Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã hầu như không có thời gian phân tích, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy Bành Cao Phong đã hung hăng đập cái ô xuống đất.

Bí thư Bành chống lưng, hướng về phía đám người gào lên giận dữ: 
- Ai nổ súng? Ai là người chịu trách nhiệm? Cút ngay ra đây cho tôi! Bằng không tôi sẽ tử hình hết tất cả các người, ra đây cho tôi!

Trên mặt Đường Thiên Ngạo lộ ra vẻ không hài lòng, cán bộ một địa phương nhỏ vậy mà dám la hét ở đây, Đường gia có nguồn vốn chính trị to lớn như vậy cũng chưa có làm ầm lên, vì thế hắn không có thiện cảm với Bành Cao Phong, hắn tùy tiện đi tới, ngạo nghễ trả lời:
- Tôi là Đường Thiên Ngạo, thiếu chủ Đường Môn, cũng là người phụ trách nơi này.

Bành Cao Phong sải bước xông lên, nắm lấy cổ áo của hăn quát:
- Nhóc con, biết mình đã làm ra chuyện gì không? Đừng tưởng rằng Đường gia có tiền có thế là có thể làm xằng làm bậy, tôi nói cho cậu biết, sự việc ngày hôm nay không ai có thể bảo vệ được cậu, cha cậu, ông nội cậu, toàn bộ Đường gia cũng không bảo vệ được cậu!

Đường Thiên Ngạo trước giờ chưa từng bị ai quát mắng như thế này, vì thế không chút khách khí đẩy Bành Cao Phong ra, nhìn chằm chằm quát lại:
- Ông là cái thá gì? Dám hù dọa bổn thiếu gia, chúng tôi nổ súng chính là phòng vệ chính đáng, những người Đông Nam Á này giả mạo khách thương muốn tập kích khách sạn Phong Vân, bị chúng tôi phát hiện ra trước.

Bành Cao Phong lạnh lùng không nói gì.

Đường Thiên Ngạo cho rằng mình là đúng, vẫn theo logic của mình hừ nói:
- Các người điều tra kỹ lưỡng những phần tử khủng bố này, nhất định có thể tìm ra vũ khí, Đường gia chúng tôi mấy lần báo án với cảnh sát, nói có người Đông Nam Á tấn công chỗ chúng tôi, nhưng cảnh sát vẫn chưa cho chúng tôi câu trả lời thích đáng.

- Để bảo vệ tài sản tính mạng của chúng tôi, cho nên bang chúng chúng tôi mới vi phạm pháp luật, các người muốn kiện thì kiện đi, Đường Môn không thiếu gì tiền.

Đường Thiên Ngạo nói chuyện rất có khí phách, có thể đánh chết hơn nửa số phần tử Đông Nam Á xuất quỷ nhập thần, lại thị uy với Sở Thiên, cũng có thể chứng minh bản thân trước mặt Phương Tuấn, còn có thể nói cho phụ thân rằng bản thân lại đứng lên khẳng định mình, nghĩ đến đây, gã lại ngẩng cao đầu hơn nữa.

Bành Cao Phong bình ổn cơn giận dữ, chậm rãi bước đến trước mặt Đường Thiên Môn, bình tĩnh nói:
- Nói cho cậu biết! Bọn họ chính là những thương gia Đông Nam Á! Các người bắn chết không chỉ có thương gia Đông Nam Á, còn bắn chết cả chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Trịnh Châu rồi. Nhóc con, hãy cầu nguyện đi, hy vọng rằng chính quyền trung ương sẽ không bắt cậu đi để chém đầu.

Đường Thiên Ngạo sững người, buột miệng nói:
- Ông lừa tôi!

Bành Cao Phong cười mà không nói, lúc này người bên ngoài đến càng ngày càng nhiều, ngay cả phóng viên của các tòa soạn báo lớn cũng đều đến, mặc dù biết tin này rất khó lọt ra ngoài, nhưng mà có tin tức, như vậy cần cố gắng hết sức chức trách của mình, cho nên để không ảnh hưởng đến công việc của cảnh sát, chỉ hỏi thăm xung quanh.

Đường Thiên Ngạo không có bất kỳ phản ứng gì, ngơ ngác nhìn bầu trời âm u lạnh lẽo.

Mười lăm phút sau, Phương Tuấn đã biết rõ ngọn nguồn cả sự việc, tức giận đá đổ mấy cái bàn, trong lòng hung hăng mắng chửi Đường Thiên Ngạo là đồ con lợn, không ngờ mắc vào kế tiên nhân khiêu của Sở Thiên, nhưng cũng biết việc cấp bách bây giờ là mau chóng cứu Đường Thiên Ngạo ra, vì thế tự mình dẫn người chạy tới khách sạn Phong Vân.

Khi bước vào cửa khách sạn, Phương Tuấn đứng ngây người ra, nhìn cảnh tượng thảm thương và thi thể đầy trên mặt đất, gã biết mình không còn có thể khống chế được bên ngoài nữa rồi, Đường Thiên Ngạo mình cũng không thể cứu được rồi, vốn tưởng rằng Đường Thiên Ngạo chỉ giết mấy thương gia Đông Nam Á, lại thật không ngờ là mấy chục người, người chết còn có quan lớn của thành phố.

Suy nghĩ một lúc, gã vội mang người rút khỏi khách sạn Phong Vân, sau khi lại trở lại đường khẩu, gã lập tức kể sự việc cho Đường Vinh biết, đồng thời còn sai bang chúng thu dọn đồ đạc trở về Thâm Quyến, gã đã cảm giác được cảnh sát rất nhanh sẽ tấn công dữ dội vào Đường Môn ở Trịnh Châu, nếu hiện tại không đi, đến lúc đó thì đã không còn chỗ ẩn thân nữa rồi.

Sau khi dập điện thoại, Phương Tuấn mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại của Sở Thiên, không ngờ tên tiểu tử này giết người mà lại không đánh mà thắng, đẩy Đường Thiên Ngạo và Đường Môn Trịnh Châu lâm vào bước đường cùng, mưu lược thật sự không giống người thường, cho dù không nảy sinh sự việc của Đường Thiên Ngạo, bản thân dự đoán cũng không đỡ được những cuộc tấn công liên tiếp của hắn.

Đầu tiên là dùng người Đông Nam Á giả mạo đội khảo sát tấn công các vùng của Đường Môn, khiến cho bang chúng Đường Môn nảy sinh sự thù hận với người Đông Nam Á, sau đó lập tức liền nghĩ cách tác động đoàn khảo sát Đông Nam Á thật sự vào khách sạn Phong Vân, khiến cho bang chúng Đường Môn tưởng bọn họ lại là bọn giả mạo, cho nên ra tay trước đánh chết để chiếm lợi thế, không ngờ rằng lại trúng vào kế của Sở Thiên.

Nghĩ đến đây, Phương Tuấn khẽ lắc đầu, bản thân luôn cho rằng bọn giả mạo đoàn khảo sát Đông Nam Á tập kích khu Đường Môn là kế sách của Sở Thiên, không ngờ dụng ý thật sự của hắn là khiến bang chúng Đường Môn đánh chết đoàn khảo sát Đông Nam Á, sau đó lợi dụng thanh kiếm sắc chính phủ để diệt trừ Đường Môn Trịnh Châu, loạn thế tất dùng luật nặng, kế này thật hiểm độc.

Ngay sau khi bọn Phương Tuấn rút lui khỏi đường khẩu, Tỉnh ủy hạ lệnh cho phòng cảnh sát Tỉnh, yêu cầu nghiêm khắc tấn công thế lực Đường Môn Trịnh Châu, năm phút sau, cục cảnh sát thành phố nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến hành lục soát toàn bộ Đường Môn Trịnh Châu, toàn bộ người đứng đầu phải bị tróc nã quy án, nếu phản kháng tử hình ngay tại chỗ.

Vì vậy, trong ngày mưa lạnh giá này, trên các con đường trong thành phố đều vang lên âm thanh tiếng còi báo động, không chỉ có dân chúng tâm trạng không yên, mà ngay cả người trong xã hội đen cũng thấp thỏm không yên, sau khi biết phải đối phó với Đường Môn Trịnh Châu, những phần tử xã hội đen bị cướp đi lợi ích đều vỗ tay tán thưởng, còn làm nghĩa vụ cung cấp cho cảnh sát manh mối và hành tung.

Lúc này, Sở Thiên đang cùng Quang Tử và mấy người ăn cơm ở cứ điểm, mặc dù hôm nay cũng là thịt cá thịnh soạn, nhưng Sở Thiên lại có khẩu vị khác thường, cầm lấy miếng đùi gà bóng mịn chấm một chút muối trắng rồi dựa vào chiếc ghế từ từ gặm, Khả Nhi ở bên nhẹ nhàng rót rượu cho hắn, nụ cười vẫn làm say lòng người như trước.

Ăn xong cái đùi gà, Sở Thiên lấy khăn giấy lau tay, sau đó để trên mặt bàn cười nói:
- Chúng ta có nên đưa cho Đường Thiên Ngạo ăn một chút hay không?

Quang Tử cười sang sảng, nâng chén rượu lên uống cạn, tràn trề sảng khoái nói:
- Quả thực là hả giận! Lần này cũng đủ khiến Đường Môn sứt đầu mẻ trán rồi, không ngờ lại bắn chết đoàn khảo sát Đông Nam Á, xem ra Đường Thiên Ngạo phải sống trong tù rồi, từ hôm nay trở đi, Trịnh Châu không có đất sống cho Đường Môn rồi.

Trương Đông Bình thở dài mấy tiếng có phần giận dỗi, cũng bưng rượu lên uống, rồi liền bối rối hỏi:
- Thiếu soái, lúc ở khách sạn rõ ràng có cơ hội để thủ tiêu Đường Thiên Ngạo, tại sao lại buông tha cho gã chứ? Tên nhóc đó là người thâm độc, lại còn dùng châm độc hại chết bọn Đường chủ Đỗ, nghĩ đến đấy đã tràn đầy sự tức giận, chỉ hận là không thể đánh chết gã.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đông Bình, ý nghĩ thù hận của tôi và anh đều là giống nhau, nhưng nếu giết Đường Thiên Ngạo, sự việc khách sạn Phong Vân sẽ bị Đường gia xử lý sạch sẽ, Đường Môn sẽ hoàn toàn phủ nhận những bang chúng kia là người của họ, như vậy Đường Môn Trịnh Châu cũng sẽ không bị liên lụy mà tiếp tục tồn tại.

Trương Đông Bình sững người, kinh ngạc nói:
- Đường Môn có thể làm việc bất nghĩa như thế ư?

Sở Thiên gắp một miếng thịt bò mỏng cho vào miệng, nghiền ngẫm nhai nuốt xong mới nói:
- Các này gọi là bỏ xe bảo vệ tướng! Đường Vinh sẽ không vì tính mạng của hơn trăm đệ tử mà đẩy toàn bộ Đường Môn xuống vực sâu tuyệt vọng đâu, dù sao thì sự việc ngày hôm nay quả thực rất lớn rồi; sở dĩ không giết Đường Thiên Ngạo là còn có nguyên nhân quan trọng hơn.

Quang Tử ngẩng đầu hỏi:
- Nguyên nhân gì?

Sở Thiên buông đũa, trả lời đầy thâm ý:
- Đó chính là không thể khiến Đường Vinh lợi dụng sự đau khổ vì con chết để đổi lấy sự đồng cảm của Trung ương, như thế không chỉ khiến chúng ta mất lợi thế chính trị, còn sẽ khiến sự việc ở khách sạn trở nên vô nghĩa, giống như là có người mới mất con trai, anh còn nhẫn tâm đi đòi nợ gã sao?

Trương Đông Bình gật đầu, mở miệng nói:
- Không thể! Như vậy thì rõ là không có tình nghĩa rồi!

Sở Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười ha hả nói:
- Đây chính là nguyên nhân Đường Thiên Ngạo còn sống!

Bọn Quang Tử cũng cười theo, mặc dù bên ngoài trời vẫn còn mưa rả rích, nhưng tiếng cười của bọn họ lại khiến anh em Soái quân như nhìn thấy ánh mặt trời. Bữa cơm này cũng không kéo dài quá lâu, vì vẫn chưa có thắng lợi hoàn toàn. Trương Đông Bình tự mình dẫn Ngũ Hành đi đến nhà ga, nhiệm vụ của bọn họ là chặn đường rút lui của bang chúng Đường Môn

Quang Tử cũng tự mình dẫn hai trăm người trốn xung quanh những cứ điểm bí mật của Đường Môn, đây là những cứ điểm mà anh em Soái quân đã phải tốn bao công sức mới tìm ra. Theo phân tích của Sở Thiên, đám người Phương Tuấn sẽ không rời khỏi Trịnh Châu quá nhanh, dù sao vẫn còn muốn nghĩ cách cứu Đường Thiên Ngạo và chú ý tới hành động của chính phủ, cho nên ổ này là nơi bọn chúng trú ẩn.

Quang Tử nghe nhạc nhẹ, tựa vào ghế dựa nghỉ ngơi.

Chỉ cần Phương Tuấn xuất hiện, anh em Soái quân sẽ báo cho phía cảnh sát, mà anh ta cũng là đợi cảnh sát hành động xong để thừa cơ hãm hại, ngày xưa ở đường khẩu không may bị vu cáo hãm hại bỏ tù nên đã sớm phân tán, anh ta bây giờ đã lại khôi phục trạng thái tinh thần.

Hơn nữa còn trở nên có kiên nhẫn, giống như gã thợ săn đang đợi con mồi xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK