Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Ngũ vặn eo bẻ cổ, đặt hai chân lên bàn, bưng ly trà đậm lên, thản nhiên nói:
-    Phạm tiểu thư, cảm ơn tin tình báo của em.


Phạm Tâm Tâm bưng ly cà phê, nhẹ nhàng uống một chút, bình tĩnh nói:
-    Em đã tỏ rõ thành ý của mình rồi, không biết Kiều gia có tuân thủ lời ước hẹn không? Hình như em còn chưa nhìn thấy mười triệu.


Giải quyết xong năm tâm phúc của Lâm Đại Pháo trong này, tâm trạng của Kiều Ngũ tốt hơn rất nhiều. Ngón tay ở trên bàn phím laptop gõ gõ mấy cái. Sau đó xoay màn hình cho Phạm Tâm Tâm nhìn, nói:
-    Phạm tiểu thư, mười triệu đã đưa chuyển vào tài khoản của em. Em có thể tự mình kiểm tra tài khoản của mình.


Phạm Tâm Tâm mở tài khoản của mình ra xem, trên mặt không kìm được lộ ra vẻ sung sướng. Quả nhiên có thêm mười triệu. Cô ngẩng đầu nói với Kiều Ngũ:
-    Kiều gia quả nhiên là người phóng khoáng. Em cam đoan sẽ nói chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho anh.


Kiều Ngũ sâu không lường được gật đầu, lẳng lặng nhìn Phạm Tâm Tâm.

Phạm Tâm Tâm cười mỉm, tiếp tục mở miệng nói:
-    Em có thể nói chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho Kiều gia nghe. Nhưng Phạm Tâm Tâm lại sợ bị Kiều gia qua cầu rút ván, rơi vào kết cục như Tống Ngọc Mai. Vì vậy, Phạm Tâm Tâm nhất định phải đến một chỗ an toàn nào đó mới báo chỗ trốn của Lâm Đại Pháo cho Kiều gia biết.


Kiều Ngũ dường như không hề kinh ngạc Phạm Tâm Tâm lại khôn khóe như vậy. Ánh mắt mơ hồ đâu đây nói:
-    Phạm tiểu thư quả nhiên rất cẩn thận. Đưa ra yêu cầu này cũng không có gì quá đáng.
Sau đó ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén nhìn chằm chằm Phạm Tâm Tâm:
-    Kiều mỗ tin Phạm tiểu thư sẽ không cầm mười triệu chạy mất. Nếu thật là như vậy, hội Hắc Long dùng hết lực lượng tìm kiếm Phạm tiểu thư. Sau đó bán Phạm tiểu thư vào kỹ viện hạ tiện nhất, để Phạm tiểu thư ngày tiếp trăm vị khách.


Sắc mặt Phạm Tâm Tâm biến đổi, thậm chí có điểm khó coi. Cô không nói gì, đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cửa ra vào.


Một tiếng “oanh” lớn vang lên, lầu tám hoàn toàn bị chấn động.

Sắc mặt Kiều Ngũ biến đổi lớn, Phạm Tâm Tâm cũng khiếp sợ. Ai cũng có thể nhận ra đây là tiếng bom nổ. Rõ ràng năm tâm phúc Lâm Đại Pháo cài vào đây đã bị xử lý, đáng lý ra sẽ không có tiếng bom nổ nữa. Nhưng tiếng vang lúc nãy truyền đến rõ ràng là tiếng bom nổ, còn vô cùng mạnh nữa.

Một bang chúng Hắc Long đột nhiên đẩy cửa chạy vào, thở dốc nói:
-    Kiều…Kiều gia, chuyện lớn không xong rồi. Toilet phía Đông xảy ra nổ lớn, vụ nổ làm bị thương vài bang chúng, đồng thời cũng nổ tung toàn bộ toilet.


Mặc dù vụ nổ không làm bị thương nhân vật quan trọng nào, nhưng tiếng nổ mạnh cũng chứng tỏ thất bại trong công việc của Kiều Ngũ. Kiều Ngũ tức giận đến tái mặt, hai thiết đảm trong tay không ngừng chuyển động. Hắn nhìn chằm chằm Phạm Tâm Tâm nói:
-    Phạm Tâm Tâm, tôi muốn có một lời giải thích. Không phải cô nói chỉ có năm người thôi sao? Vậy tiếng nổ đó là từ đâu tới hả? Tôi bây giờ rất nghi ngờ chuyện cô hy sinh một số tâm phúc của Lâm Đại Pháo, cố ý chuyển lực chú ý, làm cho bom ở toilet nổ. Cô là người của Lâm Đại Pháo đúng không?!


Phạm Tâm Tâm bị Kiều Ngũ quát lớn, bắt đầu hoảng loạn. Cô biết nếu mình không giải thích cẩn thận thì cái mạng nhỏ của mình rất có thể sẽ bỏ lại chỗ này. Vì vậy cô nhanh chóng trả lời:
-    Không phải, tôi không phải người Lâm Đại Pháo.
Khôi phục lại một chút lý trí, cô tiếp tục nói:
-    Nếu tôi và Lâm Đại Pháo hy sinh nhiều người như vậy để di chuyển lực chú ý của các ngài thì cũng không để bom nổ ngay lúc này rồi.


Kiều Ngũ tất nhiên biết Phạm Tâm Tâm nói có lý, nhưng bây giờ khí thế của hắn cao hơn, hắn quát:
-    Có lẽ các cô phạm sai lầm gì đó làm cho bom nổ thì sao? Nếu cô muốn chứng minh trong sạch của mình thì ngay bây giờ, nói cho tôi biết Lâm Đại Pháo trốn ở đâu. Nếu tôi thật sự bắt được Lâm Đại Pháo, tôi sẽ tin lời cô nói. Còn không thì, tôi bây giờ sẽ ném cô từ tầng tám xuống!


Sắc mặt Phạm Tâm Tâm tái nhợt, không tự chủ run rẩy:
-    Trang viên Lục Thượng!

 

Trên mặt Kiều Ngũ hiện lên vẻ vui mừng. Hồ ly cho dù như thế nào thì vẫn giảo hoạt.

Kiều Ngũ mở cửa phòng một cách thô bạo, bước ra ngoài, quay đầu lại gào thét:
-    Theo dõi chặt chẽ con ả này cho ta. Nếu cô ta trốn được khỏi nơi này thì các ngươi mang đầu đến gặp ta là được rồi đấy.


Hai bang chúng hội Hắc Long lập tức gật đầu tuân lệnh, xoay người khóa cửa phòng lại.

Chu Triệu Sâm nghe được tiếng nổ, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm. Tiếng nổ mạnh khiến cho cảnh sát, phòng cháy chữa cháy chạy đến, còn có không ít phóng viên nhiều chuyện nữa. Vì vậy buổi ký kết hiệp nghị trao đổi xí nghiệp không thể nào tiến hành ở Hắc Long Tower được. Bây giờ chỉ còn lại hai phương pháp, một là đổi ngày, hai là đổi chỗ.


Chu Triệu Sâm lưỡng lự trước sau, gọi điện thoại cho người đại diện chính phủ Đông Doanh, Kawashima Roten. Sau khi bàn bạc, quyết định đến Đế Vương Building mà chính phủ Đông Doanh bỏ ra số tiền lớn xây dựng. Đúng thời gian tiến hành buổi ký kết hiệp nghị trao đổi xí nghiệp.

Chu Triệu Sâm vừa mới bỏ ống nghe xuống thì Kiều Ngũ đúng lúc gõ cửa. Chu Triệu Sâm gật gật đầu ra hiệu Kiều Ngũ bước vào. Kiều Ngũ vừa bước qua cửa phòng, không đợi Chu Triệu Sâm mở miệng thì đã giành nói trước:
-    Hội trưởng Chu, chúng tôi đã tìm được chỗ trốn của Lâm Đại Pháo rồi.


Trong mắt Chu Triệu Sâm toát ra sát khí ngập trời, Kiều Ngũ biết mình đã thành công xoay chuyển đề tài, Chu Triệu Sâm sẽ không truy cứu lỗi lầm lúc nãy của hắn nữa. Gã kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện buổi sáng Phạm Tâm Tâm đến.

Chu Triệu Sâm sau khi nghe xong, trầm tư một lúc, mới oán hận phun ra một chữ:
-    Giết!

Kiều Ngũ gật đầu lĩnh mệnh, lặng lẽ lui ra ngoài. Chuẩn bị triệu tập bang chúng san bằng trang viên Lục thượng nơi Lâm Đại Pháo đang trốn.

Kiều Ngũ thật không ngờ, Chu Triệu Sâm cũng không ngờ đến. Bây giờ Lâm Đại Pháo đang ngồi ở quán cà phê tầng ba của Đế Vương Building, im lặng nhìn dòng xe dài dằng dặc ngoài cửa kính, người đi kẻ đến. Ánh mắt thâm thúy xa xôi, không ai biết giờ phút này gã đang nghĩ gì.

Lão Yêu ngồi ghế sô pha bên cạnh lẳng lặng lau sạch dao cắt thịt của mình. Mỗi lần lau đều rất nghiêm túc, mỗi một lần đều dùng hết sức. Nhiều năm như vậy trôi qua, thói quen chà lau dao cắt thịt của lão chưa bao giờ ngừng qua. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, trận nhỏ trận lớn cũng không ngừng qua. Lão Yêu biết, chỉ có mỗi ngày chà lau dao cắt thịt thân yêu mới có thể duy trì cảnh giới dao người hợp nhất, mới có thể dung hòa sát khí bản thân và lưỡi dao sắc bén làm một.

Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, Sở Thiên dẫn theo Phong Vô Tình bước vào. Hai con dao sắc bén linh hoạt lập tức chém tới. Phong Vô Tình không hề quay đầu lại đá hai cú. Hai tên bảo vệ khỏe mạnh cao lớn lập tức ngã xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.

Chớp mắt, phòng cà phê xuất hiện không ít tên côn đồ mặt đằng đằng sát khí, rút dao ra trước mặt Sở Thiên, chuẩn bị nhào tới.

-    Tránh ra, đều là người một nhà cả!
Lâm Đại Pháo trầm giọng quát:
-    Mắt chó các ngươi không nhận ra là ai à? Đó là Thiếu soái đấy!


Mấy tên côn đồ khỏe mạnh nghe Lâm Đại Pháo nói, lập tức lộ ra vẻ cung kính, đều lùi nhanh về phía sau, nhường đường cho Sở Thiên đi qua.


Lúc Sở Thiên đi ngang qua Lão Yêu, vươn tay vỗ nhè nhẹ bờ vai của lão, nói:
-    Nhìn động tác và vẻ mặt bây giờ của ông, tôi biết vết thương trên người ông đã lành lại rồi đúng không!?


Lão Yêu ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, lập tức cảm kích nhìn Sở Thiên. Quả thật lão không ngờ Sở Thiên lại quan tâm lão như vậy.

Trước mặt Sở Thiên đặt một ly cà phê thơm đậm đặc. Lâm Đại Pháo gãi đầu, không hề có ý che giấu hai chân linh hoạt của mình, sang sảng cười nói:
-    Thiếu soái, quảng trường Hồng Tinh nhờ có Thiếu soái ở sau cản hậu, mới có thể khiến Lâm mỗ nhặt lại nửa mạng chó. Lúc trước mặc dù đã cảm ơn, hôm nay vẫn muốn cảm ơn lần nữa.


Lâm Đại Pháo vỗ vỗ bàn tay to, một tên thuộc hạ lập tức đưa một cái hộp đến, mở ra đặt lên bàn thủy tinh. Bên trong tràn đầy hình người đỏ lập lòe. Lâm Đại Phảo đẩy hộp đến trước mặt Sở Thiên, cười nói:
-    Thiếu soái, đây là hai triệu, coi như một chút tâm ý của Lâm mỗ.


Sở Thiên cười mỉm, không khách khí nhận hai triệu này. Mặc dù biết Lâm Đại Pháo không tốt bụng gì, nhưng hai triệu này ngu gì không lấy chứ. Vì thế hắn thản nhiên nói:
-    Vậy tôi cảm ơn Lâm bang chủ, gần đây đúng là thiếu tiền. Hai triệu này của Lâm bang chủ quả thật đến rất đúng lúc!


Lâm Đại Pháo châm một điếu xì gà, cười nói:
-    Thiếu soái chịu nhận hai triệu đã là vinh hạnh của Lâm mỗ rồi.


Sở Thiên bỏ qua lời khách khí của Lâm Đại Pháo, trực tiếp đi vào chủ đề chính. Hắn nói:
-    Lâm bang chủ mời tôi đến không phải chỉ là đưa tiền cho Sở Thiên thôi chứ? Dù sao bây giờ Lâm bang chủ rày đây mai đó, còn mạo hiểm gió to bão lớn ra đây nữa. Nếu thật chỉ như vậy thì Sở Thiên rất khó an tâm.


Lâm Đại Pháo phun ra một làn khói trắng, thanh âm bình thản nói:
-    Thiếu soái, hôm nay Lâm mỗ mời thiếu soái ra là để xem phim hay đấy!


Trong lòng Sở Thiên biết chắc chắn có liên quan đến Chu Triệu Sâm. Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn nói:
-    Xem phim hay? Lâm bang chủ có thể nói rõ hơn không?


Lâm bang chủ đập đập hai chân mình, không hề giấu diếm nói:
-    Tôi nghĩ, với trí thông minh của Thiếu soái, hôm trước hẳn đã nhận ra Lâm mỗ giả tàn tật rồi, đúng chứ?


Sở Thiên gật gật đầu, nói:
-    Đương nhiên biết, nhưng tôi tin Lâm bang chủ chắc chắn có chủ ý gì mới giả bộ như thế.


Lâm Đại Pháo lại phun ra một hơi, dựng thẳng ngón tay cái khen:
-    Thiếu soái quả nhiên thông minh. Thiếu soái yên tâm, Lâm Đại Pháo làm như vậy không phải là nhắm vào Thiếu soái. Mà mục tiêu là Phạm Tâm Tâm.


Sở Thiên bưng ly cà phê lên, lắc nhè nhẹ, mùi hương tỏa ra. Hắn nhẹ nhàng nói:
-    Nếu Sở Thiên đoán không lầm thì Lâm bang chủ muốn thông qua Phạm Tâm Tâm để làm một chuyện.


Lâm bang chủ không hề ngạc nhiên khi Sở Thiên đoán ra nguyên nhân, gã cười nói:
-    Suy đoán của Thiếu soái không sai chút nào cả, thậm chí lần đến thăm hôm trước của thiếu soái đã giúp Lâm mỗ bỏ thêm vài bó đuốc nữa. Khiến cho kế hoạch của Lâm mỗ càng thêm chân thật càng thêm đáng tin.


Sở Thiên thở dài một hơi, nói:
-    Tôi thắc mắc đã lâu, vì sao Lâm bang chủ đang gặp khó khắn lại lựa chọn một kỹ nữ làm bạn bên người chứ. Đây hoàn toàn không phù hợp với cá tính nhanh nhẹn cẩn thận của Lâm bang chủ, hóa ra là Lâm bang chủ ở trước mặt kỹ nữ diễn tuồng. Tôi nghĩ, tuồng này chắc chắn rất phấn khích, rất cảm động, đúng chứ?


-    Hôm trước sau khi thiếu soái rời khỏi, tôi đã triệu tập năm tâm phúc của mình.
Trong mắt Lâm Đại Pháo hiện lên một tia ác độc. Gã uống một ngụm cà phê, nói:
-    Tôi đã cài vào hội Hắc Long năm tâm phúc. Nhiệm vụ đưa ra cho họ chính là mười giờ sáng ngày hôm nay, dùng lựu đạn loại nhỏ tập kích Chu Triệu Sâm. Cho dù không thể giết chết Chu Triệu Sâm cũng có thể tạo ra động tĩnh lớn khiến buổi ký kết hiệp nghị không thể tiến hành.


Sở Thiên trong lòng khẽ biến chuyển. Lâm Đại Pháo quả nhiên là rất cao tay, lại có thể ở bên cạnh Chu Triệu Sâm mai phục tâm phúc của mình. Nhưng Sở Thiên biết, mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như lời Lâm Đại Pháo đã nói, bên trong chắc chắn có nước cờ lợi hại hơn. Nếu không thì bây giờ Lâm Đại Pháo đã không ở chỗ này, mà hẳn là ở Hắc Long Tower mới đúng.


Trong lòng Sở Thiên bỗng nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn nói:
-    Lúc Lâm bang chủ bố trí nhiệm vụ, có phải Phạm Tâm Tâm cũng ở nơi đó nghe hết những lời này của Lâm bang chủ?


Lâm Đại Pháo không tự chủ dâng lên lòng kính nể. Kế hoạch mình bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy cũng bị Sở Thiên đoán được toàn bộ. Vì thế gã cười ha hả vài tiếng, nói:
-    Phạm Tâm Tâm đương nhiên là ở đó, hơn nữa tôi còn cho cô ta biết tên năm người đó nữa.


Sở Thiên nhìn Lâm Đại Pháo dựng lên ngón tay cái, nói:
-    Lâm bang chủ quả nhiên là ngoan độc!


Lâm Đại Pháo hưởng thụ lời khen ngợi của Sở Thiên, ánh mắt quét qua Sở Thiên nói:
-    Chắc là Thiếu soái đã đoán được nước cờ hiểm Lâm mỗ đi?


-    Phạm Tâm Tâm là một kỹ nữ, một kỹ nữ yêu tiền.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở một hơi dài, nói:
-    Ngay lúc Lâm bang chủ gặp khó khăn nghèo hèn, chắc chắn sẽ không muốn cùng chung hoạn nạn, cô ta tất nhiên là sẽ chọn dùng Lâm bang chủ để đổi lấy tiền tài. Lâm bang chủ sở dĩ nói cho Phạm Tâm Tâm biết kế hoạch hôm nay, còn để cô ta biết tên năm tâm phúc mà Lâm bang chủ cài vào hội Hắc Long chắc là vì muốn thông qua Phạm Tâm Tâm bán đứng năm tâm phúc của mình, tôi nói đúng chứ?


Trong mắt Lâm Đại Pháo chứa đựng ý cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
-    Vì sao tôi lại phải bán rẻ năm tâm phúc chứ? Đây không phải là tự mình hại mình hay sao? Lâm mỗ hẳn là không ngu ngốc đến trình độ đó đâu nhỉ?!


-    Bởi vì Lâm bang chủ muốn hội Hắc Long tin tưởng lời nói của Phạm Tâm Tâm, cũng tin thông tin Lâm bang chủ còn ở trang viên Lục Thượng!
Sở Thiên bỗng cảm thấy sợ hãi sự âm hiểm của Lâm Đại Pháo. Ngay cả tâm phúc của mình cũng bán đứng. Hắn nói:
-    Chỉ cần hội Hắc Long tin Lâm bang chủ còn ở trang viên Lục Thượng, dựa vào lòng hận thù của hội Hắc Long đối với Lâm bang chủ, nhất định sẽ cử người đến đánh chết. Như vậy, bên người Chu Triệu Sâm sẽ thiếu rất nhiều người bảo vệ, lúc đó cao thủ bên cạnh Chu Triệu Sâm giảm bớt, cũng là cơ hội tốt nhất để giết chết Chu Triệu Sâm.


Sắc mặt của Phong Vô Tình hơi hơi biến đổi, Lâm Đại Pháo đúng là vô sỉ âm hiểm mà.

Lâm Đại Pháo không nói gì, bây giờ gã mới bắt đầu cảm giác được sự đáng sợ của Sở Thiên. Mọi chuyện đều bị hắn cẩn thận phân tích, giống như Sở Thiên có tham gia tạo ra toàn bộ kế hoạch này vậy, tất cả đều biết rõ ràng.

-    Tôi đoán được Lâm bang chủ nhất định sẽ chờ đợi ở đây. Chờ ở Đế Vương Building mà chính phủ Đông Doanh dùng số tiền lớn xây nên.
Sở Thiên cười khổ. Tại sao mình lại chạy đến Đế Vương Building gặp Lâm Đại Pháo làm chi. Rõ ràng là biết rõ người kia muốn kéo mình xuống nước mà. Hắn nói:
-    Lâm bang chủ nhất định sẽ làm gì đó khiến cho Hắc Long Tower xảy ra chuyện lớn, buộc Chu Triệu Sâm không thể không đến Đế Vương Building ký kết hiệp nghị trao đổi xí nghiệp. Như vậy Chu Triệu Sâm sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm bang chủ, sống chết mặc Lâm bang chủ quyết định!


Lâm Đại Pháo ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Sở Thiên, nụ cười trên mặt tắt lịm, than thở một câu:
-    Người đàn ông như Thiếu soái, bày mưu nghĩ kế, dễ dàng đoạt lấy thắng lợi ngoài ngàn dặm. Lâm mỗ thật sự bội phục sát đất!

Những câu này đúng là phát ra từ tận đáy lòng Lâm Đại Pháo.

Vẻ mặt Lâm Đại Pháo trở nên bình thản hơn, giọng điệu có chút thương cảm, nói:
-    Lâm mỗ đúng là dùng máu tươi của huynh đệ đổi lấy cơ hội ngàn năm có một này. Tuy rằng vô sỉ hạ lưu, nhưng cũng không có cách nào khác cả. Nếu không hy sinh số ít, sao có thể đổi lấy mạng sống của đại đa số chứ?


Sở Thiên im lặng không nói chuyện, khi ngươi đối mặt với một kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào lại còn có thể nói dối nói ra đạo lý, ai cũng sẽ lựa chọn câm miệng không nói.

Một bang chúng đi đến, nhỏ giọng nói:
-    Xe của Chu Triệu Sâm đã đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK