Học sinh trường Thiên Đô đều ăn cơm ở căng tin trường, ngoại trừ sự tiện lợi, còn có thể tiết kiệm thời gian. Mà thật ra thì làm vậy nhà trường cũng dễ dàng quản lý, thu được lợi nhuận rất khả quan. Khương Tiểu Bàn kéo Sở Thiên tới căng tin, móc 100 đồng trong túi áo, nói:
- Sở Thiên, hôm nay bạn biểu hiện rất nam nhi, tôi cũng nhờ bạn mà cảm thấy nở mày nở mặt. Đi, hôm nay tôi mời bạn đi ăn đùi gà.
Sở Thiên mỉm cười, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Kim Lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*. Cái tên Sở Thiên nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
* Câu này tác giả lấy trong Phong Vân. Nghĩa: Kim Lân há lại là vật trong ao, chỉ cần gặp được thời cơ là sẽ hóa rồng.
Đi vào căng-tin, Khương Tiểu Bàn bảo Sở Thiên đi tìm chỗ ngồi còn mình thì đi xếp hàng lấy đồ ăn. Sở Thiên nhàm chán ngồi một chỗ. Một nữ sinh xinh đẹp bê mâm chạy tới nói:
- Xin chào, tôi biết bạn nha. Bạn gọi là Sở Thiên, buổi sáng đánh Lí Kiếm, tên khốn đó nhẽ ra phải bị vậy sớm hơn. Tôi là Lâm Ngọc Đình, ban 1 lớp 12, tôi có thể ngồi đây hay không?
Lâm Ngọc Đình tươi cười rất đáng yêu, rạng rỡ. Sở Thiên thấy mặt nàng tràn ngập ánh mặt trời, không khỏi mỉm cười. Bàn này có 4 chỗ, mình và Khương Tiểu Bàn chỉ cần hai cái, vì vậy sờ sờ mũi, nói:
- Đương nhiên có thể. Được ngồi cùng người đẹp đương nhiên là một chuyện vui rồi. Chỉ có điều tôi muốn ăn nhiều hơn một bát cơm.
Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên, nói:
- Sao lại vậy?
Sở Thiên mỉm cười đáp:
- Bởi vì tú sắc khá xan*!
*Tú sắc khả xan: Sắc đẹp cũng có thể ăn được.
Lâm Ngọc Đình tươi cười, cô bị vẻ thản nhiên trên mặt Sở Thiên làm si mê. Cô cảm thấy nam nhân này có ưu nhã, có hờ hững, có lạc quan, những thứ này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ.
Cuối cùng Khương Tiểu Bàn cũng xông ra được vòng vây bưng đồ ăn về. Thấy Lâm Ngọc Đình, nó đầy vẻ ngạc nhiên. Rừ lúc nào lại có thêm một mỹ nữ? Đối với Khương Tiểu Bàn mà nói đây đúng là cơ hội trăm năm khó gặp.
Sở Thiên giới thiệu hai người với nhau. Khương Tiểu Bàn lập tức đưa cánh tay mập tròn ra nói:
- Rất hân hạnh được quen bạn!
Lâm Ngọc Đình thấy biểu lộ chất phác của Khương Tiểu Bàn, mỉm cười, đưa tay ngọc thon thon ra:
- Rốt cuộc tôi biết vì sao bạn lại được gọi là Khương Tiểu Bàn rồi. Nhìn đồ ăn của bạn là có thể biết được nha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lúc này Sở Thiên mới phát hiện núi đồ ăn trước mặt. Trên mỗi mâm đều có hai cái đùi gà, hai quả trứng, một suất thịt bò lớn, cộng thêm mấy khúc cá, bên ngoài còn có một phần rau cùng mấy suất cơm. Sở Thiên thở dài, nói với Lâm Ngọc Đình:
- Không ngờ đúng là tôi phải ăn nhiều hơn một bát cơm thật.
Khương Tiểu Bàn không chút ngại ngùng, cắn một miếng đùi gà lớn, nói:
- Không có biện pháp, ai bảo hôm nay tôi cao hứng tới vậy. Hôm nay bạn trên bục giảng thao thao bất tuyệt về thơ văn khiến ngay cả Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng phải bội phục, huống chi còn cản trở Trương Vạn Giang có cơ hội khoe mẽ. Tôi không những được thơm lây mà còn được hả giận.
Lâm Ngọc Đình giật mình nói:
- Hóa ra bạn chính là người thông hiểu văn thơ đó hay sao? Hiện tại mọi người đều đồn đại về bạn nha.
Sở Thiên gật nhẹ đầu thì từ bên cạnh một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Hừ, mèo mù vớ cá rán mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người, cho dù mày giỏi hơn nữa thì cũng không thể thay đổi kết quả kỳ thi đại học.
Sở Thiên không cần ngẩng đầu cũng biết đó chính là Trương Vạn Giang. Mặc dù mình không có tiếp xúc gì với gã nhưng qua mấy chuyện sáng nay cũng đủ thấy Trương Vạn Giang là một kẻ nhỏ mọn, gió chiều nào che chiều đó. Sở Thiên không muốn nhiều lời với người này, vì vậy chẳng thèm để ý tới gã.
Trương Vạn Giang thấy Sở Thiên không để ý tới mình, tức muốn điên nên, nói với Sở Hân Hân đứng cạnh đó:
- Hân Hân, chúng ta ngồi ở đây đi.
Sau đó ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống ở bàn.
Sở Thiên không có bất kỳ phản ứng gì. Lúc này, Sở Hân Hân mở miệng:
- Sở Thiên, anh đi chỗ khác ngồi. Em muốn ăn cơm với Trương Vạn Giang.
Theo suy nghĩ của Sở Hân Hân, Sở Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn rời khỏi. Bởi vì Sở Thiên chưa bao giờ dám trái lời cô, nếu không về nhà thì hắn sẽ rất "thoải mái" đấy.
Nhưng đâu ngờ lần này Sở Thiên lại không nghe lời, cắn một miếng đùi gà. Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cũng không nói lời nào, không để ý tới hai người Trương Vạn Giang.
Sở Hân Hân thấy Sở Thiên dám cả gan làm loạn, trái lệnh của cô, trong lòng uất hận bèn đem bát canh nóng trong tay hắt về phía Sở Thiên. Một chiêu này quá mức đột ngột, ai có thể ngờ tâm địa của Sở Hân Hân độc ác như vậy, dám dùng bát canh nóng hắt vào anh họ mình. Mắt thấy bát canh đã sắp tới nhưng Sở Thiên vẫn chăm chú ăn cơm, như không phát hiện ra, Khương Tiểu Bàn chấn động, Lâm Ngọc Đình che miệng thét lên.
- A....!
Một tiếng thét vang khắp phòng ăn, tất cả mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía này.
Canh nóng không đổ lên người Sở Thiên mà không hiểu tại sao lại chuyển tới người Trương Vạn Giang. Trương Vạn Giang bị bỏng, đau đớn hét toáng lên. Sở Hân Hân cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian suy nghĩ, vội vàng cầm khăn tay lau cho Trương Vạn Giang, miệng lo lắng nói:
- Rất xin lỗi, Vạn Giang. Em... em không biết tại sao lại hắt lên người anh, tha lỗi cho em!
Trương Vạn Giang vì Sở Thiên đã tức điên lên rồi, giờ lại mất thể diện trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm oán hận. Gã không thể trút giận lên Sở Hân Hân, chỉ ngang ngược vô lý chỉ vào Sở Thiên:
- Mày... mày dám đổ canh vào người tao. Tao đánh chết mày!
Nói xong gã cầm bát canh trong mâm của mình hất về phía Sở Thiên. Gã vốn tưởng rằng khoảng cách gần như vậy nhất định sẽ trúng, nhưng lại bỗng dưng cảm thấy dùng lực quá lớn, thân thể bị mất trọng tâm, ngã xuống ghế, bát canh trong tay bắn tung tóe khắp mặt gã.
Không biết từ lúc nào Sở Thiên đã đứng lên, ăn một miếng thịt bò, nói với Khương Tiểu Bàn:
- Tiểu Bàn, thịt bò ở đây quá dai, lần sau đừng mua nữa.
Khương Tiểu Bàn thấy Trương Vạn Giang thảm hại, lại nhìn sang Sở Thiên, lau mồ hôi nói:
- Tôi cũng nghĩ thế. Lần sau tới đây chỉ ăn đùi gà thôi.
Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên thản nhiên, thong dong lại thêm vài phần thiện cảm. Cô thừa nhận chính mình đã động tâm với Sở Thiên!
Trương Vạn Giang giãy dụa đứng lên, cầm dao nĩa trong bộ đồ ăn, khua múa về phía Sở Thiên, miệng hô:
- Con mẹ mày, hôm nay tao phải giết tên phế nhân như mày!
Sở Thiên bắt đầu nổi giận, tiến tới một bước, tay không đoạt dao nĩa trong tay Trương Vạn Giang, một cước đá gã ngồi xuống ghế, lấy xương gà nhét vào mồm gã, lạnh lùng nói:
- Trương Vạn Giang, tao nói lần cuối, nếu tao còn gặp mày chửi người khác thì nhất định tao sẽ dùng cái xương gà này đâm vào cổ mày, để mày vĩnh viễn không thể nói được nữa!
Trương Vạn Giang nhìn ánh mắt Sở Thiên, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Hôm nay gã bị một tên "phế vật" làm nhục, nhưng gã tin Sở Thiên nói được là làm được. Bởi vì hắn cảm thấy Sở Thiên đã thay đổi, không phải là Sở Thiên có thể tùy ý bắt nạt ngày trước nữa. Thậm chí gã cảm thấy hàn khí của cái xương gà trong cổ họng, gã cũng bắt đầu sợ hãi, không dám tiếp tục mở miệng nhục mạ Sở Thiên.
Sắc mặt Sở Hân Hân rất khó coi, cô không biết từ lúc nào trở nên kiêu ngạo như vậy. Nhưng cô vẫn không sợ, cô có thể mượn uy thế của cha mẹ để hả giận thay cho Trương Vạn Giang. Cô chỉ vào Sở Thiên, oán hận nói:
- Sở Thiên, mày cứ chờ đó.
Sau đó cô kéo Trương Vạn Giang, tức giận rời khỏi căng-tin, cơm cũng quên không ăn.
Khương Tiểu Bàn không hiểu tại sao chỉ qua một đêm mà Sở Thiên lại thay đổi lớn tới vậy, nhưng nó không để ý tới điều đó. Sở Thiên hiện giờ rất cá tính, rất xuất sắc, ngay cả nó cũng cảm thấy kiêu hãnh lây.