- Các anh ở đồn cảnh sát nào? Có hiểu quy củ hay không à? Dựa vào cái gì mà điều tra?
Một thanh âm nghe như vịt truyền đến:
- Ai dám ngăn trở, các anh cứ đánh, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.
Sở Thiên và mọi người nghe thấy tiếng nói liền quay đầu nhìn lại, thấy một tên cảnh sát thấp bé, mặt đầy xảo quyệt đang phì phò điếu thuốc đi đến.Bên cạnh gã, là Hắc Tử mặc cảnh phục.
Thường ca thấp giọng nói:
- Móa, đây là cảnh sát cộng đồng mà thôi. Làm như này cũng thật sự kém à nh.
Sở Thiên sững sờ, đây là cảnh sát? Có cái gì bất đồng? Không tự chủ được liền hỏi:
- Cảnh sát cộng đồng? Có ý gì?
Thường ca hiển nhiên biết Sở Thiên đối với mấy cái chuyện giang hồ cũng không hiểu rõ lắm, vì vậy nói nhỏ:
- Chính là cảnh sát quản lý "cộng đồng", bình thường một cái "cộng đồng" chỉ có một cảnh sát, sau đó lại chiêu mộ rất nhiều ngựa chết giúp hắn xử lý chuyện hằng ngày, kỳ thật chính là thu phí bảo hộ mấy vị thương gia. Nếu như không nghe theo, bọn họ liền thường xuyên đi kiểm tra, quấy nhiễu việc buôn bán của cậu. Kiểm tra nhiều mấy lần, anh tự nhiên không có khách tới cửa, hơn nữa những thứ này ba tháng thay phiên "cộng đồng"; thương nhân căn bản không cách nào tạo quan hệ lâu dài, quan hệ tốt rồi, hắn lại bị điều đi nơi khác, cậu lại phải hiếu kính tên kế tiếp rồi.
Hắc Tử cáo mượn oai hùm vừa đi tới vừa hô lớn:
- Gọi người phụ trách các ngươi tới đây, chúng ta nhận được tin báo, các ngươi nơi đây giấu hàng cấm, thậm chí có buôn bán bạch phiến , cho nên hôm nay chúng ta muốn triệt để điều tra, mọi người hợp tác, miễn cho xuất hiện chuyện không vui.
Sở Thiên nhẹ nhàng tiến lên trước, nhàn nhạt nói:
- Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây, có chuyện gì?.
Con mắt hắn nhìn xéo lên, nhưng không nhìn Hắc Tử, thái độ không thèm quan tâm.
Hắc Tử đi tới, liếc nhìn Sở Thiên , khinh miệt nói:
- Mày là người chịu trách nhiệm? Nghe nói người phụ trách nơi này là Sở Thiên, mày có lẽ chỉ là tên thích gây chuyện, một loại chó săn mà thôi.
Hắc Tử hiển nhiên bị thím nói gạt, quán Vong Ưu do Sở Thiên mở, gã cho rằng Sở Thiên phải là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, không phải tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này.
Sở Thiên không hề nổi giận, nụ cười trên môi vẫn đẹp mê người, nói:
- Thế đạo thay đổi, người cũng thay đổi, anh biết rõ nơi này là do Sở Thiên mở, như vậy anh cố ý đến gây chuyện đúng không? Thật là có tâm a...
Hắc Tử hiển nhiên cho rằng chuyện này ở trong lòng bàn tay gã căn bản không lo lắng, nhẹ nhàng nói vào tai Sở Thiên :
- Tao chính là đến gây chuyện đấy, tao còn muốn đóng cửa cái quán này, để cho Sở Thiên hai bàn tay trắng, nhưng không nên hận tao
Sau đó hét lớn một tiếng:
- Các anh em, trước lục soát thân thể của bọn hắn, lục soát mấy kẻ thích nhũng mũi vào việc người khác này!
Thường ca cùng các anh em muốn ngăn cản mấy tên cảnh sát lục soát, Sở Thiên phất tay ý bảo bọn hắn ngừng, nói:
- Thường ca, cứ để cho bọn họ điều tra.
Thường ca biết rõ Sở Thiên làm việc tất có chừng mực, vì vậy hướng các huynh đệ gật gật đầu, không phản kháng nữa.
Vì vậy, ngoại trừ Sở Thiên, chị Mị, huynh đệ Thường ca cùng khách nhân đều nam trái nữ phải chia làm hai hàng để cho bọn họ lục soát. Lần này tới chính thức cảnh sát chỉ có một, chính là tên cảnh sát thấp bé xảo quyệt đang hút thuốc. Còn lại, ngoại trừ hai nữ hiệp cảnh (DG: những người theo hỗ trợ cảnh sát), thì tất cả là nam, cho nên việc lục soát với nam rất nhanh đã xong. Lúc này, có một tên nam hiệp cảnh tóc húi cua hướng Sở Thiên đi tới, nói:
- Các anh cũng phải lục soát.
Sở Thiên gật gật đầu, anh ta xem xét lục soát Sở Thiên một lúc không thấy gì, lại hướng chị Mị đi tới, còn quay đầu hướng cảnh sát thấp bé nói:
- Anh Trương ca, nữ hiệp cảnh không đủ người, chúng ta nam cảnh sát giúp đỡ giúp các cô ấy nhé. Bằng không thì nửa giờ cũng lục soát không hết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cảnh sát thấp bé thoáng nở nụ cười, nhìn thoáng qua Hắc Tử, thấy Hắc Tử không có gì phản đối, liền gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Vì vậy nam hiệp cảnh tóc húi cua hướng chị Mị nói :
- Dựa vào tường, hợp tác một chút.
Sau đó tay chuẩn bị sờ vào người chị Mị đang đứng dựa bên tường.
Nam hiệm cảnh tóc húi cua tay còn cách thân thể chị Mị một đoạn, mặt đang hoan hỉ vui vẻ thì bỗng nhiên gã phát hiện tay không nhúc nhích được, bởi vì Sở Thiên đã cầm chặt tay gã lại, lạnh lùng nói:
- Mày dám đụng một sợi tóc của chị ấy, tao khiến cho mày đoạn tử tuyệt tôn.
Gã đâu bị câu nói kia hù dọa:
- Mẹ mày, ông mày mà sợ mày ah, ông mày muốn lục soát cô ta đấy, lão tử đây là đang chấp pháp.
Nói xong, cố gắng muốn tránh thoát tay Sở Thiên, tay còn lại muốn vung lên đánh Sở Thiên. .
Sở Thiên né quả đấm của gã, cầm chặt cổ tay của gã, vặn ngược cánh tay, lại dùng cùi chỏ mạnh mẽ đánh mấy phát lên xương sống gã. Gã hét thảm, nằm lăn trên mặt đất, mấy tên hiệp cảnh khác nghe thấy tiếng kêu, nhao nhao dừng việc lục soát, đi quanh Sở Thiên. Tên cảnh sát thấp bé chỉ vào Sở Thiên nói:
- Mày dám đánh lén cảnh sát?
Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Đúng đấy, là anh ta trêu chọc tôi, tôi đã cảnh cáo rồi, hơn nữa, là tôi đã hạ thủ lưu tình, bằng không thì anh ta giờ đã chết.
Thần sắc hắn thoải mái tự nhiên, giống như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới mình.
Cảnh sát thấp bé đang muốn đi lên, Hắc Tử ngăn anh ta lại, cười nịnh nói:
- Anh Trương, lục soát thân thể đã xong, tranh thủ thời gian điều tra mấy kẻ gây chuyện, truy tìm bạch phiến, tất cả chuyện này cùng tính sổ một lượt.
Cảnh sát cũng cho rằng nếu tìm được bạch phiến so với tội đánh lén cảnh sát thì nặng hơn nhiều, vì vậy vung tay lên, bắt đầu tìm kiếm tất cả các chỗ có thể.
Sở Thiên cũng hét lớn một tiếng:
- Anh Thường, cho các anh em cùng đi với mấy vị hiệp cảnh, để cho bọn họ tùy tiện điều tra, nhưng nếu như bọn họ muốn vu oan hãm hại, các anh cứ việc chặt tay bọn họ cho tôi.
Hunh đệ Thường ca hận thấu mấy tên cảnh sát kiêu ngạo này, vô cùng ức chế, nghe được Sở Thiên phân phó, lập tức cảm giác hãnh diện, cùng kêu lên trả lời:
- Được.
Cảnh sát thấp bé đi tới, hùng hổ nói:
- Đây là ý gì? Không tin tưởng cảnh sát? Còn dám uy hiếp cảnh sát? Đánh cảnh sát? Có tin hay không, tao hiện tại có thể bắt chúng mày về xử lý theo pháp luật.
Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là một cái chữ lý, tôi nói ra tất nhiên làm được, tại địa bàn của chúng ta làm loạn, đặc biệt là hãm hại chúng ta, tôi không quan tâm có bao nhiêu cỗ thi thể đâu.
Cảnh sát thấp bé cho tới bây giờ chưa từng bị nhục nhã như vậy, hết thảy mọi người đối với hắn đều là khách khách khí khí. Hôm nay tiểu tử này không chỉ làm bị thương cảnh sát, còn đối nghịch hết thảy với anh ta, nếu như bị hắn hù sợ, mặt anh ta còn dám vênh váo trước các huynh đệ? Như thế nào với mấy kẻ thích gây chuyện kiếm cơm khác? Vì vậy, tay đặt vào eo, muốn rút ra súng ngắn, hô hào:
- Có tin tao bắn chết mày ngay bây giờ?
Mắt Sở Thiên tinh quang lóe lên, bước nhanh áp sát mặt anh ta, lạnh lùng nói:
- Có tin tao chặt đứt tay mày?
Sở Thiên toàn thân lập tức tràn đầy một loại cuồng nộ như điên dại uy nghiêm bốn phía, làm cho mọi người kinh sợ. Cảnh sát thấp bé tay lập tức rụt trở về, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Hắc Tử cũng bị khí thế của Sở Thiên đè ép, lập tức nói với cảnh sát:
- Anh Trương, trước không cần lý luận với bọn họ, chỉ cần tìm ra bạch phiến xem bọn họ còn có hay không có lý, còn dám hay không kiêu ngạo?
Hắc Tử con mắt chứa đầy ý cười, làm như đã tính hết thảy, chợt phát hiện có tiền cảm giác rất tốt. Nếu chuyện lần này hoàn thành, chính mình khả năng chỉ kiếm được mấy ngàn, nhưng có thể cho đám cảnh sát bọn họ đều nghe chính mình, tâm tình cũng không tệ. Mặt khác cùng bà thím đêm nay cò kè xem có thể kiếm thêm mấy vạn không. .
Cảnh sát thấp bé thừa cơ xuống đài, oán hận nhìn Sở Thiên, vung tay lên, mang người lục soát từng tấc đất. Sở Thiên hiện tại lo lắng bọn họ tìm ra bốn tên người N. kia, như vậy tiếp sau gặp nhiều phiền toái, vạn nhất mấy tên N. tự động cắn mình, khai tới đây bán bạch phiến thì quán rượu Vong Ưu sẽ bị đóng cửa mất.
Hơn nửa canh giờ điều tra, tất cả hiệp cảnh đều lắc đầu trở về, toàn bộ đều lắc đầu thấp giọng nói với Cảnh sát thấp bé:
- Anh Trương, không tìm được gì cả, bạch phiến không có, người cũng không có.
Hắc Tử sắc mặt đại biến, chính mình tỉ mỉ an bài kế hoạch làm sao xảy ra sai lầm? Mình dùng năm nghìn mời tới bốn tên cao thủ Đông Doanh lãng nhân, dựa theo kế hoạch, bọn hắn đại náo một hồi quán Vong Ưu, thuận tiện giáo huấn người quán Vong Ưu, sau đó đến thời gian ước định mình dẫn người tới đây điều tra. Như vậy bọn họ sẽ có thời gian đem bạch phiến dấu trong quán. Khi tìm ra bạch phiến, bốn tên N. kia thừa cơ đứng ra làm chứng đây là đồ của trong quán như vậy, nhân chứng, vật chứng đều có, cái quán này tự nhiên sẽ bị đóng cửa. Thấy Sở Thiên một bộ tươi cười, Hắc Tử tựa hồ đã minh bạch cái gì, thấp giọng tới hỏi:
- Tao hỏi bốn người nước N. bạn tôi đâu? Chúng mày giấu bọn họ đi đâu rồi?
Sở Thiên cười cười, vẫn như cũ nhàn nhạt nói rõ với toàn quán:
- Nơi đây chưa từng thấy cái gì mà bạn bè người nước N. chỉ thấy ghé qua mấy con lợn ngang ngược càn rỡ. Ôi, tao xin lỗi, đã vũ nhục lợn rồi, đuổi cổ chúng đi hết rồi.
Mọi người chung quanh đều nở nụ cười, mấy hiệpcảnh cũng cười.
Hắc Tử con mắt gắt gao nhìn thẳng Sở Thiên nói:
- Làm sao có thể? Bọn họ cùng tao ước định gặp nhau ở đây chờ tao tới uống rượu, làm sao mà rời đi?
Sở Thiên nhìn gã, con mắt mang theo vài phần miệt thị:
- Ra vậy? Thì ra bọn chúng là mày mời tới, ra là mày thật sự rất muốn đóng cửa quán rượu này nhỉ? Đáng tiếc mày không có cơ hội đâu.
Hắc Tử biết rõ đêm nay chỉ sợ khó nói lại với bà thím, lạnh lùng nói:
- Hôm nay xem như mày lợi hại, bọn mày thoát mùng một, chạy không khỏi mười lăm, tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.
- Cái kia bốn tên N. đã bị chết, thi thể vứt ở vùng ngoại ô.
Hắc Tử thân thể run lên, gã không phải không gặp người chết, chẳng qua là chưa thấy ai nói đến người chết mà hời hợt như thế, không thèm để ý chút nào, hơn nữa là bốn cao thủ Judo người N. Gã có cảm giác lạnh buốt từ tận xương tủy.
Hắc Tử cùng cảnh sát mang theo hiệp cảnh đi rồi, Sở Thiên để chị Mị hướng khách nhân xin lỗi, hôm nay quán đóng cửa sớm. Sở Thiên rất ngạc nhiên, đám hiệp cảnh làm sao không tìm được bốn tên N. Bọn họ lục soát phi thường cẩn thận cơ mà. Một người anh em của Thường ca cười to, dẫn mọi người tới nhà bếp, nhấc lên một cái nắp cống vô cùng hẻo lánh. Mấy tên kia đang ở bên trong, di chuyển cũng không dám di chuyển, một người anh em trông coi đắc ý nói:
- Tôi không có lấy đao chọc bọn họ, chẳng qua là nói cho bọn họ biết, dám làm loạn mà chạy tôi sẽ không cẩn thận làm đổ nồi nấu nước sôi bên cạnh xuống.
Sở Thiên mỉm cười, đêm nay còn nhiều chuyện phải làm đây.