Đèn hoa rực rỡ, biệt thự Long Môn.
F Ca đang ăn cơm trong biệt thự, bên cạnh tự nhiên được vây lấy bởi mấy cô gái xinh đẹp hơn nữa không phải ai khác mà lại là toàn là hậu cung mà trước kia Triệu Bảo Khôn thu nạp, sau khi Triệu Bảo Khôn chết, F Ca không chỉ tiếp nhận Đông Hưng hội mà còn tiếp nhận luôn tất cả tài sản của ông ta bao gồm cả phụ nữ.
Triệu Bảo Khôn vón dĩ có ba đứa con trai và hai cô con gái ở nước ngoài, sau khi biết tin cha chết vẫn chưa kịp về tới HongKong thì đã bị F Ca phái sát thủ giết hại, vợ của Triệu Bảo Khôn cũng bị người khác đẩy từ trên tầng cao xuống chết, đem ý nghĩa câu giệt cỏ tận gốc làm tới cùng.
Trong số những phụ nữ có người tên Kỳ Kỳ, cô chính là cô sinh viên đại học F ca đã dâng hiến cho Triệu Bảo Khôn chơi đùa vào đêm đó, giờ thấy cô dịu dàng hầu hạ mình thì vẻ mặt có chút hoảng hốt, nghĩ tới trận huyết chiến ngày trước, lại nhìn những đồ ăn ngon quần áo đẹp gã không khỏi càng sợ Sở Thiên.
Trong lòng hắn thầm than:
- An phận thủ thường mới là vương đạo.
Kỳ Kỳ đưa nửachén rượu vào miệng Ca mùi thơm của rượu hòa với mùi của người tạo thành hơi thở say đắm lòng người chảy dần vào cổ họng một sự thích thú khó tả nhưng chưa kịp trở lại thì một tên thân tín bước vào cách xa từ bên ngoài hai mét nói:
- Đại ca có người Macao muốn gặp anh.
- Ông ta nói muốn làm ăn lớn với anh!
Người Macao? Còn muốn tìm mình để bàn chuyện làm ăn lớn? Ánh mắt F Ca thoáng qua vẻ kinh ngạc sắc mặt cũng trở lên trầm trọng, từ sau khi lên cấp gã liền trở lên rất cản thận, trong lòng lập tức khẽ run nghĩ tới phần thưởng hai tỷ của Sở Thiên thì liền gật đầu hỏi:
- Ông ta mang theo bao nhiêu người tới đây?
Tên thân tín cung kính đáp:
- Tổng cộng có ba người.
Trên mặt F Ca thoáng nở nụ cười phất tay bảo tên thân tín tới nói thầm, sau khi dặn dò xong mới nói:
- Để ông ta vào đi nhưng chỉ cho người dẫn đầu vào thôi còn hai người còn lại thì mày sắp xếp sao cho thỏa đáng.
Sau đó lại quay sang nói với mấy người phụ nữ bên cạnh:
- Kỳ Kỳ ở lại còn những người khác đều tránh đi.
Mấy người phụ nữ thoáng hiện vẻ thua thiệt nhưng cũng không dám nói gì chỉ biết đứng dậy que quẩy đi vào trong biệt thự, phụ nữ - đặc biệt là phụ nữ bên cạnh những đại ca lớn trên giang hồ không những phải quen với việc miễn cưỡng cười mà còn phải quen cả với việc nhẫn nhục, chỉ có thế mới có thể để bản thân sống lâu và sống tốt hơn.
Kỳ Kỳ không chút biến sắc nâng chén rượu đầy tới bên miệng F Ca.
F Ca vừa uống hết nửa chén rượu thì thấy chú Phương tinh thần run rẩy chạy tới, không biết là vì tư cách lý lịch giang hồ hay vì quyền thế tiền tài hùng hậu của chủ mà khiến cho chú Phương đã gần năm mươi này có vẻ ngạo nghễ như thế. Thậm chí còn có vẻ cẩu thả, nhìn F Ca và Kỳ Kỳ không chút kiêng kỵ gì.
F Ca bị ông ta nhìn cho mất cả tự nhiên rồi lại thấy ông ta nhìn kỹ cả người phụ nữ của mình thì sát khí vốn có nay lại càng tăng lên, nâng chén rượu rồi đổ mạnh vào cổ nhìn chăm chăm chú Phương lạnh lùng nói:
- Ông là ai? Rốt cuộc là có chuyện làm ăn gì muốn bàn với tôi, hy vọng là có thể đưa ra câu trả lời tốt.
Chú Phương khẽ mỉm cười không chút khách khí bước tới ngồi trước mặt F Ca thản nhiên nói:
- Tôi họ Phương, mọi người gọi tôi là chú Phương, là tiểu lầu tứ của sòng bạc Kim Thạch ở Macao hôm nay tới Đông Hưng hội tìm cậu là muốn mọi người cùng phát tài, thiếu chủ chúng tôi muốn muốn hợp tác với quý bang mở sòng bạc ở HongKong không biết cậu có hứng thú không?
Trong lòng F Ca không khỏi cười nhạt, vừa đến đã xưng là chú Phương, còn thật sự coi mình là bàn thái rồi lại tự xưng là tiểu lầu tứ, rõ ràng là cho thấy rõ thân phận của mình không phải là ông chủ cao quý của sòng bài Kim Thạch.
Nếu như trước khi F Ca gặp chú Phương thì chỉ là hiếu kỳ vậy thì hiện tại là muốn tìm cớ mà giết chết lão ta.
Suy nghĩ chốc lát F Ca thản nhiên nó:
- Hợp tác mở sòng bạc là chuyện tốt nhưng sòng bạc tại HongKong dường như đều do Hắc Dạ hội khống chế, các người vì sao không đi tìm họ mà lại đi tìm người không có căn cơ như tôi chứ? Ngoài ra tôi còn muốn biết nếu hợp tác cùng các người mở sòng bạc thì lợi nhuận phân thế nào?
Chú Phương dường như sớm đã tính tới câu hỏi của F Ca nên không chút do dự đáp:
- Hắc Dạ hội không biết đối nhân xử thế, thiếu chủ chúng tôi cho họ cơ hội nhưng không biết trân trọng chỉ biết giữ lấy lợi ích của mình nên chúng tôi loại họ rồi, nếu Đông Hưng hội chịu hợp tác thì lợi nhuận của chúng ta sẽ chia ba bảy ra.
F Ca ôm chặt Kỳ Kỳ trong lòng hút điếu thuốc được Kỳ Kỳ châm sẵn rồi cười nói:
- Tôi bảy ông ba à? Ừ cái giá này cũng hợp lý đấy. Được, cho tôi vài ngày suy nghĩ đến lúc đó tôi lại trả lời ông.
Chú Phương cười sảng khoái vài tiếng, ánh mắt bắn ra hào quang khó tả chậm rãi nói:
- Cậu nhầm rồi, là tôi bảy cậu ba thôi, dù sao thì sòng bạc Kim Thạch cũng rành về cờ bạc nên cả sòng bạc sẽ do chúng tôi sắp xếp nhân viên làm việc, còn Đông Hưng hội các cậu chỉ cần cho người coi bãi và liên kết với cảnh sát là ok rồi.
F Ca không giận giữ giọng bình thản nói:
- Các người dường như quên mất rằng, nếu tôi cùng với các người mở sòng bạc thì Hắc Dạ hội đương nhiên sẽ làm khó tôi, đến lúc đó chỉ vì 30% lợi nhuận của các người mà Đông Hưng hội chết không ít anh em thì không nhằm nhò gì.
Sắc mặt chú Phương hơi thay đổi rồi lập tức trở lại bình tĩnh nói:
- 30% lợi nhuận là đã rất cao rồi hơn nữa Đông Hưng hội không cần đầu tư chút vốn nào, tôi nghĩ trên trời dưới đất không có việc gì tốt hơn việc này rồi, hơn nữa cho dù Đông Hưng hội không chấp nhận thì tôi tin vẫn còn rất nhiều hắc bang khcá có hứng thú.
F Ca cười cười không cho ý kiến ánh mắt có chút gì đó khinh thường rồi lập tức hỏi:
- Chú Phương, tôi muốn hỏi ông một việc nếu ông có thể nói cho tôi biết tôi sẽ hợp tác với ông, tôi nghe nói đại ca của Hắc Dạ hội suýt nữa bị ám sát nên hắn đưa ra hai tỷ để lấy đầu Diệp Phi.
- Tôi muốn biết đó là ai làm bởi vì tôi kính nể kẻ đó.
Chú Phương nghĩ tời lời của Diệp Phi "địch của kẻ địch chính là bạn" mặt không khỏi nở nụ cười thấp giọng nói:
- Thúc ra cũng không dám dấu, người thuê hung thủ là tôi, tôi thực sự thấy ngứa mắt với tên Sở Thiên nên cho người dạy bảo hắn, tuy có thất bại nhưng cũng đủ khiến hắn run như cầy sấy.
F Ca gần như không nhịn cười được rồi, Sở Thiên mà run như cầy sấy ư? Người ta đối phó với cả hai phái bắc bạch ở HongKong mà vẫn ung dung mà còn có thể sợ những tên sát thủ vô danh của ông phái tới. Nhưng cũng không tiện nói rõ suy nghĩ trong lòng bèn cười nói:
- Chú Phương à ông nói đều là thật chứ?
Chú Phương vỗ ngực như đinh đóng cột nói:
- Đương nhiên là thật rồi.
Ngốn tay F Ca hơi rung động, vẻ mặt chú Phương hơi sững sờ rồi mới phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh mình lại có thêm vài người.
Vẫn chưa kịp nói gì thì hai tấm lưới lớn đã ụp tới bay tới cùng tấm lưới là một số lượng lớn vôi, những đồ Triệu Bảo Khôn để lại tuy có chút vô liêm sỉ nhưng lại rất thực dụng.
Chú Phương cũng là người luyện võ theo phản ứng có điều kiện muốn xé tan tấm lưới, nhưng vôi bột tung tới đã bắt vào mắt khiến ông ta đau nhức, không khỏi kêu lên thảm thiết. Lảo đảo còn chưa đứng vững đã có mấy thanh khảm đao chém tới đầu gối và cổ tay của hắn, kinh mạch lập tức bị cắt đứt. Chú Phương trong nháy mắt đã trở thành phế nhân.
Cùng lúc đó bên ngoài cũng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết của hai tên vệ sĩ mà chú Phương mang theo, chúng đã bị thành viên Đông Hưng hội chém chết, chú Phương nằm liệt trên mặt đất kêu rên.
Cuối cùng F Ca cũng đứng dậy chầm chậm nhấc chén rượu vang rồi từ từ nhấp vào môi, gã nở nụ cười thâm hiểm mà độc ác.
Chú Phương nuốt mấy ngụm rượu cuối cũng cũng có nghị lực thắc mắc:
- Tại sao? Tại sao lại phải giết tôi? Chẳng lẽ sòng bạc Kim Thạch có dụng tâm gì với Đông Hưng hội.
F Ca cười cười không cho ý kiến rồi thản nhiên đáp: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thật sự ông không hề có thù hận gì với tôi nhưng ông lại có thù với Sở Thiên và Hắc Dạ hội, còn tôi bây giờ thì cũng không thể động chạm gì tới họ nên chỉ có thể giết ông đưa cho Sở Thiên thể hiện thiện ý. Nếu không hắn biết ông tới Đông Hưng hội mà bình an vô sự thì những ngày tháng sau này của tôi khổ sở rồi.
Chú Phương buồn bã cười dài quát:
- Đồ nhu nhược!
F Ca đưa tay sang bên cạnh, Kỳ Kỳ lại rót rượu cho gã, lần này F Ca không cho chú Phương uống, mà hắt vào mắt ông ta, vôi bột phản ứng với rượu, chú Phương bị bọc trong lưới lăn lộn rưới đất không được mấy phút đã đau đớn quá ngất đi.
F Ca vứt chén rượu xuống đất. ôm lấy cái eo thon của Kỳ Kỳ đi về phía biệt thự, không quay đầu nói với thủ hạ:
- Bí mật đưa lão già này cho anh Húc xem xem có được hai tỷ mà tiêu sài không.
Thuộc hạ gật đầu đáp:
- Vâng!
Trên đường đi vào biệt thự, Kỳ Kỳ áp sát vào trong lòng F Ca chú cái miệng nhỏ nhắc không hiểu hỏi:
- Đại ca, thực ra những đề nghị của lão già này cũng không tồi, mở một sòng bạc đấu với Hắc Dạ hội không những tiền tài cuồn cuộn mà còn có thể cho thấy địa vị của Đông Hưng hội.
F Ca vỗ vỗ cái mông cô ta cười đáp:
- Cô bế ngốc ạ, anh nói cho em biết nhé. Nếu anh thật sự mở sòng bạc với tên già này không tới ba ngày đã phơi thây đầu đường rồi.
- Với thực lực của Đông Hưng hội thì không có cách nào mà đấu lại được với Hắc Dạ hội, ít nhất trong vòng nửa năm là đã không có khả năng quyết chiến rồi.
Kỳ Kỳ cái hiểu cái không gật đầu.
Chín giờ tại chùa Hồng Pháp Thâm Quyến.
Đường Kiến Quốc và chủ trì Vô Thương đại sư đang từ biệt tại cửa chùa.
Ông ta có thối quen cứ tới cuối tuần là lên chùa Hồng Pháp đàm kinh luận phật ăn chay, vừa là muốn mình đi theo con đường dưỡng sinh và cũng muốn cầu phú quý cho Đường Môn, là Đường chủ của Đường gia tuy ông ta muốn buông lơi nhưng công việc quá nhiều.
Nguyện vọng lớn nhất của ông ta là sau khi đại thọ bảy mươi truyền lại vị trí cho con trai.
Đường Kiến Quốc dưới sự bảo vệ của mấy tên vệ sĩ đi về phía chiếc xe đang đỗ tại sườn núi.
Vừa dựa vào cửa xe, "phụt" không biết tiếng súng bắn tỉa từ đâu vang lên cùng đó là những tiếng đạn xe trời sắc bén mà chuẩn xác bắn vào tim của Đường Kiến Quốc.
Viên đạn tiến vào từ ngực trước, ra từ sau lưng.
Hai vết thương trước sau máu chảy ra dưới ánh sáng đèn đẹp đẽ quỷ dị.
Đường Kiến Quốc đầu bạc trắng ngã rầm xuống đất mấy tên vệ sĩ ngây ra như phỗng.