Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm quang giết người luôn đặc biệt sáng rực, máu vừa mới chảy ra bao giờ cũng vô cùng tươi.

Hai vị đại hán cường tráng trước tiên đánh về phía Dương Phi Dương, trong ấn tượng của bọn chúng thì nữ giới luôn dễ đối phó, bọn chúng không ngờ được rằng mình chọn lựa lại là ma quỷ, Dương Phi Dương cứng rắn đánh ra như lưỡi của rắn độc xuyên qua cổ họng của bọn chúng, máu tươi liền phun ra.

Dưới ánh nắng chiều tà, thân hình cứng rắn nhuốm máu tươi lóe ra màu đỏ quỷ dị.

Bon Hoàng Thiên Hùng đều ngẩn ngơ kinh sợ, không ngừng được liền lùi sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu bị dây thép xuyên qua, từ trong sâu thẳm cảm thấy sự độc ác của Dương Phi Dương, ngay sau đó vì sợ hãi mà trở lên điên cuồng.

Hoàng Thiên Hùng rút súng lục ra, giơ cao gào lên giận giữ:
- Giết, giết bọn chúng!

Sở Thiên tay phải lay động, trong nháy mắt hai phi tiêu cắm vào cổ tay cầm súng của Hoàng Thiên Hùng, tựa như đeo hoa tươi ở cổ tay phải.

Gần hai trăm nam nữ dũng mãnh cầm các loại vũ khí vọt về phía bọn Sở Thiên, khí thế như muốn tiêu diệt hết thảy các sinh vật.

Khi bọn hung đồ thay đổi vị trí, trong nháy mắt đám người Phong Vô Tình rút súng nạp đầy đạn từ trong lòng ngực ra, khóe mắt toát ra sát khí đằng đằng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tuy có trong tay binh khí nổi tiếng, nhưng lại không nói lên là họ không biết dùng súng, bọn họ xuất thân từ bộ đội đối với việc quen thuộc súng ống, sử dụng lư hỏa thuần xanh cũng không có gì lạ.

Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi đứng xếp thành hình tam giác.Khả Nhi chuyên bắn người có súng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bắn tỉa bọn người phía trước, Dương Phi Dương dùng dây thép bảo vệ cá lọt lưới ở dưới súng, cho dù kẻ ác trốn thoát khỏi đầu súng cũng không thể tới gần bọn Sở Thiên.

Rầm Rầm Rầm.

Tiếng súng không ngừng vang lên, sau tiếng súng lúc nào cũng ba mạng người ngã xuống.

Hai vị hung đồ ở giữa, rút súng ra nhằm rút ra một chỗ trống để nổ súng, thật không dễ gì mà đợi được cơ hội, đang muốn bắn lén vào khe hở, đột nhiên tiếng súng vang lên liên tục, bọn họ chỉ kịp cảm thấy giá lạnh trên trán, liềm chận rãi ngã trên đất rồi chết.

Khả Nhi có tài bắn súng như thần, đương nhiên không cho bọn chúng có cơ hội bắn lén.

Hai vị hung đồ thấy mất đi một người, liền vội đem khảm đao của mình vứt xuống đất, tay vừa giơ lên sờ vào súng lục, tiếng súng lại liên tiếp vang lên, Khả Nhi bắn chuẩn xác vào đại não của họ, một giây cơ hội sinh tồn cũng không lưu lại cho bọn họ.

Hung đồ vọt tới từ khắp nơi, dường như không chút sợ hãi súng lục của bọn Phong Vô Tình, cầm khảm đao đánh nhào tới, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bình tĩnh ứng chiến, liên tiếp bóp cò giết hết mười mấy tên hung đồ trong tốp đầu xông tới, vài tên hung đồ cũng có chút thông minh khi thấy quân xung phong phía trước chết qua nhanh liền lăn trên đất tiến tới, muốn lấy tốc độ để làm nhiễu loạn trận tuyến của bọn Phong Vô Tình.

Một người đàn ông dáng người hơi béo lăn loạn xạ trên đất, không ngờ lại lăn ở dưới chân Sở Thiên liền vội định thân muốn dùng khảm đao chặt hai chân Sở Thiên, ai mà biết vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thiên, còn chưa kịp phát lạnh đã bị phi tiêu trong tay Sở Thiên ấn vào mặt hắn, hệt như đậu phụ giết chết gã.

Hoàng Thiên Hùng ôm lấy cánh tay phải bị tàn phế một nửa, đã chạy trốn ra phía ngoài hơn mười thước, thấy lần đầu công kích đã chết hai mươi mấy người trong lòng không khỏi ớn lạnh, không ngờ bọn Sở Thiên lại có hỏa lực cường đại thế, nhưng cũng không cam tâm để cho bọn Sở Thiên chạy trốn mất.

Vì thế, Hoàng Thiên Hùng một bên bảo thân tín chuẩn bị nổ súng một bên hét lên giận dữ nói:
- Lên, lên nào, đạn trong súng của bọn chúng sớm muộn gì cũng hết, thừa lúc chúng thay đạn liền đánh áp sát tới!

Hung đồ xung phong cảm thấy lời của Hoàng Thiên Hùng nói có lý, bèn càng công kích mãnh liệt hơn, bốn năm mét đất trống đã chất đầy thi thể, lượt đạn đầu của bọn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cuối cùng cũng đã bắn hết, tiếng súng tạm thời ngừng vang, ngay cả súng của Khả Nhi cũng không bắn nữa.

- Giết!
Công kích khoảng cách gần của bọn hung đồ cũng bắt đầu rồi, phát ra như núi lửa vậy.

Nhưng vọt lên mấy bước bọn hung đồ phát hiện mình nhầm rồi.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh không hề đổi đạn mà là lấy ra một khẩu súng khác, ngay cả chút thời gian cũng không cho bọn hung đồ, hai người lại bắn ra những viên đạn chết người, sau tiếng súng vang lên, trên mặt đất lại có gần hai chục thi thể ngã xuống.

Hoàng Thiên Hùng vẻ mặt cực kỳ tức giận, rồi lại thể hiện không có cách nào, chỉ có thể hô to với bọn thân tín bên người:
- Nổ súng, nổ súng!

Ba gã thân tín nắm súng lục, vừa ngắm ngay vào bọn Sở Thiên, Khả Nhi vốn đã tịt ngòi súng lục trong nháy mắt khôi phục lại sức lực, họng súng rầm rầm rầm vang lên, ba phát đạn giống như dấu hiệu của họ, trực tiếp đi qua hơn trăm hung đồ, đâm vào ấn đường của chúng.

Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có máu tươi bay tứ túng.

Hoàng Thiên Hùng sau lưng họ bị máu tươi bắn đầy mặt, sợ tới mức ngồi xụp xuống trốn về sau cột gỗ của doanh trướng.

Bọn Phong Vô Tình cuối cùng cũng đổi đạn. Nhưng tất cả động tác dường như chỉ dùng một thời gian cực ngắn để hoàn thành.

Hơn nữa lần này họ là hai tay cầm súng.

Bọn hung đồ cuối cùng cũng dao động, vũ khí lạnh của mình còn chưa rút ra đã bị người ta giết chết rồi, liều mạng kiểu này có vẻ không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ là bước lên nộp mạng mà thôi, bọn họ tuy không sợ chết nhưng cũng không nhất thiết phải chết vô ích như vậy.

Gió trên thảo nguyên từ từ thổi qua, gần trăm thi thể trên đất đã tản ra mùi máu tanh, bao phủ lấy doanh trướng mãi không tan.

 

Hoàng Thiên Hùng cũng cảm thấy được đã đến đường cùng, bèn một bên cho người đi xin viện trợ từ “Thiên Lang” một bên di chuyển tới chỗ buộc ngựa.

Anh ta biết tài bắn súng chuẩn xác của Khả Nhi, nên mỗi bước di chuyển hết sức cẩn thận, hơn nữa đều có vật che.

Sở Thiên thấy bọn hung đồ đâng từ từ rút lui, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho bọn Phong Vô Tình, nói:
- Giết hết đi!

Đây đều là bọn hung đồ vô cùng tàn bạo, giết chết bọn chúng cũng không quá đáng, vụ sát hại hôm nay chắc chắn sẽ kết thù không đội trời chung với “Thiên Lang”, nếu tha cho những người này, sau khi chúng trở về bên cạnh “Thiên Lang” chắc chắn sẽ lại đối phó với mình.

Để chúng có cơ hội một lần nữa đối phó với mình thì chi bằng giờ cứ giết luôn cái bọn vốn đã đáng chết này đi.

Theo mệnh lệnh của Sở Thiên, súng của bọn Phong Vô Tình lại nổ tiếp, bọn hung đồ đã khiếp đảm rồi, đừng nói tới tổ chức tấn công mà ngay cả đến chạy thoát thân cũng trách hai chân chạy quá chậm. Thấy bọn Phong Vô Tình nổ súng số còn lại gần trăm hung đồ vộ xoay người bỏ chạy, chạy về chỗ ngựa ở gần nhất, chúng tin rằng sau khi lên được ngựa là có cơ may sống rồi.

 

Bọn hung đồ chạy tan tác khiến bọn Phong Vô Tình không cần bố trí canh phòng, toàn bộ đều tản ra đuổi giết bọn hung đồ chạy trốn.

Sở Thiên nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng ngồi phía trước, khẽ cười nói:
- Phi Dương, lôi Hoàng Thiên Hùng qua đây!

Dương Phi Dương như đang khẽ cười, lắc lắc cái dáng người như ma quỷ đi về phía Hoàng Thiên Hùng.

Hoàng Thiên Hùng sau khi nghe lệnh giết sạch của Sở Thiên thì đã run như cầy sấy bất chấp tài bắn súng của Khả Nhi cả người nhào tới con ngựa trắng, vẫn chưa kịp nhảy lên thì cảm thấy cổ bị xiết chặt, sau đó cảm giác lạnh buốt lan tới.

Dương Phi Dương dùng âm thanh ngọt ngào động lòng người hô:
- Đường chủ Hoàng, Thiếu soái muốn gặp anh, ngươi sao anh chào hỏi gì đã đi à?

Hoàng Thiên Hùng biết cổ mình bị buộc bởi vật gì, chính là cái dây thép độc ác kia, thì đến ý thức phản kháng cũng không có nữa.

Dương Phi Dương giống như đang dắt ngựa lôi Hoàng Thiên Hùng tới trước mặt Sở Thiên, dây thép vẫn như cũ buộc chặt lấy anh ta không hề được thu về.

 

Sở Thiên khẽ thở dài, sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Đường chủ Hoàng, chúng tôi vốn chỉ muốn an toàn đi qua thảo nguyên hoang vắng, thật không ngờ cậu lại có ý giết bọn tôi, ép tôi phải ra tay. Đấy cậu xem, thảo nguyên này lại nhận thêm gần hai trăm thi thể làm màu mỡ thêm cho vùng thảo nguyên này rồi.

Hoàng Thiên Hùng biết mình khó lòng thoát chết, cũng bình tĩnh trở lại, hung tợn nói:
- Sở Thiên, anh đừng vội đắc ý như thế, Thiên Lang đã biết nơi đây xảy ra biến cố, hơn ngàn “Thiên Lang” tinh nhuệ đang tiến tới đây, các người sắp tiêu đời rồi, đừng hòng mà ra khỏi thảo nguyên hoang vu!

Tiếng súng cuối cùng cũng dừng rồi!

Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi cũng đã quay lại rồi, thản nhiên nói:
- Không có người sống! Không ai chạy thoát!

Sở Thiên gật gật đầu, ra hiệu Khả Nhi cởi vải đỏ ra cho Mai Tử.

Mai Tử từ từ mở mắt, sau khi hai mắt thích ứng với ánh với ánh sáng mới nhìn khắp doanh trướng, cô đã cỗ gắng tưởng tượng hình ảnh thảm cảnh nhưng không ngờ lại thê thảm tới mức này, gần hai trăm hung đồ tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, ngoài Hoàng Thiên Hùng và ngựa của anh ta thì hơn trăm doanh trướng đã trở lên yên ắng, máu tươi chảy khắp thảo nguyên.

 

Mai Tử trong lòng khẽ thở dài, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội trong lịch sử cũng không tới mức thế này?

Sở Thiên sai Dương Phi Dương buộc chặt Hoàng Thiên Hùng lại, có lẽ anh ta vẫn còn chút tác dụng, rồi đi về phía Mai Tử, vẫn có ý áy náy nói:
- Mai Tử, thật sự xin lỗi, liên lụy em rồi, đã làm em sợ hãi rồi!

Mai Tử lắc đầu, cười khổ nói:
- Sở Thiên, đây phải chăng là giang hồ trong truyền thuyết?

Sở Thiên không chút dấu diếm gật gật đầu, thành thạt trả lời:
- Đây đúng thật là giang hồ!

Mai Tử thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, ngày trước luôn không hiểu lời chị nói “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ” trải nghiệm hôm nay cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, nếu Sở Thiên không giết bọn người thảo nguyên hoang vu này thì bọn Sở Thiên còn cả bản thân mình nữa cũng sẽ bị bọn chúng giết chết.

Mai Tử nhìn sắc trời, lại đưa tay ra cảm nhận sự ướt át của gió, ánh mắt lo lắng chậm rãi nói:
- Sở Thiên, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn “Thiên Lang” không kịp tới truy giết chúng ta thì chúng ta cũng bị mưa ướt hết mất thôi!

Sở Thiên gật đầu nói với bọn Phong Vô Tình:
- Đem Hoàng Thiên Hùng theo, nếu gặp Thiên Lang cũng có thể lấy cậu ta làm con tin!

 

Phong Vô Tình không trả lời, trực tiếp dùng hành động vứt Hoàng Thiên Hùng lên ngựa rồi trói mạnh anh ta vào với ngựa.

Bỗng nhiên, tai Sở Thiên khẽ động, vội nằm sấp xuống đất thám thính, âm thanh tùa xa loáng thoáng truyền tới hơn nữa lại rất đông người.

Lẽ nào “Thiên Lang” tinh nhuệ đã đánh tới? Làm sao lại thần tốc như vậy chứ?

Sở Thiên không dám nghĩ nhiều, lên ngựa hô:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường! Nhanh lên!

Bảy con ngựa lao đi trong nháy mắt, tạo thành một đường thẳng tiến về phía Lang Sơn.

Sở Thiên đoán không sai, kị binh dưới ánh hoàng hôn chính là Thiên Lang tinh nhuệ, Thiên Lang vốn đang luyện tập cho thủ hạ ở ngoài doanh trại chăn thả mấy chục cây số, bỗng nhận được tin doanh trại chăn thả bị công kích liền vội vàng chỉ huy hơn ngàn kị binh đánh trở lại.

Trên thảo nguyên hoang vu lại có người dám tập kích mình không phải là người ngông cuồng thì cũng là người hám lợi mất khôn.

Bọn Sở Thiên thúc ngựa thật nhanh không chút chậm trễ, trong lòng đều rõ một khi bị hơn ngàn kị binh của “Thiên Lang” đuổi tới, tiến hành chém giết thì với thế của sáu người ắt sẽ chôn thân nơi thảo nguyên mênh mông, cộng thêm vài cô hồn dã quỷ nữa.

Tuy khoảng cách giữa kị binh “Thiên Lang” và bọn Sở Thiên còn rất xa, nhưng trên thảo nguyên mênh mông, một nhìn trăm dặm, dễ dàng phát hiện bọn Sở Thiên đang thúc ngựa chạy băng băng, “Thiên Lang” vung mạnh tay, tự mình dẫn theo năm trăm kị binh đuổi theo bọn Sở Thiên, còn lại năm trăm kị binh thì đi thăm dò ở doanh trại chăn thả.

Mấy chục phút sau, bon Sở Thiên đã từ từ tới gần lâu đài cổ Lang Sơn, mà năm trăm kị binh truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết chạy thêm hơn chục phút nữa cũng sẽ bị bọn kị binh tinh nhuệ của “Thiên Lang” đuổi tới. Tuy bọn Phong Vô Tình vẫn cõn sót lại hơn trăm viên đạn nhưng cũng chỉ là vô bổ, lúc này chỉ có con đường là liều mạng mà thôi.

Sở Thiên dừng ngựa quay người lạnh lùng nhìn bọn kị binh của “Thiên Lang” đang đuổi theo ở phía xa, quát:
- Vô Tình, Vô Danh, hai người cùng em ở lại đây, tình thế tất phải ngăn sự công kích của kị binh Thiên Lang. Phi Dương và Khả Nhi nhanh chóng hộ tống Mai Tử rời khỏi đây, nhanh lên!

Phong Vô Tình và Nhiếp
Vô Danh quay ngựa đến đứng bên canh Sở Thiên rồi rút súng ra.

 

Bọn Khả Nhi lại gần như đồng thanh hô lên:
- Không!

Trong lòng họ biết rõ, cho dù tài giỏi thì muốn dựa vào hơn trăm viên đạn để ngăn năm trăm kị binh Thiên Lang, là một việc không có khả năng chút nào huống hồ năm trăm kị binh đi doanh trướng sẽ rất nhanh hợp lại đánh tới.

Đây không phải là trận chiến thập tử nhất sinh mà là chắc chắn chết.

Mai Tử nhìn truy binh phía sau, cũng biết rõ khó mà trốn thoát. Tuy ngựa của trại Cáp Nhĩ tinh tráng dưới thân mọi người nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn Sở Thiên không thể bằng vói nhóm truy binh kia, sớm muộn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến rồi thì chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Bỗng Mai Tử ngẩng nhìn lâu đài cổ Lang Sơn, hét lên:
- Tất cả vào lâu đài cổ, vào lâu đài cổ!

Tuy vào lâu đài cổ Lang Sơn thì cũng là tự hãm tuyệt cảnh, vì ba mặt của lâu đài cổ Lang sơn là núi, chỉ cần bị kị binh Thiên Lang chặn lối ra thì có chạy đằng trời, nhưng vào lâu đài cổ Lang sơn chí ít cũng chống lại được chốc lát, mà giây phút này cũng không chắc là cơ hội sống.

Sở Thiên vừa rồi cũng không phải không nghĩ tới lâu đài cổ Lang Sơn, nhưng nhìn qua vài lần đoán đó là đường cùng không có ý nghĩa gì hết, trong tình huống không có trợ giúp thì tiến vào Lang Sơn đơn thuần chỉ là cho người ta bắt rùa trong hũ, thay vì bị người ta bao vây cho đói chẳng bằng cứ đấu một trận cho sướng.

Khi Sở Thiên còn đang do dự thì Mai Tử cưỡi ngựa chạy tới, tay phải vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, hãy tin em, các anh vào Lang Sơn đánh chặn, giờ em sẽ đi gọi cứu binh.

Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy vẻ chân thành của Mai Tử vẫn gật gật đầu.

Mai Tử thấy Sở Thiên đồng ý khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, nói:
- Sở Thiên, các anh cố gắng chịu đựng, em nhất định quay lại!

Sau khi nói xong, Mai Tử cũng không đợi Sở Thiên đồng ý, phát hai roi liên tục, Lúc này mới lộ ra kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của cô, nằm sấp trên lưng điều khiển ngựa, tốc độ đột nhiên tăng mau, ngựa Cáp Nhĩ chạy càng lúc càng nhanh như muốn bay lên vậy, sau giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn Sở Thiên.

Sở Thiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Mai Tử lạ cao siêu như vậy, nếu không phải dẫn theo năm người bọn họ thì với tốc độ của Mai Tử cô sớm đã về tới trại Cáp Nhĩ rồi, mà không phải đi cùng thong dong nhàn rỗi với mình. Tuy Sở Thiên không có mấy hi vọng với việc Mai Tử đi gọi cứu viện, theo hắn thấy thì Mai Tử nhiều nhất là về trại Cáp Nhĩ tìm viện trợ, nhưng “Thiên Lang” là ông trùm nơi thảo nguyên hoang vu này có ai lại vì bọn người Sở Thiên mà đi đắc tội với người của thảo nguyên hoang vu chứ?

 

Nhưng, Mai Tử rời đi an toàn cũng làm cho Sở Thiên trong lòng an ủi chút ít, ân oán giang hồ không cần liên lụy tới cô ấy.

Bọn Sở Thiên cuối cùng đã tiến vào lâu đài cổ Lang Sơn trước khi bị kị binh Thiên Lang bao vây.

Lâu đài cổ Lang Sơn dựng ở trên núi, tựa như răng khảm vào gò đất, toàn lâu đài cổ có hai tầng giống như nơi của góc nhìn u linh vậy, hoàn toàn thờ ơ với nắng mưa lâu năm, không hề bận tâm tới việc lâu ngày không tu sửa.

Lâu đài cổ tuy có bị phá hủy nhưng phần lớn vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Của thành dày tới ba tấc, đủ để ngăn cản va chạm mạnh của đá lăn, bốn phía đều là đồng ruộng bát ngát, nhưng vì được xây dựng trên đỉnh núi cao thật có khí thế của người canh giữ.

Chủ yếu là cửa thành chỉ rộng có nửa mét, chỉ cho phép một người tiến vào.

Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, để Khả Nhi và Dương phi dương canh cửa vào, ba khẩu súng và năm mươi viên đạn, còn mình dẫn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình còn cả tên sống dở chết dở Hoàng Thiên Hùng nữa cùng lên tường thành lâu đài cổ.

Đứng trên tường thành, nhìn trời âm u dần còn cả kị binh Thiên Lang đang tiến dần tới, trong lòng Sở Thiên ngược lại lại trở lên ổn định hỏi:
- Vô Tình, các anh còn bao nhiêu đạn vậy?

Phong Vô Tình khẽ thở dài nói:
- Sáu mươi bảy viên!

Con số này cho thấy rõ, bọn Sở Thiên cho dù thế nào đi nữa, cho dù không phát nào trượt cũng chỉ có thể giết chết được một trăm mười bảy người.

Còn thừa lại số kị binh Thiên Lang chỉ sợ là phải dùng vũ khí lạnh mà giết rồi.

Bọn Sở Thiên đứng trên tường thành một lát, năm trăm kị binh đã toàn bộ lao tới hết tốc lực, tựa như mây di chuyển trên thảo nguyên vậy.

Nhờ ánh sáng nơi chân trời xa mà bọn Sở Thiên vẫn có thể nhận ra đặc trưng của kị binh Thiên Lang.

Hơn năm trăm kị binh cùng cưỡi một loại ngựa, toàn bộ đều dùng khăn đen kẹp đầu, người mặc trang phục võ sĩ hơi ngả đen, áo lộ cánh tay, lưng đeo cung tên lưng áo dắt dao, da màu đen hoẵng, dao dắt nghiếng, mặc áo khoắc đen. Khi cưỡi ngựa phi nhanh áo bào rộng như một đám mây tung bay phía sau. Đối lập với trang phục kẹp dây lưng, nhất cử nhất động đặc biệt hiện ra rõ ràng vẻ đẹp của từng đường nét, tự nhiên mà phóng khoáng.

Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu kẹp khăn trắng, tay phải nắm chặt quỷ đầu dao, không mặc áo khoác đen mà mặc áo giáp chế ngực, dáng người dũng mãnh, ánh mắt có thần lóng lánh, có khí khái không giận mà uy.

Sở Thiên không do dự mà khẳng định, người đó chính là “Thiên Lang” bá chủ của thảo nguyên hoang vu.

Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên đứng trên thành lâu thì vẻ mặt cực khinh thường, cười ha hả ba tiếng, liền rút tiễn trong túi, giương cung, bắn tên, bắn ra liên tiếp ba tên Lang Nha, động tác liền mạch dứt khoát khiến người nhìn không chút cảm giác lạ nào.

Ba tên Lang Nha bay ra như ánh chớp linh hoạt sắc bén phóng tới phía Sở Thiên.

Sở Thiên không chuyển động, nụ cười trên mặt thản nhiên phóng khoáng, không hề sợ mũi tên Lang Nha đang bắn tới.

Ba mũi tên Lang Nha không hề đâm vào bọn Sở Thiên mà đều cắm vào tường thành che nửa người họ.

Phía chân trời đã tắt hẳn nắng, gió lạnh ập tới mang theo ẩm ướt tới.

Ba mũi Lang Nha cắm vào ba chỗ sâu ba tấc, cho thấy kỹ thuật bắn tên tinh xảo và kình khí mạnh mẽ của “Thiên Lang”.

Năm trăm kị binh Thiên Lang cùng hò reo, ai nấy tinh thần phấn chấn.

Trong lòng Thiên Lang có chút hoảng hốt, bọn Sở Thiên thấy tên Lang Nha của gã lại không tránh không né, định lực này thât đáng kinh ngạc.

Bỗng nhiên, Sở Thiên phát ra một trận cười kinh thiên, thảo nguyên vắng vể trong nháy mắt như lay động run rẩy, thanh thế khiến người ta sợ hãi.

Đùng đoàng!

Tiếng sấm kinh người như phụ họa cho Sở Thiên, nổ vang cả gần ngoài lâu đài Lang Sơn, động tới mức tai mọi người đều kêu ù ù, ánh chớp căt ngang màu trời mờ mịt, chiếu lên bình nguyên hoang dã sáng như ban ngày, hiện ra cỏ cây đang đưa điên cuồng.

Cảnh tượng đáng sợ.

Đợi sau khi tiếng sấm qua đi, Thiên Lang khẽ phất tay, mấy chục kị binh thắp đèn, chiếu rọi cho lâu đài cổ Lang Sơn như đang phát sáng.

Thiên Lang đã có thể nhìn rõ ánh mắt của bọn Sở Thiên, cũng nhìn thấy tên Hoàng Thiên Hùng bị bịt kín miệng trong lòng đoán được bọn Sở Thiên là người tập kích doanh trướng chăn thả. Tuy không biết bọn Sở Thiên làm thế nào giết chết hai trăm người nhưng món nợ này tính lên đầu bọn hắn cũng là đủ đâu!

Thiên Lang vân khí tới, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên hét:
- Các ngườii là ai? Lại dám chém giết anh em của Thiên Lang tôi, còn dám bắt cóc anh em kết nghĩa của tôi, lẽ nào các người không sợ chết dưới quỷ đầu đao của Thiên Lang sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK