Cửa phòng họp bị Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa đá văng ra.
Hai lão già tuổi gần sáu mươi dắt Lại Sơn Hoa cùng Tạ Trường Quý vênh váo đi vào trong phòng họp. Mọi người khi thấy hai lão ta đều đứng dậy, cung kính chào:
- Chào Trương Tổng, chào Chu Tổng.
Người tới chính là Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh, là hai Phó tổng giám đốc công ty Hồng Phát.
Sở Thiên hoàn toàn không có ý đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn hai vị Phó tổng đầy rẫy âm mưu này, trên mặt càng lúc càng mờ nhạt chẳng ai biết Sở Thiên đang nghĩ gì.
Hai vị Phó tổng giám đốc thản nhiên ngồi xuống hàn huyên với mọi người, ánh mắt cực kỳ miệt thị nhìn Sở Thiên. Chu Chí Minh thậm chí còn hút thuốc lá, chân vắt ngang nhìn Sở Thiên trông rất kiêu ngạo.
- Chào hai vị Phó tổng tiền bối.
Sở Thiên hơi hơi ôm quyền, thản nhiên nói:
- Hội nghị công ty hôm nay chính thức bắt đầu từ lúc chín giờ, không biết hai vị vì sao không tới, có thể nói cho tôi biết lý do không?
Mọi người rất kinh ngạc, Sở Thiên chẳng hề nể mặt hai Phó tổng, xem ra tên nhóc này muốn đại khai sát giới rồi. Bây giờ phải cẩn thận xem hướng gió nào tốt, tránh việc đứng sai đội ngũ không thì sẽ hối hận cả đời.
Chu Chí Minh nhả khói thuốc, trên mặt không có phẫn nộ, đến tuổi của ông ta mấy lời đó mà đã trở nên giận giữ thì đã sớm bị tức chết rồi. Ông ta nhìn khuôn mặt non nớt của Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Chả có lý do gì cả, đây là tác phong của chúng tôi, cậu không thích thì đừng nhìn.
- Đúng vậy, nhóc con, đừng tưởng rằng nhậm chức mà có thể đùa với lửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Quốc Hùng đẩy mắt kính lên sống mũi, nói tiếp:
- Muốn đốt lửa cũng phải nhìn xem là ai, chúng tôi kính trọng cậu, cậu chính là Tổng giám đốc, chúng tôi không cho cậu mặt mũi, cậu trả là cái thá gì cả.
- Hai vị tiền bối tự đề cao mình quá đấy.
Sở Thiên nhấn một cái xuống bàn, tươi cười:
- Các vị phải biết, tôi không chỉ là Tổng giám đốc điều hành của công ty này, mà cũng là người thừa kế nó. Bây giờ, kể cả tôi muốn bán công ty này cũng đươc. Đường Thương Hùng cậu đem văn bản pháp luật quy định điều này ra đây.
Đường Thương Hùng không nói một lời, lại mở cái cặp kia ra, lấy văn bản pháp luật đập thẳng xuống mặt bàn trước mặt Trương Quốc Hùng. Bọn họ nhìn con dấu đỏ tươi, trong lòng họ cũng lo lắng, dù cho bọn họ có trâu bò như thế nào cũng không thể lớn hơn luật pháp được.
Chu Chí Minh suy nghĩ rất nhanh, vẫn giữ thái độ ngạo mạn, nói:
- Cho dù cậu là người thừa kế của công ty thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể tùy ý bãi miễn những người có chức vụ quan trọng trong công ty? Cậu không có trách nhiệm gì với công ty sao?
- Đúng vậy, không phải chúng ta bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi sương máu thì sao công ty có sự thành quả như bây giờ.
Bình thường, Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh thường xuyên đối chọi gay gắt, minh tranh ám đấu nhưng ở thời điểm mấu chốt thì họ tự liên kết lại rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, gõ xuống cốc cafe, Liễu Toa Toa hiểu ý liền đi rót thêm cafe. Cô có dự cảm hai vị Phó tổng già nua này hôm nay nhất định sẽ thua bởi Tổng giám đốc.
Sở Thiên nhìn chằm chằm hai vị Phó tổng giám đốc nói:
- Hai vị đã già rồi, nên nghỉ hưu thôi, không phải ở lại làm mưa làm gió cho công ty nữa.
Chu Chí Minh dù có định lực tốt tới mấy cũng bị Sở Thiên làm cho tức điên, ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Thiên:
- Nhóc con, có tôn trọng nguyên lão của công ty không vậy? Ông Sở dạy cậu ra sao? Cậu dựa vào cái gì nói chúng tôi làm mưa làm gió?
Sở Thiên thản nhiên nói:
- 9h họp, 10h mới đến, đây là không tuân thủ nội quy về thời gian, cậy già lên mặt. Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đã không còn là nhân viên cấp cao của công ty nữa, hai ông lại mang họ đi vào hội nghị, đây là không tôn trọng quy định bảo mật của công ty. Hai vị tôi nói có sai không?
Sở Thiên không chờ bọn họ mở miệng, đột nhiên quát:
- Bảo vệ.
Ngoài cửa, năm sáu người bảo vệ đã đứng chờ sẵn, có mấy người trên mặt còn có vết thương, hiển nhiên là lúc nãy bị Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đánh đập. Bọn họ sợ Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng nên không dám trả đòn.
Các bảo vệ Sở Thiên, Sở Thiên chỉ vào Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa, quát:
- Hai người này không phải nhân viên của công ty, sao các người để họ vào đây làm càn. Lần đầu tôi cho các người một cơ hội, nhanh tống cổ bọn họ ra, nếu có kẻ có lẻn vào lập tức báo cảnh sát, nghe rõ chưa.
- Vâng, thưa Tổng giám đốc!
Các bảo vệ đồng thanh đáp, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai tên Phó tổng, dù sao Sở Thiên là người thừa kế hợp pháp, cùng nhau xông tới chỗ Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa thô bạo kéo ra ngoài.
Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng tức giận, ddạp tay xuống bàn, hét lên:
- Sở Thiên, cậu to gan quá, cũng dám động người của tôi? Tôi muốn báo cho Sở tiên sinh trách phạt cậu.
Sở Thiên quét mắt nhìn, lạnh lùng nói:
- Các ông cứ việc gọi điện thoại, tôi đoán chú ba cũng chẳng để ý tới mấy người đâu, bằng không sáng nay ông ấy đã tới đây. Ông ấy không tới chính là sợ mình ở nơi này, khiến tôi khó xử. Tôi thành thật khuyên hai ông, ngay cả chú ba của tôi cũng đã về hưu hưởng thụ thanh nhàn rồi, các ông cũng nên từ chức đi thôi.
Chu Chí Minh lấy điện thoại di động ra gọi các số của chú ba, nhưng tất cả đều tắt máy. Ông ta rất phẫn nộ nhưng cũng chẳng thể làm gì. Biểu tình của ông ta rơi vào mắt những người khác liền sinh ra phản ứng dây chuyền, họ từ từ lại gần Sở Thiên.
Trương Quốc Hùng thấy vẻ mặt của Chu Chí Minh, biết lời của Sở Thiên là sự thật, nhưng cũng không cam lòng bị thua như vậy, vỗ bàn đứng dậy, muốn chơi xấu:
- Nói cho cậu biết, chúng tôi sẽ không về hưu, có bản lĩnh thì tiêu diệt luôn hai lão già khọm này đi.
Sở Thiên ho khan một tiếng, khuôn mặt vẫn như trước, nhìn hai người Trương Quốc Hùng, lắc đầu nói:
- Nói cho các vị biết, các vị có thể không đi. Chiều nay, ngân hàng và cục thuế sẽ tới thanh tra sổ sách công ty Hồng Phát, đến lúc đó phát hiện ra cái gì cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước.
Hai người sa sầm mặt. Chiêu này của Sở Thiên rất lợi hại, một khi ngân hàng, thuế vụ tới công ty Hồng Phát điều tra, nhưng mưu mẹo của bọn họ sẽ bị phơi ra hết đến lúc đó muốn nhận lỗi, xin từ chức cũng không được nữa.
Trương Quốc Hùng thấy Sở Thiên rất khó đối phó, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ cuối cùng:
- Chí Minh, chúng ta đi, chúng ta già rồi, cũng nên về nghỉ ngơi cho thoải mái, nhưng không biết ngày mai có bao nhiêu người đi làm, có khiến Tổng giám đốc điều hành thất vọng không.
Chu Chí Minh nhanh hiểu ra ý của Trương Quốc Hùng, quay đầu nói với những người trong phòng:
- Các vị có còn ai mong muốn ở lại công ty khiến lòng người thất vọng này không?
Những người đó nhìn nhau, rất do dự.
Sở Thiên vung tay lên, Đường Thương Hùng bước lên hai bước, mở ra cặp văn kiện lớn tiếng nói:
- Tổng giám đốc, chúng ta hiện tại có bốn mươi tám người có thể tham gia phỏng vấn trở thành các nhân viên cao cấp, có bảy mươi tám người là nhân viên tinh anh, có một trăm hai mươi người có khả năng quản lý các kho hàng và những nơi tương tự.
Hai vị Phó tổng biến sắc, quân bài cuối cùng cũng bị phá. Sở Thiên thật kỳ công.
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Ai muốn đi cùng hai vị Phó tổng cứ tự nhiên, ai không muốn thì ở lại họp.
Những người này nghe thấy lúc nào cũng có những người sẵn sàng thế chỗ lập tức ngồi xuống.
Trương Quốc Hùng oán hận:
- Vong ân phụ nghĩa.
Ánh mắt oán độc nhìn Sở Thiên vài lần.
Sở Thiên thế cục trước mắt, hôm nay mình đã hoàn toàn khống chế được rồi. Cầm cốc café lên từ từ nhấm nháp.
Không phá không lập lại được.
Đã mười hai giờ trưa, Sở Thiên nhìn bọn họ ai cũng tràn trề hy vọng.
Liễu Toa Toa dọn dẹp bàn hội nghị xong, đang chuẩn bị rời đi. Sở Thiên cũng thấy tình cảm tốt hơn đối với người biết sai rồi sửa, mở miệng nói:
- Liễu Toa Toa, tôi mời cô ăn cơm.
Liễu Toa Toa chần chờ một lát, lập tức gật đầu, cứ tưởng mình trẻ tuổi xinh đẹp hấp dẫn được Sở Thiên, nhưng thấy Sở Thiên vẫn thản nhiên, phóng khoáng thì lập tức từ bỏ ý định. Bởi anh ta không nhìn vào D cup của mình mà nhìn trần nhà.
Bữa cơm này Sở Thiên cũng không dẫn cô đi tới khách sạn xa hoa gần đấy, mà là tới căng tin của công ty. Liễu Toa Toa không hiểu, đám Đường Thương Hùng cũng không lý giải nổi cứ tưởng giúp Sở Thiên thanh lý môn hộ xong, cậu ta sẽ dẫn mình đi ăn ngon một chút, không ngờ lại thành ra thế này.
Công ty Hồng Phát có khá nhiều nhân viên, do đó căng tin cũng khá tiện nghi. Giá cả cũng rẻ, chỉ cần hai tệ, đã mua được ba món mặn một món chay, điều này khá hiếm ở các công ty khác, có thể thấy phúc lợi của công ty khá tốt.
Sở Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn xung quanh. Đồ ăn khá ngon nhưng cũng rất lãng phí. Người bán cơm thấy Liễu Toa Toa tùy tiện nói "xin thêm chút thức ăn" là múc cho hẳn một môi thịt nguội, miệng còn nói:
- Ăn đi, ăn đi, dù sao ăn không hết chỉ có đổ đi.
- Liễu Toa Toa cô không ăn hết nhiều như thế chứ, sao cô lại lấy nhiều vậy?
Sở Thiên nhìn thức ăn của Liễu Toa Toa thịt nhiều rau ít, không hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ cô mang về nhà ăn tiếp.
Liễu Toa Toa thấy rằng Tổng giám đốc cũng không có hung thần ác sát gì, mà cũng rất bình dị dễ gần, vì vậy lấy hết dũng khí nói:
- Kỳ thật tôi muốn mang đồ ăn từ nhà đi hơn, nhưng thấy ở công ty ăn nhiều cũng chỉ mất hai tệ liền bỏ cái suy nghĩ ấy. Lý do tại sao lấy nhiều đồ ăn như vậy bởi vì ăn ít hay nhiều cũng chỉ mất hai tệ.
Đường Thương Hùng tức giận:
- Đây hoàn toàn là lãng phí, tên khốn khiếp nào nghĩ ra trò này.
- Đây là đề nghị của Chu Chí Minh.
Liễu Toa Toa nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Mỗi tháng công ty trợ cấp hai trăm nghìn. Người phụ trách là họ hàng với Chu Chí Minh.
Cả tòa nhà chỉ có gần 800 nhân viên, như vậy mỗi ngày mỗi người được trợ cấp gần mười tệ tiền thức ăn. Nhưng trong một tháng các nhân viêc chỉ đi làm khoảng hai mươi ngày vậy số tiền còn lại là bỏ vào túi, Nhưng quan trọng hơn, các nhân viên không cảm thấy đây là tác dụng của phúc lợi, không có chút khích lệ nào đối với các nhân viên.
Sở Thiên nhìn Đường Thương Hùng, thản nhiên nói:
- Đường Thương Hùng, đưa đề án của cậu ra đi.
Đường Thương Hùng dùng bộ não người ngoài hành tinh hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Rất đơn giản, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Công ty lấy số tiền trợ cấp thành tiền thưởng, mỗi tháng không cần phát tiền thưởng hết cho mọi người, sau đó bổ sung hai trăm tệ tiền trợ cấp như thế vừa không lãng phí lại khuyến khích được nhân viên làm việc.
- Phương pháp này rất hay.
Liễu Toa Toa mỉm cười.
Sở Thiên gật đầu, nói:
- Liễu Toa Toa cô đưa Đường Thương Hùng tới phòng nhân sự hiệp thương đi.
Nếu như nói lúc Sở Thiên ở phòng hội nghị rất quyết đoán, bây giờ lại cảm thấy có sự quan tâm với nhân viên. Hiện tại, Liễu Toa Toa đã hoàn toàn quyết một lòng đi theo Sở Thiên rồi.
Bọn Đương Thương Hùng nhanh chóng ăn cơm xong, ăn rất sạch sẽ, không phải bọn họ thể hiện sự mẫu mực gì mà là trong quân huấn ăn uống thiếu thốn, trong bụng toàn nước mà thôi.
Có lẽ vì thấy bọn Đường Thương Hùng ăn rất sạch sẽ, chính mình cũng không thể lãng phí, vì vậy cố gắng ăn, ăn hết một nửa thì đã nuốt không nổi nữa. Sở Thiên hiểu Liễu Toa Toa nghĩ gì, vì vậy lấy tay ngăn cô lại, thản nhiên nói:
- Ăn không được thì đừng ăn nữa, một cô gái xinh đẹp như này lại có một cái bụng tròn xoe sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng công ty.
Liễu Toa Toa phì cười, xin lỗi buông thìa, lấy ra giấy ăn cho bọn Sở Thiên lau miệng.
Bỗng nhiên, mặt Liễu Toa Toa trở nên hoảng sợ, muốn hét lên mà không hét nổi.
Lúc này, một con dao gọt hoa quả mãnh liệt đâm tới sau lưng Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Toa Toa biết có điều không ổn, khi con dao đâm tới liền cầm chiếc khay đựng thức ăn lên lên đỡ. Người đâm Sở Thiên thấy con dao bị chặn, rất sững sờ khi Sở Thiên phản ứng mau lẹ, chuẩn xác như thế.
Trong nháy mắt, Sở Thiên ngăn được con dao, sau đó xoay người, nắm lấy cổ tay của hắn, đoạt lấy con dao gọt hoa quả, lập tức đạp mạnh, nhảy lên trên không dùng chiêu thiên cân trụy đánh gục hắn xuống đất. Bọn Đường Thương Hùng xông lên cầm bát đĩa ném tên tập kích Sở Thiên, sau đó kéo hắn dậy, thì ra là Tạ Trường Quý.
Liễu Toa Toa thấy hành động như nước chảy mây trôi của Sở Thiên thì tim đập thình thịch. Sở Thiên đến tột cùng còn bao nhiêu sự hấp dẫn chưa hiện ra.
Những nhân viêc đang ăn cơm thấy thế, liền bưng cả khay đựng thức ăn lên đi qua xem náo nhiệt.
Tạ Trường Quý bị bọn Đường Thương Hùng đè xuống không nhúc nhích nổi, chỉ ngẩng bộ mặt đầy máu, oán hận nhìn Sở Thiên:
- Nhóc con, mày đoạt bát cơm của tao, tao liều mạng với mày. Mày có giỏi thì giết tao đi không tao sẽ giết mày cho bằng được.
Lúc này, vài người bảo vệ đã chạy tới, thấy Sở Thiên và Tạ Trường Quý, nhớ tới lời Sở Thiên lúc nãy càng thêm hận hắn. Mẹ nó, thằng chó mày tới đây đập bát cơm của ông à.
Sở Thiên phủi tay, khinh thường nói:
- Bằng anh? Anh có thể giết tôi? Nằm mơ giữa ban ngày. Bảo vệ tống hắn ra khỏi cửa.
Các nhân viên bảo vệ thấy Sở Thiên không truy cứu liền thở nhẹ, tiến lên kéo Tạ Trường Quý ra ngoài. Tạ Trường Quý lắc lắc thân mình mập ú nhếch nhác, gào thét:
- Nhóc con, ông mày nhất định giết mày. Các anh em Hổ bang sẽ nhất định phanh thây ra.
Sở Thiên mở mắt, nhàn nhạt nói:
- Đợi đã.