Fukawa Taniro có thể trở thàng trợ thủ đắc lực của Liễu Xuyên Phong, ngoài thân thủ hơn người, điều quan trọng nhất là sự giảo hoạt. Không những không từ bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích, từ xưa đến nay, ẩn giấu đằng sau sự quang minh luôn là âm mưu hắc ám. Fukawa Taniro đích thị là một gã ngụy quân tử. (viết hộ tác giả một câu cho nó rõ tính cách nhân vật, he)
Ánh mắt Sở Thiên vẫn bình tĩnh như nước, lạnh lùng nhìn Fukawa Taniro, vừa miệt thị vừa thương hại, duy chỉ không có cảm giác phẫn nộ.
Trên đời đích xác có loại người tự xem mình như thánh thần.
Người như thế đương nhiên là cáo già nhưng cũng có thể là kẻ điên.
Sau khi phát điên xong đều rất bi thảm. Fukawa Taniro chính là kẻ điên như thế, đêm nay đã mạo phạm Sở Thiên quá ngưỡng.
Sở Thiên đã định cho Fukawa Taniro một kết cục: sống không bằng chết.
Fukawa Taniro quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, vẫn không dẫn người xông lên, bỗng nhiên phất tay quát mạnh:
- Tung lưới.
Lời của gã chính là mệnh lệnh. Mệnh lệnh của gã lúc nào cũng ngắn gọn hữu hiệu, nhưng lần này mệnh lệnh của gã không linh nghiệm nữa rồi.
Fukawa Taniro đã sớm chuẩn bị một cái lưới thật lớn, trên đó treo đầy móc câu, chỉ cần bao phủ lên kẻ thù thì không kẻ nào đủ sức thoát khỏi nó.
Không có tấm lưới lớn như trong tưởng tượng của Fukawa Taniro. Cũng không có một võ sĩ Đông Doanh nào nhận lệnh mà tung lưới xuống. Ngay cả một người cũng không có. Toàn bộ đại sảnh im lặng tựa như địa ngục.
Fukawa Taniro sắc mặt thay đổi, lòng có dự cảm không may. Đúng lúc này gã nghe Sở Thiên phá lên cười.
Sở Thiên nắm chiến đao, tiến lên vài bước, thái độ mỉa mai, thản nhiên nói:
- Fukawa Taniro, lưới đâu? Võ sĩ của Fukawa Taniro đâu? Tại sao không có cái gì thế này?
Lời nói của Sở Thiên bỗng dưng thành mệnh lệnh.
Đột nhiên, một tấm lưới lùng nhùng bị ném xuống bên cạnh Fukawa Taniro, lập tức có hơn mười bóng người từ trên lầu bay xuống. Bịch bịch bịch, lần lượt rơi xuống mặt đất.
Rơi từ trên cao xuống, vừa thẳng vừa cứng, võ sĩ Đông Doanh vẫn là võ sĩ Đông Doanh, nhưng toàn bộ đã biến thành người chết.
Sở Thiên nhẹ nhàng hít sâu một hơi:
- Không phải tôi đã nói rồi sao. Giữ lại mấy cái mạng chó kia làm gì?
Lời nói của Sở Thiên lại là mệnh lệnh, lại bịch bịch bịch, thêm năm võ sĩ Đông Doanh bị ném rơi trên mặt đất.
Toàn thân Fukawa Taniro đột nhiên lạnh như băng, lạnh từ bàn chân lạnh lên, lạnh từ chóp mũi lạnh xuống, cuối cùng đến tim.
Sở Thiên nhìn gã, cười lạnh nói:
- Fukawa Taniro, mày đưa lưới và võ sĩ đến đây, mày muốn bọn chúng làm gì?
Fukawa Taniro nói không ra lời, giống như đã chết lặng, ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn.
Lúc này, Fukawa Taniro bắt đầu có cảm giác Sở Thiên là một con quỷ. Gã hoàn toàn không biết võ sĩ Đông Doanh mình mai phục từ khi nạo thì gặp độc thủ, trong lòng hoảng sợ không ngừng, kiềm chế không nổi buột miệng hỏi:
- Bọn họ chết từ khi nào?
Sở Thiên từ từ quay về hướng mấy người Fukawa Taniro, bình tĩnh nói:
- Đợi đến khi mày chết, tao sẽ nói cho biết.
Fukawa Taniro bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt ác độc nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, đừng nói là tao không thể bại trong tay mày. Cho dù tao chết trong tay mày, cho dù bọn mày không bước ra khỏi biệt thự Thiên Hồ, thì mãi mãi mày cũng không biết có bao nhiêu sát khí đang chờ mày.
Sở Thiên không nói gì, vẫn mỉm cười. Hắn tự nhiên tin lời nói của Fukawa Taniro. Hắn biết Fukawa Taniro lòng dạ độc ác, suy tính thâm sâu, nếu như không tin chắc vào mình, nhất định sẽ không thể ung dung thản nhiên như vậy được.
Sở Thiên tâm niệm chuyển động, một tiếng nói khe khẽ vang lên, mang theo vài phần lạnh lùng cao ngạo:
- Cái gì mà sát khí với chả sát khí? Mấy tay súng bắn tỉa mai phục bên ngoài ư? Đáng tiếc, tôi có thể nói cho anh biết, bọn họ chết hết rồi.
Sở Thiên nghe giọng nói đó, mặt hân hoan thấy rõ.
Fukawa Taniro sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Gã ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, thấy một người mặc trang phục nữ giới đang tiến vào, tay cầm một khẩu súng bắn tỉa. Cây súng trong tay cô không có vẻ tương phản mà ngược lại, càng tăng thêm sức mạnh, càng thấy sát khí dày đặc.
Sở Thiên quay người lại, đối mặt với dung nhan và mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tay đẹp như vậy không nên cầm đao, nhưng em có chịu nghe lời đâu.
- Em có động vào đao đâu, em đang cầm súng mà.
Khả Nhi tinh nghịch mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vô tận:
- Thiếu soái? Dạo này vẫn tốt chứ? Khả Nhi ở Đông Doanh không lúc nào không nhớ anh.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác đau đớn trên cánh tay lập tức xông lên, khiến trong mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ.
Khả Nhi giỏi quan sát dĩ nhiên nhìn thấy cánh tay Sở Thiên bị thương nặng, trên mặt lo lắng, sắc mặt âm trầm, nâng súng lên chĩa thẳng vào Fukawa Taniro, lạnh lùng nói:
- Thiếu soái, có phải là bọn họ làm không? Em sẽ đưa bọn họ đi tìm thần chết ngay lập tức.
Giọng nói của Khả Nhi chẳng khác nào âm thanh của quỷ từ địa ngục vọng lên, băng lạnh thấu xương. Ai cũng không ngờ được giọng nói mềm mại dịu dàng của cô lại có thể nói ra những lời lẽ tàn nhẫn như vậy, đáy lòng rét run dị thường.
Fukawa Taniro không hổ là lão hồ ly, nhìn thấy Khả Nhi nổi sát khí, vội lảng sang chuyện khác:
- Cô là ai? Sao có thể tìm thấy mấy tay súng bắn tỉa của tôi? Cho dù muốn giết tôi, cũng phải để cho tôi một cái chết có thể nhắm mắt chứ?
Fukawa Taniro vùa nói vừa hơi chuyển bước. Sở Thiên nhìn thấy, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng cười.
Vở kịch này chuẩn bị kết thúc, sự sống chết và vận mệnh của từng người đều đã được an bài, không ai có thể thay đổi.
Khả Nhi miệt thị hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Đám đồ đệ của tổ Sơn Khẩu ngoài kia, trước mặt bổn cô nương, chỉ là thứ đồ chơi cho trẻ lên ba. Cái gì mà minh thương ám kích, giao nhau yểm hộ, toàn bộ đều là vô dụng. Bổn cô nương một người một thương giết chết bọn chúng trên núi, so với giết lợn rừng còn dễ dàng hơn.
Sở Thiên á khẩu không nói được câu nào, chỉ cười thầm trong lòng. Thành lũy dễ dàng nhất đã bị công phá, trách không được trước kia đảng Liêm Đao xử phạt phản đồ nghiêm khắc như vậy. Ví dụ như Khả Nhi, sau khi nắm giữ yếu quyết huấn luyện của tổ Sơn Khẩu, có thể vô thanh vô tức mà xử lý mấy tay súng bắn tỉa tinh nhuệ do Fukawa Taniro mang tới, có thể hiểu, một tổ chức xuất hiện phản đồ là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Fukawa Taniro sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Khả Nhi:
- Hóa ra cô là người của tổ Sơn Khẩu?
Khả Nhi vừa định trả lời, bỗng nhiên, Fukawa Taniro đột nhiên lùi về sau mấy bước, đẩy hai gã võ sĩ Đông Doanh về phía Sở Thiên và Khả Nhi, đồng thời bắn ra ba mũi phi đao. Hai thanh bắn về phía Sở Thiên, một về phía chú Ba.
Trái tim ác độc của Fukawa Taniro, chỉ sợ không ai có thể bì kịp.
Ánh mắt Khả Nhi cũng không chớp. A a hai tiếng thét vang lên thảm thiết. Hai gã võ sĩ Đông Doanh ngã về phía sau, không kịp cử động cứ thế chết đi. Viên đạn trúng vào giữa hai chân mày, máu tươi tràn khắp mặt, có vẻ dị thường khủng bố.
Chiến đao trong tay Sở Thiên liên tục quét qua phi đao bắn về phía mình, đang định bổ về phía phi đao trước mặt thì đã chậm nửa bước, phi đao còn lại đã đến trước mặt chú Ba. Mũi đao sắc bén, linh hoạt vô cùng.
Diêu Tân Nhu phía sau chấn động, định nhào tới chắn phi đao thay bác Ba. Lại phát hiện mình không thể cử động, đám người hầu nhắm mắt, không dám nhìn lão gia nhà mình nữa.
Trong mắt Sở Thiên hiện lên vẻ đau đớn.
Chát một tiếng, một viên đạn bắn chuẩn xác vào phi đao. Phi đao trong nháy mắt, rơi trên mặt đất.
Sở Thiên nhìn lại thấy Khả Nhi dịu dàng đưa súng lên ngắm bắn.
Sở Thiên thật không ngờ tài bắn súng của Khả Nhi lại tinh chuẩn đến mức ấy. Xem ra mấy tháng nghỉ ngơi ở Đông Doanh, đã dùng hết khí lực cùng anh trai Sơn Bản Nghĩa Thanh huấn luyện, mới có thành tựu ngày hôm nay.
Khả Nhi sau khi cứu sống chú Ba, quay mũi súng lại. Sở Thiên nhìn thấy Khả Nhi nhắm bắn Fukawa Taniro đang chạy ra cửa, vội ngăn lại:
- Khả Nhi, không cần giết gã, gã chạy không thoát.
Khả Nhi nghe Sở Thiên nói vậy, thuận tay thu súng lại, nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Sở Thiên xem xét thương thế.
Sở Thiên vỗ vỗ vào vai cô, không nói gì, đến trước mặt chú Ba áy náy nói:
- Chú Ba, đã làm mọi người sợ hãi rồi. Đều là lỗi của Sở Thiên, làm liên lụy mọi người.
Chú Ba cười khéo léo, đã sống đến tuổi này rồi, còn sóng gió nào chưa gặp, sinh tử vốn đã không còn để ý, vì thế bình tĩnh nói:
- Sở Thiên, như Tân Nhu đã nói, hết thảy đều là do trời định đoạt. Cháu không cần quá mức áy náy.
Ông lập tức bảo người hầu:
- Khẩn trương gọi điện thoại cho bác sĩ, xem thương thế cho tiểu thư.
Diêu Tân Nhu lúc này sắc mặt trắng bệch, may mà miệng vết thương đã được băng bó, thân là y tá, cô tự nhiên biết tình trạng của mình, liền nói:
- Cháu không sao. Hai phát cũng không trúng điểm yếu hại, máu cũng đã cầm rồi. Thật ra vết thương của Sở Thiên so với cháu còn nặng hơn, phải xử lý trước. Tuyết Nhi, đi lên lầu lấy hộp thuốc cấp cứu xuống đây, tôi sẽ giúp Sở Thiên bôi thuốc.
Tuyết Nhi chạy vội lên lầu.
Sở Thiên cảm động, tiến lên, dùng cánh tay phải ôm Diêu Tân Nhu, dịu dàng nói:
- Tân Nhu, anh phải làm sao mới báo đáp được tấm lòng của em đây?
Diêu Tân Nhu cách xa mấy tháng, một lần nữa cảm nhận được hơi thở của Sở Thiên, lại chìm vào trong say đắm, nhẹ nhàng hôn vào cổ Sở Thiên.
Trong mắt Khả Nhi như có sóng.
Fukawa Taniro sau khi trốn ra ngoài, không thấy mấy người Sở Thiên đuổi theo, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Gã đang định ven theo hồ nước chạy trốn, thì bất chợt thấy sát khí đuổi theo phía sau, làm cho người ta phải rùng mình một cái.
Fukawa Taniro không kìm nổi quay đầu lại nhìn. Một người trung niên toàn thân áo xám đang đứng cô đơn phía sau gã, ánh mặt như con dao cùn nhưng sắc bén cắt từng thớ thịt trên người gã. Từng tấc từng tấc, khiến cho người ta dị thường khó chịu.
Fukawa Taniro cũng không hỏi chỉ lôi đao võ sĩ ra, chém vội về phía người trung niên áo xám. Người trung niên áo xám lắc nhẹ mình, tránh đòn công kích của Fukawa Taniro. Nhưng cũng không tấn công, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
Fukawa Taniro công kích không được, lập tức dừng lại. Gã không phải người ngu, nếu như mình không bình tình, phát huy hết trình độ võ công, tối nay bất kể thế nào cũng không thoát khỏi việc bỏ mạng ở nơi này.
Người trung niên áo xám vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn như cũ, lạnh như băng.
Trăng tàn cuối tháng vẩy thứ ánh sáng yếu ớt xuống mặt bọn họ. Gió mang theo hơi nước từ mặt hồ thổi qua mặt bọn họ.
Ánh trăng chiếu thẳng vào đao của Fukawa Taniro hắt ánh sáng chói mắt. Trên đao không có vết máu. Trên mặt Fukawa Taniro cũng trắng bệch không có chút máu. Bởi vì tất cả huyết quản của gã đã dồn hết vào võ sĩ đao trong tay phải, chuẩn bị ra một đòn sấm sét.
Fukawa Taniro nổi giận gầm lên một tiếng, tiến lên vài bước, dùng chiêu thức "trảm thiên" lợi hại nhất của Ninja mãnh liệt tấn công người trung niên áo xám. Mặc dù chỉ là một chiêu, nhưng bên trong chiêu này bao hàm bốn mươi chín loại biến hóa. Tựa như xuất ra bốn mươi chín đao, đao nào cũng yếu hại.
Người trung niên hơi kinh ngạc, lập tức nở nụ cười không hề hợp với hoàn cảnh chút nào.
Nhưng kết quả lại khiến Fukawa Taniro thất vọng. Người trung niên áo xám chỉ hơi lui về phía sau mấy bước, né tránh thế công của gã. Đao của gã rơi vào khoảng không, thậm chí ngay cả một vạt áo của người trung niên áo xám cũng không chạm vào được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
狠话cảm nhận được sự lợi hại của người trung niên áo xám, không dám tiếp tục tấn công, thừa dịp đang chiếm tiện nghi, quay người định nhảy xuống hồ chạy trốn. Sau khi gã nhìn thấy thuộc hạ chết vô thanh vô tức, tâm nguyện lớn nhất đêm nay không phải là giết chết Sở Thiên nữa mà là bảo vệ tính mạng của mình.
Fukawa Taniro vừa tới gần hồ nước, ánh mắt lập tức trợn ngược như cái chiêng đồng, bất giá lùi lại phía sau mấy bước, trong lòng vô cùng sợ hãi, ngay cả đao võ sĩ cũng run nhè nhẹ. Bởi vì gã vừa gặp quỷ, nói một cách chính xác là người mặc áo trắng vừa chết không lâu.
Người mặc áo trắng bị Sở Thiên dùng gậy đánh chết đang từ từ đi về phía gã, ánh mắt lồi ra, mặt trắng bệch, máu nhuộm đỏ cả ngực áo trắng. Dáng đi của anh ta cứng ngắc, nhưng đúng là đang đi vững vàng trên đường.
Một người đã chết bỗng dưng đi lại trên đường luôn khiến cho người ta sợ hãi.
Fukawa Taniro từ từ lùi về phía sau, hoàn toàn quên người trung niên đang ở sau mình, sợ hãi hỏi:
- Tam Dã quân, anh còn sống?
Người mặc áo trắng nói bằng cái giọng lạnh như băng:
- Tôi sống, cho nên anh phải chết.
Fukawa Taniro rống giận:
- Bát Cách Nha Lỗ, mày không phải là Tam Dã quân.
