Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan bà bà khẽ gật đầu, đứa nhỏ này hay là rất an tâm đấy, tối thiểu không có người trẻ tuổi tuổi trẻ khinh cuồng, hắn đối với thổi bay đến vô địch thiên hạ, làm lên đến hữu tâm vô lực hậu bối đúng tương đối phản cảm, vì vậy hướng Lâm Nguyệt Như ý bảo, chậm rãi nói: "Sở Thiên, phiền toái ngươi giúp ta nhìn xem, ta đây lão bà tử liệt nửa người tay hay không còn hiểu được trị liệu?"

"Đương nhiên, trị liệu không tốt cũng cứ nói đừng ngại, nhiều năm như vậy đều đã tới, huống chi gần đất xa trời, nếu như không phải Nguyệt Như nha đầu kia thủy chung cho ta bôn ba hành tẩu, ta đã sớm buông tha cho trị liệu hy vọng, cho nên ngươi cứ việc làm chuyện của ngươi, không nên cân nhắc trị liệu không tốt khó với giao cho vấn đề."

Lan bà bà đem đường lui đều cho Sở Thiên chuẩn bị xong, điều này làm cho Sở Thiên trong nội tâm thanh thản đứng lên, thầm nghĩ Lan bà bà thật sự là nhìn rõ mọi việc a..., vô luận như thế nào, mình cũng muốn nghĩ hết biện pháp giúp nàng trị liệu, dù cho chính mình không được, kinh thành còn có ‘ Chủ Đao Y Sinh ’ cái kia thần y đâu rồi, đoán chừng đối phó Lan bà bà liệt nửa người không có vấn đề gì.

Lâm Nguyệt Như bề bộn đem Lan bà bà khô gầy tay phải nâng dậy.

Sở Thiên chần chờ một lát, đúng là vẫn còn đưa tới bắt mạch, y học hiệp hội vinh dự hội trưởng Lâm Vũ Địch hơi kinh ngạc, Sở Thiên cái tuổi này có thể có cái gì y học tạo nghệ đâu này? Thậm chí khả năng liền làm nghề y tư cách chứng nhận đều không có, vì vậy ngăn không được nghi vấn: "Cái kia, cái kia, Sở Thiên, ngươi có hay không bằng hành nghề thầy thuốc?"

Sở Thiên không chút lựa chọn lắc đầu, nhàn nhạt đáp lại: "Không có, ta không có bất kỳ làm nghề y tư cách, nhưng cũng không thể chứng minh ta không cách nào trị liệu tốt người bệnh."

Lâm Vũ Địch nhíu mày, không có bằng hành nghề thầy thuốc, cái này không phải là trên giang hồ đi lừa gạt thần côn sao? Lâm Nguyệt Như cũng thiệt là, không biết ở đâu tìm đến nhỏ như vậy tử giả thần giả quỷ, vì vậy nghiêm túc nói: "Không có làm nghề y tư cách ngươi cho Lan bà bà nhìn cái gì bệnh? Ngươi có biết hay không đây là phạm pháp?"

Lan bà bà ngẩng đầu, chằm chằm vào Lâm Vũ Địch, uy nghiêm quát: "Vũ Địch, mò mẫm hô cái gì? Sợ người khác không biết ngươi là y học hiệp hội vinh dự hội trưởng à? Nói nhân gia đúng du y, vậy ngươi ngược lại là theo các ngươi có làm nghề y tư cách đại phu bên trong, tìm có thể trị liệu ta liệt nửa người tay danh y đi ra?"

Lâm Vũ Địch lập tức câm miệng, Lan bà bà liệt nửa người tay tại y học bên trên thuộc về hoàn toàn tàn phế tay, chủ động, bị động động tác hoàn toàn không có hiệu quả, căn bản không có khả năng trị liệu khôi phục, sở dĩ quát lớn Sở Thiên, cũng không phải sợ hắn làm ra hoa dạng gì, mà là đều muốn mượn cơ hội biểu hiện địa vị của mình cùng bác học, lại thật không ngờ bị Lan bà bà vạch trần.

Sở Thiên ngón tay khoác lên Lan bà bà mạch đập lên, tuy nhiên dùng chính mình da lông y học không có nắm chắc chẩn đoán bệnh trị liệu, nhưng khí mạch tắc không khoái thông hay là cảm giác được, dùng nội lực của mình có thể cho Lan bà bà liệt nửa người tay nhiều ít giảm bớt đau nhức đau, vì vậy nét mặt biểu lộ dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: "Bà bà, ta bắt đầu công rồi!"

Lan bà bà trong mắt hiện lên mừng rỡ, lập tức gật gật đầu.

Sở Thiên khí vận đan điền, ngưng tụ lại chân khí, chậm rãi theo trong ngón tay đưa vào Lan bà bà mạch đập, Lan bà bà lập tức cảm giác được cổ tay nhẹ chấn, lập tức dòng nước ấm truyền khắp cả đầu cánh tay đồng tiến nhập thân thể các nơi, ngăn không được tê dại tại huyệt vị nhúc nhích, tựa như con chuột nhỏ dùng hàm răng không ngừng cắn, đã khó chịu lại hưởng thụ.

Lâm gia người nhìn xem Lan bà bà nét mặt cổ quái, trên mặt dâng lên hiếu kỳ chi tế cũng sinh ra lo lắng, chính là muốn lối ra ngăn lại Sở Thiên hành vi, Sở Thiên ngược lại là chủ động ngừng lại, cái trán mồ hôi rịn tỏ vẻ hao tổn hắn không ít chân khí, nhưng đúng là vẫn còn giúp đỡ Lan bà bà hiểu rõ huyết mạch hơi chút mở rộng, để cho nàng cánh tay huyết dịch thông suốt rất nhiều.

Lâm Nguyệt Như chằm chằm vào Lan bà bà, liền âm thanh hỏi: "Lan bà bà, như thế nào đây? Khỏe chưa?" Hắn không cách nào không nóng nảy, ngoại trừ lo lắng Sở Thiên thất thủ để cho nàng tại Lâm gia không ngốc đầu lên được, thậm chí lọt vào giễu cợt, chủ yếu hơn chính là, tri ân đồ báo hắn, theo đáy lòng hi vọng Lan bà bà tay có thể khôi phục.

Lan bà bà không có trả lời Lâm Nguyệt Như lời mà nói..., mà là mượn bả vai hoạt động cánh tay, thần kỳ hiện thiếu đi rất nhiều tê liệt cùng với đau nhức đau, thậm chí ngón tay cũng có chút động tĩnh, ngăn không được kinh hỉ: "Ta liệt nửa người tay thoải mái rất nhiều, tối thiểu huyết dịch trở nên trôi chảy, không có ngày xưa thiếu dưỡng khí tím trạng thái."

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi nói: "Lan bà bà, bởi vì ngươi tay liệt nửa người nhiều năm, ta không cách nào duy nhất một lần để cho nó khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có thể trước toàn bộ bế tắc huyết mạch, giảm bớt ngươi bởi vì hoạt động mà sinh ra thống khổ, chờ trạng thái hơi chút ổn định về sau, ta lại tiến hành lần thứ hai trị liệu, ta tin tưởng, sẽ rất nhanh sẽ khá hơn."

Lâm Nguyệt Như mừng rỡ đến cực điểm, ôm lấy Lan bà bà nói: "Bà bà, có nghe hay không, ngươi liệt nửa người tay có thể khôi phục, đến lúc đó liền đến phiên ngươi ôm ta."

Lâm gia người nhìn thấy Lan bà bà tay có chỗ chuyển biến tốt đẹp, cũng đều cao hứng trở lại, đồng thời đối với Sở Thiên lau mắt mà nhìn, chỉ có Lâm Vũ Địch cảm giác được Sở Thiên khiêu chiến hắn tôn nghiêm, cười lạnh vài cái, thì thào tự nói nói: "Bà bà đây là tâm lý tác dụng, trên thế giới nơi đó có tức giận cái gì công liệu pháp, ai, vô tri a...."

Nghe được hắn mà nói, Sở Thiên ngẩng đầu, không khách khí đáp lại: "Có nhiều thứ, ngay tại ở ngươi xem vấn đề có đủ hay không sâu xa, có đủ hay không triệt để, đồng dạng một khối thiết, rơi trong mắt ngươi, khả năng chính là một chút dao phay, nhưng trong mắt ta, cái kia chính là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi lợi kiếm, tư tưởng nhất định ngươi ếch ngồi đáy giếng."

Lâm Vũ Địch đều muốn nói cái gì đó, lại sợ tại Lan bà bà uy nghiêm, cứng rắn nuốt xuống bụng bên trong lời nói, lập tức quay người đi ra ngoài cửa.

Lan bà bà gật gật đầu, lập tức tán dương nhìn sang Sở Thiên, người trẻ tuổi kia làm việc an tâm, tối thiểu sẽ không thấy gió chính là mưa nói khoác chính mình, hơn nữa bản chất có thiện tính, liền đầy người tràn dầu lạ lẫm tiểu nam hài cũng sẽ biết xuất thủ cứu giúp, thật sự là một gốc cây tốt hạt giống, đáng tiếc Lâm gia đời thứ ba không có như vậy tài tuấn.

Tiệc tối tại tất cả đều vui vẻ sa sút màn.

Sở Thiên cầm khăn tay lau xong mồ hôi trên đầu, liền chuẩn bị hướng Lan bà bà các nàng cáo từ, Lan bà bà lại cố ý muốn Sở Thiên chuyển vào Lâm gia đến ở, Lâm Nguyệt Như cùng Tô Dung Dung cũng là mọi cách mời, thịnh tình không thể chối từ, Sở Thiên suy nghĩ về sau, đáp ứng ngày mai lại dọn đi Lâm gia, bởi vì đêm nay còn có một số việc cần giải quyết.

Lan bà bà lại để cho Tô Dung Dung đem địa chỉ ghi cho Sở Thiên, lập tức mới nhẹ nhàng thở dài cáo biệt.

Sở Thiên thân ảnh dần dần biến mất tại trong bóng đêm, thất lạc không chỉ có là Tô Dung Dung, còn có Liễu Yên, tại các nàng mà nói, nam tử này chính là truyền kỳ, đi tới chỗ nào đều có truyền thuyết xuất hiện, Tống Minh cùng Lâm Phỉ cũng ôm nhau đưa mắt nhìn Sở Thiên rời đi, bởi vì Sở Thiên người này, bọn hắn đọc đã hiểu rất nhiều thứ.

Ít nhất biết rõ, lôi thôi lếch thếch cũng có thể có thể là sắc bén ca.

Mà Minh Hào khách sạn hướng nam phòng trọ, gần cửa sổ đứng vững vàng Mạt Nhĩ Vô Mang, hắn cũng nhìn chăm chú lên đi xa Sở Thiên.

Ánh mắt yên lặng bình thản, ngọn đèn chiếu vào trên người của hắn, tựa như thiên thần hạ phàm giống như thần thánh, Phạn văn theo hắn trắng noãn răng đang lúc lẩm bẩm nói ra: "Thế nhân chi vui cười tức giận mắng đều thuộc Phạm Thiên trong mộng chỗ mộng, trong mộng suy nghĩ, mà kẻ này đã có khống chế tạo giấc mơ ma lực, cái này cuối cùng là trận ảo giác, hay là thánh thần sớm đã nhất định?"

Trong mắt Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, mưa gió trên thế gian này có lớn đến đâu cũng không thể làm cho họ kinh ngạc.

Nhưng giờ đây, vẻ kinh ngạc đều lộ ra trong mắt bọn họ. Khi bạn gặp phải một cậu bé chỉ mới mười tuổi, ăn hết hai đĩa phở xào thịt bò, ăn hết một con gà, tám quả trứng rán, hai bát cháo thịt băm gan lợn và năm trăm mili lít Cocacola, còn mở miệng kêu mới hơi lửng dạ thì bạn cũng sẽ kinh ngạc như họ.

Thiên Dưỡng Sinh đương nhiên đã biết mùi chịu đói là như thế nào, nhưng cũng biết nếu cứ để cậu bé ăn vô độ, chỉ sợ ăn xong sẽ phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Đường ruột thiếu chất dầu mỡ đến cực điểm sẽ bị kích thích khi gặp thức ăn cực nhiều mỡ. Không ai có thể chịu đựng nổi. Vì thế khẽ giữ lại niêu cơm đất cuối cùng, nhàn nhạt nói:

- Anh bạn nhỏ, em không được ăn thêm nữa.

Một nửa khuôn mặt bị bỏng của cậu bé giật giật. Tuy đôi mắt vẫn dán chặt vào niêu cơm đất đang tỏa hương thơm ngào ngạt, nhưng tính các nghe lời biết suy nghĩ bẩm sinh khiến cậu bé chấp thuận gật gật đầu, cúi đầu nhấp ngụm trà do Lão Yêu gọi cho cậu ta. Nhấp được vài ngụm, cậu bé ngẩng đầu nhìn Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, nói:

- Hai anh, cám ơn các anh. Các anh đều là người tốt.

Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu nhìn nhau cười. Người tốt ư? Đôi tay bọn họ vấy đầy máu tươi cũng có thể được khen là người tốt ư?

Phía sau vang lên tiếng bước chân. Cái bóng của Sở Thiên dần trở nên rõ nét. Hắn đi về phía cánh tay Lão Yêu đang giơ lên, hắn bước nhanh tới, kéo ghế, ngồi xuống. Nhìn bát đĩa ngổn ngang đầy bàn, Sở Thiên khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói:

- Dưỡng Sinh, Lão Yêu, các anh ăn được đấy chứ? Sao? Còn để dành cơm niêu cho em à?

Lão Yêu cười khổ vài tiếng, vẫy tay gọi ông chủ quán mang trà tới rồi mới bất đắc dĩ mở miệng:

- Tôi và Dưỡng Sinh chỉ ăn có vài cái bánh bao và nữa đĩa phở xào thôi. Tất cả bát đĩa trên bàn này đều do anh bạn nhỏ này một mình ăn hết đấy. Nếu không vì Dưỡng Sinh lo lắng dạ dày của cậu bé chịu không nổi, phỏng chừng cả niêu cơm đất này cũng bị ăn rồi. Cậu ta quả thật rất đói.

Sở Thiên gật gật đầu, quay đầu nhìn cậu bé. Sau khi đã được tắm rửa và thay quần áo, cậu bé đã không còn hình tượng của một cậu bé hành khất nữa. Thậm chí khuôn mặt còn ẩn hiện nét tinh anh và thanh tú. Đằng sau đôi mắt tê dại ẩn chứa vẻ tinh anh. Nếu không có vết sẹo bị bỏng trên mặt, tin rằng cậu ấy cũng là một nam tử hán đẹp trai.

Cậu bé con thấy Sở Thiên nhìn cậu chằm chằm, tưởng hắn khinh cậu ta ăn quá nhiều thứ, trong lòng hơi buồn, vội mở miệng nói:

- Anh ơi, em đói quá rồi. Ăn nhiều thứ thế này, thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi! Một ngày nào đó em có tiền, em sẽ mời lại các anh, các anh cứ ăn bù cho hôm nay.

Sở Thiên trong đau lòng, cậu bé nói ra những lời lấy lòng người cực kỳ không phù hợp với tuổi của cậu. Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng cậu ấy đã chịu đủ nhục nhã và bị ức hiếp trong thời gian lưu lạc mới khiến cậu ta còn nhỏ tuổi mà đã biết cách quan sát thái độ của người khác. Ở cái tuổi của cậu ấy, đáng lẽ còn đang nằm dưới gối cha mẹ làm nũng, lại càng phải tới học đường học tập chứ không phải là lưu lạc.

Nở nụ cười thân thiện, Sở Thiên vươn tay ôm lấy chú bé, còn bưng chén trà tới bên miệng cậu ta, dịu dàng nói:

- Tiểu đệ, cứ yên tâm, tiền ăn cơm anh có đủ đây, chỉ là em ăn quá nhiều bụng sẽ khó chịu, dễ sinh ra bệnh. Yên tâm, anh không bắt em trả tiền đâu. Nào, uống chút nước cho đỡ ngấy.

Cậu bé con yên tâm trở lại, cảm kích nhìn nhìn Sở Thiên, tiếp đó cầm nước trà uống ừng ực. Một lát sau, nước trà đầy tràn đã hết sạch.

Sở Thiên chờ cậu ta thở xong, mở miệng hỏi:

- Tiểu đệ, em tên là gì?

Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ, thật lâu sau mới trả lời:

- Em không biết!

Sở Thiên hơi ngẩn ra, tiếp tục hỏi:

- Thế em có biết cha mẹ là ai không?

Cậu bé lại vắt óc suy nghĩ, trên đầu thậm chí còn toát cả mồ hôi, lắc đầu đáp lại:

- Không biết!

Không biết? Bằng này tuổi cậu ta không thể không biết những điều này được. Sở Thiên chần chừ một lát cuối cùng cũng hỏi:

- Em trai, vậy em còn nhớ em sống ở đâu không?

Cậu bé cúi đầu khổ sở suy nghĩ, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra, cảm xúc trở nên kích động, tựa vào ngực Sở Thiên khóc lớn:

- Anh ơi, em chẳng nhớ được gì. Đầu em đau quá! Em chẳng biết mình là ai, cũng không biết nhà và cha mẹ. Có phải anh định đem em đi không?

Từ tâm trạng kích động cảu cậu bé, Sở Thiên có thể nhận ra, cậu ấy nhất định đã phải chịu một cú sốc lớn hoặc đã trải qua một chuyện đại trọng nào đó khiến mất cả trí nhớ. Rất có thể chuyện đó có quan hệ với vết sẹo bỏng trên mặt. Thật là một đứa bé đáng thương! Sở Thiên giơ tay vỗ vỗ lưng cậu bé, trấn an nói:

- Yên tâm, anh không đưa em đi đâu.

Cậu bé lúc này mới ngừng khóc, cố nở nụ cười vui vẻ.

- Chẳng ngờ Thiếu soái lại có tấm lòng nhân ái như vậy.

Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.

- Trong lúc bộn bề công việc còn dành thời gian thương hại người khác. Chỉ riêng tấm lòng này thôi anh cũng tự thẹn kém cỏi rồi!

Sở Thiên không ngẩng đầu lên, dùng giấy ăn chấm nước mắt cho cậu bé, khóe miệng khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp lại:

- Anh Húc, anh mới là quý nhân bận rộn. Nửa Hongkong này đều là địa bàn của anh. Ngày tiến đấu kim, đêm mở rộng đường khẩu. Nghe tiếng bước chân của anh là đoán được anh đang bị hư hỏa thượng thăng, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

- Ha ha ha!

Anh Húc cười sang sảng, sau đó tùy ý kéo ghế ngồi xuống, vỗ tay một cái thật kêu, chủ quán lập tức lật đật chạy tới, mặt mày tươi cười hình anh Húc. Lăn lộn ở cái đất Hongkong này đã nhiều năm như vậy, sao có thể không biết đến đại ca của Hắc Dạ hội chứ?

Anh Húc quét mắt qua Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, cảm nhận được khí thế của bọn họ, không khỏi thầm than những tinh binh mãnh tướng bên người Sở Thiên, lập tức chỉ vào đống bát đĩa hỗn độn, thản nhiên nói:

- Ông chủ, dọn qua cái bàn đi, rồi đưa mấy món ngon và hai két bia ra đây. Tôi phải vui vẻ với anh em một chút.

Ông chủ vội gọi người tới thu dọn, sau đó lau cái bàn sáng bóng.

Sở Thiên không từ chối, vứt giấy ăn trong tay ngẩng đầu nhìn anh Húc. Vẫn là một bộ quần áo đen, vẫn là nụ cười phóng khoáng kiêu ngạo, ánh mắt thì tiều tụy hơn hồi còn ở Tam Giác Vàng vài phần. Phía sau anh ta có vài thanh niên đang đứng. Trong đó có Ngưu Ma Vương đang quấn băng gạc và bộ mặt sợ hãi của Thủy ca.

Ngưu Ma Vương và Thủy ca trong lòng run rẩy. Bọn họ bị Sở Thiên đánh cho vô cùng thê thảm bèn trực tiếp chạy về trụ sở tìm anh Húc ra mặt đòi lại công bằng. Nói sao thì anh Húc cũng là trùm của băng đảng, là đả tướng tiếng tăm lừng lẫy tại đất Hongkong. Bao nhiêu danh tướng của Đông Hưng hội đều đã bị anh Húc hạ, cho nên Ngưu Ma Vương bọn họ cảm thấy chỉ có anh Húc mới có thể đối phó với Sở Thiên.

Tuy rằng Sở Thiên đã vài lần nhắc nhở rằng nể mặt anh Húc mới cho bọn họ một con đường sống, nhưng bọn họ lại không cho rằng anh Húc và Sở Thiên hai người này có quan hệ gì. Ngoài việc chưa từng gặp Sở Thiên trong giới xã hội đen Hongkong, chủ yếu hơn chính là chưa từng nghe anh Húc nói về nhân vật Sở Thiên khủng khiếp này. Vì vậy, họ cũng ngộ nhận rằng đó chỉ là lời nói khoác lác của Sở Thiên.

Nào ngờ anh Húc nghe nhắc tới hai chữ "Sở Thiên" thì biến sác mặt, cho thủ hạ theo dõi chặt chẽ hành tung của nhóm Sở Thiên, xác định chính xác rồi liền đem theo bọn họ trực tiếp hùng hổ xuất hiện. Lúc đó hai người còn tưởng anh Húc là vì giúp bọn họ đòi lại công bằng. Nhưng chỉ thấy có mười mấy huynh đệ đi theo, bèn mơ hồ cảm thấy không bình thường.

Chẳng ngờ anh Húc và Sở Thiên quen nhau thật. Trong mắt bọn anh Thủy càng thêm vài phần sợ hãi. Như vậy, việc kể lể có thêm mắm thêm muối trước mặt anh Húc cũng sẽ bị bóc trần, không chừng còn vì thế mà phải chịu gia pháp của nhóm nữa.

Anh Húc nhấc ấm trà lớn lên, rút vài cái cốc nhựa, rót đầy trà vào rồi đẩy tới trước mặt Sở Thiên, nụ cười tươi nở trên mặt, rất nhiệt tình nói:

- Thiếu soái, không ngờ lại đến Hongkong. Nói đúng ra thì anh là chủ, phải để cho anh thể hiện lòng hiếu khách. Nào, uống chén trà của Đặc khu đi.

Sở Thiên không từ chối, nắm cái cốc trong tay nhưng không đưa lên miệng, ánh mắt dừng trên người bọn Ngưu Ma Vương, thản nhiên đáp:

- Anh Húc, hôm nay thật áy náy, ra tay đánh bị thương không ít anh em của anh. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho bọn họ, xin cứ đi thẳng vào vấn đề. Dù sao tất cả mọi người là người đều là người thẳng thắn.

Anh Húc khẽ lắc đầu, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay ra phía sau. Ngưu Ma Vương và Thủy ca vội chạy tới. Anh Húc rút lại nụ cười phóng khoáng thoải mái, giọng nói bất chợt trầm xuống, quát:

- A Ngưu, a Thủy, còn không mau xin lỗi Thiếu soái? Nếu không nhờ Thiếu soái nương tay, cái mạng chó của chúng mày sớm đã không còn rồi.

Ngưu Ma Vương và Thủy ca vội vàng quỳ xuống đất, nỗi sợ hãi và cầu xin hiện trong mắt, còn không ngừng tát vào miệng của mình. Sở Thiên hiểu được họ đang cầu xin tha mạng, lập tức liền nghĩ đến gia pháp nghiêm khắc của Hắc Dạ hội, không khéo còn bắt Ngưu Ma Vương và anh Thủy chặt tay chặt chân.

Dù sao cũng đã dạy cho bọn họ một trận ra hồn. Nghĩ đến đây, Sở Thiên khẽ thở dài, thản nhiên nói:

- Không đánh thì không quen nhau, chuyện đã qua rồi thì thôi. Sở Thiên cũng có lỗi, không nên ra tay quá nặng. Hai vị đứng lên đi! Hy vọng về sau làm người phải có nhân tính một chút. Là xã hội đen cũng phải có ranh giới nguyên tắc.

Anh Húc gật gật đầu, lại hướng Ngưu Ma Vương và Anh Thủy quát:

- Còn không rót trà cho Thiếu soái? Hai người chúng mày để Thiếu Soái ra tay mà vẫn bình an vô sự đã là may lắm rồi đó. Người ta quân Hồng Y hơn trăm người dùng súng máy súng tiểu liên vây đánh vài người Thiếu soái còn bị đánh cho hoa liễu tơi bời. Mấy người chúng mày cũng đòi khiêu chiến với Thiếu soái?

Hít một hơi thật mạnh, nếu như không có kiến thức Sở Thiên thân thủ của bọn hắn phía trước, Ngưu Ma Vương và Thủy ca tuyệt đối hoài nghi anh Húc nói phét, nhưng buổi chiều chi chiến làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, những thứ này đều là một mình đấu mấy trăm người đích nhân vật, vì thế vội bưng lên trên bàn nước trà, cảm kích và cung kính đan vào đoan đến Sở Thiên trước mặt:

- cCảm ơn Thiếu soái.

Sở Thiên đón hai chén trà rồi uống, trong lòng cũng thầm than anh Húc làm người quang minh lỗi lạc. Ít nhất là một người đàn ông chân chính đúng sai phân minh, không giống các đại ca xã hội đen khác, bất kể hạ thủ đúng hay sai, cứ lấy lại vài phần thể diện rồi nói sau. Bởi vậy, vừa khiến bộ hạ kiêu căng hống hách lại thêm đắc tội người khác.

Sự việc được đặt qua một bên, Sở Thiên thoải mái đối mặt với anh Húc, nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh ta trêu ghẹo nói:

- Anh Húc, chia tay ở Tam Giác Vàng mới nửa tháng, sao lại trở nên tiều tụy thế này? Hoàn toàn không còn khí phách ngày xưa nữa. Có phải vì hàng đem về bán chạy quá nên thu tiền nhiều mệt quá không?

Nghe xong lời Sở Thiên nói, anh Húc bưng trà trên bàn ngẩng đầu uống cạn, sau đó cười khổ nói:

- Ông em, Tám trăm kg hàng em tặng cho anh thực sự khiến anh vui mừng khôn tả. Nhưng ai dè, chở về đến bến Hongkong lại bị kẻ nào đó mật báo cho cảnh sát đến bắt quả tang. Mười mấy huynh đệ của anh bị chết, còn bị mất nhiều hàng.

Sở Thiên hơi hơi giật mình, hỏi:

- Như vậy xã hội đen chẳng phải đã bị tổn thất nghiêm trọng?

Anh Húc đầu tiên là gật gật đầu, rồi ngay sau đó lại lắc đầu:

- Không hẳn là tổn thất, chỉ có thể nói là kiếm được ít hơn trước nhiều. Anh làm gì cũng phải để lại một con đường lùi nên chia hàng thành hai lô đưa lên bờ để tránh bị tổn thất. Vì thế vẫn còn hơn một nửa số an là an toàn. Chỗ hàng đó đem bán cũng đủ cho anh em chi tiêu trong hai năm.

Sở Thiên âm thầm khen anh Húc khôn khéo, đồng thời cũng càng thêm đau đầu mấy chục tấn hàng hằng năm của chính mình. Anh Húc vận chuyển hơn hai tấn hàng mà đã nguy hiểm trùng trùng như vậy. Mười mấy tấn hàng của hắn chẳng phải càng gian nan hơn sao. Xem ra phải lên lộ trình cho việc vận chuyển, tránh năm sau bị luống cuống.

Cậu bé đã ngủ thiếp di trong lòng Sở Thiên. Sở Thiên hạ giọng hỏi:

- Anh Húc, biết kẻ nào đã mật báo không?

Anh Húc khóe miệng cười lạnh, thản nhiên nói:

- Không cần phải nói cũng biết là bọn Đông Hưng giở trò quỷ. Bọn chúng không nhận được giấy mời tham dự Hội nghị phân chia, lão đại của Đông Hưng hội là Triệu Bảo Khôn bèn hạ mình tới tìm anh, muốn anh bán cho chúng sáu trăm kí lô. Anh mềm lòng bèn đồng ý, còn cho lão biết lúc nào hàng sẽ về.

Nói tới đây, trên mặt anh Húc hiện ra vài phần bất đắc dĩ:

- Anh vừa mới bị cảnh sát tịch thu hàng, Triệu Bảo Khôn liền tìm tới tận cửa đòi hàng. Nếu không anh sẽ phải bồi thường cho lão năm mươi triệu đô la Hồng Kông. Nguồn tin tức và phản ứng của lão quá nhanh, khiến anh bắt đầu hoài nghi đây chính là cái bẫy lão gài sẵn. Đương nhiên là anh không thèm để ý tới lão. Lão bèn lớn tiếng tuyên bố khai chiến với Hắc Dạ hội.

Sở Thiên khẽ gật đầu. Đúng là lòng người hiểm ác! Điều này chứng minh là đối với kẻ địch phải vô tình như gió thu quét lá rụng. Nếu không liền sẽ bị chúng quét sạch. Giơ tay cầm lấy ấm trà rót đầy cho anh Húc, trong mắt hắn cũng hiện lên sát khí:

- Đông Hưng hội đã nhiều lần giở thủ đoạn với Soái Quân. Thậm chí còn cử một tên thiên vương tới kinh thành phục kích em, đồng thời hãm hại anh em của em.

Trong mắt anh Húc lộ vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói:

- Đông Hưng hội vươn tay xa như vậy sao?

Sở Thiên đa trà lên miệng nhấp, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, chậm rãi nói:

- Chúng hợp tác với Đường Môn, vì lợi ích mà hạ thủ với em. Đáng tiếc, bọn chúng cứ tự cho mình là đúng. Mấy ngày nay em đã giết hơn trăm tinh anh của Đông Hưng hội cả tới từ Hongkong, còn chặt đứt hai bang phái râu ria của chúng, đủ cho chúng nhức đầu rồi.

Anh Húc nghe Sở Thiên miêu tả rất đơn giản, nhưng trong lòng hiểu rõ tình cảnh hung hiểm vạn phần, lập tức nâng cốc trà lên, đầy thâm ý nói:

- Thiếu soái, đã đến đất Hongkong này rồi, có định diệt trừ tận gốc Đông Hưng hội hay không? Anh em Hắc Dạ tuy rằng không được tinh nhuệ như Soái quân, nhưng đối phó với Đông Hưng hội thì cũng đủ chém giết đấy!

Điều này ám chỉ hợp tác song phương! Sở Thiên không đưa cốc ra chạm mà trực tiếp nhìn anh Húc chằm chằm bằng ánh mắt chân thành tha thiết, cao hứng đáp lại:

- Anh Húc, không sợ mời thần dễ mà tiễn thần khó sao? Không biết chừng em diệt xong Đông Hưng hội rồi lại quay ra đối phó với nhóm Hắc Dạ. Đến lúc đó, anh có hối hận cũng không kịp đâu nhé!

Anh Húc sang sảng cười vài tiếng, khẽ thở dài:

- Suốt ngày đấu đá với Triệu Bảo Khôn, dùng vô số máu của anh em để duy trì hòa bình ngắn ngủi, chẳng bằng hợp tác cùng Thiếu soái. Hôm nay anh cũng nói thẳng, chỉ cần Thiếu soái diệt được nhóm Đông Hưng, Hắc Dạ hội sẽ là phân bộ tại Đặc khu của Thiếu Soái, muốn sai phái sao cũng được.

Lời nói này gần như tương đương với quy thuận Soái quân, được nói ra từ miệng một người đàn ông nhiệt huyết như anh Húc, quả thật là không dễ dàng. Ai cũng biết bị người khác điều khiển là điều bất tiện như thế nào. Nếu không như vậy thì hòn đảo quý cũng không sống chết từ chối trở về với vòng tay âu yếm của tổ quốc. Đó chính là vì lo lắng bị kìm hãm. Trước nay, là địa bàn của chính mình thì vẫn thoải mái hơn.

Anh Húc sở dĩ nảy sinh ý nghĩ này là vì mấy năm nay, số lượng anh em đổ máu chiến đấu với Đông Hưng hội quá nhiều. Nhiều đến nỗi hàng tuần anh ta đều phải tham gia hơn mười buổi tang lễ. Anh ta có nhiệt huyết và bốc đồng thêm nữa thì rồi cũng sẽ mệt mỏi không chịu nổ. Để anh em ít phải đổ máu, anh ta nguyện bắt tay cùng tham chiến với Sở Thiên.

Sở dĩ lựa chọn quy thuận Sở Thiên là vì sau khi trở về từ Tam Giác Vàng, anh Húc liền thu thập thông tin về Sở Thiên nghiên cứu phân tích. Anh ta đưa ra kết luận, nếu Sở Thiên nhúng tay vào tranh chấp nhiều năm giữa Hắc Dạ hội và Đông Hưng hội thì tình trạng cân bằng lực lượng sẽ bị phá vỡ, việc Đông Hưng hội bị diệt vong cũng không còn xa. Chủ yếu hơn chính là, quy thuận Sở Thiên sẽ không tổn hại lợi ích của Hắc Dạ hội.

Sở Thiên gõ nhẹ ngón tay trên bàn, ánh mắt trở nên trịnh trọng, suy nghĩ một lát trả lời:

- Anh Húc, chúng ta đều là những người đàn ông quang minh lỗi lạc, không giở trò âm mưu quỷ kế, em hứa với anh sẽ diệt Đông Hưng hội. Sự việc thành công rồi, Hắc Dạ sẽ tiếp quản tất cả địa bàn của Đông Hưng hội, nhưng Hắc Dạ cũng phải thay đổi màu cờ sắc áo.

- Nếu anh có thể đáp ứng, như thì chúng ta sẽ uống cốc trà này để xác định Hiệp định quân tử. Uống xong, việc của Hắc Dạ cũng chính là việc của Soái quân. Nhưng nếu sau khi xong chuyện mà trở mặt vô tình, cho dù em có muốn làm ngơ vì giao tình giữa chúng ta, thì hai mươi nghìn anh em Soái quân cũng sẽ không đồng ý. Cho nên anh Húc phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng quyết định.

Nụ cười phóng đãng không kiềm chế của anh Húc nở ra, nâng cốc trà lên chạm với Sở Thiên. Hai cái cốc nhựa chạm nhau phát ra âm thanh "Bụp" nặng nề. Ai cũng khó mà tưởng tượng được, một trận đàm phán lớn làm thay đổi giới xã hội đen Hongkong đã được sinh ra tại một bàn ăn như vậy, một trận xung kích lớn sẽ càn quét thế lực đen tối của Hongkong.

Uống xong trà trong cốc, gương mặt Sở Thiên thoáng nét cười, khôi phụ vẻ bình dị gần gũi ngày thường, chậm rãi nói:

- Anh Húc, hôm nào rảnh rỗi thì kể cho em nghe chuyện của Đông Hưng hội, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Không thể chỉ thuần túy dùng vũ lực giải quyết Đông Hưng hội chiếm cứ nửa giang sơn. Dao mổ có sắc mấy cũng có thể bị cong.

Cả người anh Húc trở nên nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Được! Mai và ngày kia em có rảnh thì qua ăn cơm. Anh mời em nếm đặc sản của Hongkong.

Sở Thiên nhìn một bàn lớn đầy những món ngon sở trường, sắc hương vị đều đủ cả, không hề thua kém đầu bếp của khách sạn Minh Hào, vì thế cảm giác thèm ăn lại trỗi dậy, gắp lấy cái bánh nhân thịt vừa thơm vừa giòn cắn thử. Vừa ăn được vài miếng thì cậu bé trong lòng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt thèm thuồng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi. Điều đó không khỏi khiến Sở Thiên thầm than thực lực của cậu ta.

- Anh Húc, chẳng ngời lão gia như anh cũng thật hăng hái, dám đến địa bàn của Đông Hưng hội chúng tôi ăn khuya!

Không biết từ khi nào, bốn phía đã xuất hiện gần trăm tên lưu manh, cầm trong tay ống sắt khảm đao. Đứng ở giữa là một người trung niên, mắt trái bịt kín, tay trái đeo đôi găng tay màu đen. Nếu có người cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện nó được làm từ sắt luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK