Sở Thiên vừa tỉnh dậy nhìn đồng hồ trên tường đã hơn chín giờ rồi, nhìn Phương Tình ngủ say bên cạnh, trong lòng Sở Thiên chợt nổi lên một mãnh nhu tình. Người khéo hiểu lòng người như vậy lại có thể cùng cô nắm tay, đồng cam cộng khổ, đây là một loại duyên phận gì?
Sở Thiên cúi người xuống, muốn hôn Phương Tình, thế nhưng, đàn ông con trai lúc sáng sớm tất có phản ứng tự nhiên, vừa chạm vào chỗ mềm mại nhất của Phương Tình. Phương Tình tỉnh dậy, cảm nhận được khiêu kích từ phía dưới, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Sở Thiên nói:
- Anh muốn không?
Sở Thiên lắc đầu, cái cô bé ngốc này, cười nhạt một tiếng, nhu tình nói:
- Chỉ là muốn hôn chị một cái, lúc chị ngủ là đẹp lòng người như vậy.
Phương Tình như cười cười, nhẹ nhàng đánh Sở Thiên. Bị Sở Thiên làm tỉnh, cũng không còn ý muốn ngủ, đứng dậy rửa mặt, sau đó cùng Khả Nhi chuẩn bị bữa sáng.
Sở Thiên đi ra khỏi cửa, mới phát hiện mình không phải dậy sớm nhất, Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh bọn họ đang luyện công ở cửa. Quang Tử tỏ ra đặc biệt cuồng nhiệt, hận không thể ai ai cũng cũng gọi sư phụ, dưới chỉ dạy của bọn Nhiếp Vô Danh, tựa như thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, rất có thu hoạch. Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được hổ thẹn, rất giống quân vương không lâm triều, rất may bọn Quang Tử cần cù như vậy, nếu cũng học mình thì nguy to rồi.
Sở Thiên vừa vươn người một cái, cảnh báo tam cấp của biệt thự vang lên, chói tai cả Thủy Tạ Hoa Đô.
- Báo cáo thiếu soái, chúng tôi đang giữ một chiếc xe quân đội chạy tới ở giữa sườn núi.
Một anh em soái quân nhanh chóng chạy lại:
- Cái xe quân đội này đụng rơi cửa khẩu đầu tiên, bây giờ các anh em đã khống chế người và chiếc xe rồi.
Xe quân đội? Mới sáng sớm sau có xe quân đội xuất hiện ở Thủy Tạ Hoa Đô? Chẳng lẽ là bọn Hà Hãn Dũng đến báo thù? Sở Thiên thầm nghĩ, liền lắc đầu. Hà Hãn Dũng cũng là đàn ông nói là làm, sẽ không làm chuyện này.
- Hỏi thử là ai?
Sở Thiên không chút sợ hãi, nhàn nhạt nói:
- Bạn thì mời vào, người vô vị thì đánh đuổi đi.
Bọn người Hải Tử đi lại, rõ ràng cũng nghe thấy lời nói của anh em soái quân. Quang Tử sờ sờ đầu của mình, lẩm bẩm nói:
- Người nào dám xông tới Thủy Tạ Hoa Đô vậy? Đây không phải là xem thường tường đồng vách sắt của anh Hải và mình sao?
Nhiếp Vô Danh không cười Quang Tử tự mình cảm thấy hài lòng. Hôm qua lúc cùng Sở Thiên lên núi thì phát hiện thiết lập ngầm của đoạn đường này khá có trình độ, tháp hỏa lực giữa mỗi trạm gác cũng đúng chỗ, đừng nói một chiếc xe, cho dù mười chiếc xe cũng không xông tới cổng lớn của Thủy Tạ Hoa Đô nổi.
Thiên Dưỡng Sinh từ từ đi tới cổng, dao đen nhánh trong tay chất phác tự nhiên.
Hà Hãn Dũng lúc này vô cùng xấu hổ, nhìn em gái Hà Ngạo Vi chỗ tay lái không ngừng bóp kèn. Chiếc Jeep treo hiệu quân đội bị các anh em soái quân trước sau dùng chướng ngại vật vây chặn. Càng kinh khủng là mấy chục anh em soái quân tay cầm liên nỏ, từ khắp nơi nhắm vào hai người trong xe. May mắn mình không có làm hành động gì quá đáng, bằng không sớm đã bị anh em soái quân bắn thành con nhím gai.
Hà Hãn Dũng có chút hối hận vì dẫn theo đứa em gái bướng bỉnh ra ngoài. Cô bé này tối qua du lịch từ nước ngoài về, mới sáng sớm đã tinh nghịch chọc phá chiếc Jeep uy lực cực lớn của Hà Hãn Dũng trong nhà. Sau khi biết mình muốn đi Thủy Tạ Hoa Đô mời Sở Thiên ăn cơm, xung phong làm tài xế lái xe cho Hà Hãn Dũng. Hà Hãn Dũng chần chờ một chút, cũng nhận lời. Ai biết cô bé này không chỉ chạy cực nhanh trên đường, còn chuyên vượt đèn đỏ, không chừng thói quen xấu này đều là em trai Hà Chí Tổ dạy hư cô. Khoái cảm hưởng thụ quyền lực mang đến, chính là tự chuốc lấy phiền phức. Vừa vào giữa sườn núi Thủy Tạ Hoa Đô, gặp trạm canh gác anh em soái quân lắp đặt yêu cầu bọn họ trình giấy chứng minh và nêu yêu cầu đến. Kết quả Hà Ngạo Vi này nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt xem thường đạp ga một cái, xông tới cửa khẩu đầu tiên của anh em soái quân, dương dương đắc ý tiếp tục xông lên núi.
Hà Hãn Dũng cũng là người mang binh, nhìn thấy anh em soái quân bị xông tới cửa khẩu không có kinh hoảng đuổi theo, mà là cầm lấy bộ đàm không chút hoang mang báo tin lên núi, thì biết ngọn núi Thủy Tạ Hoa Đô này tuyệt đối không đơn giản. Chiếc Jeep của mình tuyệt đối không tới trước mặt Sở Thiên, còn Hà Ngạo Vi lại như cũ không quan tâm hét:
- Xe của quân khu cũng dám kiểm tra, thật là không biết sống chết.
Hà Hãn Dũng vốn muốn cản hành động cuồng ngạo của Hà Ngạo Vi, nhưng lại nhìn thấy Thủy Tạ Hoa Đô đều là tường đồng vách sắt thế này. Thế là thu lời khuyên cô em gái, chỉ là dặn dò cô cẩn thận một chút.
Hà Ngạo Vi khoát tay, người mặc váy ngắn hơi có lực, chiếc Jeep càng nhanh chóng chạy lên núi. Ai biết, không chạy tới mấy trăm thước, phía trước xuất hiện không ít chướng ngại vật, lập tức phía sau cũng có hai chiếc xe tải chắn lại, và xuất hiện mấy chục người vây quanh xe mình làm chiếc Jeep hoàn toàn tê liệt trong tầm bắn của anh em soái quân. Hà Hãn Dũng còn phát hiện trên lầu trạm gác không xa dựng súng ngắm, ánh sáng lập lòe lắc lư trên người của cô em gái và y.
Hà Ngạo Vi rất là tức giận, đám người ở đâu tới, cả gan làm loạn như vậy, dám ở Thượng Hải chặn xe của quân khu. Ngang ngược càn rỡ từ nhỏ làm cô hung hăng bóp kèn, miệng hét:
- Các người đều mù rồi à? Bọn ta lái xe của quân khu.
Hà Hãn Dũng có chút hối hận không có nói cho cô em gái nhỏ này biết chuyện của Hà Chí Tổ, bằng không bây giờ sẽ không liều lĩnh như vậy.
Một huynh đệ soái quân dẫn đầu đi lên, nhàn nhạt nói:
- Ở đây là Thủy Tạ Hoa Đô, các người xông lên đụng cửa khẩu soái quân ý gì hả?
Hà Ngạo Vi nghe qua bạn bè nhắc tới soái quân, biết đó là một hắc bang mới quật khởi, nhưng Hà Ngạo Vi xưa nay chưa từng để trong mắt. Bây giờ nghe thấy ở đây chính là địa bàn của soái quân, lập tức xem thường nhìn y, thì ra là một tên xã hội đen còn cho là cái trọng địa quân sự gì.
Hà Hãn Dũng sợ em gái của mình nói bậy, cướp lời nói:
- Tôi tên Hà Hãn Dũng, là bạn của thiếu soái và Nhiếp Vô Danh, làm phiền các cậu thông báo một tiếng.
Anh em dẫn đầu của soái quân này quét nhìn Hà Hãn Dũng một lượt, ánh mắt không tin nói:
- Nếu là bạn của thiếu soái tại sao xông đụng cửa khẩu của chúng tôi chứ? Đây là hành vi rất không hay.
Lần này Hà Ngạo Vi quát lên trước:
- Bà cô thích đụng cửa khẩu của các người thì thế nào? Cả cái Thượng Hải bà cô đều ngang dọc không sao, chẳng lẽ không đến được phá cái gì Thủy Tạ Hoa Đô của các người? Huống hồ núi này là của các người à?
Hà Hãn Dũng thấy em gái nói lung tung, vội quát lớn một tiếng:
- Ngạo Vi, im miệng, sao nói như vậy?
Liền sau đó sắc mặt xấu hổ nói với anh em soái quân:
- Người anh em này, em gái tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, xin cậu lượng thứ. Nhưng tôi thật sự là bạn của thiếu soái và Nhiếp Vô Danh, các cậu thông báo một tiếng thì biết thật giả rồi.
- Đã thông báo rồi, các người chờ một chút.
Đầu lĩnh anh em soái quân vẫn không mặn không nhạt trả lời.
Hà Ngạo Vi muốn xuống xe tát cho mấy người không biết gì trước mặt này, nhưng nhìn thấy liên nỏ trên tay anh em soái quân, biết đó là thứ lợi hại, lập tức bỏ ý niệm kìm chế tức giận.
- Tổ bốn, tổ bốn, không được giữ, cho đi, cho đi?
Giọng của đầu lĩnh anh em soái quân nói trong bộ đàm truyền tới anh em trên núi:
- Thiếu soái nói là bạn, có thể cho đi.
- Tổ bốn nhận được rồi, lập tức cho đi.
Đầu lĩnh của anh em soái quân lập tức cầm bộ đàm trả lời lại, sau đó cười nói với Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi:
- Hai vị, có thể đi.
Lập tức vung mạnh tay, tất cả chướng ngại vật được anh em soái quân dời đi.
Hà Hãn Dũng còn chưa kịp nói cảm ơn, Hà Ngạo Vi lại một chân hung hăng đạp ga, rõ ràng tức giận muốn phát điên. Một lát sau nhìn thấy thì muốn tới cổng của Thủy Tạ Hoa Đô. Trên mặt Hà Ngạo Vi lộ ra ý cười, không chỉ có ý phanh lại mà còn đạp ga mạnh muốn xông qua cửa sắt lớn, tựa hồ muốn cho những người cuồng vọng đó xem tức giận của mình.
Hà Hãn Dũng vội vàng quát lớn:
- Ngạo Vi, em điên rồi à?
- Ai bảo bọn họ chảnh như vậy? Kiêu ngạo như vậy? Em thấy bọn họ có thể làm em thành thế nào?
Hà Ngạo Vi quen thói hung hăng càn quấy, bây giờ nhìn thấy có người cuồng ngạo hơn mình trong lòng dị thường không thoải mái, liền có thái độ so cao thấp với người ta.
Hà Hãn Dũng đau cả đầu, cô em gái này thật sự càn rỡ, vội giơ chân đạp phanh xe.
Bỗng nhiên bóng dáng một người đạp lên đỉnh xe, tay giơ ra, lập tức một con dao đen nhánh gác trên cổ Hà Ngạo Vi, khẩu khí lạnh lùng dị thường nói:
- Dừng xe.
Hà Ngạo Vi bị người này dọa, lại nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt giống như xác chết của người này không có biểu tình, còn có con dao đang gác lên cổ cả người lập tức phát lạnh, ma xui quỷ khiến dẫm lên phanh xe làm xe dừng lại cách cửa sắt lớn khoảng năm mét.
Lập tức người này nhảy xuống xe nhanh chóng biến mất, Hà Hãn Dũng trong lòng cả kinh. Sát khí trên người này rất nặng, thân thủ lại lợi hại như vậy hoàn toàn không thua gì Nhiếp Vô Danh, cái Thủy Tạ Hoa Đô này quả nhiên là ngọa hổ tàng lăng, tường đồng vách sắt.
Hà Ngạo Vi bị Thiên Dưỡng Sinh dọa như vậy, đã không có kiêu ngạo ương ngạnh như vậy nữa, run rẩy nói với Hà Hãn Dũng:
- Anh hai, đây là chỗ nào. Sao, sao có người kinh khủng thế này?
Hà Hãn Dũng thở dài một tiếng, kéo Hà Ngạo Vi xuống xe, sau đó nhàn nhạt nói:
- Sau này không được cuồng ngạo như vậy. Sơn ngoại hữu sơn, người giỏi có người giỏi hơn mình.
- Anh Dũng, không ngờ thật là anh, còn cho rằng ai to gan làm loạn xông vào Thủy Tạ Hoa Đô như vậy.
Sở Thiên vọt ra ngoài, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt:
- Thì ra là thiếu tá của quân khu Thượng Hải.
Sở Thiên không có lý do gì tức giận, xe quân đội của Hà Hãn Dũng ngang ngược đâm thẳng vào Thủy Tạ Hoa Đô như vậy, còn muốn đâm vào cửa sắt lớn của Thủy Tạ Hoa Đô, nếu không phải thấy thân phận người đến là Hà Hãn Dũng, lập tức không bắn chết cũng bị ném xuống núi, không thì anh em soái quân còn rằng mình sợ bọn họ.
Hà Hãn Dũng biết Sở Thiên rất bất mãn mình, đổi là mình cũng sẽ khó chịu như vậy, cái đầu to lộ ra mấy phần xấu hổ, không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói là em gái mình làm. Với thông minh của Sở Thiên nhất định nhận ra là mình có chỗ dung túng, bằng không một người cao lớn như vậy còn không ngăn được một cô bé muốn làm gì làm?
Hà Ngạo Vi thấy Sở Thiên trách hỏi anh mình tới xấu hổ như vậy, trong lòng đối với Sở Thiên rất không vui, tính cách dám làm dám chịu xông lên, vỗ ngực nói:
- Là Hà Ngạo Vi tôi xông cửa khẩu, không liên quan với anh hai tôi. Cả cái Thượng Hải này Hà Ngạo Vi tôi đều có thể đi, khăng khăng không vào được cái Thủy Tạ Hoa Đô này sao? Núi này cũng không phải của các anh.
Hà Ngạo Vi nói đến đây, quét mắt liếc nhìn Sở Thiên, không khách khí nói:
- Anh cũng là gác cổng à? Gọi lão đại các anh ra, tôi muốn xem xem, lão đại các anh thái độ gì, có nhìn thấy những việc làm của thuộc hạ các anh.
Ánh mắt của Sở Thiên quét nhìn thiên kim tiểu thư xông cái cửa khẩu này. Nói thật Hà Ngạo Vi là một cô gái xinh đẹp, mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt trái xoan có đôi mắt to sáng, môi anh đào, còn có vóc người nhỏ nhắn thước tha, đúng là làm đàn ông ghé mắt. Người cuồng ngạo, nhưng cái bá đạo lộ ra trên người đó lại không biết làm bao nhiêu người tránh không kịp.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói:
- Rất xin lỗi, tôi chính là lão đại mà cô nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Anh?
Hà Ngạo Vi nhìn Sở Thiên không tin, trẻ tuổi lăn lộn xã hội đen, còn thành lão đại? Xã hội đen này cũng dễ lăn lộn lắm à?
- Người anh em, thật sự ngại quá, em gái tôi từ nhỏ điêu ngoa, xin thông cảm.
Hà Hãn Dũng đầu muốn nổ tung, cô em gái của mình luôn tùy hứng như vậy, ai cũng không có cách giữ cô ấy.
Sở Thiên khẽ thở dài, tất nhiên sẽ không so đo với Hà Ngạo Vi, cũng không chất vấn Hà Hãn Dũng nữa, nhàn nhạt nói:
- Anh Dũng, bên trong mời.
Hà Hãn Dũng biết Sở Thiên không truy cứu chuyện này, thế là kéo em gái Hà Ngạo Vi vẫn đang bỉu môi, cùng Sở Thiên đi vào. Hà Ngạo Vi vừa không muốn theo anh hai đi vào, vừa đánh giá thấp người thanh niên tuổi xấp xỉ mình. Tuổi còn nhỏ đã cuồng ngạo như vậy, cũng không biết lai lịch gì, cả người của quân khu cũng không nể mặt.
Đi vào đại sảnh, Khả Nhi đang dọn bữa ăn sáng, Hà Ngạo Vi nhìn thấy bên trong lại có cô gái tuyệt sắc như vậy, trong lòng có chút kỳ lạ, tiếc hận hoa tươi cắm lên bãi phân trâu Sở Thiên như vậy. Liền sau đó quét nhìn vóc người làm cho người ta tức giận của Khả Nhi, bộ ngực không khỏi hơi nhô lên.
Khả Nhi nhìn thấy Sở Thiên dẫn Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi đi vào, giống như đang cười, nói:
- Thiếu soái, gọi bạn cùng đến ăn sáng đi.
Sở Thiên gật đầu, cười cở mở, nói với Hà Hãn Dũng:
- Anh Dũng, cùng ăn sáng nhé. Tôi nghĩ, lão đại anh ở xa tới, không chừng cũng chưa ăn gì.
Thiếu soái? Thằng nhóc này tên thiếu soái, thật là không biết trời cao đất dày, e là tự phong mình thiếu soái thôi, đã gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy. Hà Ngạo Vi thầm chế nhạo Sở Thiên.
Hà Hãn Dũng vốn muốn từ chối hảo ý của Sở Thiên, vừa sáng sớm xông tới của nhà người ta, còn ăn sáng của người ta, thật sự là không hay.
Nhưng bữa ăn sáng của Khả Nhi làm mùi vị thật mê người. Hà Hãn Dũng lén nhìn qua bàn ăn, mùi hương nồng nàn của sữa đậu nành tự tay nghiền, trứng tươi bảy phần chín, bánh bao nóng hổi, một đĩa sườn chua ngọt, còn có cháo trứng muối thịt nạc, cái bụng to tướng lập tức thấy đói, thế là cười nói:
- Cái này, thật ái ngại lắm.
Sở Thiên rõ ràng nhìn ra ý của Hà Hãn Dũng cười ha ha, vỗ lên bờ vai khổng lồ của y nói:
- Anh Dũng, đều là anh em cả hà tất khách khí như vậy, hơn nữa tôi biết anh phải có chuyện tìm tôi, để không lãng phí thời gian chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Hà Hãn Dũng sờ sờ đầu, suy nghĩ một lát, nói:
- Thiếu soái quả nhiên thần nhân. Hãn Dũng quả là có chuyện đến, vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.
Hà Ngạo Vi nhìn anh hai của mình không thuận mắt, giọng điệu rất không hay nói:
- Anh hai, bữa sáng có gì ngon, có chuyện thì nhanh nói đi, chúng ta nhanh đi về.
Cuối cùng Hà Hãn Dũng nghiêm nghị nhìn chằm chằm em gái của mình, khí thế không giận mà uy lập tức làm Hà Ngạo Vi im miệng lại.
Hà Ngạo Vi dời ánh mắt uất ức của mình tới người Sở Thiên, đều là bọn người vô sỉ cuồng vọng làm mình bị anh hai trừng mắt.