Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Thiên Dưỡng Sinh chớp động tia giết chóc, giống như hai thanh đao nhỏ đâm thẳng đến trái tim Nhâm Thiên Nam.

Dường như nhìn thấu toàn bộ mọi tâm sự của y, loại khí thế này khiến cho Nhâm Thiên Nam lâm vào kinh hãi. Y không nắm chắc có thể giết chết được đối phương, thậm chí cảm giác được đao của đối phương sẽ nhanh hơn súng của mình. Tuy rằng y không muốn thừa nhận, nhưng dự cảm tự đáy lòng lại thật mạnh đánh thẳng vào y, mồ hôi từ trên đầu của y chậm rãi chảy xuống, nhỏ vào thảm.

Ở bên trong sự thù địch của Thiên Dưỡng Sinh, Nhâm Thiên Nam cảm giác như mình đang ở trong miệng hổ, bất cứ lúc nào đều có khả năng bị xé nát, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, cũng bởi vậy giận lên rồi có gan làm việc ác. Thừa dịp lúc Thiên Dưỡng Sinh đình trệ bước chân, bỗng nhiên tinh quang bắn ra, khảm đao cầm trong tay bắn về hướng Thiên Dưỡng Sinh, còn chính mình quay tay lại rút súng.

Hai động tác này lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, quả thật cũng rất nhanh, nhưng so sánh với Thiên Dưỡng Sinh mà nói thì đúng là vẫn còn chậm. Vào thời điểm Nhâm Thiên Nam giơ súng lên, hắc đao đã chống vào cổ họng của y rồi, một giây sau, mũi đao xuyên qua phần gáy của y, Nhâm Thiên Nam giống như là quả bóng xì hơi, trong nháy mắt cúi thấp đầu, ánh mắt sợ hãi và bối rối.

Còn nữa, khó tin được.

Bên ngoài tiếng chém giết chấn động tựa như tiếng chiêng tiếng trống. Ở trong phòng mắt mèo của Đại Hổ quan sát rất nghiêm túc cảnh tượng bên ngoài, cũng liên tục đem tình huống báo cáo với Tổng quản Khương. Khương Trung thì tựa như lão tăng thiền định, ngồi yên không nhúc nhích ở trên xe lăn, vẻ mặt vẫn phẳng lặng như nước, nhưng chén rượu trên bàn trà lại tỏ rõ sự bối rối và hoảng loạn của ông ta.

Ông ta biết, mình bị Sở Thiên đưa vào tròng, nhưng cũng không còn cách nào.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ầm ầm đổ xuống. Thiên Dưỡng Sinh và Khả Nhi dẫn hơn hai mươi anh em Soái quân, không nhìn đến Tiểu Long cả người đầy máu, cũng không nhìn đến bọn Đại Hổ đang giơ lên năm cây súng lục. Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh ngưng tụ thành một mũi nhọn, nhìn Khương Trung ngồi ngay ngắn cách đó không xa, thản nhiên nói:

- Thiếu soái cho mời!

Tiểu Long nâng đao lên hình như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có sức tựa vào vách tường thở dốc. Hơn nửa canh giờ chém giết, người sống gần như toàn bộ đều bị thương, toàn quân Đường Môn Hải Nam bị diệt, Soái quân tử vong hơn mười người. Đội tinh nhuệ do Tiểu Long dẫn cũng còn sót lại có ba tên, hơn nữa Đại Hổ bọn họ cũng chỉ còn tám người, có thể thấy được cuộc chém giết tàn khốc như thế nào.

Đại Hổ quát ra tiếng:

- Dựa vào cái gì?

Thiên Dưỡng Sinh quay đầu bước đi, gã chưa bao giờ thích nói những lời vô nghĩa, Khả Nhi tựa như là hơi cười khẽ, đầy thâm ý nói:

- Tổng quản Khương, địch ta rõ ràng quả thật trung thành, nhưng Chu Bách Ôn chắc sẽ không nghĩ như vậy. Giờ đây đã chết gần hai trăm tên đệ tử, bất kể có chứng cớ hay không, bọn chúng đều sẽ giận chó đánh mèo lên người các anh, và sau đó là nhanh chóng giết chết các anh.

Sau khi nói xong, Khả Nhi cũng dẫn anh em Soái quân rời đi.

Mang theo đi còn có thi thể người nhà mình, cùng với đạn cay trên mặt đất.

Khương Trung buồn bã thở dài, chuyển động xe lăn, nói:

- Đi!

Qua hơn 10 phút sau, nguồn điện khách sạn Tam Á rốt cục cũng khôi phục, nhưng những người trong phòng quan sát lại cực kỳ kinh ngạc, chỗ Khương Trung, nơi tầng trệt thây người ngổn ngang thành đồng, máu chảy thành sông, họ vội vàng báo cáo với người phụ trách. Người phụ trách không dám khinh thường chút nào, lập tức bấm điện thoại cho Chu Bách Ôn, đem tình huống phát sinh ở khách sạn báo cho ông ta biết.

Vào thời điểm này, khi đệ tử Đường Môn Hải Nam đuổi tới, bọn Khương Trung đã biến mất không dấu tích, cả tầng lầu nếu không phải xác người của Đường Môn Hải Nam chết thì cũng là mấy chục người thân tín của Khương Trung. Thậm chí còn có thể nhìn thấy hình ảnh đệ tử Đường Môn Hải Nam và người thân tín của Khương Trung cùng hủy diệt lẫn nhau, khảm đao của hai người đều cùng xuyên qua thân thể đối phương.

Tựa như hai người có huyết hải thâm thù. Tất cả hoàn cảnh khách quan đều báo cho biết, nơi này đã xảy ra một cuộc chém giết, hơn nữa là Đường Môn Hải Nam và thân tín của Khương Trung huyết chiến. Tuy rằng đầu mục dẫn đầu kinh ngạc trước sức chiến đấu của những người thân tín của Khương Trung, nhưng đối mặt với sự thật tàn khốc ở hiện trường, vẫn đem tình huống khách quan báo cho Chu Bách Ôn biết.

Chu Bách Ôn sau khi nghe xong, giống như là cà tím bị sương không ngừng uể oải. Hôm nay dường như gặp toàn điều xui xẻo, liên tục hai lần vây giết Sở Thiên thất bại, hao binh tổn tướng mất tới 800 người. Chính mình cũng gặp phải người không rõ lai lịch ám sát, còn tổn thất mất đại tướng Hoàn Nhan Khang, hiện tại, Khương Trung lại giết hai trăm tinh nhuệ của mình.

Đúng lúc này, vài tên đệ tử vừa đi vây giết Sở Thiên từ cửa chạy vào, té bổ nhào trước mặt Chu Bách Ôn. Sau khi nói đứt quãng về những chuyện phát sinh trên phố dài xong, liền khóc ròng giống như lập công chuộc tội, nói:

- Đường chủ, Sở Thiên bọn họ rất hung hãn, sớm đã mai phục không ít Soái quân, còn muốn đi cứu Tổng quản Khương nữa.

Chu Bách Ôn khẽ nhíu mày, sát khí hiện ra.

Còn chưa kịp nói chuyện gì thêm, lại có vài tên đệ tử trốn thoát từ khách sạn xuất hiện, cũng là vẻ mặt kinh hoảng quỳ gối bên người Chu Bách Ôn, run rẩy nói:

- Đường chủ, Nhâm dẫn đội đã chết rất thảm rồi, Tổng quản Khương cấu kết kẻ ác trong ngoài giáp công chúng tôi, các anh em anh dũng chống cự vẫn vô dụng a, quân địch quá nhiều người.

Vì biểu hiện chính mình không thể làm gì được, chỉ có thể oán giận địch quá nhiều người.

Chu Bách Ôn không có tìm tòi nghiên cứu những lời nói này, ông ta ở trong đại sảnh đi tới đi lui, bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, quát:

- Lão thất phu, Khương Trung này đúng là lão thất phu, quả nhiên đã thông đồng với Sở Thiên, nếu không bên cạnh nó mấy chục cái thùng cơm, làm sao có thể đối kháng với hai trăm tinh nhuệ của ông đây, thật sự là tức chết đi được.

Đám đệ tử đang quỳ trên mặt đất vội vàng gật đầu, phụ họa nói:

- Đường chủ, giết nó đi.

Chu Bách Ôn sát khí hiện ra, xoay người, phẫn nộ đã lên cực điểm.

Nguyên bản suy nghĩ Sở Thiên khi nào thì điều tinh nhuệ đến, hiện tại tham gia thêm nhân tố Khương Trung này suy nghĩ đã thông suốt rộng mở. Bộ phận tình báo của bang chủ lợi hại như vậy, Soái quân điều người đến Hải Nam làm sao có thể không biết? Chắc là muốn nhờ Sở Thiên diệt trừ mình mới giấu diếm không thông báo, đây cũng là nguyên nhân Khương Trung không cho vây giết Sở Thiên.

Người một khi đã cực đoan rồi, lối suy nghĩ cũng dễ dàng cực đoan.

Không ngờ Đường Vinh bất nhân, ông đây cũng đành bất nghĩa! Nghĩ đến đây, Chu Bách Ôn chắp tay sau lưng, gắt gao nhìn chăm chú vào các thủ hạ trên mặt đất, chậm rãi hạ lệnh:

- Thông báo đến các đường khẩu lớn nhỏ cho ta, phái các tinh nhuệ đến tổng đường chờ đợi điều khiển. Đồng thời lệnh cho giang hồ truy sát Khương Trung cho ta, Khương Trung tàn sát đồng môn, tội đó phải chêt. Các bang các phái, gặp Khương Trung đều có thể bắn.

Vài tên đệ tử cao giọng đáp:

- Vâng!

Mưa vẫn rất lớn, sau khi Chu Bách Ôn chỉ bảo xong liền cho đệ tử tập trung ở tổng đường đợi lệnh. Ông ta hiện tại cũng không biết rõ Sở Thiên có bao nhiêu người, hơn nữa tiểu tử kia dũng mãnh đã làm rung động ông ta, cho nên ông ta nghĩ khi chưa có bố trí thỏa đáng trước thì chưa thể công kích Sở Thiên, thậm chí ông ta còn lo lắng Sở Thiên thừa dịp đêm mưa tới đây giết chóc.

Sau khi đã bố trí tầng tầng phòng vệ cho tổng đường, tinh thần của ông ta mới nhẹ nhõm đi một chút, ông ta dẫn thân tín đi bái tế thi thể Hoàn Nhan Khang. Khi mở ra đại sảnh đi vào hậu viện, Chu Bách Ôn nhìn tấm vải trắng đang đắp trên Hoàn Nhan Khang, ngăn không được trút ra một tiếng thở dài. Không thể tưởng được thân thủ kỹ càng trác tuyệt như Hoàn Nhan Khang, không ngờ lại bị người đâm một đao xuyên tim.

Người ám sát này, thật là rất dũng mãnh a.

Chu Bách Ôn sầu não rất nhiều nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc ấy mình không rời khỏi nơi đó đúng lúc, chỉ sợ bây giờ là chính mình đã nằm ở trong này rồi. Nghĩ đến đây ông ta lại cảm thấy ớn lạnh trong người, cũng lại càng thêm bi phẫn, thề phải giết Sở Thiên và Khương Trung vì Hoàn Nhan Khang báo thù, nói như thế nào thì ông ta cũng là thầy và bộ hạ của mình.

Thắp lên ba nén hương, Chu Bách Ôn dáng vẻ cung kính vái ba vái.

Gió âm u lạnh lẽo từ bên ngoài thổi vào, làm cho tấm vải trắng đang đắp cho Hoàn Nhan Khang bay phất phới.

Lúc này, Sở Thiên đang tựa vào sô pha của tửu quán, rót cho Khương Trung một chén rượu Trúc Diệp Thanh đã hâm nóng, khi chén rượu đã gần đầy mới thu tay lại, đẩy đến trước mặt Tổng quản Khương đĩa thịt dê đang bốc hơi nóng, khẽ cười nói:

- Tổng quản Khương, mưa to gió lớn, lại thêm bóng đêm tối đen thế này, câu cá là không thích hợp, không bằng chúng ta uống rượu ăn thịt đi.

Khương Trung thở dài ra tiếng, cũng không cự tuyệt lòng tốt của Sở Thiên nữa, nhấp hai ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, ăn hai miếng thịt dê, sau đó mới chậm rãi đáp lại:

- Rượu thật tinh khiết và thơm ngon thật là rượu tốt, thịt thật trơn mềm hương giòn thật là thịt ngon, nhưng trong tâm Khương Trung cũng không sung sướng, trong lòng thiếu soái cũng không thoải mái chút nào.

Sở Thiên thần thái tự nhiên, giơ tay rót đầy cốc rượu cho chính mình, không một chút sợ hãi mà nói:

- Bất kể như thế nào, tôi cuối cùng cũng là cứu cái mạng của Tổng quản Khương, chẳng lẽ không đúng sao?

Khương Trung nghe được lời nói của Sở Thiên chân thành tha thiết như thế, cười khổ không ngừng, trả lời:

- Đúng vậy a, thiếu soái đúng là cứu Khương Trung từ khách sạn ra, nhưng là đem Khương Trung đưa vào một cơn lốc xoáy lớn hơn. Tôi tin tưởng Đường chủ Chu đang hận tôi thấu xương, chỉ muốn giết đi cho nhanh, mà tội của tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Sở Thiên nâng cốc đưa đến bên miệng, không nhận xét gì mà nói:

- Có phải Tổng quản Khương đang cảm thấy rất thống khổ? Biết rõ Sở Thiên rõ ràng là muốn chia rẽ các ngươi, mà Tổng quản Khương lại chỉ có thể nghe theo phương thức của Sở Thiên mà làm? Có cảm giác mắc vào âm mưu của Sở Thiên mà lại không thể làm gì? Kỳ thực, Tổng quản Khương đã xem trọng Sở Thiên này rồi.

Khương Trung để đũa xuống, nhìn chằm chằm Sở Thiên, nói:

- Thiếu soái có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK