cả mọi người đều có một nguồn dự cảm không tốt.
- Cha con Lý Tử Phong chết rồi!
Lời nói của Lâm Ngọc Thanh truyền đến ngắn ngọn rõ ràng.
- Cái gì, cha con Lý Tử Phong đã chết rồi?
Sở Thiên không khỏi lập lại lời nói của Lâm Ngọc Thanh. Bọn Hải Tử toàn bộ ngẩn ra, đều lộ ra thần sắc khiếp sợ. Lý Tử Phong không ai bì nổi vậy mà chết rồi.
- Đúng vậy, buổi chiều tự sát bằng khí gas trong nhà.
Lâm Ngọc Thanh có chút uể oải trả lời, còn chửi một câu thô tục:
- Bà nó, chúng ta vừa từ miệng bọn Ngưu Côn và Lưu Đại Dũng lấy được khẩu cung. Lúc tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Lý Tử Phong, vừa nghĩ bắt Lý Tử giúp đỡ điều tra, thì hắn lại ôm con cùng tự tử.
Sở Thiên đặt điện thoại xuống, trong lòng suy nghĩ. Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Hổ dữ không ăn thịt con. Lý Tử Phong côn đồ đến mấy cũng sẽ không ôm Lý Kiếm cùng chết. Nhưng hắn lại không có chứng cứ gì chứng minh chuyện này không bình thường. Sở Thiên tự giễu trong lòng: "Có gì chứng minh có thể Lý Tử Phong là bị người ta hại chết chứ? Lý Tử Phong có thể thuê sát thủ như Trị Ban Y Sinh và Chủ Đao Y Sinh, sao có thể bị người ta giết chết như vậy chứ? Tại sao muốn giết ông ta?
Sở Thiên đột nhiên phát hiện, nếu Lý Tử Phong không phải tự sát, thật sự có rất nhiều vấn đề tồn tại. Cho nên tự sát là cách giải quyết vấn đề dễ nhất. Sợ tội tự sát, kết thúc vụ án, tất cả đều vui vẻ, một người làm quan cả họ được nhờ. Huống hồ chuyện này với Sở Thiên hắn không có bao nhiên quan hệ, nếu kết cuộc cuối cùng của Lý Tử Phong là thế này, như vậ bảo Lâm Ngọc Thanh đi giải quyết chuyện của Thiên Hậu đi. Trong lòng Sở Thiên nghĩ lúc này là Hồng Diệp không biết bây giờ đang ở đâu chứ? Lý Tử Phong đã chết, không biết tình hình thế nào?
Sở Thiên nói cho bọn Hải Tử biết nội dung cú điện thoại của Lâm Ngọc Thanh. Bọn họ đều cảm thấy có vài phần áp lực. Không phải cảm thấy không bắt được Lý Tử Phong đền tội mà tiếc, mà là cảm thấy người có thân phận có địa vị như vậy, lại có kết cục như vậy, quả thật ông trời cũng muốn khóc. Mọi người đều cảm thấy sinh mạng quả thật quá mỏng manh, người hôm qua không ai bì nổi, hôm nay lại tan thành mây khói.
Sở Thiên nghĩ ngợi nói với Hải Tử:
- Anh Hải, e là anh tạm thời không thể phát triển ở thành phố này. Anh và anh Quang tranh thủ thời gian dẫn người trở về Thượng Hải đi.
Hải Tử nhìn Sở Thiên nghi ngờ hỏi:
- Tại sao? Lý Tử Phong chết rồi có quan hệ gì với chúng ta chứ?
Sở Thiên lắc đầu:
- Anh Hải, cái chết của Lý Tử Phong là một gánh nặng. Bất luận là ông ta chết hay là không chết, chuyện ông ta ợi dụng chức quyền phạm pháp đã thành án. Lâm Ngọc Thanh giải quyết hậu quả xong tất nhiên sẽ báo lên cấp trên, đợi Trung ương nhìn thấy Lý Tử Phong có cấu kết với người của hắc đạo, cộng thêm cái chết của Lý Tử Phong, Trung ương nhất định sẽ giận chó đánh mèo càn quét hắc đạo, tất nhiên hạ quyết tâm, sẽ đả kích trọng điểm toàn diện hắc đạo của thành phố này, cho mọi người cả nước câu trả lời thích đáng. Anh, dưới hoàn cảnh thế này, không lựa chọn trốn tránh thì có thể làm thế nào chứ?
Hải Tử nghe Sở Thiên phân tích xong, vỗ đùi:
- Tam đệ, quả nhiên em rất có lý, xem ra vẫn nêncùng lão Diệp trở về Thượng Hải tiếp tục đấu một cuộc ngươi chết ta sống
Quang Tử cũng gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta mạnh cũng mạnh không qua được quyết tâm của Trung ương. Một quyết tâm của Trung ương, có thể chắn cả hồng thủy, huống chi những hắc bang như của chúng ta.
Mị Nương nói:
- Mọi người ăn cơm đi, cho dù trời sập xuống, chúng ta cũng phải ăn xong bữa cơm này.