Sở Thiên từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.
Mọi người không biết nên thán phục sự điềm tĩnh tự nhiên của hắn hay là không biết sợ sống chết.
Phi đao và cây châm nhỏ bắn thẳng vào Sở Thiên, vai Sở Thiên chỉ khẽ nhích, tay phải chậm rãi buông ra, chúng đã nằm yên trong lòng bàn tay, dường như chưa từng bắn qua.
Không có bất kì ai nhìn thấy Sở Thiên ra tay như nào, mọi người sững sờ rồi lập tức kinh ngạc.
Đường Thiên Ngạo biến sắc, biết bản thân gặp phải cao thủ, nhưng gã bản tính hiếu thắng, dĩ nhiên sẽ không thể bỏ qua như vậy, hai tay hơi trùng xuống, chuẩn bị phóng tất cả ám khi trên người ra, muốn nhanh chóng đưa Sở Thiên vào chỗ chết.
Sở Thiên không để cho gã có cơ hội thực hiện, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, cả người trong nháy mắt đã bắn về phía trước Đường Thiên Ngạo, tay trái nhanh chóng giữ chặt yết hầu hắn, Đường Thiên Ngạo cảm thấy yết hầu bị xiết chặt, lập tức đau đớn vô cùng, thậm chí hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thủ hạ của Đường Thiên Ngạo thấy chủ đang bị uy hiếp tính mạng, lập tức liều mình lao đến, dù biết người mà ngay cả Đường Thiên Ngạo cũng không đối phó nổi, thì bản thân càng không nắm chắc. Nhưng tiền tài luôn đặt người ta vào tình thế khó khăn, tự nhiên phải vì người mà bán mạng, nếu bản thân không lao tới, thì không chỉ không thể trở về Đường gia, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không còn.
Bốn thanh đoản đao từ bốn phương tám hướng đâm về phía Sở Thiên, Sở Thiên cũng không quay đầu lại, nắm lấy phi đao và cây châm nhỏ trong tay phải bắn về phía sau, phi đao lướt qua, bốn phía lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, tất cả họ đều ngã nhào trên đất, bả vai bị phi đao và châm nhỏ đâm vào, máu tươi chảy ròng.
Sở Thiên tươi cười khinh cuồng, chăm chú nhìn Đường Thiên Ngạo sắc mặt đã tím, thản nhiên nói:
- Bây giờ có cảm thấy bước chân tử thần đang dần đến hay không? Cậu đã giết không ít người, giờ thấy cảm giác bị người giết thế nào?
Yết hầu Đường Thiên Ngạo bị kích thích, muốn nói cái gì đó, nhưng không cách nào mở miệng, ánh mắt đều trở nên ngây dại, gã cảm thấy lực đạo của Sở Thiên càng ngày càng lớn, dường như sắp bẻ gãy cổ mình.
Anh em Hà gia đều lộ vẻ vui sướng, nóng lòng muốn Sở Thiên giết chết Đường Thiên Ngạo ngay tại chỗ.
Hà Đại Đảm không chắc Sở Thiên rốt cuộc muốn làm những gì, nhưng biết nếu bản thân không lên tiếng ngăn Sở Thiên, Đường Thiên Ngạo có thể sẽ chết tại sơn trang Hoa Mai, như vậy sẽ tự rước phiền toái vào mình. Cho dù Hà Đại Đảm cũng căm hận Đường Thiên Ngạo ngông cuồng, cũng muốn bẻ gãy cổ gã nhưng hiện tại không được, dù sao phần đông quan khách đều đang ở đây, sẽ làm Đường gia cảm giác mình thấy chết mà không cứu, là đồng lõa.
- Thiếu soái, hôm nay là sinh nhật Ngạo Vi.
Hà Đại Đảm sắc mặt tươi cười , thành khẩn nói:
- Mong thiếu soái để cho Hà mỗ chút thể diện, thả Đường công tử đi.
Sở Thiên biết Hà Đại Đảm lo lắng, huống hồ bản thân cũng không muốn giết Đường Thiên Ngạo, liền khẽ gật đầu, buông tay trái ra, nhân tiện đánh vào vai của Đường Thiên Ngạo, khiến gã ngã xuống đất, bình tĩnh nói:
- Vì thể diện cho ủy viên chính trị Hà, hôm nay cho cậu một con đường sống.
Sở Thiên nói xong, xoay người đi về vị trí cũ, rượu đêm nay còn chưa uống, món ngon còn chưa thưởng thức.
Đường Thiên Ngạo thở gấp, trong mắt toát lên thù hận, hai tay run lên, trong một thoáng mấy chục thanh Phi đao và vô số châm nhỏ phóng về phía Sở Thiên, thế tấn công so với lần trước càng thêm hung mãnh, hiểm ác hơn. Gã không chú ý đến người khác, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ nhìn chằm chằm Sở Thiên, nguyện vọng duy nhất của gã chính là muốn người này chết dưới những ám khí của hắn.
Tất cả khách mời đều không ngờ Đường Thiên Ngạo sau khi thất bại vẫn dám ra tay, hơn nữa là trơ tráo đánh lén, nhất thời không kịp phản ứng, thậm chí không kịp sợ hãi kêu lên, chỉ có thể há to mồm khiếp sợ.
Sở Thiên đã đến bên bàn, theo phản ứng của mọi người biết sự tình đột ngột thay đổi, lập tức nghe thấy tiếng rít của Phi đao từ đằng sau, trong lòng hiểu rõ Đường Thiên Ngạo lại trơ tráo đánh lén sau lưng mình, lúc này không kịp quay đầu bắt ám khí, cũng không thể né sang bên cạnh, nếu như bản thân mau tránh né thì không ít tân khách sẽ bị phi đao và châm nhỏ đâm vào.
Sở Thiên tiến lên trước nửa bước, hai tay cầm lấy mặt bàn, dùng sức kéo ra sau, đúng lúc hứng được toàn bộ phi đao và châm nhỏ đang lao đến sau lưng, tiếng "đinh đinh đinh đinh" không ngừng vang lên, toàn bộ phi đao và châm nhỏ đã nằm trên mặt bàn, có những phi đao thậm chí đâm xuyên qua mặt bàn, lộ ra mũi đao gần đâm vào lưng của Sở Thiên.
Đường Thiên Ngạo không ngờ Sở Thiên lại có thể ngăn chặn đợt tập kích bất ngờ này của mình, cảm thấy hơi sững sờ, Sở Thiên đã cầm theo chiếc bàn đến trước mặt Đường Thiên Ngạo, không đợi hắn kịp phản ứng, hung hăng đem mặt bàn đập lên đầu Đường Thiên Ngạo, toàn bộ mặt bàn cắm vào vai Đường Thiên Ngạo, như là một chiếc gông cùm đặc biệt.
Đầu của Đường Thiên Ngạo bị đập đến mức chảy máu, nhưng lại không chút sợ hãi, giận dữ đem mặt bàn đẩy ra, đầu đầm đìa máu tươi lao tới giết Sở Thiên, Sở Thiên cười nhạt vài tiếng, phi lên một cước, đá bay Đường Thiên Ngạo ra ngoài, thân thể nện vào mặt bàn còn chưa hết đau, nhưng Đường Thiên Ngạo lại bò lên, hoàn toàn không để ý đến đau đớn, như một con sói hoang phẫn nộ lao về phía Sở Thiên.
Khách mời đều sững sờ, không ai ngờ tên thiếu gia ăn chơi trác táng này lại liều mạnh, ngoan cường đến vây.
Sở Thiên lần thứ năm đánh ngã Đường Thiên Ngạo xuống đất, Đường Thiên Ngạo đã không bò dậy nổi nữa, chỉ có thể ngóc đầu lên, ánh mắt không chịu khuất phúc nhìn Sở Thiên, khó khăn lắm mới nói ra được vài câu:
- Trừ khi, trừ khi hôm nay mày giết tao, bằng không tao sẽ giết chết mày.
Sở Thiên bưng chén trà đặc lên, chậm rãi uống, trong mắt cũng có vài phần khen ngợi. Tên Đường Thiên Ngạo này tuy càn rỡ kiêu căng, nhưng không thể không phủ nhận, hắn so với Hà Diệu Tổ, có khí phách có chí khí, ít nhất còn tốt hơn gắp mười lần, nhưng loại người này cũng là nhân vật cực kì nguy hiểm, đúng như gã vừa nói, không giết chết gã, thì gã sẽ giết người khác.
Sở Thiên đi đến bên Đường Thiên Ngạo, nhìn gã chăm chú, ánh mắt khinh cuồng và lạnh lùng sâu tận xương tủy, lại cố tình mang theo sát khí, đem chén trà đổ vào môi Đường Thiên Ngạo, khiến cho cổ họng khô ráo của hắn ướt át hơn, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tôi hôm nay lại không giết chết cậu, xem cậu sau này làm thế nào để giết tôi, cậu nhanh cút về đất phía nam của cậu đi, ba tháng sau, tôi nhất định tới Đường gia thăm cậu.
Sự ngông cuồng kiêu ngạo của Sở Thiên khiến cho Đường Thiên Ngạo sững sờ, nghĩ không ra tên tiểu tử này dựa vào cái gì mà ngông cuồng hơn mình gấp bội.
- Nhớ kĩ, tôi là Sở Thiên!
Sở Thiên lặp lại tên của mình:
- Cậu không cần tìm tôi, tôi nhất định sẽ tới tìm cậu!
Sở Thiên nói xong những lời này, liền bước qua người Đường Thiên Ngạo, không liếc đến một cái.
Người mang theo mùi thơm của hoa mai, gió đêm lạnh giá…..
Sở Thiên đi ra khỏi sơn trang Hoa Mai, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đương nhiên không phải vì mình tự rước nhiều phiền toái vào người, mà vì bản thân chưa được thưởng thức rượu thơm thức ăn ngon của Hà Đại Đảm, một người ham ăn đồ ngon khi bị phá hỏng, luôn khó tránh khỏi tiếc nuối.
Sở Thiên nhìn ánh trăng khuyết, duỗi lưng một cái, thản nhiên nói:
- Chúng ta nhân tiện đi dạo chút.
Phong Vô Tình không chút bất ngờ, gật gật đầu, chậm rãi đi sau Sở Thiên.
Sở Thiên ngựa quen đường cũ, cho nên đi rất tùy ý, chỗ nào ít người thì đến chỗ đó, dù sao cuối cùng cũng là tới nơi mình muốn đến, huống hồ rời xa những nơi ồn ào náo động như thế nào cũng là việc làm cho người ta vui vẻ, ít nhất cũng không bị người khác làm cho tâm phiền ý loạn, Sở Thiên còn bỏ ra tám mươi tệ để mua một bình rượu lúa mì đen của Đức, lộ trình xa xôi, sao có thể không có rượu làm bạn?
Đây là một nhánh của con sông đào bảo vệ thành phố, ở nơi hẻo lánh của thành phố Bắc Kinh cổ xưa nhưng không rách nát còn được chăm sóc đặc biệt chỉnh tề sạch sẽ, duy chỉ có chút đáng tiếc là nước sông âm u, buổi tối không thể xác định có phải là nước trong hay không, nếu không chắc chắn có thêm vài vần thơ ý họa, cho dù không có nước, Sở Thiên cũng thường xuyên đến nơi đây, lặng lẽ nhìn bầu trời, còn có cảnh sắc của thành phố.
Sở Thiên không biết, khi hắn đang chăm chú nhìn bầu trời đêm, một ánh mắt tà ác cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Đêm mùa thu luôn nhanh chóng trôi đi, bởi cái giá lạnh của nó dễ khiến người ta lưu luyến, lưu luyến mà quên mất thời gian, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất.
Kiều Ngũ ngồi trong phòng bệnh, chờ Chu Triệu Sâm uống xong nước thuốc của cô y tá xinh đẹp.
Một y tá trung tuổi vừa cầm nước thuốc đi, chưa kịp mở miệng đã bị Chu Triệu Sâm đuổi ra ngoài, còn nói với Kiều Ngũ:
- Tâm tình người bệnh vốn không tốt lắm, còn bị y tá kiểu này đến dọa người, bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Kiều Ngũ tuy cảm thấy đây là ngụy biện, nhưng vẫn một lần nữa tìm y tá khác cho Chu Triệu Sâm.
Chu Triệu Sâm không chút cau mày tuân theo lời dặn của bác sĩ, nghe theo lời của cô y tá xinh đẹp, đem nước thuốc khó uống uống cho hết.
Uống xong thuốc, sau khi cô y tá xinh đẹp đi ra ngời, sắc mặt Chu Triệu Sâm khôi phục vẻ uy nghiêm, thản nhiên nói:
- Có tin tức gì của Lâm Đại Pháo chưa?
Kiều Ngũ gật gật đầu, nói:
- Số tiền lớn ắt có kẻ dũng cảm, em đã treo giải thưởng, ai có thể thông báo tung tích của Lâm Đại Pháo, chỉ cần chính xác, lập tức sẽ thưởng 100 vạn, cho dù 100 vạn không nhiều, nhưng vẫn dễ dàng động đến lòng tham của nhiều kẻ.
Chu Triệu Sâm sờ vào vết thương trên lưng, giọng điệu bình thản nói:
- Đêm nay nhất định phải mang đầu Lâm Đại Pháo tới đây.
- Hội trưởng Chu yên tâm, em đã sắp xếp những thuộc hạ tài giỏi đắc lực nhất giám sát bọn chúng.
Kiều Ngũ cung kính trả lời:
- Đêm nay nhất định chặt đầu Lâm Đại Pháo rửa nỗi nhục của Hội trưởng.
Trên mặt của Chu Triệu Sâm cuối cùng cũng nở nụ cười, ngay sau đó nghĩ ra điều gì, nói:
- Còn nữa, xử lí cả tên tiểu tử Sở Thiên ở nông thôn kia, sau khi xuất viện, tao không muốn thấy hắn còn sống, còn cả những tên Soái quân lộn xộn kia nữa.
Kiều Ngũ đã có dự tính trước, đứng lên cười nói:
- Hội trưởng Chu yên tâm, Kiều Ngũ đã sắp xếp tất cả, tên tiểu tử Sở Thiên đêm nào cũng một mình đi đến con sông đào bảo vệ thành, em đảm bảo đêm nay xử hắn.
Khóe miệng của Chu Triệu Sâm dương lên vẻ tự đắc không che đậy.
Lại là một đêm không sao.
Sở Thiên vặn người bẻ cổ, tay phải vẫn cầm chai rượu lúa mì đen, đứng ở sông đào bảo vệ thành, nhìn bầu trời xám xịt của thành phố Bắc Kinh, đột nhiên hai bên vang lên những thanh âm hỗn tạp, ngay sau đó xuất hiện vô số bóng người, tất cả đều mặc trang phục đen, đằng đằng sát khí, đoản đao trong tay, sáu sắc mặt âm u, nhanh nhẹn dũng mãnh, trên lưng mỗi người đều có cán đại đao, lụa đỏ trên đao bay lượn trước gió, trên trán đều khắc hoa văn, cho dù hoa văn hình thù không giống nhau, nhưng dưới ánh đèn, Sở Thiên vẫn nhận ra được.
Phi ưng, sáu con phi ưng hình dáng khác nhau.
Động tác đi đường của bọn chúng rất điềm đạm, chắc chắn và mạnh mẽ, hệt như diều hâu sắc bén, linh hoạt. Đầu năm nay, trong giang hồ, cao thủ thật sự không nhiều, sáu người này thoạt nhìn đều giống như cao thủ, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Sở Thiên, đó là ánh mắt thợ săn đợi con mồi.
Bước tiến của chúng ngày càng gần, Sở Thiên ngăn không được mà hỏi:
- Chúng mày là ai?
- Hội Hắc Long!
Tên cầm đầu lạnh lùng hỏi lại:
- Mày là Sở Thiên?
Sở Thiên thành thật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đúng vậy!
- Rất tốt, chúng tao tới để giết mày!
Kẻ cầm đầu không hề che giấu ý đồ, nói:
- Vì mày đã sống đủ lâu.
Lí do của bọn chúng rất đơn giản, toát lên suy nghĩ nhưng cố tình làm cho người ta cảm thấy lời gã nói rất có lí.
Sở Thiên trong lòng cười khổ, tại sao đêm nay ra ngoài tham dự sinh nhật Hà Ngạo Vi, lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, nói:
- Tao biết, ở đất Bắc Kinh, sao lại cho Soái quân chúng tao ngủ mê?
Tên cầm đầu nghiêm túc gật đầu, cách Sở Thiên ba mét thì dừng lại, rút đại đao sau lưng ra nói:
- Biết thì tốt, hội trưởng của bọn tao kính trọng mày, thế nên chúng tao đã đem tới một nghìn người, nếu như mày còn sống, thì một nghìn thi thể sẽ nằm xuống ở nơi này, nếu như chúng tao còn sống, chúng tao khẳng định mày phải quỳ gối.
Tên cầm đầu nói rất nhẹ nhàng, rất chân thành, thế nên Sở Thiên không chút hoài nghi, theo như lời gã nói, loại người này là người nói là làm, thường thường đều là sự thật.
Ngọn núi phía xa, dần dần biến mất trong đêm tối, giống như một bức tranh đã cởi bỏ màu sắc.
Trên sông đào bảo vệ thành đã yên tĩnh trở lại, bởi tất cả mọi người đều im lặng, nhẹ nhàng rút dao phay ra, hàn quang lạnh lùng đan vào nhau, phản chiếu chút ánh sáng tàn của trăng khuyết, cũng phản chiếu ánh mắt căng thẳng nhưng đầy hưng phấn của đám người.
Sở Thiên rút ngay Minh Hồng hồng chiến đao ra, Phong Vô Tình cũng rút ra một thanh đao, đối mặt với hơn nghìn người của hội Hắc Long, Sở Thiên đương nhiên không muốn liều mạng, hai người dù dũng mãnh thế nào cũng không có khả năng giết hết hơn nghìn người này, huống hồ còn có sáu tên phi ưng gan dạ, nhưng Sở Thiên nhìn quanh mấy lần, ngoại trừ nhảy xuống con sông này thì dường như không có bất kỳ đường ra nào, nhưng nhảy xuống cũng rất nguy hiểm, ngộ nhỡ sông không có nước, mình và Phong Vô Tình cho dù không thịt nát xương tan thì cũng cả đời tàn tật.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, quyết định kiên trì chém giết đến lúc bọn Vương Đại tới.
Lúc này, trước sau đều có mười tên đệ tử hội Hắc Long liều chết lao về phía Sở Thiên, ánh mắt Sở Thiên hơi mở, tiến lên phía trước hai bước, ngón tay bắn ra hai đồng tiền xu, hai tiếng kêu thảm thiết, hai gã bang chúng hội Hắc Long ở phía trước bị đồng tiền xu bắn vào ngã xuống đất, cả người bay ra phía sau, người đằng sau bỗng nhiên bị kinh hãi, đội hình đang vọt tới có chút hỗn loạn hơi chậm lại.
- Ya!!!!!!!!!
Sở Thiên cầm chai rượu lúa mì đen, cắn rơi nút lọ, vận khí trong miệng phun ra, đánh trúng một tên đệ tử hội Hắc Long đang vọt tới trước mặt, gã không chút phòng bị nên bị phun trúng, còn chưa kịp sờ khuôn mặt đang còn nóng bỏng, Sở Thiên đã một bước đã đá gã ngã lăn trên đất, trên mặt lộ vẻ tươi cười không chút gợn sóng, tay trái mở bình rượu uống tự nhiên, tay khác chuyển động Minh Hồng chiến đao, không mảy may để ý cũng không thèm nhìn tới tùy tiện chém.
Keng!
Đám bang chúng hội Hắc Long cúi người phi đao tới liền bị hắn kéo một vòng, cả đao lẫn người đều ngã trên đất, khiến cho đầu rơi máu chảy, nằm bên cạnh mép sông dậy không nổi. Mấy tên đệ tử hội Hắc Long bị hắn chắn lối đi, trên mặt khẽ nhíu mày.
- A!
Hai tên hội Hắc Long lao tới giết Phong Vô Tình, nhưng chưa kịp tới gần hắn thì yết hầu đị bị thanh đao cứa qua, máu tươi bắn tung tóe khiến cho đám bang chúng hội Hắc Long phía sau hơi lùi bước, lập tức càng thêm điên cuồng nhào tới, đó là bởi vì sợ hãi sinh ra điên cuồng.
Sở Thiên cười lớn nói:
- Sảng khoái, sảng khoái!
Trận chiến đã bắt đầu, sông đào bảo vệ thành nhất định máu chảy thành sông.
Sở Thiên uống cạn chai rượu lúa mì đen, đem chai ném trúng những tên địch phía bên trái, khom lưng nhảy lên, chân trái khơi lên một thanh khảm đao vào tay trái, không ngừng vung bên hông mình, chém vài tên địch đang ở gần. Tay phải cầm Minh Hồng chiến đao vù vù xe gió, dễ dàng chém đứt khảm đao của địch, đồng thời thuận thế đánh nát phần bụng của chúng, làm cho bọn chúng trong lòng run sợ, lui về phía sau, sau đó nghe những thanh âm khác biệt của gió, nhoáng một cái tiến về phía trước, né thanh đoản đao đang từ phía bên phải phi tới, tất cả động tác liền mạch lưu loát, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sở Thiên là một người thông minh, biết rõ cuộc chiến bang phái tối kị nhất là kỹ xảo hư thức, quan trọng nhất là tấn công chuẩn xác, phải một chiêu đả thương đối thủ.
Bỗng nhiên, bên trái kình phong ập đến, hai tên phi ưng chịu không nổi, cầm đại đao lao về phía Sở Thiên và Phong Vô Tình, Sở Thiên nhận thấy dải lụa hồng được buộc vào thanh đao của Phi ưng, cười ha hả nói:
- Chúng mày cuối cùng cũng xuất thủ? Tao vẫn cho rằng chúng mày cuối cùng mới bắt đầu đây, cùng là đàn ông, tao sẽ cho chúng mày toàn thây.
Miệng Sở Thiên mặc dù hết sức châm chọc khiêu khích, nhưng tay lại không rảnh rỗi, đỡ thanh đao của một gã phi ưng đang hung mãnh lao tới.
Những tiếng "Keng keng keng" liên tiếp.
Dốc toàn lực bổ đao tới, cổ tay tên phi ưng bị chấn động, lụa đỏ cùng đại đao rơi xuống, chỉ còn cách lùi về phía sau thở gấp.
Bịch
Chân phải Sở Thiên bay lên, đá vào ngực của một tên đệ tử hội Hắc Long, kình lực mạnh mẽ khiến cho gã bị lật ngược về phía sau bổ nhào mấy cái liền, lại thêm một đao, kẻ bất hạnh kia như người gặp phải sét đánh, máu tươi bắn lên người đám đệ tử hội Hắc Long ở phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Uy thế như vậy, nhất thời khiến cho mấy tên đệ tử hội Hắc Long sợ tới mức phải dừng bước không dám lại gần.
Phong Vô Tình cũng khai triển thần uy, thanh đao sắc bén hung dữ như ẩn như hiện, mỗi lần hiện lên, đều khiến cho đám đệ tử hội Hắc Long mềm nhũn ngã xuống, xem đao kiếm của đối phương như là vật vô dụng, gặp đao chém đao, gặp côn phí côn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Một gã phi ưng tròng mắt đã đỏ ửng, quơ lụa đỏ cùng đại đao, lộn một vòng, bay lên phía trên Phong Vô Tình, ra tay chớp nhoáng mạnh mẽ, dải lụa đỏ nhanh như gió cùng thanh đại đao lóe sáng trong đêm, đánh xuống đầu, thế tấn công vô cùng mạnh.
Lưỡi đao của Phong Vô Tình đâm vào chính giữa dải lụa đỏ và thanh đại đao, dưới kình lực chém giết của hai bên, Phi ưng rên lên một tiếng, bị đánh tới mức lộn nhào một vòng đã đến chỗ cao hai mét, đao của Phong Vô Tình lóe lên hàn quang, kình tiễn như hướng vào giữa không trung vọt tới phi ưng.
Choang
Thanh âm kinh hoàng vang khắp không trung.
Phong Vô Tình như một âm hồn, cùng Phi ưng đang gắng sức tự vệ, thanh đao trong tay liên tục tấn công, những kẻ đằng sau như diều đứt dây bị ném sang bên đường. Một tiếng "Bịch" va vào lan can sông đào bảo vệ thành, tên phi ưng lập tức ngã xuống sông, tiếng "A" vang lên, sau đó là tiếng nước "Boong", còn có thanh âm "ào ào" của tiếng bọt nước khi tên phi ưng ngã xuống.
Trong lòng Sở Thiên thoáng chốc chắc chắn.
Lúc này hai người đã bị vây chỉ còn cách sông đào bảo vệ thành mấy chục bước, con số thương vong của hội Hắc Long không dưới năm chục người, đều là bị Sở Thiên và Phong Vô Tình đả thương hoặc giết chết, tình hình chiến đấu rất chi tàn khốc, chém giết rất chi kịch liệt.
Sau một phen bao vây tấn công, toàn bộ sông đào bảo vệ thành lại trở nên yên tĩnh
Tên phi ưng cầm đầu giận dữ nhìn chằm chằm Sở Thiên bọn họ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai, lạnh lùng nói:
- Hai người chúng mày quả thật rất mạnh, cho nên càng kiên cường tao càng quyết tâm giết chết chúng mày.
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tao hiểu, nhưng trước khi chúng tao chết, bọn mày cũng phải bỏ lại năm trăm thi thể chôn cùng, trong đó có cả sáu tên Phi ưng chúng mày.
Trên mặt của Sở Thiên tuy không lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên dự cảm xấu, vì bọn Vương Đại giờ vẫn chưa tới, từ nơi huấn luyện của họ đến đây chưa đầy hai mươi phút, bây giờ đã ba mươi phút trôi qua rồi.
Chẳng lẽ họ cũng gặp phải bất trắc rồi? Suy nghĩ kinh hãi đó thoáng qua trong đầu Sở Thiên.