Gã lập tức bổ đao về phía người mặc áo trắng, dùng hết sức mà tấn công, đao võ sĩ dễ dàng bổ vào người mặc áo trắng, một tia máu tươi ảm đạm chảy ra.
Fukawa Taniro sững sờ, chẳng lẽ, thật sự là Tam Dã?
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, một thanh đao đen nhánh đã cắt qua cánh tay gã.
Ánh đao hiện lên, tay rơi xuống.
Fukawa Taniro kêu thảm một tiếng, liên tục lùi về sau mấy bước, vừa đau vừa sợ nhìn người mặc áo trắng.
Người mặc áo trắng từ từ ngã xuống. Một người tuổi trẻ xuất hiện ngay sau lưng anh ta.
Người trẻ tuổi mặt không chút cảm xúc, tay phải nắm chặt một thanh đao đen nhánh, giản dị.
Fukawa Taniro đau ứa nước mắt, muốn cắn chặt răng lại khỏi khóc nhưng nước mắt cứ thế tràn ra.
Cho tới bây giờ, gã chưa từng chảy nhiều nước mắt đến vậy, ngay cả bản thân gã, gã cũng không hiểu vì sao mình rơi lệ nhiều như vậy.
Gã chỉ cảm thấy một nỗi cô độc không thể nói thành lời, một nỗi sợ hãi không gì tả nổi.
Thế giới này dường như hoàn toàn trống không, khắp trời đất dường như chỉ còn lại một mình gã.
Fukawa Taniro thất thần kêu lên, không đánh về phía Thiên Dưỡng Sinh mà xoay người lao thẳng vào Cô Kiếm, thanh đoản đao không biết đã chuyển sang tay trái tự lúc nào, gã dốc toàn lực liều mạng xuất chiêu "thiên trảm", nhưng lần này không còn 49 loại biến pháp.
Ngay cả một biến pháp cũng không có. Bởi vì Cô Kiếm đã nắm tay trái của gã, nắm chặt cứng, ánh mắt anh ta ngang một ánh đao, có thể giết chết người. Fukawa Taniro dùng toàn lực, dùng đầu húc vào Cô Kiếm, nhưng gã quên rằng Cô Kiếm còn một cánh tay rảnh rang.
Lúc Cô Kiếm khống chế yết hầu của Fukawa Taniro, Fukawa Taniro cảm giác không bầu không chỉ bầu không khí đang càng lúc càng siết lại, mà ngay cả ánh trăng cuối tháng cũng như mờ dần đi. Trước mắt gã, hồ như xuất hiện hoa anh đào trên núi Phú Sĩ. Gã thậm chí thấy hối hận vì mình đã đặt chân đến Thiên triều.
Thiên Dưỡng Sinh nhẹ nhàng than một câu:
- Thiếu soái muốn anh ta sống.
Rồi lại bổ sung:
- Đương nhiên, tàn phế cũng được.
Cô Kiếm cường lạnh như băng, tay phải hơi dùng sức một chút, răng rắc, cổ tay của Fukawa Taniro bị bóp nát.
Hơi nước mênh mông, đêm đã sâu hơn, không biết còn bao lâu nữa thì trời sáng.
Lúc bác sĩ Kim và Diêu Tân Nhu lấy viên đạn ra, tra thêm thuốc chữa thương cho Sở Thiên, đã là hai giờ sáng.
Mấy người bác sĩ Kim nhìn thấy vết thương trên cánh tay Sở Thiên, thiếu chút nữa không dám nhìn, may mà Sở Thiên hành động có chừng mực, nếu không bị thương động mạch chủ, cánh tay này sẽ bị phế. Ngay cả như vậy, cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới có thể vận động.
Sở Thiên vẫn duy trì bình tĩnh, lúc xử lý vết thương và xức thuốc đều không gây tê, nhưng hắn vẫn cùng bác sĩ Kim trò chuyện vui vẻ. Gặp phải người bệnh chết đi sống lại mà vẫn nói cười như thế, bác sĩ Kim trong lòng thán phục không thôi. Thật sự là đàn ông, thật sự là bản lĩnh.
Diêu Tân Nhu sau khi ngấm thuốc mê đã ngủ say. Sở Thiên thì vẫn tỉnh táo đi đến đại sảnh. Khả Nhi lo lắng hỏi:
- Thiếu soái, sao anh còn ra đây? Anh đang bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ?
Sở Thiên dùng tay phải vuốt ve gương mặt khả ái của Khả Nhi, thản nhiên nói:
- Khả Nhi, anh không sao, em yên tâm.
Hắn nhìn Fukawa Taniro sống không bằng chết, nụ cười trên mặt tựa như hoa:
- Fukawa Taniro, mày còn sống khiến tao rất vui. Tao sẽ khiến cho ông chủ của chúng mày càng vui hơn.
Fukawa Taniro nhìn thấy Sở Thiên tươi cười, lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi. Gã lập tức phô trương thanh thế hung hãn nhìn chằm chằm vào Sở Thiên. Hiện tại tứ chi của gã đã bị bẻ gãy, chỉ có thể dùng lưỡi để thể hiện sự ác độc của mình:
- Sở Thiên, mày chết không được tử tế, nhất định sẽ không được chết tử tế.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Khả Nhi:
- Khả Nhi, em xác định bọn họ đều là người của tổ Sơn Khẩu đúng không?
Khả Nhi gật đầu, dịu dàng đáp:
- Chính xác. Bọn họ đều thuộc đội "Võ đao" bí mật của tổ Sơn Khẩu Tổ. Đầu lĩnh tên là Liễu Xuyên Phong, là một trong ba tay đao cự phách của Đông Doanh. Nghe nói đao thuật đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Sở Thiên gật đầu, ánh mắt như bắn ra sát khí, lạnh lùng nói:
- Như vậy, anh đã biết ông chủ của bọn chúng là ai rồi.
Bàn tay Khả Nhi khẽ run, ánh đao loang loáng:
- Thiếu soái, có cần em giết chết bọn họ không?
Sở Thiên khoát tay, làm sao để bọn họ chết ở đây dễ dàng như thế được? Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình, nói:
- Hiện tại, nếu giết chết bọn họ thì bọn họ càng có lợi. Vô Tình, các anh mang theo bọn họ, tới Hắc Long Tower, tôi muốn thị uy ngay trước mặt Chu Triệu Sâm.
Phong Vô Tình gật đầu, lập tức nhìn tay trái của Sở Thiên, chần chừ một chút rồi nói:
- Thiếu soái, chuyện nhỏ này để chúng tôi đi làm đi. Miệng vết thương của cậu còn nặng vậy, nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, có một số việc nhất định phải tự mình làm, mới có thể giải thích với chú Ba bọn họ.
Mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng, bóng đêm cũng như dịu dàng hơn. Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu ngoài xa xa, trong trời đất hồ như không còn âm thanh nào khác.
Nơi này xảy ra rất nhiều chuyện, lại như không có chuyện gì từng xảy ra. Ngay cả máu tươi cũng đã hòa vào nước hồ.
Không biết tự khi nào, mây đen đã che lấp ánh trăng, cả không gian một màu đen thăm thẳm.
Bốn giờ sáng, khi mà mọi người còn đang say giấc ngủ thì các bảo vệ của Hắc Long Tower vẫn đang uể oải chơi bài với nhau, cùng mong trời mau sáng một chút để có thể ngủ một giấc.
Đột nhiên có một chiếc chiếc xe tải quân sự lao đến, các bảo vệ lập tức cảnh giác, cùng rút gậy ra đứng dậy hét lớn:
- Dừng xe!
Vừa dứt lời, một bóng người dáng vẻ gầy yếu chợt lóe lên đã đứng giữa đám bảo vệ rồi quật ngã bọn họ xuống đất. Có vẻ anh ta đã ra tay hơi nặng khiến đám bảo vệ đau đớn kêu thảm như lợn bị chọc tiết, không đứng lên được nữa.
Chiếc xe tải cán gãy barie rồi tiến vào. Tiếng đổ gãy của barie vang lên rất lớn đã đánh động đội tuần tra của hội Hắc Long i, tiếng còi lập tức vang lên, hơn trăm bang chúng hội Hắc Long liền nhanh chóng tụ tập, chặn đầu chiếc xe tải kia.
Cửa xe mở ra, Sở Thiên dẫn theo đám Phong Vô Tình bước xuống, quét mắt lạnh lùng liếc nhìn đám bang chúng hội Hắc Long. Tuy chỉ có sáu người nhưng khí thế kinh người khiến cho người ta hít thở cũng khó khăn.
Sở Thiên nhẹ nhàng bước lên hai bước, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, quát:
- Gọi Chu Triệu Sâm đến đây!