Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Thanh Băng nghiêm túc gật đầu, buồn bã nói:

- Quả thực phù hợp với thời gian Băng Tuyết tử vong, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy là bọn chúng gây nên, bọn chúng hoàn toàn có thể lập luận là bản thân có đi qua con ngõ nhỏ, mặc dù nhìn thấy thi thể của Văn Băng Tuyết, nhưng vì không muốn gặp rắc rối cho nên không báo cảnh sát.

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng điệu lộ ra sát khí:

- Trước tiên hãy tìm ra bọn chúng!

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh lẩm bẩm nói:

- Hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn về cô nữ cảnh sát này, chỉ thấy cô vỗ vỗ vào đầu mình, sau đó như bừng tỉnh chạy ra ngoài cửa, một lát sau lại vội vàng chạy về, chỉ có điều trên tay cô cầm nhiều quyển tạp chí kinh tế, ngồi xuống liền vội giở quyển tạp chí nghe loạt soạt, cuối cùng giơ cuốn tạp chí lên, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng.

Nữ cảnh sát chậm rãi nỗi lòng, nói dồn dập:

- Mọi người có thể xem quyển tạp chí kinh tế này, Bộ Thương mại Triều Tiên hôm trước đến Hồng Kông điều tra thực tế tình hình giao lưu, phóng viên đúng lúc chụp bức ảnh bọn họ xuống máy bay, tôi lúc đó tò mò ngắm thêm vài lần, trong sứ đoàn có một chàng trai đặc biệt đã để lại cho tôi ấn tượng bởi vì cậu ấy quá đẹp trai.

Phía dưới tạp chí còn có tên cậu ta: Park Dong Huan.

Có thể biết dùng thân phận hợp pháp để che dấu nhập cảnh, anh chàng này có chút không đơn giản, Sở Thiên thầm nghĩ, thế nhưng cũng bởi vậy càng chứng minh y có liên quan với cái chết của Văn Băng Tuyết, chỉ là không biết cảnh sát có e dè thân phận của y hay không, mà không dám có hành động nào hoặc là bỏ qua nắm bắt cơ hội.

Hiệu suất làm việc của bọn cảnh sát rất cao, bức hình trong quyển tạp chí này rất nhanh đã được phóng to, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, trong sứ đoàn Thương mại Triều Tiên có một chàng trai dáng người khôi ngô, trông như là một con hạc giữa bầy gà vậy, lấy một nửa bên mặt của y tiến hành phân tích số liệu, vậy mà độ ăn khớp đến 90%.

Điều này khiến thần sắc mọi người trở nên phấn chấn một chút.

Nhưng viên sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án lại cười gượng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

- Mặc dù độ ăn khớp giống nhau, nhưng sợ rằng chúng ta cũng không làm được quá nhiều việc, chưa nói tới độ tương tự 90% có thể còn có lỗ hổng, thậm chí Park Dong Huan chính là tên con trai xuất hiện trong ngõ, chúng ta cũng không có chứng cứ trực tiếp cáo buộc hắn, chỉ có thể mời hắn đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra, mà chính phủ Triều Tiên nhất định sẽ gây áp lực cho chúng ta.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên hỏi:

- Bọn chúng hiện ở đâu?

Vẫn lại là cô cảnh sát mau mồm kia, trả lời không chút do dự:

- Tiệc rượu Thẩm gia.

Tiếu Thanh Băng chợt sững người, lập tức hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Sở Thiên không trả lời, ngược lại còn hỏi hắn:

- Anh không đi bắt người thẩm vấn?

Tiếu Thanh Băng sau nửa ngày hối hận đau khổ, đã dần dần lấy lại lý trí, nên lắc đầu trả lời:

- Không có chứng cứ không thể tùy tiện bắt người; chúng ta có thể mời hắn đến hỗ trợ điều tra, nhưng hắn thuộc người của sứ đoàn Thương mại Triều Tiên, thân phận đặc biệt nên cần gửi yêu cầu lên trên, nếu không sẽ tạo ảnh hưởng xấu.

Sở Thiên đứng dậy mắt nhìn đảo qua mọi người mấy lượt, chậm rãi trả lời:

- Chứng cứ? Đấy là đối với các ngươi mà nói, còn đối với Sở Thiên ta mà nói, ta chính là tòa án, chỉ cần ta khẳng định tại chỗ hắn là hung thủ giết hại Văn Băng Tuyết, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa hắn nhất định phải chết, ai tự nguyện cùng ta đến Thẩm gia thì hãy bước lên.

Toàn bộ mấy chục tên cảnh sát kinh hãi sững người ra, tên tiểu tử này lại điên rồi.

Sở Thiên cất bước chậm rãi đi về phía cửa, Khả Nhi chậm rãi đi theo.

Mở cửa phòng, Sở Thiên không quay đầu nói mấy câu:

- Không muốn tiếp tay làm việc xấu cũng không sao cả, nhưng khi các ngươi nhận được báo động của Thẩm gia, tốt nhất là xuất hiện trễ mười lăm phút, cũng coi như là các ngươi làm chút việc cho Văn Băng Tuyết, đương nhiên, các ngươi bây giờ cũng có thể thử ngăn cản ta, nếu như không sợ chết.

Bọn cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có mâu thuẫn.

Nghĩ đến cái chết thảm của Văn Băng Tuyết, Mã Phi giận sôi máu, cắn chặt răng, cầm lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài:

- Chỉ cần có thể báo thù cho Văn Băng Tuyết, ta cho dù biết luật mà phải phạm luật cũng không chối từ, đội trưởng Tiếu, nếu như tôi có điều gì không hay xảy ra, xin ngài hãy giúp đỡ chăm sóc người nhà tôi, xin cảm ơn.

Ba tên tổ Phản hắc cũng nhìn nhau mấy cái, rồi đứng dậy đuổi theo, Tiếu Thanh Băng vốn cũng muốn lao ra nhưng nhìn thấy thủ hạ đi theo Sở Thiên kích động như thế, ông lại trở nên bình tĩnh, ông tin rằng Sở Thiên sẽ khiến cho tiệc rượu Thẩm gia trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn lấy lại công bằng cho Văn Băng Tuyết.

Mà việc cấp bách của ông bây giờ, không phải là đi góp vui, mà là chuẩn bị con đường rút lui cho bọn họ.

Đêm, sự yên tĩnh huyền bí, vườn hoa Thẩm gia màu sắc sặc sỡ lại càng có vẻ nổi bật hơn, đây là một mảnh đất yên tĩnh trong sự náo nhiệt ở thành phố này, các bức tường mái hiên thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng rậm, khu biệt thự chằng chịt cho người ta một phong cảnh quanh co, cảm giác một bước hai tâm tình.

Lúc này, vườn hoa Thẩm gia lại là náo nhiệt sôi động, sứ đoàn Thương mại Triều Tiên đến Hồng Kông khảo sát giao lưu, vừa có mục đích đầu tư công nghiệp tại Hồng Kông, vừa có ý thu hút những doanh nhân giàu có đến Triều Tiên, Thẩm gia đang muốn xây dựng các chi nhánh ở Triều Tiên, bởi vậy liền tổ chức tiệc rượu khoản đãi sứ đoàn, muốn tìm kiếm cơ hội để tra rõ thái độ của Triều Tiên.

Thẩm Thiến Thiến tối nay mặc một chiếc váy màu xanh lá cây sẫm, trên mặt mang vẻ tươi cười rạng rỡ và trưởng thành, khiến cho mọi người nhìn say đắm, Thẩm phu nhân trước giờ đều không quên để con gái xuất hiện tại các tiệc rượu lớn, ngoài việc khoe bà có một người con gái xinh đẹp, còn có ý muốn tìm chàng thanh niên vừa có tài vừa đẹp trai.

Cách đó không xa ánh mắt Park Dong Huan hơi sáng lên, mặc dù Thẩm Thiến Thiến mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng giọng nói nuột nà lại dịu dàng như nước mùa thu, lại thêm nụ cười như bông hoa nở rộ, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, vẻ quyến rũ như một trái đào được nấu chín, khiến y nảy sinh ra sự ham muốn của đàn ông, huống hồ thân phận cô lại cao quý.

Hắn nhấp hai ngụm rượu vang rồi chậm rãi bước về phía cô.

Khi còn cách hai bước chân, Park Dong Huan lộ ra hai má lúm đồng tiền điển trai, cười nói với Thẩm Thiến Thiến:

- Tiểu thư Thẩm, tôi tên là Park Dong Huan, không biết chúng ta có thể làm bạn được không?

Thẩm Thiến Thiến cao ngạo ngẩng đầu nhìn lại, chàng trai Triều Tiên trước mặt chắc là khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mày xanh mắt đẹp, dáng người cao ráo, đôi ngươi màu đen sáng như tia chớp, càng khiến cho y tăng thêm vài phần khí khái anh hùng, so với thành viên nhóm Triều Tiên kia, thì tên này phong độ hơn hẳn.

Thiếu nữ nào mà không có giấc mộng xuân?

Thẩm Thiến Thiến lập tức bị Park Dong Huan hấp dẫn, trên mặt lộ ra nụ cười duyên dáng làm mê người, hơi e thẹn đáp lại:

- Xin chào, em tên là Thẩm Thiến Thiến, rất vui khi được biết anh, tuy nhiên xin đừng gọi em là tiểu thư Thẩm, anh có thể trực tiếp gọi em là Thiến Thiến, như vậy chúng ta cũng không có vẻ quá xa lạ.

Park Dong Huan cười sảng khoái, khí phách tình trường lão luyện thể hiện ra ngoài hết, thở dài nói:

- Khá lắm Thiến Thiến, đúng như cái tên, thật là một người con gái xinh đẹp, Park Dong Huan được biết em đúng là phúc ba đời, Thiến Thiến, lần đầu gặp mặt không có gì tặng nhau, hãy để anh hát tặng em một ca khúc của Triều Tiên nhé.

Thẩm Thiến Thiến vỗ tay tán thưởng, ánh mắt đầy sự khát khao.

Park Dong Huan khẽ hát lên bài “Hạnh phúc” của Triều Tiên, giọng hát mê hoặc lại thêm thần sắc nhập tâm, khiến vẻ mặt anh tuấn lại càng tăng thêm mấy phần sắc thái làm mê hoặc lòng người, dáng vẻ này thể hiện hết vẻ nam tính, nhưng đối với thiếu nữ ngây thơ mà nói, nó lại có lực sát thương không thể dự đoán được.

Thẩm Thiến Thiến tim đập loạn xạ, ánh mắt dần lấp đầy tình cảm.

Mặc dù lần đầu gặp mặt không thể nói yêu đương gì được, nhưng lại không thể phủ nhận cô đã ngưỡng mộ Park Dong Huan rồi, ấn tượng tốt dần bủa vây lấy cô, Thẩm phu nhân đứng cách đấy không xa nhìn thấy trạng thái hoảng hốt của con gái, biết là cô đã bị tên Triều Tiên trước mặt mê hoặc rồi, liền tìm hiểu xung quanh về lại lịch của Park Dong Huan

Không lâu sau, Thẩm phu nhân đã lộ ra nụ cười hài lòng, Park Dong Huan là một doanh nhân tuổi trẻ tài cao ở Triều Tiên, làm về ngành điện tử, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng lại tích lũy được tài sản hơn mấy tỷ trong vòng năm năm, quan trọng hơn là, cậu ta có quan hệ mật thiết với chính phủ Triều Tiên, cũng là Phó đoàn của Sứ đoàn giao lưu lần này.

Chàng thanh niên này có tiền đồ! Thẩm phu nhân nhấp ngụm rượu vang thầm nghĩ.

Mà đứng cách xa hơn mười mét, có một người con gái Triều Tiên xinh đẹp lại lóe lên ngọn lửa ghen tị, sau khi ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu vang, liền ngoáy mông đi đến phía Park Dong Huan, một lát sau đã đứng trước mặt y, mềm mại nói:

- Dong Huan, dẫn em nhảy một điệu đi, điệu nhảy lần trước anh dạy, em đã sớm quên sạch rồi

Park Dong Huan mỉm cười xin lỗi với Thẩm Thiến Thiến, rồi liền kéo cô gái Triều Tiên kia đi về phía sàn nhày, trên đường còn nói nhỏ một cách thẳng thừng:

- Kim Lee Ya, ít chơi tôi những trò bịp bợm này đi, tôi cảnh cáo cô, không được phép phá hỏng việc tốt của tôi, nếu không tôi sẽ yêu cầu cấp trên điều cô đi, cút.

Sau khi nói xong, y liền đẩy Kim Lee Ya ra, hoàn toàn không thấy ánh mắt thù hận của cô.

Park Dong Huan trở lại bên cạnh Thẩm Thiến Thiến. hơi khẽ cười rồi vươn tay ra:

- Cô ta uống say rồi, Thiến Thiến, chúng ta nhảy một điệu được không?

Thẩm Thiến Thiến dịu dàng gật đầu, khi đang định đặt tay lên trước.

Bang! Cửa lớn truyền đến âm thanh va chạm mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK