Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy anh em Soái Quân đã dừng đánh, tên quản lý dương dương tự đắc cho rằng mọi người sợ cái tên Tương bang. Nhưng gã đột nhiên phát hiện không phải vậy, ánh mắt mọi người lạnh như băng, đang định chạy trốn thì Quang Tử xông lên, một quyền đánh vỡ mũi, nói:
- Ông mày đây hận nhất là nghe thấy hai chữ Tương bang. Tiên sư bà nhà nó nữa chứ! Này thì mày tự hào! Này thì mày vênh váo!
Lập tức, mấy anh em Soái Quân đi lên, thi nhau đạp lên tên quản lý. Tên quản lý tru lên, hỏi:
- Rốt cuộc chúng mày là ai?
Sở Thiên từ từ đi tới, tựa lên quầy thu ngân, nhàn nhạt nói:
- Soái Quân!
Lập tức, hắn cầm điện thoại bên trên quầy thu ngân, nhìn nữ trưởng nhóm và nhân viên thu ngân, hỏi:
- Cái này bao nhiêu tiền?
Nữ trưởng nhóm và nhân viên thu ngân từ trước tới nay tuy rằng chưa từng nghe thấy Soái Quân, nhưng ngay cả Tương bang họ cũng không sợ liền đoán lai lịch của mấy người này không nhỏ, giờ lại thấy Sở Thiên cầm điện thoại lên hỏi, nhân viên thu ngân nhìn nữ trưởng nhóm, run rẩy nói:
- Không cần tiền.
Nữ trưởng nhóm cũng phụ họa một câu:
- Không cần, không cần.
Sở Thiên vung tay lên, đưa cho người đứng cạnh:
- Đập điện thoại.
Dưới mấy đao của anh em Soái Quân, chiếc điện thoại liền tan nát. Sở Thiên quay đầu nói với Quang Tử:
- Để cho anh em đi lên các tầng tên, điều tra xem còn những thứ gì không cần tiền.
Sau đó, hắn thở dài nói:
- Đập hết những thứ không cần tiền cho tôi. Thứ có giá trị tôi không bồi nổi! Cần nhớ một cái khăn mặt này trị giá 1000 nguyên!
Quang Tử cùng những anh em Soái Quân khác suýt nữa ngất xỉu, trong lòng càng tức giận hơn, chỉ vào quản lý, nói:
- Đồ vật ở đây thứ nào đáng giá? Nói!
Tên uản lý thương tích đầy mình, đã mất hết uy phong lúc trước, chịu đau đớn, sợ hãi nói:
- Không cần tiền, đều không cần tiền!
Anh em Soái Quân nghe vậy, bắt đầu đập phá, đập xong chuẩn bị đi lên những tầng khác thì Sở Thiên lại nhớ tới một việc, lén gọi Quang Tử và mấy anh em Soái Quân đến, thấp giọng nói bên tai một hồi. Quang Tử cười cười, vỗ ngực nói:
- Cứ giao cho anh!
Nói xong anh ta mang năm người đi lên tầng.
Đám người Quang Tử sau khi lên tầng, hơn trăm anh em Soái Quân chịu trách nhiệm đập phá tầng một, đập dần lên tầng năm, sau đó lại đập từ tầng năm xuống tầng một, đuổi toàn bộ khách ra. Chỉ trong thời gian ngắn, Trung tâm tắm xông hơi Dạ Lai Lãng gà bay chó chạy, người người kinh hoàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một vài người dân tò mò muốn xem chuyện gì đang xảy ra nhưng bị Soái Quân đuổi đi, có người lén lút ấn 110 báo cáo nơi này đang xảy ra ẩu đả.
Nữ cảnh sát trung tâm 110 nghe vậy sững sờ, vừa rồi có một thanh niên nói bị lừa gạt, sao giờ lại thành trung tâm tắm xông hơi Dạ Lai Lãng bị đập phá? Sự đời thay đổi đúng là nhanh.
Hơn 10 phút sau, Quang Tử cùng anh em Soái Quân dẫn theo hai người quấn khăn tắm đưa tới trước mặt Sở Thiên, chính là hai người Văn Sở trưởng. Quang Tử đưa cho điện thoại cho Sở Thiên xem ảnh chụp, Sở Thiên nhìn cảnh hai người Văn Sở trưởng "hỗn chiến" với nhân viên mát xa, mỉm cười nói:
- Văn Sở trưởng, tôi thực không ngờ sau giờ hành chính Văn Sở trưởng không giải quyết để làm những việc này, đúng là đã khiến tôi đau lòng. Anh không chịu đòi lại công lý cho tôi, vì vậy tôi đành tự mình giải quyết. Mặt khác, tôi muốn đăng hình này lên báo, tiêu đề thì dễ rồi, "không bàn chuyện công, hai vị sở trưởng tìm thú vui riêng". Hai vị nghĩ thế nào?
Văn Sở trưởng bị Quang Tử bắt gian tại giường, còn chụp ảnh làm bằng chứng, vô cùng tức giận, đang định gọi người tới xích cổ mấy người này về đồn. Nhưng khi xuống đây thấy toàn là người của Quang Tử, trong lòng cũng sợ hãi vài phần.
Gã biết rõ những người này là xã hội đen, có lai lịch lớn, gã không trêu chọc nổi. Nhưng nếu như Sở Thiên làm vậy, chẳng khác nào sét đánh. Hình ảnh này mà lên báo, tiền đồ của gã sẽ tan biến.
Văn Sở trưởng là người thông minh, thấy Sở Thiên hỏi gã liền biết có cơ hội chuyển cơ, vội mở miệng nói:
- Các vị, có gì thì thương lượng, có gì cứ thương lượng, chớ nên tuyệt tình như vậy, nên cho một con đường sống!
Sở Thiên gật đầu, tên Văn sở trưởng này đúng là thông minh, vì vậy vui vẻ nói:
- Rất đơn giản, chỉ cần các anh dàn xếp chuyện đêm nay thật tốt, thì mấy tấm ảnh này coi như không có.
Văn Sở trưởng chớp mắt, biết rõ Sở Thiên ý tứ, vội vàng lên tiếng:
- Tôi biết rõ phải làm sao, tôi biết rõ làm sao bây giờ, hoàn toàn bên trong lắp đặt thiết bị, bên trong lắp đặt thiết bị (ps: câu này em k hiểu lắm, nhưng vì không có file nguồn để đối chiếu nên không biết sửa thế nào, đến đoạn có liên quan tình tiết này, em sẽ giải thích sau nhé, mong mọi ng thông cảm, khúc này lỗi quá, dịch rất vất vả, hic – tc)
Sở Thiên và Quang Tử mỉm cười, không trách gã có thể làm lên chức Sở trưởng, đúng là cũng có chút thông minh, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ ra. Sở Thiên gật đầu, quay đầu nói với anh em Soái Quân:
- Đưa quần áo cho họ, để cho hai vị Sở trưởng quay về công tác.
Anh em Soái Quân quăng quần áo trả lại. Văn Sở trưởng mặc đồng phục cảnh sát lên liền có chút dũng khí, mỉm cười, nói với Sở Thiên:
- Vậy còn những tấm ảnh kia?
Sở Thiên mỉm cười, nhìn mà như không nhìn, nói:
- Yên tâm, Soái Quân từ trước tới nay luôn giữ lời. Chỉ cần hai người làm xong, tôi sẽ xóa toàn bộ ảnh. Thôi đi đi.
Văn Sở trưởng nghe thấy hai chữ "Soái Quân", sắc mặt liền thay đổi, biết rõ đây là bang phái mới quật khởi, thế lực vô cùng lớn, vội vàng xám xịt ra khỏi cửa, sau đó quay đầu lại, nói liên hồi:
- Yên tâm, yên tâm.
Sở Thiên biết việc đêm nay tất sẽ bị chú ý, để tránh những phiền toái không cần thiết, vì vậy hắn bắt Văn Sở trưởng đi đối phó là hay nhất. Dù sao đây cũng là quận của gã, gã đương nhiên biết làm sao để giải quyết phiền phức.
Sở Thiên thấy bọn họ rời khỏi, lại nhìn thời gian thấy không chênh lệch lắm, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, anh mang chừng một trăm anh em Soái Quân đi mai phục trong ngõ nhỏ đối diện. Nếu em đoán không sai thì tên Thành ca đầu nhập Tương bang cũng sắp xuất hiện. Chúng ta đuổi từ đây, vậy khẳng định gã sẽ chạy vào ngõ nhỏ đó. Hôm nay chúng ta đánh chó cho chủ nhân xem, ngàn vạn lần chớ để gã chạy.
Sở Thiên đoán không sai, chủ nhân Dạ Lai Lãng Thành ca mang theo thủ hạ đắc lực đang vui vẻ ăn thịt chó thì thủ hạ ở Dạ Lai Lang gọi điện báo có người gây sự.
Vẫn chưa nói xong thì Thành ca đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm của người gọi tới cùng thanh âm đập phá, điện thoại ngay sau đó cũng bị phá vỡ. Bởi vậy Thành ca liền vội vàng triệu tập hơn sáu mươi người xuất phát. Gã còn gọi cho cả Trường Tôn Cẩn Thành, xin phái một ít người tới trợ giúp, mượn lần này kiểm tra luôn ông chủ mới Trường Tôn Cẩn Thành như thế nào, liệu có đúng như lời nói tất cả mọi người đều là người một nhà hay không?
Thành ca ngậm tẩu đi tới Dạ Lai Lãng, thấy bị đập phá rối tinh rối mù lên, trong lòng vừa tức vừa xót, gào lên:
- Tổ sư cha nha nó, ai, ai dám tới địa bàn của ông mày gây sự?
Sở Thiên đi ra,thản nhiên nói:
- Là tôi!
Bên người Sở Thiên có hơn trăm anh em Soái Quân, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sôi sục, dao bầu trong tay dưới ánh đèn lóe lên.
Thành ca thấy tuổi Sở Thiên còn trẻ, đang định miệt thị một phen nhưng thấy hơn trăm người đi ra, trong lòng không hiểu sao hoảng hốt, nhưng vẫn cố trấn định tinh thần, mở miệng nói:
- Mày là ai? Lặn lộn ở nơi nào? Vì sao tới địa bàn của tao gây sự?
Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nói:
- Tại sao tôi đập phá thì anh tự đi mà hỏi nhân viên quản lí, lĩnh ban (trưởng nhóm) kia sẽ rõ. Hiện tại tôi muốn tiêu diệt anh.
Thành ca không tự chủ lui lại mấy bước, quay đầu nhìn hơn sáu mươi anh em mang theo, lấy dũng khí trở lại. Tuy rằng có chênh lệch nhưng vẫn có thể liều mạng, hơn nữa có thể Trường Tôn Cẩn Thành cũng đang phái người tới, vì vậy cứng rắn nói:
- Thằng ranh này, khẩu khí rất lớn. Sao mày không hỏi một chút Thành ca đã lăn lộn chốn giang hồ bao nhiêu năm, có thể bị mày dọa sao? Đừng nhìn hiện giờ mày người đông thế mạnh, đợi chút nữa trợ thủ của tao tới, đến lúc đó tao muốn xem mày khóc lóc xin tha!
Sở Thiên thở dài một hơi, khinh thường nói:
- Anh chớ có hi vọng hão huyền. Trường Tôn Cẩn Thành tuyệt đối không cứu anh đâu, tuyệt đối sẽ không phái người trợ giúp. Hơn nữa tôi nói rõ cho anh biết, tôi muốn diệt anh chính là bởi vì muốn diệt Trường Tôn Cẩn Thành.
Trong lòng Thành ca kinh hãi, nhìn bốn phía, mong chờ Tương bang nhanh chạy tới đây, nhưng hoàn toàn không có động tĩnh gì, ngoại trừ người vây quanh xem thì chẳng thấy người Tương bang đâu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Trường Tôn Cẩn Thành không để ý tới sống chết của mình? Lúc này Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Anh em Soái quân, đêm nay là trận đầu tiên của mọi người, tiêu diệt bọn chúng!
Soái Quân như lang như hổ phóng tới. Thành ca tuy có hơn sáu mươi người, nhưng bình thường dọa dân chúng còn được, đối mặt với Soái Quân nhân số nhiều hơn, lại được huấn luyện bài bản, vừa chống cự liền vứt bỏ hơn hai mươi người bị thương, chạy trốn tán loạn, tất cả đều chạy về phía ngõ nhỏ.
Chúng cho rằng ở đó địa hình phức tạp, dễ dàng trốn thoát. Thành ca mang theo hơn mười người không bị thương, vừa bước vào ngõ nhỏ liền cảm thấy không thích hợp, bên trong có hơn trăm người đang cầm dao bầu chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK