Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh hoàng! Khiếp sợ! Khiếp sợ vô cùng!

Đỗ Kỳ Sơn đang bưng chén trà làm rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Không có bất kỳ ai có thể ngờ Kim Lee Yae sẽ giết thứ trưởng Kim cùng Giám đốc sở Văn. Cảm giác này giống như nuôi một con chó trung thành nhiều năm đột ngột quay lại cắn chủ nhân vậy; về phần những quan chức Triều Tiên còn lại bật dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất. Đặc phái viên của Thiên triều trên mặt nhìn rất bình tĩnh nhưng bàn tay đang run rẩy.

Mấy cảnh sát bảo vệ và giám sát sững người lại một lát, sau đó mới móc ra súng ra khống chế Kim Lee Yae. Cô cũng không có bất kỳ phản kháng nào, sau khi bị đeo còng tay mới nói:

- Tôi muốn gặp nhân viên an ninh quốc gia Thiên triều, tôi muốn tiết lộ sự thật, tôi cùng Park Dong Huan đều là đặc công Triều Tiên, tôi có chứng cớ.

Khuôn mặt Đỗ Kỳ Sơn run run, tựa hồ còn không muốn tiếp nhận sự thật, ngược lại đặc phái viên của Thiên triều ngồi thẳng người, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt khó coi của quan chức phía Triều Tiên, gằn giọng hạ lệnh:

- Lập tức đem thẩm vấn, thu hình lại truyền cho Trung Ương, yêu cầu nhân viên an ninh quốc gia điều tra cả đêm cho tôi.

Quan chức Triều Tiên nuốt nước bọt, lo lắng thương lượng nói:

- Sự kiện Park Dong Huan mất tích…

Mặt đặc phái viên hiện ra sự vui vẻ, ý vị thâm trường trả lời:

- Chuyện Park tiên sinh mất tích, vừa nãy đã rõ ràng chân tướng, như lời Kim Lee Yae đánh lén cướp súng của cảnh sát rồi bị rơi xuống biển. Trước khi chết, thứ trưởng Kim đã từng nói khẩu cung của Kim Lee Yae là thật, đáng tin cậy. Bây giờ, chúng ta yêu cầu điều tra chuyện của đặc công.

Quan chức Triều Tiên á khẩu không nói gì được.

Trong phòng họp xảy ra chuyện, chưa đầy mười lăm phút đã tới tai Sở Thiên. Sau khi nghe tin, hắn gật đầu, lập tức hướng anh Thành cười nói:

- Lão Thành, anh được lắm đấy nhé, hiện tại có thể phơi bày đáp án ra rồi. Tại sao anh có thể khiến Kim Lee Yae cam tâm tình nguyện giết thứ trưởng Kim cùng sở trưởng Văn? Dùng tiền tài thu mua hay là đe dọa?

Anh Thành cầm cốc trà sữa nóng hổi, nhấp hai ngụm rồi trả lời:

- Lấy tiền thu mua Triều Tiên thật sự quá tổn hại tên của tôi, huống chi trả tiền cũng rất khó mua được. 70% Đặc công Triều Tiên đều là cô nhi, vô thân vô cố còn phải ngồi tù, tiền đối với cô ta không có bất kỳ ý nghĩa, cũng không có khả năng khôi phục lại sự tự do cho cô ta.

Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, tựa lên ghế nhìn chằm chằm anh ta, nhàn nhạt hỏi:

- Vậy thì là đe dọa rồi, nhưng tôi có chút hiếu kỳ, đe dọa như thế nào mà khiến cô ta làm ra hành động điên cuống như thế? Cô ta rất rõ ràng, khi bản thân nhìn thấy thứ trưởng Kim cùng sở trưởng Văn sẽ an toàn, căn bản không có người có thể uy hiếp cô ta.

Anh Thành nở nụ cười quỷ dị, hạ giọng chậm rãi nói:

- Khi ở thủ đô, lúc thẩm vấn Kim Lee Yae, tôi đã cho cô ta thấy thủ đoạn tra tấn tàn khốc nhất. Vì không để cô ta lâm trận phản bội, trên người cô ta, tôi đã cho làm một tiểu phẫu để hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay mình; giữa trưa vừa vặn lại nhận được mệnh lệnh của cậu.

- Cho nên, tôi liền báo cho Kim Lee Yae, muốn cô ta khai theo ý của chúng ta, còn phải giết thứ trưởng Kim cùng sở trưởng Văn, tuy không cách nào khôi phục tự do của của cô ta, nhưng ít ra có thể bảo mạng, nếu như Kim Lee Yae có thể hướng Chính phủ thiên triều thú nhận mình là đặc công Triều Tiên, vậy sẽ đạt được đặc xá.

Bưng cốc nước chanh trên bàn lên uống vài ngụm, Sở Thiên gật đầu, hắn cơ bản có thể lý giải với tình huống này, nhưng đối với anh Thành hoàn toàn khống chế Kim Lee Yae vẫn còn có chút nghi vấn, mở miệng hỏi:

- Phẫu thuật kiểu gì mà lợi hại như vậy? Vậy mà khiến cô ta nói gì nghe nấy? Chẳng lẽ anh thay đổi lòng của cô ta?

Trên mặt anh Thành hiện lên vẻ chần chờ, nhưng nghĩ đến người trước mắt là Sở Thiên, cho nên vẫn là trung thực trả lời:

- Trên người cô ta tôi mở mấy lỗ hổng, ở bên trong đặt bom mimi, đe dọa cô ta, nếu như không nghe chúng ta, tôi sẽ cho nổ phanh thây cô ta thành nghìn mảnh.

Sở Thiên ngây ngẩn cả người, lập tức cười khổ không thôi tiếp nhận vấn đề:

- Cuối cùng mới cho cô ta nổ banh xác? Anh Thành a... anh Thành, anh thật sự quá âm độc. Tương lai anh nhất định sẽ chết không yên lành, nếu như Địa Ngục có mười chín tầng, chắc chắn Diêm Vương lão nhân gia, tuyệt đối sẽ không cho anh đứng ở tầng mười tám.

Nghe thấy Sở Thiên nguyền rủa nhưng hàm chứa sự tán thưởng, anh Thành cười lên ha hả, vuốt đầu đáp lại:

- Vì nghiệp lớn Soái quân, lão Thành chết không yên lành thì như thế nào? Đã đi đến Địa Ngục, nói không chừng Diêm Vương còn có thể mời tôi làm quỷ cực hình ấy chứ, chuyên môn giúp lão nhân gia ngài ép tiền tài đám tiểu quỷ.

Sở Thiên lắc đầu, lại bưng cốc nước chanh lên cười nói:

- Chúc mừng anh, lại lập công mới!

Anh Thành được sủng ái mà lo sợ, bưng cốc trà sữa lên, chạm với Sở Thiên, sau đó ngửa đầu uống cạn, buông cốc hỏi:

- Thiếu Soái, đợi khi tin đồn qua đi, tôi sẽ cho người âm thầm tiêu diệt Kim LeeYae. Chẳng qua là giam giữ Park Dong Huan ở thủ đô phải làm sao bây giờ? Là giết hay thả?

Sở Thiên nghe thế, phủi tay trả lời:

- Không giết không thả, trước hết giam giữ lấy, nếu như thả là thả hổ về rừng, lại khiến chuyện gã bị mất tích bị đào lên một lần nữa, thậm chí việc đêm nay cũng sẽ bị bại lộ. Giết hắn đi, hơi đáng tiếc, dù sao thân phận của gã hiển hách, có lẽ còn có giá trị.

Anh Thành gật đầu, mở miệng nói:

- Tốt, tôi cho các anh em trông chừng gã nghiêm ngặt.

Sở Thiên uống xong cốc nước chanh, liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại nói:

- Anh Thành, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai, ngủ dậy nghĩ cách truyền tin cho Kim Lee Yae, nội dung chỉ là thứ yếu, quan trọng là để cô ta biết chúng ta vẫn nắm trong tay nhất cử nhất động của mình, để cô ta thành thật một chút.

Anh Thành cung kính trả lời:

- Đã hiểu!

Phòng khách, hoa viên Thẩm gia.

Thẩm Nam Phương đang trầm tư, ngồi ở trên ghế salon, hai ngón tay cầm lấy quai chén rượu không động đậy. Bà Thẩm đi từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy chồng ngẩn người quan tâm lên tiếng nói:

- Nam Phương, sao mặt mũi anh lại phờ phạc như vậy? A, anh còn uống rượu à? Có phải công ty có chuyện gì khiến anh phiền não phải không?

Chuyện đó như nhắc nhở Thẩm Nam Phương, gã bưng ly rượu lên uống cạn nửa ly Whiskey còn lại, đặt lên bàn, mới cười khổ đáp lại:

- Chuyện công ty không có gì khiến anh phải phiền não cả, hiện tại anh cố kỵ chính là tên nhóc Sở Thiên, anh có cảm giác chúng ta không nên trêu trọc hắn, ít nhất không trở thành kẻ địch.

Bà Thẩm đi đến sau lưng chồng, thò tay bóp vai, cười an ủi:

- Vốn đồ sứ không nên đi đụng cái hũ, nhưng bây giờ là Sở Thiên khiêu khích Thẩm gia, tuy hắn là phần tử hắc bang ngang ngược vô lý, nhưng bên ngoài Thẩm gia chúng ta có vẻ sợ hắn, chính thức đối kháng, thế lực của chúng ta hùng hậu hơn hắn nhiều.

Thẩm Nam Phương bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng thở dài:

- Chỉ có thể trấn an mình như vậy thôi.

Bà Thẩm cúi người tựa lên vai chồng, thùy mị, vẫn giữ nụ cười, thổ khí như lan mà nói:

- Không phải trấn an chính mình, mà là sự thật, hắn có người ở Trung Ương chẳng lẽ chúng ta không có? Hắn dám tìm người ngầm hạ sát thủ, chúng ta có tiền đồng dạng có thể cho người bán mạng, chúng ta không có cái gì thua kém hắn

Thẩm Nam Phương trịnh trọng gật đầu, được vợ phân tích có thêm vài phần dũng khí.

Mở cái đài dùng cơm không dùng điện là rất khó tắt, đặc biệt là phê phán Sở Thiên, bà Thẩm tiếp tục bổ sung:

- Hơn nữa, người cuồng vọng tự đại chỉ khiến người ta tức giận chứ làm được gì? Để cho đám thứ trưởng Kim rời đi Hồng Kông trong đêm nay, nếu không để cho bọn hắn không nhìn được mặt trời ngày mai, thứ trưởng Kim còn không phải sống tốt hay sao?

Vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Thẩm Nam Phương có chút nhíu mày, đêm đã rất khuya còn có người gọi điện thoại đến? Vì vậy mới mở máy điện thoại ra, nghe xong vài câu về sau liền ngây ngẩn cả người, điện thoại từ trong tay của ông ta “Rầm” rơi trên mặt đất, lập tức vang lên tiếng “Tút, tút” dài, mà Thẩm Nam Phương giống như bị sét đánh không hề động đậy.

Bà Thẩm thấy thế kinh hãi, vội vàng đỡ lấy chồng hỏi:

- Nam Phương, làm sao vậy?

Thẩm Nam Phương phục hồi lại tinh thần, buồn bã thở dài:

- Thứ trưởng Kim cùng sở trưởng Văn đã chết!

Cái gì? Thân thể bà Thẩm rung mạnh, ánh mắt lóe ra vẻ khó tin, thốt ra:

- Đêm nay, không phải bọn họ có cuộc họp sao? Chẳng lẽ Sở Thiên càn rỡ đến mức đi tới cục cảnh sát giết người?

Thẩm Nam Phương nhẹ nhàng lắc đầu, khôi phục vài phần bình tĩnh trả lời:

- Không phải Sở Thiên đi giết, mà là bị Kim Lee Yae giết, thoạt nhìn chuyện rất phức tạp, thậm chí cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, nhưng trực giác lại nói cho anh biết, cái chết của mấy người thứ trưởng Kim nhất định là Sở Thiên gây nên, tên nhóc kia thật sự quá hung hãn.

Trên lầu Thẩm Thiến Thiến cũng trừng mắt, ánh mắt lộ ra mê man cùng bất đắc dĩ.

Lúc này, Sở Thiên vừa mới trở lại Vịnh nước cạn, Khả Nhi ôn nhu hầu hạ hắn thay quần áo, còn khéo hiểu lòng người nhắc nhở:

- Thiếu Soái, ngày mai là sinh nhật chị Mị.

Sự kiện Park Dong Huan đã hoàn toàn kết thúc, thậm chí trở thành lời nói vô căn cứ.

Thân phận đặc công của Kim Lee Yae lại trở thành tiêu điểm, cô ta cung cấp các bằng chứng cùng danh hiệu đặc công đều trùng khớp với tin tình báo do an ninh quốc gia Thiên triều nắm giữ, cho nên việc chính phủ Triều Tiên chém bão, thậm chí vu cho Kim Lee Yae bị người mua chuộc không làm ảnh hưởng gì đến giá trị của cô ta với chính phủ Thiên triều.

Thân phận Kim Lee Yae còn che dấu cái chết của bọn thứ trưởng Kim. Bên phía chính phủ Triều Tiên muốn xác nhận nguyên nhân mà Kim Lee Yae giết bọn họ, nhưng chính phủ Thiên triều cự tuyệt mọi chuyên viên phía Triều Tiên yêu cầu được tiếp xúc Kim Lee Yae, cô được bảo vệ 24/24. Giá trị của cô còn gấp mười cái chết của thứ trưởng Kim.

Sở Thiên chẳng muốn biết có phản ứng gì sau chuyện đó, cuộc sống của hắn thủy chung ở trạng thái cao độ. Trong khi nhân viên an ninh quốc gia Thiên triều bay đến HongKong hắn cũng trên máy bay bay tới đảo Hải Nam.

Nơi có người, thì có giang hồ.

Nơi có chị Mị, thì có Trúc Diệp Thanh.

Giang hồ có thể không cần, nhưng Trúc Diệp Thanh không thể không uống.

Mười giờ sáng, Sở Thiên cùng Khả Nhi đi ra từ sân bay. Lần này, hắn tới đảo Hải Nam gặp chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình không có nói cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị mọi người ngăn cản, dù sao đảo Hải Nam là địa bàn quan trọng của Đường Môn. Nếu như bị mật thám của Đường Vinh phát hiện Sở Thiên đi đảo Hải Nam, mấy ngàn người sẽ đào ba thước đất tìm kiếm hắn.

Từ khi xảy ra chuyện của Lâm Ngọc Thanh, chị Mị không muốn ở đất thủ đô đầy đau lòng ấy nữa. Chị một mình tới đây, sống ở đảo Hải Nam chăm sóc cho Lâm Ngọc Đình học đại học. Có tình cảm cần một nơi gửi gắm nếu không không biết mình sống có ý nghĩa gì. Sở Thiên hiểu tâm tình của chị, biết rõ chị cần có thời gian để lành lại vết thương.

Quán rượu Vong Ưu, tấm biển hiệu phủ đầy bụi hiện ra trước mặt Sở Thiên, trong lòng hắn lập tức dâng lên ấm áp cùng cảm động. Tình cảnh ngày xưa giống như một thước phim quay ngược chậm rãi hiện về, quãng thời gian cùng chị Mị sống nương tựa vào nhau, lúc đó không xa hoa giàu có nhưng tràn đầy hạnh phúc, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, ký ức đó vẫn là đẹp nhất.

Nếu như lúc trước mình không có hùng tâm tráng trí.

Có lẽ, mình và chị Mị sẽ sống những ngày yên bình ở quán rượu Vong Ưu.

Bây giờ là buổi sáng, cho nên trong quán không có khách, mà ngay cả cánh cửa mang phong cách thời xưa vẫn còn khép. Tay Sở Thiên chần chờ đặt phía trên, tựa hồ bản thân đẩy ra trí nhớ. Bỗng nhiên, bên trong truyền ra tiếng chuông gió rất nhỏ, còn có tiếng hát khe khẽ chị Mị. Sở Thiên nở nụ cười, hai tay chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ ra.

Tiếng cửa mở khiến người bên trong giật mình, hai cô gái cười chân thành bước ra, tựa hồ kế tục sự ưu nhã của chị Mị, nhẹ nhàng nói:

- Chào em, quán Vong Ưu mười giờ rưỡi mới bắt đầu buôn bán, nếu như em không ngại, mời sang căn phòng phía đông thưởng thức rượu chờ đến lúc quán mở cửa.

Nói chuyện tinh tế, kèm theo sự quan sát, các cô thấy Sở Thiên có làn da trắng nõn, một đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, lộ ra một chút tính trẻ con. Ngũ quan thanh tú, nhìn rất anh tuấn; đẹp trai phong độ lại rất ôn nhu; trên người hắn hiện ra sự thong dong bình tĩnh, không phải phô trương mà là cao quý, ưu nhã

Một vị khách rất anh tuấn! Hai cô gái thầm than.

Ánh mắt Sở Thiên lướt qua khuôn mặt tươi cười của các cô, nhìn về phía trên quầy bar chị Mị đang bận rộn. Chị mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc dài được cài bằng một chiếc bút chì. Chị vẫn rất trẻ, rất xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự ưu nhã tự nhiên, không kinh diễm chói mắt, nhưng lại như sông nhỏ chảy dài.

Sở Thiên lại hiểu thêm, phụ nữ vừa có sự xinh đẹp vừa có khí chất ưu nhã, bất kể làm gì hay trang điểm như thế nào, đều lộ ra vừa đủ, làm cho người ta tán thưởng, vì vậy hắn khẽ cười nói:

- Tốt, tôi nguyện ý chờ, nhưng tôi muốn rượu, Trúc Diệp Thanh, chưng cách thủy, ủ ba năm.

Như một tia sáng xuyên qua bóng đêm, cách đó không xa chị Mị dừng tất cả động tác, nét mặt biểu lộ sự vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp nhu hòa tràn ngập hưng phấn, nhanh chạy tới chỗ Sở Thiên, giống như một chú nai con chạy trên thảo nguyên, trong gió sớm, dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận tim cả hai đang đập.

Hai cô gái xinh đẹp nhìn nhau, không lo lắng gì lui lại phía sau. Thời gian qua, chị Mị không chỉ dạy các cô thưởng thức rượu như nào, mà còn dạy cho các cô cách đối nhân xử thế, các cô giống như hình ảnh của chị Mị, hào phóng, ưu nhã, tương lai bản sắc phụ nữ hiện ra tận cùng.

Một lát sau, chị Mị cùng Sở Thiên mới lưu luyến tách ra, chị Mị vuốt ve má Sở Thiên, khẽ hôn lên trán hắn, giọng nói rất quan tâm hỏi:

- Em à, sao em lại tới đây vậy? Đã lâu không được gặp em rồi, em gầy quá, dạo này rất vất vả sao?

Trong lòng sinh ra sự cảm động khó tả, thiết huyết giang hồ chỉ cần một giây nhu tình như này đã đủ.

Sở Thiên ôm eo thon mảnh khảnh của chị, rất ngây thơ trả lời:

- Lý do rất đơn giản, đã rất lâu không được uống Trúc Diệp Thanh rồi, cho nên gầy đi, vì thế mới tới đây tìm chị. Chị ak, em và Khả Nhi từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chị chiêu đãi em thức ăn với rượu ngon sao? Hình như, em đã ngửi được mùi của Trúc Diệp Thanh.

Chị Mị bỏ tay Sở Thiên ra, cười khẽ tiêu sái đi tới trước mặt Khả Nhi, hai người phụ nữ tinh phẩm sẽ không xảy ra xung đột, chỉ có sự thân thiết. Chị Mị nắm tay Khả Nhi, nhẹ nhàng thở dài:

- Khả Nhi, vất vả cho em rồi, để em đi theo nó vào sinh ra tử, hồng nhan thiên hạ cùng lắm chỉ đến thế mà thôi.

Khả Nhi biết chị Mị từ lâu, hàng lông mày u buồn khiến cô thêm phần thương cảm, lộ ra má lúm đồng tiền khiến người ta thư thái trả lời:

- Chị mới là người vất vả nhất. Chị cùng em Ngọc Đình rời xa thủ đô, đi tới đảo Hải Nam sống nương tựa lẫn nhau, là chỗ đau đớn khó nói nhất của Sở Thiên, Khả Nhi không sánh bằng.

Lúc trước Lâm Ngọc Đình vì Sở Thiên và cha mà giết chết Chu Triệu Sâm, tuy Sở Thiên dùng cảnh trong mộng lừa gạt Lâm Ngọc Đình, nhưng trong lòng của hắn rất đau khổ, ngoại trừ lo lắng không ai chăm sóc Lâm Ngọc Đình, lo lắng hơn Lâm Ngọc Đình ngày nào đó tỉnh lại sẽ nhớ rõ chuyện xảy ra đêm đó, may mà chị Mị đã giải quyết cả hai vấn đề này.

Chị Mị nhẹ nhàng phẩy tay, cười nói:

- Tốt rồi! Không nói những chuyện này nữa, vào đi.

Vẫn là phong cách cũ, trên lầu là căn phòng nhỏ của chị Mị và các cô gái. Trong căn phòng khách nhỏ, Sở Thiên nằm lên ghế salon, nhớ lại cảm giác khi xưa, vặn eo bẻ cổ nhàn nhạt nói:

- Bà chủ, mau đem rượu, bây giờ tôi đang rất vui vẻ cần mượn rượu chúc mừng, còn nữa buổi trưa cho bát cháo đậu.

Chị Mị bất đắc dĩ cười khẽ, rất vui vẻ lấy hai bình Trúc Diệp Thanh ra.

Dùng nước nóng hâm nóng trong chốc lát, khe mở nắp ra, hương rượu tràn ra bốn phía.

Sở Thiên cầm lấy Trúc Diệp Thanh lâu năm, lắc nhẹ, khép hờ mắt thưởng thức, mở miệng thở dài:

- Rượu ngon!

Chị Mị lại tự tay làm mấy món điểm tâm tinh xảo. Sở Thiên bốc lên bánh ngọt màu vàng đưa vào miệng, sau đó mới cùng chị Mị trò truyện. Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng khách, khi uống nửa bình Trúc Diệp Thanh, Sở Thiên rốt cục đã có dũng khí, hướng chị Mị tỷ dò hỏi:

- Chị, Ngọc Đình mỗi ngày đều về đây ak?

Nhẹ nhàng lắc đầu, chị Mị nhẹ nhàng trả lời:

- Chỉ có chủ nhật con bé mới tới, bây giờ nó chọn học môn pháp luật chuyên ngành, vùi đầu khổ học nghiên cứu. Con bé đã từng nói với chị sau khi tốt nghiệp muốn là kiểm sát trưởng hoặc thẩm phán, muốn kế thừa nguyện vọng của cha mình, xây dựng một xã hội công bằng.

Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng thở dài.

Chị Mị biết trong lòng Sở Thiên rất áy náy, cười trấn an hắn:


- Em không cần phải lo lắng, tối thiểu bây giờ Ngọc Đình có mục tiêu phấn đấu, bớt đi thời gian nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa chị đã đăng ký tuor du lịch, đợi khi con bé được nghỉ đông sẽ đi nghỉ vài ngày, vừa để giải sầu cũng vì tết âm lịch đoàn viên.

Sở Thiên hiểu ý của chị, tết âm lịch luôn dễ dàng gợi nhớ đến những câu chuyện đau lòng.

Khả Nhi cầm chén Trúc Diệp Thanh ấm áp, thuận miệng hỏi:

- Chị định đi chỗ nào?

Chị Mị vươn tay rót đầy rượu cho Sở Thiên, cười trả lời:

- Nhật Bản cùng Hàn Quốc.

Sở Thiên nhấp hai ngụm Trúc Diệp Thanh, từ trong người móc ra chi phiếu đưa cho chị:

- Chị đừng từ chối, xem như đây là tâm ý của em với cô bé Lâm, phải hiểu, chỉ khi hai người vui vẻ thì em mới vui vẻ, đừng nói là 2 triệu, chính là 200 trăm triệu có thể làm cho cô bé Lâm không lo không nghĩ, em cũng nguyện ý.

Chị Mị nhẹ nhàng thở dài, gật đầu nhận lấy.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tiếng đập cửa mạnh, như là xe lửa va mạnh.

Lập tức, có tiếng gào to truyền đến:

- Bà chủ có ở đây không?

Chị Mị hơi nhíu mày, mắt hiện lên sự bất đắc dĩ cùng tức giận.

Người của Đường Môn thu phí bảo kê.

Chị Mị lắc đầu thở dài, vốn cho rằng trong trời đất này có một nơi sạch sẽ, nhưng hai chữ lợi ích không bao giờ thoát được. Mà tên thu phí bảo kê quán rượu Vong Ưu lại càng vô lại. Các cửa hàng xung quanh mỗi tháng chỉ cần mang lên nộp còn quán Vong Ưu thì tháng nào cũng phải tiếp y. Chị Mị rất chán ghét nhưng không còn cách nào khác cả.

Sở Thiên không mất mấy thời gian đã đoán ra bụng dạ tên thu phí bảo kê. Tên đó chẳng phải đã tìm ra quan hệ của mình cùng chị Mị mà là thèm thuồng sắc đẹp của chị.

Tiếng quát thô kệch, to lớn thêm tiếng đạp cửa càn rỡ chủ yếu là muốn gây sự chú ý của chị Mị. Trong lòng Sở Thiên âm thầm phán tử hình với gã. Ngửa đầu uống cạn chén rượu Trúc Diệp Thanh, đứng dậy vỗ tay nói:

- Chị, để em giúp chị đuổi hắn đi, thối như thế làm sao em để chị nuốt vào được.

Chị Mị nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay ngăn Sở Thiên lại, nói:

- Em à, đừng xúc động quá. Nơi này là địa bàn Đường Môn. Nếu như bị bọn chúng biết em đang ở đây, hoặc là biết quan hệ của chị và em, không chỉ có quán Vong Ưu khó bảo toàn; chính em và Khả Nhi khó tránh khỏi bị tấn công. Chị cũng phải vứt bỏ cuộc sống yên ổn.

- Nhưng quan trọng hơn, chị không muốn em bị thương!

Sát cơ trong mắt Sở Thiên lập tức rút đi. Đúng vậy, mình tuy không sợ Đường Môn, thậm chỉ náo loạn ở đây long trời lở đất rồi nghênh ngang rời đi cũng không sao. Nhưng chị Mị cùng Ngọc Đình về sau sống làm sao? Hai người còn phải ở đây học tập, sinh hoạt chả lẽ vì một chút xúc động của mình mà phải chuyển đi đến thành phố khác.

Một lần nữa rót rượu uống xong, chị Mị đi xuống lầu giải quyết việc này. Lòng Sở Thiên không có bình tĩnh lại khi uống Trúc Diệp Thanh ngược lại còn nóng bức hơn.

Vì vậy đứng dậy đi xuống lầu. Khả Nhi cũng theo sát phía sau. Ngoại trừ bảo hộ an toàn của hắn còn có thể ngăn sự xúc động nhất thời của Sở Thiên. Dù sao Sở Thiên tuyệt đối không để chị Mị bị ức hiếp quá nhiều.

Đại sảnh quán rượu Vong Ưu, trên ghế salon dựa sát vách cửa có bốn người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi. Trên bàn bày biện vài chai rượu tây, mà quán cũng không có nhiều. Ánh mắt như chim ưng nhìn sói, từ trên cao nhìn xuống tựa như Đế vương nhìn lãnh thổ. Nhìn hết bốn phía xung quanh, bốn đôi mắt hướng về phía xa chị Mị đang đi tới.

Ánh mắt như trên cao nhìn xuống lập tức trở nên hèn mọn bỉ ổi tham lam.

Nét mặt chị Mị vẫn tươi cười không hề lo lắng, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng người đàn ông ở chính giữa hỏi:

- Thạch lão đại, quán rượu Vong Ưu mới tám ngày trước nộp toàn bộ phí bảo kê. Tại sao lại phải nộp thêm 2000 tệ chứ? Quán rượu vốn làm ăn nhỏ, lợi nhuận ít ỏi, thu phí kiểu này chắc đến cuối tháng phải đóng cửa mất.

Sở Thiên chậm rãi bước gần đến phía trước. Ánh mắt rơi vào trên người Thạch lão đại. Con mắt cùng lỗ tai đều rất nhỏ mũi lại rất to có thể sánh với Ngưu Ma Vương. Bờ môi cùng bộ mặt lại lộ ra đầy đặn. Tuy nhiên, lưng hùm vai gấu có vài phần khí thế, nhưng phối hợp với ngũ quan khiến gã trông rất buồn cười. Sự tức giận của Sở Thiên biến mất không ít. Tên đàn ông bên cạnh huýt sáo, nghe thấy câu hỏi của chị Mị mới nhanh chóng trả lời:

- Bà chủ, cô có chỗ không biết. Ngày mai, là sinh nhật của Thạch lão đại rồi, tốn không ít tiền mời mọi người tới ăn cơm, uống rượu chung vui. Anh em chúng tôi lại không có dư tiền vì vậy phải tới nhờ mấy người giúp đỡ.

Thạch lão đại không nhìn thấy Sở Thiên đang đi tới. Ánh mắt không kiêng nể ai nhìn chằm chằm vào ngực chị Mị, sâu xa nói:

- Bà chủ, quán rượu không chống đỡ được nữa thì đóng cửa đi, dù sao kinh doanh cũng không được mấy lợi nhuận, không bằng theo tôi. Tôi cam đoan cô sẽ được ăn sung mặc sướng.

Chị Mị đã sớm gặp tình huống này, cho nên không có nổi giận, vẫn bình tĩnh trả lời:

- Từ trước đến nay, tôi chỉ tin rằng có thể nuôi sống bản thân bằng đôi bàn tay của mình. Cho nên chuyện trèo cao kia, chưa bao giờ có trong nguyên tắc sống của tôi. Thạch lão đại, anh đến thu phí bảo kê hay là có ý gì?

Thạch lão đại vừa mới uống mấy ly rượu mạnh, hào hứng xông lên đầu, nói hết mấy lời trong lòng ra:

- Kỳ thật, mấy đồng phí bảo kê còm cõi ấy không lọt vào mắt tôi. Sở dĩ thường xuyên đến quán rượu Vong Ưu còn không phải muốn gặp bà chủ xinh đẹp sao, bằng không tôi đến đây làm gì?

Người đàn ông bên phía trong gã phụ họa nói:

- Bà chủ, đừng giả bộ thanh thuần nữa. Nói cái giá đi, bao nhiêu mới chịu lên giường với chúng ta. Hai tháng này, chúng ta thu bốn mươi ngàn tiền bảo kê của cô, chỉ cần cô hầu hạ tốt chúng ta, sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền này. Về sau sẽ không thu một đồng phí nào nữa, cũng không ai dám khi dễ cô.

Tên đàn ông bên trái vuốt đầu, nở nụ cười nói:

- Cái này hơi thú vị đấy. Chúng ta lấy tiền bà chủ, sau đó lại chơi cô. Bốn mươi ngàn tệ này đổi tới đổi lui cuối cùng lại về tay bà chủ. Nhưng ở đây xảy ra hai loại giao dịch, Chúng ta có được thân thể cô, cô nhận lại tiền.

Thạch lão đại giơ tay đập đầu gã, quát:

- Phức tạp như thế làm gì?

Những lời thối không ngửi được như thế không chỉ khiến nắm đấm Sở Thiên dần chặt lại. Dù là chị Mị tu dưỡng rất tốt cũng không kiềm nén được, quay đầu lại nói với hai cô bé trong quán:

- Phiêu Phiêu, lấy 2000 tệ đưa cho Thạch gia, chúc Thạch gia phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn; thuận tiện tiễn khách, hôm nay quán rượu đóng cửa.

Cô gái vội vàng lấy 2000 tệ trong quầy bar, từ từ đi đến trước mặt Thạch lão đại, đặt tiền lên mặt bàn. Thạch lão đại cầm tiền vung lên mặt Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng nói:

- Vậy mà muốn chơi với tôi, giả vờ thanh cao. Nói cho mà biết, bây giờ tâm tình tôi không tốt, muốn năm mươi ngàn tệ chúc mừng sinh nhật, nếu không đủ lấy thỏi vàng trên tủ rượu kia ra tặng cũng được.

Chị Mị nhíu mày, năm mươi ngàn tệ? Quả thực là sư tử há mồm, lại nghe gã muốn lấy vàng ra gán càng thêm tức giận. Đó là mình hao phí bảy, tám mươi ngàn tệ chế tạo làm trấn quán chi bảo. Ngoại trừ ý tứ tiền vào như nước, còn để đặt trên tử rượu lợi dụng ánh sáng vàng, để cho rượu tăng thêm màu sắc.

Thạch lão đại thấy chị Mị không nói lời nào biết cô đang mâu thuẫn trong lòng. Vì vậy không để cho cô kịp suy nghĩ, quát:

- Bà chủ không cách nào thỏa mãn chúng ta, vậy đập phá quán rượu này. Lúc nào có năm mươi ngàn tiền nộp lên, quán sẽ buôn bán bình thường. Các anh em lên, động thủ.

Mấy người đàn ông làm bộ hùng hổ xông lên.

Chị Mị lập tức làm ra lựa chọn, thỏi vàng so với việc quán bị đập phá thì không quan trọng bằng. Cái kia không chỉ quán rượu bị hao tổn, mà Sở Thiên sẽ xen vào gây chuyện. Cho nên cô quyết định dàn xếp ổn thỏa phất tay chặn lại nói:

- Thạch lão đại, thỏi vàng có thể cho ngài chúc thọ nhưng từ sau ngài đừng tới quán tôi gây rối nữa.

Thạch lão đại nở nụ cười, lộ ra vẻ âm mưu đã thực hiện được. Mặc dù không có được thân thể của cô ta nhưng lấy được thỏi vàng trấn quán chi bảo cũng rất tốt. Có thể tặng nó cho lão đại làm lễ vật. Hoặc là đem nó bán đi cũng được. Ngẩng đầu nhìn Phiêu Phiêu đi lấy thỏi vàng, thấy các cô tức giận cùng bất đắc dĩ gã càng thấy sung sướng.

Phiêu Phiêu đang cầm thỏi vàng đi tới, lúc muốn đưa cho Thạch lão đại. Một cánh tay thon dài, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô lại, nhanh chóng lấy đi thỏi vàng trên tay cô. Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, đây chính là người đàn ông trẻ tuổi mà chị Mị gặp lúc sáng. Lúc này, hắn đang vuốt ve thỏi vàng, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Thạch lão đại. Chị Mị cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài. Đám Thạch lão đại sửng sốt. Lại thấy tên kia có nụ cười phóng túng, tung hoành khắp nơi. Bọn chúng cảm thấy quyền uy bị khiêu chiến, tất cả cùng đứng dậy. Bởi vì quán rượu Vong Ưu đều là phụ nữ. Bọn chúng bình thường to mồm, uy phong đều không cảm thấy đã ghiền, giống như thiếu thiếu cái gì. Nhìn thấy Sở Thiên từ đâu mọc ra, tất cả đều hưng phấn đứng dậy. Tuy thoạt nhìn, Sở Thiên không cường đại, nhưng tối thiểu hắn cũng là đàn ông, thầm nghĩ cái cảm giác được ức hiếp kẻ khác rất thỏa mãn. Còn có cho chị Mị thấy khí chất đàn ông của mình, có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý theo mình.

Thạch lão đại giả vờ giả vịt quát:

- Mày là ai? Có ý gì?

Sở Thiên không có trả lời vấn đề của gã mà đem thỏi vàng nặng nửa cân vàng đưa qua. Khi gã đang thò tay ra lấy thì hắn lại rụt tay lại. Hành động này khiến gã tức giận vô cùng, có cớ để xông lên đánh Sở Thiên, gã đang định thét anh em xông lên thì thấy hành động của Sở Thiên khiến người nào người nấy mặt cắt không còn giọt máu.

Sở Thiên bẻ gẫy đôi thỏi vàng nửa cân. Khi bọn họ đang mắt chữ “O” mồm chữ “A” Sở Thiên lại lấy hai thanh vàng bị bẻ đôi khi nãy chập lại bẻ tiếp thành bốn phần nhỏ hơn, sau đó Sở Thiên nhàn nhạt nói:

- Các người có bốn người, một thỏi vàng không đủ chia, tôi chia làm bốn rồi đó.

Người này bị điên rồi!

Tất cả những người trông thấy một màn này đều không thể tin vào mắt mình.

Sở Thiên vẫn nở trên môi một nụ cười ung dung, ánh mắt lại sắc lẹm như dao. Chốc lát, khiến bọn Thạch lão đại không dám đối mắt. Bọn Thạch lão đại nhìn nhau vài lần, ánh mắt sợ hãi không hề che dấu. Sở Thiên đặt thỏi vàng lên bàn, gõ gõ, tiếng thỏi vàng va chạm vang lên khắp phòng. Mỗi tiếng vang lên như đâm vào lòng bọn Thạch lão đại, bọn họ có cảm giác lạnh sống lưng. Tuy thỏi vàng vẫn đều đặn tỏa ánh sáng vàng mê hoặc, nhưng không ai có can đảm thò tay lên lấy. Bây giờ, bọn họ chỉ muốn làm sao rời khỏi đây.

Sở Thiên chờ đến khi chín muồi quát:

- Cút!

Bốn người vội lăn ra ngoài, chỉ sợ mình bị bẻ gãy.

Chị Mị đến cạnh Sở Thiên, tựa vào vai hắn. Trên mặt hiện lên cảm giác an bình, với chị bờ vai này là nơi an toàn nhất trên thế gian. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:

- Hi vọng bọn chúng có thể dừng lại, chị không muốn tính mạng bọn họ, càng không muốn tay em dính máu.

Lập tức phân phó Phiêu Phiêu:

- Đóng cửa, tạm dừng buôn bán.

Phiêu Phiêu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt hứng thú liếc qua Sở Thiên.

Lúc gần trưa là thời gian khiến người ta say đắm. Ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua tấm kính chiếu rọi vào căn phòng, Sở Thiên như một con mèo lười nằm ườn trên ghế salon, tùy vươn tay, chân; Sở Thiên uống hai bình Trúc Diệp Thanh lòng như trải rộng, trong men say nhớ lại cái cảm giác mãn nguyện này.

Chị Mị chuyên tâm nấu cháo không để ý Khả Nhi đã biến mất.

Với Sở Thiên, thế giới này có dơ bẩn cỡ nào, bọn Thạch lão đại có đáng chết ra sao thì pháp luật vẫn tồn tại. Hơn nữa, phát huy tác dụng rất rõ ràng. Giết người trước bàn dân thiên hạ là chà đạp lên pháp luật, nhất định phải trả giá đích đáng, trừ phi có thế lực cường hãn áp đảo pháp luật phía trên.

Mà cái thế lực bao trùm này cũng không phải bình an vô sự, nó sẽ gây phiền toái không cần thiết cho một số người. Cho nên Sở Thiên không muốn bọn Thạch lão đại chết ở quán rượu Vong Ưu, vì vậy mới để Khả Nhi đi thu xếp ổn thỏa cho bọn chúng về nơi an nghỉ cuối cùng; để cho bọn chúng vĩnh viễn không thể tới làm phiền quán rượu, vĩnh viễn không nhìn thấy chị Mị.

Từ trước đến nay, Sở Thiên làm việc rất triệt để. Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ có một vết sẹo lành lặn mới hết đau, đây là một câu danh ngôn có đạo lý rất sâu sắc. Tuy vừa rồi Thạch lão đại bị mình dọa sợ, phải rút đi. Nhưng khi bọn chúng ổn định tâm thần, suy nghĩ có thể tìm đến gây phiền toái, thậm trí trả thù gấp mười lên người chị Mị.

Sở Thiên đối đãi bạn bè không thích tính toán chi li, đối đãi với súc sinh hắn yêu thích dẫm lên chúng, vạn kiếp bất phục.

Địa vị Thạch lão đại mặc dù không có ý nghĩa gì ở Đường Môn, nhưng tại mấy con phố xung quanh này coi như có chút danh tiếng. Hôm nay bị thằng nhãi con dọa sợ, vừa âm thầm sợ hãi nhưng cũng tức giận vô cùng. Thầm nghĩ khi tên nhóc biến thái đó rời đi sẽ tới chỗ bà chủ kia đòi lấy công đạo.

Đến lúc đó không cần thỏi vàng nữa, mà “chơi” thân hình trắng bóc kia cho sướng, Thạch lão đại ác độc nghĩ. Một đám cùng hội cùng thuyền thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, chuyên a dua nịnh hót Thạch lão đại; sau khi mắng xong Sở Thiên mới đề nghị gã đi tìm mấy đứa gái làng chơi phát tiết. Thạch lão đại cười rất có mùi vị của đàn ông.

Xe vừa khởi động rời đi, Khả Nhi canh thời gian thích hợp lao ra. Tên lái xe thấy thế hoảng sợ, vội phanh gấp, ló ra cửa kính xem thế nào, lúc đang muốn chửi đổng lại nhìn thấy khuôn mặt kinh diễm của Khả Nhi. Đồng bọn bên cạnh nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của gã. Một giây sau, gã nghe tiếng nuốt nước bọt của mình. Khả Nhi chạy tới cạnh cửa sổ xe, làm cho bọn Thạch lão đại rất vui vẻ. Thạch lão đại đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên trong tay Khả Nhi hiện ra một khẩu súng giảm thanh. “Pằng”! Tiếng súng rất nhỏ vang lên, viên đạn xuyên qua cái miệng đang mở của Thạch lão đại. Từ phía sau người Thạch lão đại, một tên đàn ông gầy còm phản ứng cực nhanh, gã không hề bỏ chạy mà cầm con dao găm sáng loáng đâm tới Khả Nhi. Tay trái Khả Nhi nhanh chóng xuất kích, bắt được cánh tay cầm con dao của tên kia; tay phải cô di động súng.

Tên đàn ông gầy còm thấy Khả Nhi ra tay nhanh như chớp rất hoảng sợ. Trong lúc cánh tay bị bắt lấy, dồn tất cả lực lượng muốn thoát ra nhưng lại cảm thấy vô lực, cổ tay mỏi nhừ giống như bị rời ra một đoạn. Lập tức, họng súng dí vào đầu gã. “Pằng”! Máu tươi chảy ra.

Hai người khác thấy thế kinh hãi, vội vàng mở cửa xe cướp đường mà chạy. Nhưng nhanh đến mấy cũng không bằng súng của Khả Nhi. “Pằng, Pằng”! Mấy tiếng súng vang lên. Hai tên còn chưa chết hẳn, cố gắng bò về phía trước. Khả Nhi đi tới phía trước, hai phát súng vào gáy bọn chúng rồi rời đi.

Hơn 10 phút sau, có người đi đường phát hiện thi thể của bọn họ, sau vài phút cảnh sát mới có mặt ở hiện trường. Bọn Thạch lão đại đã chết cứng đờ rồi. Những cảnh sát tới đầu tiên cho phong tỏa hiện trường, nhưng lại không tìm thấy hung khí, cũng không phán đoán được họ vì sao mà chết. Trong lòng than thầm họ chết kỳ quái.

Nhân viên pháp y có kinh nghiệm, sau khi sờ xoạng, xem xét, đối chiếu đã trịnh trọng đưa ra kết luận với viên cảnh sát phụ trách:

- Kẻ giết người là sát thủ chuyện nghiệp, bởi bọn Thạch lão đại chết do đạn băng. Súng là loại súng hơi. Người biết sử dụng phương pháp giết người như thế tuyệt đối không phải người bình thường, cũng không phải loại hắc bang tầm thường.

Viên cảnh sát phụ trách vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Chẳng trách tôi kiểm tra thi thể thấy vết thương giống như do súng gây ra, nhưng lại không tìm thấy đầu đạn nên không dám kết luận. Thì ra là do đạn băng giết người, khi đạn vào cơ thể bị máu nóng làm tan chảy. Xem ra hung thủ không đơn giản chút nào, thật là có tính khiêu chiến.

Một viên cảnh sát lớn tuổi đi tới bên cạnh, nghe thấy lời viên cảnh sát kia, ý vị thâm trường nói:

- Cảnh sát Đàm chuyện phiền phức này nên để Đường Môn tự mình giải quyết đi. Dù sao Thạch lão đại cũng không phải người tốt lành gì, nói không chừng là kẻ thù của hắn hoặc gia pháp gây nên.

Cảnh sát Đàm gật đầu, suy nghĩ xã hội này chính là như thế, Tiền quyền là tất cả. Không tiền, không quyền mà muốn gây chuyện thị phi thì đó là tìm con đường chết.

Ánh mặt trời ngả về tây, chiếu vào cửa sổ.

Cháo vừa mới nấu xong. Khả Nhi liền trở về quán rượu.

Giữa trưa, nồi cháo hao tổn không ít công sức của chị Mị. Cháo nấu từ gạo trắng, đậu phụ trúc, xương heo cùng các nguyên vật liệu khác được chế biến một cách tỉ mỉ, thơm ngon cô cùng. Thịt băm dùng bảy nạc ba mỡ, rất tươi ngon. Gan lợn, lòng lợn cũng được chọn lựa cẩn thận. Cháo rất ngon miệng. Khả Nhi cùng chị Mị thân như hai chị em. Thân mật nói chuyện phiếm uống trà. Ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người Sở Thiên. Mà lúc này tinh thần Sở Thiên rất phấn chấn, ngồi chém gió với Phiêu Phiêu. Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên là một dãy số lạ, hắn bấm nút nghe máy.

Trong điện thoại truyền ra âm thanh không xa lạ gì, không nóng không lạnh nói:

- Sở Thiên, là tôi!

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên trả lời:

- Parr Bromus (Mạt Nhĩ Vô Bang) sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế này? Mọi chuyện trong nước đều xử lý ổn thỏa rồi chứ.

Parr Bromus thở dài, tính cách rèn luyện qua sự giáo dục tôn giáo khiến tiếng thở dài của anh ta kỳ lạ và xa xăm. Anh ta nói:

- Mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của thần. Bởi vậy cho tới giờ tôi chưa từng lo lắng điều gì. Hôm nay, tôi gọi cho cậu là muốn nhờ cậu hoàn thành giúp tôi một tâm nguyện. Chuyện thành. Bromus cảm kích cả đời.

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, lấy khả năng của Parr Bromus còn cần phải nhờ mình? Chắc là một chuyện kinh thiên động địa hoặc bản thân anh ta không tiện ra tay. Đổi thành những người khác có lẽ sẽ suy nghĩ hậu quả, nhưng có thể để Parr Bromus cảm kích suốt đời, mọi hậu quả đều là đáng giá. Sở Thiên cười nhạt, chậm rãi trả lời:

- Chỉ cần Sở Thiên có thể làm được, sẽ cố hết sức.

Giống như đã từng chứng kiến phong phạm bất phàm của Sở Thiên, mà Parr Bromus cũng trải qua rất nhiều phong ba não táp nên khi nghe Sở Thiên trả lời, anh ta vui mừng cực độ. Một lát sau, như giảng đạo nói:

- Sở Thiên, giúp tôi diệt tổ chức Mặt Trời Đỏ.

Chuyện lớn như thế từ miệng anh ta tưởng như chuyện rất nhỏ. Sở Thiên tại cười khổ không thôi; cũng biết tổ chức Mặt Trời Đỏ cứ như tre già măng mọc diệt mãi không hết, gây phiền phức lớn cho anh ta vì thế mới nhờ mình diệt tổ chức này.

May mà Sở Thiên cũng đang có ý này, Sở Thiên mở miệng đáp ứng:

- OK!!

Parr Bromus không nói lời cảm ơn, mà cười nói:

- Có rảnh đến Ấn Độ thư giãn một chút. Nước sông Hằng yên bình mà có đại trí tuệ.

Sở Thiên cười nhẹ, trả lời:

- Sẽ tới!

Sau khi để điện thoại xuống, Sở Thiên bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ khó tả bằng lời. Parr Bromus gọi điện qua nhờ vả mình toàn lực đi làm. Nếu như có một ngày, mình phiền muộn Tổ Sơn Khẩu hoặc bọn Triều Tiên, gọi điện thoại cho tên kia, anh ta có thể cho người khác giúp mình diệt bọn chúng không ta?

Đem điện thoại bỏ vào túi. Sở Thiên lắc lắc chén rượu lóng lánh, chậm rãi nhấp vài ngụm, đang định lên lầu tìm Khả Nhi bàn bạc chuông điện thoại lại vang lên. Lấy máy ra nhìn số gọi tới, là số ở thủ đô, chắc chắn có chuyện gì quan trọng mới gọi tới. Vì vậy cầm lấy chén rượu, đi ra góc khuất nghe máy. Trong máy truyền ra tiếng cười của Phương Tình, cô nói nhỏ nhẹ:

- Thiếu Soái, đã tìm được căn cứ tổ chức Mặt Trời Đỏ.

Trùng hợp vậy sao? Parr Bromuss vừa nhờ mình diệt tổ chức Mặt Trời Đỏ. Phương Tình liền tìm ra trụ sở bọn chúng, xem ra thật đúng là ý trời. Tinh thần Sở Thiên trở nên hồi hộp, không thể chờ đợi được mà hỏi:

- Ở chỗ nào?

Phương Tình nói ra hai chữ long trời lở đất:

- Hải Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK