Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên chân trước vừa ra khỏi hoa viên Đế Cảnh, Bạch Vô Hạ liền đến trước mặt Tưởng Thắng Lợi, thấy vẻ mặt bình tĩnh cùng vẻ buồn bã khó phát hiện của Tưởng Thắng Lợi, bất giác thấy tức giận, cung kính nói với ông ta:

- Tưởng tiên sinh, con người Sở Thiên quá ngông cuồng, xin ngài cho Vô Hạ dẫn người giết chết hắn.

Tưởng Thắng Lợi nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh đáp lại:

- Vô dụng! Qua lần giao phong đêm nay với hắn, ta đã hoàn toàn rõ ràng, dựa vào việc ám sát của chúng ta sẽ không có tác dụng gì cả, ta không thể để cháu tiếp tục hy sinh vô ích.

Bạch Vô Hạ lập tức kinh ngạc nói:

- Không giết Sở Thiên?

Tưởng Thắng Lợi rốt cục bưng lên chén trà đã bị lạnh, trên khuôn mặt cáo già hiện vẻ tươi cười:

- Giết hắn có rất nhiều cách, chúng ta không có khả năng giết hắn không có nghĩa người khác cũng không thể. Không có thời gian rảnh rỗi, ba ngày sau chúng ta sẽ thực sự rời khỏi Hongkong, mà cháu dẫn theo đám sát thủ chưa bị bại lộ thân phận tới Thâm Quyến.

Bạch Vô Hạ lại ngạc nhiên:

- Thâm Quyến?

Tưởng Thắng Lại ngửa đầu uống cạn trà trong chén, lập tức ngoắc tại gọi Bạch Vô Hạ tới gần thì thầm.

Vào thời điểm Tưởng Thắng Lợi bọn họ bàn tĩnh, Bộ phận tình báo của chính phủ Thiên Triều cũng nhận được tình báo nặc danh, nội dung bên trong tỉ mỉ khiến người nhận chấn động, mấy đêm liền ông ta cùng Chủ quan phụ trách tình báo vô cùng khiếp sợ, sau khi suy nghĩ, trực tiếp dùng điện thoại chuyên dụng gọi cho Phó tổng thống Triều Tiên.

Tình cảnh hỗn loạn, sau năm tiếng đồ hồ tất cả nội dung đều thông qua đủ loại con đường chứng minh được với Phó tổng thống là đúng, khiến Phó tổng thống nhìn mà giận tím mặt. Không hề trách cứ bộ phận tình báo trước đó sai lầm, tự mình gọi điện thoại đến các bộ phận có liên quan mời dự hội nghị. Không tới hai giờ, một phương án tràn ngập huyết tinh cùng âm mưu được tạo ra.

Mà lúc này Sở Thiên lại nhận được điện thoại của Phương Tình, âm thanh của cô gái nhỏ có vài phần vui vẻ:

- Thiếu soái, em đã đem tất cả các sản nghiệp dưới tên Tưởng Thắng Lợi truyền đi rồi, anh tìm thời gian kiểm tra, ngoài ra có thể có chút tin tức để anh tham khảo, đó chính là Tưởng Thắng Lợi có một nơi bí mật huấn luyện bồi dưỡng sát thủ.

Theo góc độ của Phương Tình mà nói, bọn Âu Dương Thải Vi đã mất mạng lâu rồi, Tưởng Thắng Lợi cũng đồng ý với Sở Thiên sẽ đi khỏi Hongkong, vậy căn cứ huấn luyện không chừng không còn tác dụng, nhưng Sở Thiên vẫn có chút hưng phấn trả lời:

- Được, phải nhanh chóng, anh muốn kiểm tra xem bên trong không còn ai tồn tại mới có thể hoàn toàn an toàn, ai biết được lão cáo già đấy nghĩ cái gì?

Phương Tình gật đầu, lập tức báo địa điểm.

Trở lại hoa viên bí mật, Tô Dung Dung đã không còn ngủ nữa, bóng hình xinh đẹp bận rộn trong phòng bếp, đang đun thuốc Đông y để rửa sạch chất độc trong người cho Sở Thiên. Tóc đen đơn giản buộc thành đuôi ngựa phía sau đầu, ăn mặc đơn giản nhưng không hề tùy tiện, không có chủ ý rõ ràng, nhưng vẫn mang phong cách quý phái không mị tục.

Từ khi Sở Thiên bị trọng thương, Tô Dung Dung và mấy người Lão Yêu dường như trở nên cố chấp, không để ý hắn mãnh liệt phản đối chăm sóc hắn, làm Sở Thiên hết sức bất đắc dĩ, Tô Dung Dung lại đang ôm mặt hắn, hai hàng lệ chậm rãi lưu lại môi đỏ mọng sâu than ra:

- Xin cho Dung Dung được vì anh mà làm chút gì đó.

Nhìn thân ảnh của cô, ngửi mùi thuốc Đông y, kiếp này có thể có được người phụ nữ như vậy, còn tìm gì nữa? Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi tiêu sái đến phía sau Tô Dung Dung, vòng tay từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đang vì mình lo lắng cố sức, cắn tai cô nói:

- Dung Dung, vất vả cho em rồi!

Tô Dung Dung giống như cười khẽ, ngẩng đầu khẽ hôn, sau đó buông ra hai tay Sở Thiên, đi tới bếp đun thuốc Đông y vừa đúng lúc nhắc ra, đỏ vào chén nhỏ, sau đó xoay người nhẹ nhàng đối mặt với Sở Thiên, ôn nhu nói nhỏ:

- Uống đi, mặc dù hơi đắng, nhưng rất hiệu quả.

Lời nói giản dị nhưng không che dấu được phần tâm tư kia, tất cả lo lắng cùng tình yêu đều chìm bên trong chén thuốc Đông y, nếu có người phụ nữ hai giờ sáng còn đun thuốc chờ mình trở về, kiếp này không cưới được cô làm vợ thì nên bị đá xuống mười tám tầng Địa ngục, Sở Thiên cảm động ngửa đầu uống cạn chén thuốc Đông y, vị đắng dọc theo cổ họng hòa nhập vào bụng.

Bát còn chưa buông xuống, khăn tay đã muốn lau khóe miệng.

Đêm nay tuy mệt đến muốn chết đi, nhưng lòng Sở Thiên lại tràn ngập ấm áp, nửa đêm không mộng không khinh, ôm người phụ nữ ngủ tới bình minh. Tô Dung Dung cuốn trong vòng ôm đầy ngọt ngào, cho dù giang sơn đẹp như tranh, sao trời sáng như hoa, anh lại nguyện cùng em gắn bó tới già.

Tô Dung Dung tuy xuất thân trong gia đình cách mạng nhưng không hề kiêu căng tự phụ, cũng không tự coi nhẹ mình. Cô chưa từng cho rằng bản thân có điểm huy hoàng đáng để một người làm quan cả họ được nhờ, cũng không cho rằng đây là áp lực lưng đeo quần áo lụa, một đường đi tới, không chút sợ hãi, không hề sai đường, đủ khả năng để làm những việc Tô lão gia muốn cô làm.

Nhưng sau khi gặp Sở Thiên, ánh mắt của người thiếu nữ bị mị lực của hắn hấp dẫn, người đàn ông thờ ơ và những hành động của hắn đã chấn động mạnh đến cô, sự hờ hững, kinh nghiệm thành thạo trên quan trường, cùng với trí tuệ hơn người, cũng thương hại hắn đã phải chấp nhận nhiều đau khổ, áp lực.

Ai muốn trong tuổi thanh xuân lại nhuốm máu trên giang hồ?

Ông nội từng nói, Sở Thiên sống chính là thắng lợi, những kinh nghiệm hai người đã trải qua khiến cô tin, vì thế cô mới vì nghĩa quên mình, giao bản thân cho Sở Thiên. Mặc dù không xác định được sau này hắn có trở thành người được chính phủ Thiên Triều tận dụng không, nhưng ít nhất hai người đã từng cùng khóc, cùng cười, cùng hấp dẫn nhau, yêu nhau.

Đen tối cuối cùng cũng sẽ đi qua, ánh sáng rồi cũng sẽ đến.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng đỏ rực đã xua đi lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ hóa thành ánh sáng màu vàng kim chiếu trên thân hình cao lớn của Sở Thiên, tạo ra cái bóng nghiêng nhưng lại không hề có vẻ cô đơn lạc lõng, tất cả mọi khổ cực rất nhanh sẽ trôi qua, hắn có lòng tin.

Trên giường hơi động, Tô Dung Dung đã vươn người tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên đang đứng bên cửa sổ, quan tâm hỏi:

- Sao anh dậy sớm thế, vết thương vẫn chưa lành cần phải nghỉ ngơi nhiều, anh lại đây ngủ thêm một lát nữa đi, em đi chuẩn bị xong bữa sáng sẽ gọi anh dậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghe lời nói Tô Dung Dung, Sở Thiên quay người chầm chậm đi đến bên giường, không đợi cô xuống giường liền nắm lấy bàn chân trắng như tuyết, lấy tất đi vào giúp cô, khóe miệng cười trấn an nói:

- Nha đầu ngốc, anh không yếu ớt như vậy, huống hồ dậy sớm hít thở không khí trong lành có lợi cho việc bài tiết chất độc.

Mặc dù đã cùng Sở Thiên tiếp xúc thân mật nhưng nhìn thấy người mình yêu thương tự tay đi tất cho mình, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng và khác lạ, tựa như những gợn sóng chậm rãi nhộn nhạo lên, mấy lần định rụt chân lại nhưng lại bị hắn nắm chặt, đang định nói lại bị Sở Thiên nói:

- Nha đầu ngốc, xấu hổ sao?

Dưới ánh mắt nóng rực của Sở Thiên, Tô Dung Dung ngượng đỏ mặt.

May mà có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó tiếng nói trầm thấp của anh Húc vang lên:

- Thiếu soái, tỉnh dậy chưa?

Trong lòng Sở Thiên hơi chấn động, biết rằng, nếu không có việc gì lớn thì anh Húc sẽ không đến làm phiền hắn, sau đó bình tĩnh trả lời:

- Dậy rồi, sẽ ra ngay đây.

Ngoài cửa nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa.

Trên bàn ăn, Tô Dung Dung bóc trứng gà cho Sở Thiên, cháo thịt vẫn còn nóng hổi.

Nhân lúc này, Sở Thiên hướng về phía anh Húc đang tâm thần không yên cười nói:

- Sao vậy, Đông Hưng hội có hành động gì sao? Lẽ nào chúng toàn lực tấn công Hắc Dạ hội?

Anh Húc cầm bánh bao sữa nhét vào miệng, uống sữa, sau đó mới lẩm bẩm:

- Hiện tại Đông Hưng hội chỉ như là một đám ô hợp, mặc dù không đến mức nói như rồng mất đầu nhưng toàn bộ đều có dấu hiệu bị chia rẽ, chỉ cần Hắc Dạ hội đi ra con cờ lớn, bọn chúng nhất định sẽ bị diệt toàn bộ.

Đây là điều tất nhiên, thiếu đi cán bộ đắc lực, sự vận hành của toàn bộ xã đoàn gần như sẽ bị tê liệt, cho dù Triệu Bảo Khôn tồn tại cũng khó mà cứu vãn, đón lấy trứng gà Tô Dung Dung đưa, Sở Thiên ăn từ từ mới tò mò hỏi:

- Vậy vậy gì khiến anh lo lắng vậy?

Sắc mặt anh Húc thay đổi, nhẹ giọng nói:

- Cánh sát có hành động, theo nội tuyến báo cáo, Đội chống xã hội đen đã lập ra kế hoạch chống lại Hắc Dạ hội, mặc dù chưa xác định được mục tiêu là ai nhưng từ tuyến đường và nơi chúng biểu thị có thể thấy, khả năng tám mươi phần trăm là nhằm vào Hắc Dạ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK