Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Tuyết Quân thấy Sở Thiên không giống đang nói đùa, vì vậy mới cầm đũa lên bắt đầu ăn uống.

Mặc dù cô vừa ăn vừa nhíu mày, nhưng cả bát phở đầy vẫn hết nhẵn theo những động tác tao nhã của cô, sau đó lại với lấy khăn khẽ lau miệng, rồi mới nói với Sở Thiên:

- Ănn xong rồi, bây giờ cũng nên nói cho tôi biết đi chứ?

Sở Thiên cũng ăn xong, đặt đũa xuống cười nói:

- Đương nhiên!

Phong Tuyết có chút kích động, hỏi:

- Ai?

Sở Thiên không trả lời câu hỏi của cô, mà gọi chủ hàng đến, nhìn vào khuôn mặt mập mạp, nói:

- Anh là ông chủ ở đây?

Chủ hàng gật đầu đáp:

- Phải, tôi là ông chủ!

Sở Thiên quét mắt nhìn gã mấy cái, tên chủ hàng này cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, trên người tỏa ra mùi hành lá, khuôn mặt béo núc đầy thịt, nhưng lại khiến cho người ta có thiện cảm, duy có ánh mắt thể hiện ra đây là một người khôn khéo, hai cánh tay của gã cũng có mấy vết sẹo không hề phù hợp, nhìn hình dạng thì là do bị bỏng.

Quan sát xong, Sở Thiên cười hỏi:

- Ông chủ, có nghe qua tin tức về chuyến bay phát nổ không?

Chủ hàng hơi sững lại, lập tức trả lời:

- Có nghe qua, trên ti vi nói cả nửa ngày.

Sở Thiên khẽ gật đầu, thở ra mấy hơi nói:

- Quả thực là hết sức bi thảm.

Chủ hàng cười hồn hậu, chuyển sang chuyện khác nói:

- Cậu em, cậu còn muốn gọi gì nữa không?

Sở Thiên gật đầu, đột nhiên nói ra mấy câu, mặt chủ hàng chợt biến sắc, mùi vị nguy hiểm khiến gã cảm thấy sợ hãi, gã muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của Sở Thiên liền cảm thấy như cái gì hắn cũng biết hết, vì thế sự điềm tĩnh còn sót lại cuối cùng cũng bị Sở Thiên phá vỡ, không nói một lời mà chạy thẳng đi, thân hình mập mạp khi chuyển động vẫn còn tương đối nhanh nhẹn.

Phong Tuyết Quân ngẩn người ra đó căn bản không có phản ứng, thậm chí còn không biết tại sao tên chủ hàng kia lại bỏ chạy, Sở Thiên vỗ lên vai cô nói:

- Tổ trưởng Phong, tên vừa rồi chính là kẻ đã giao dịch c4, cô còn làm gì mà không đuổi theo đi? Gã mà chạy mất thì sẽ bị cắt đứt đầu mối, cô xem, gã đã chạy được hơn hai mươi mét rồi kìa.

Lúc này Phong Tuyết Quân mới định thần lại, kinh ngạc thất thanh:

- Á? Anh ta chính là? Tại sao anh không nói sớm chứ?

Lời còn chưa dứt, cô liền lao ra ngoài, nhanh như tên bắn đuổi theo tên chủ hàng béo ú, miệng còn không ngừng gào thét:

- Đứng lại! Đứng lại cho tôi!

Sở Thiên không đuổi theo, ăn nốt nửa quả trứng gà còn thừa lại, còn từ tốn uống mấy ngụm trà, sau đó mới đứng dậy đi đến con ngõ nhỏ cạnh đó, con ngõ nhỏ toàn bán đồ ăn vặt này có kết cấu quay vòng, chỉ cần Phong Tuyết Quân theo sát tên chủ hàng kia, để gã không còn đường quay lại, còn mình thì đuổi theo từ phía sau là liền có thể chặn đứng gã.

Sở Thiên đi qua con ngõ nhỏ hơn mười mét, mơ hồ cảm thấy một mối nguy hiểm, nhưng lập tức lại biến mất không thấy tăm hơi, hắn không kìm được nhìn quanh một lượt, lại không phát hiện ra điều gì, vì vậy cũng không để ý đến nữa, nhặt một cục gạch dưới chân tường bước đến đầu ngõ, từ xa đã thấy hai người một trước một sau chạy đến bên này.

Chưa đến nữa phút sau, tên chủ hàng đã lao tới giống như một con thỏ, tâm trí gã chỉ mải lo Phong Tuyết Quân đang đuổi phía sau, hoàn toàn không nhìn ra Sở Thiên chính là người vừa tra hỏi mình lúc nãy, thấy hắn không biết tốt xấu đứng ở giữa, hai tay múa may loạn xạ, miệng không ngừng hô:

- Tránh ra, tránh ra!

Sở Thiên khẽ mỉm cưởi, thản nhiên nói:

- Là tôi đây!

Thân hình tên chủ hàng đột ngột dừng lại, muốn phân nhìn rõ mặt Sở Thiên, chính vào lúc này một viên gạch từ trên trời giáng xuống, nện mạnh vào trán của gã, một tiếng hét thảm vang lên, tên chủ hàng bưng trán đầy máu ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp vùng dậy thì đã bị một người cầm gạch nện liên tiếp lên lưng, tên chủ hàng lại thét lên một tiếng rồi nằm rạp xuống đất.

Đến khi Phong Tuyết Vân thở hổn hển đuổi tới, thì tên chủ hàng đã bị Sở Thiên nện cho mặt mũi biến dạng, tránh né lăn lộn khắp nơi, cô nhìn thấy Sở Thiên vẫn đang tiếp tục cầm gạch nện xuống, vội vàng kéo tay hắn lại, nói:

- Đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp anh ta sẽ bị anh đánh chết mất, chúng tôi còn phá án kiểu gì nữa? Không ngờ thằng nhóc như anh ra tay cũng độc thật!

Không ngờ người đẹp độc đoán này cũng vẫn còn rất nhân từ, Sở Thiên khẽ nhún vai, vứt cục gạch nhuốn đầy máu xuống đất, phủi phuổi tay nói:

- Tổ trưởng Phong, người giao cho cô đấy, nhân lúc thằng cha này biết đau, nhanh chóng hỏi cung mới có hiệu quả, nếu không đợi gã hết đau rồi, e rằng chẳng hỏi được gì đâu.

Phong Tuyết Quân liếc nhìn tên chủ hàng mấy lần, thấy gã bị Sở Thiên đánh đến khắp người toàn là máu, hơi không đành lòng lập tức hỏi cung, vì vậy lắc đầu nói:

- Hay là cứ mang về thẩm vấn đi, yên tâm, trước mặt chúng tôi, hắn không giở được trò gì đâu, hơn nữa ở đây tai vách mạch rừng, nếu giờ mà hỏi luôn sẽ khó tránh khỏi để lộ tin tức.

Sở Thiên khẽ thở dài, mặc cho cô xử lý.

Phong Tuyết Quân lấy còng tay ra khóa tên chủ hàng, sau đó gọi điện cho cấp dưới lái xe đến đón, còn chưa cúp điện thoại, bên sườn phố đã có hơn hai chục người ào ra, tay cầm dao kiếm ống típ, sát khí đằng đằng bao vây về hướng Sở Thiên, vài người hiếu kỳ đang vây lại xem thấy thế cũng liền lập tức tản đi.

Tên chủ hàng đang lăn lộn chịu đau vui mừng như thấy được ánh rạng đông, hô lên:

- Lạn Quỷ cứu tôi!

Rõ ràng đều là những phần tử xã hội đen có giao tình với tên chủ hàng, vì thế khi thấy Phong Tuyết Quân đuổi theo gã mới nhanh chóng tụ hợp thành đám đuổi đến cứu giúp, Sở Thiên cười cười không tỏ vẻ gì, chỉ cần Phong Tuyết Quân rút súng ra, tin rằng bọn chúng chắc chắn sẽ không để ý tới tình nghĩa gì nữa mà rời đi, vì vậy mới vỗ vỗ vào thắt lưng cô.

Phong Tuyết Quân thấy có người vây đến, đã có vài phần căng thẳng, trước đây làm việc chỉ cần nói ra danh hiệu là có thể thông qua không gặp trở ngại gì, nhưng lúc này đối diện với phần tử xã hội đen, trong lòng ngược lại không biết xử lý như thế nào, thấy Sở Thiên giơ tay vỗ vào thắt lưng, lập tức hiểu ra là muốn cô lấy súng đe dọa lũ hung đồ này.

Phong Tuyết Quân lắc đầu, cười khổ nói:

- Tôi không mang súng.

Tên chủ hàng nghe thấy lời cô, vội vàng hét lên:

- Các anh em lên chém chết bọn chúng đi, bọn chúng không có súng!

Sở Thiên thở dài cúi xuống nhặt viên gạch trên mặt đất, lấy đà nện mạnh lên lưng tên chủ hàng, tên chủ hàng lập tức gào lên, âm thanh trực tiếp xuyên thấu màn đêm, Sở Thiên đặt viên gạch xuống bên cạnh cổ tên chủ hàng, thản nhiên nói:

- Nếu mày còn dám nói lung tung, cục gạch này, phát sau sẽ là đập lên đầu mày! Cũng không biết ai ngang ngạnh hơn ai.

Tên chủ hàng lập tức ngậm miệng, tối nay gã đã bị gạch đập nhiều rồi.

Hai mươi mấy tên lưu manh trông thấy Sở Thiên ngông cuồng như vậy, đầu tiên thoáng sững lại, sau đó lập tức vây lên, một tên to cao tay cầm dao mổ lợn, hung ác đối mặt với Sở Thiên, tức giận hét:

- Mau thả anh Thăng ra, nếu không bố chém chết hết chúng mày, bố chỉ có một cái mạng nát này, sớm đã không sợ chết rồi.

Sở Thiên hứng thú nhìn gã, hóa ra gã chính là Lạn Quỷ.

Phong Tuyết Quân nhìn về phía cuối ngõ, lo lắng nghĩ tại sao xe còn chưa đến?

Còn Sở Thiên thấy bọn chúng bao vây chặt chẽ, khẽ nhíu mày lại, ngoắc ngón tay nói với bọn chúng:

- Đến rồi mà không đánh thì chẳng thú vị chút nào, lên đi!

Hơn chục tên ngày thường vẫn thích đấu đá tàn nhẫn ngẩn ra mấy giây, vừa chửi bậy vừa vây lấy Sở Thiên, hai tên cường tráng vừa giơ ống sắt ra, cánh tay Sở Thiên nhẹ nhàng chộp lên vai chúng, làm sái khớp tay bọn chúng, mấy tên nhe răng trợn mắt ngã nhào xuống đất, gậy sắt cũng rơi xuống lăn đến bên cạnh Sở Thiên.

Gần như trong cùng một lúc, hai cánh tay Sở Thiên lại tóm được cằm của hai tên khác, khẽ dùng sức bẻ, khiến hai tên này trật quai hàm, ư ử mấy tiếng trong họng, miệng không thể cử động được, đau đến chảy cả nước mắt, ngay sau đó nhặt ống sắt dưới đất lên, nện thật mạnh lên người bọn chúng, sau đó hung hăng bước lên trước mặt mấy tên khác.

Chiếc miệng nhỏ xinh của Phong Tuyết Quân há thành chữ o, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, với thân thủ của cô không phải là không đối phó được với mấy tên côn đồ này, nhưng muốn trong một quãng thời gian ngắn như vậy mà hạ gục được bốn tên thì lại rất khó, cô không khỏi dấy lên hiếu kỳ đối với Sở Thiên, cảm thấy toàn thân người này là một dấu hỏi cực lớn, hôm nào phải tìm Bí thư Bành hỏi chút lai lịch của hắn.

Lạn Quỷ không ngờ nổi Sở Thiên lại dũng mãnh đến thế, nhưng người trong giang hồ rất coi trọng sĩ diện, vì thế mới đích thân cầm dao xông lên, tay phải Sở Thiên khẽ hạ xuống, ống sắt xoay một vòng, đập trúng cổ của gã, lại lập tức đưa chân đạp lên ngực gã, Lạn Quỷ đau đớn đến không thể chịu nổi, cố gắng trấn tĩnh hỏi:

- Mày, mày là ai?

Sở Thiên bình tĩnh nhìn gã, nhấn mạnh từng từ:

- Thiếu soái!

Lạn Quỷ thất kinh, vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu:

- Thiếu soái tha mạng, Thiếu soái tha mạng!

Sở Thiên đưa tay nhấc gã dậy, chậm rãi nói:

- Tội chết có thể tha, cho mày một cơ hội lấy công chuộc tội, chúng mày không ngờ lại đồng ý ra mặt vì tên kia, đoán chắc cũng rất có giao tình với gã, chúng tao có chút việc muốn hắn nói rõ tình hình, việc này chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp của chúng mày, giờ tất cả đến cổng tòa nhà Tỉnh ủy chờ tao!

Lạn Quỷ vội vàng gật đầu, luôn miệng nói:

- Vâng, vâng!

Sở Thiên phất tay nói:

- Cút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK