Hơn sáu giờ sáng Sở Thiên mới tỉnh lại sau cơ mê man hỗn loạn, trận chiến đêm hôm qua gần như rút hết sức lực của hắn. Sở Thiên cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, không thấy Diêu Tân Nhu ở bên cạnh vội đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Không thấy bóng dang Diêu Tân Nhu đâu nên hắn cho rằng chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ. Đang thở phào định đứng dậy thì thấy quần áo của Diêu Tân Nhu không ngờ lại vứt lung tung trên sàn nhà, ghế sô pha. Lẽ nào đêm qua mình thực sự đã làm chuyện đó với Diêu Tân Nhu? Chẳng lẽ Diêu Tân Nhu nhất thời không muốn sống nên nhảy lầu rồi? Sở Thiên giật mình một cái lập tức bật dậy định xông ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đây là tầng 1. Hắn ló đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Diêu Tân Nhu đâu, nhưng khắp nơi đều rất yên tĩnh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Sở Thiên mới nghe tiếng động trong nhà vệ sinh vọng ra, vội vàng chạy vọt tới thì nhìn thấy Diêu Tân Nhu đi từ nhà tắm ra trên người còn quấn một cái khăn tắm lớn, đang cầm một cái khăn khô lau tóc. Chiếc khăn tấm quấn kín những chỗ quan trọng trên người Tân Nhu nhưng cảm giác kín kín hở hở này càng làm cho người khác có ý nghĩ xấu xa. May mà Sở Thiên đêm qua đã tiêu hao hết năng lực rồi nếu không cũng không dám khẳng định mình có thể kiềm chế nổi không nữa.
Diêu Tân Nhu trông thấy Sở Thiên đang đứng đó liền cười cười nói:
- Cậu muốn dùng nhà vệ sinh không?
Sở Thiên lắc lắc đầu, sự sợ hãi trong lòng đến giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nói:
- Không, em chỉ sợ chị …
Diêu Tân Nhu nở ra một nụ cười mê hồn nói:
- Sợ chị tự tử? Chị không ngốc như vậy đâu, chị biết rất rõ tối qua là cậu đã cứu chị, chị cũng biết là đêm qua chị quyến rũ cậu. Nếu như đêm qua không có chuyện gì xảy ra thì ngược lại chị cảm thấy thất vọng, vì mình không đủ hấp dẫn.
Một chuyện kinh thiên động địa như vậy mà bị Tân Nhu miêu tả một cách đơn giản như vậy. Lúc đầu Sở Thiên còn có chút cảm giác áy náy, bất an, bây giờ nghe Tân Nhu nói vậy trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thực ra trong lòng của Diêu Tân Nhu cũng rất dày vò day dứt, tấm thân trinh tiết vậy là đã dâng tặng cho một người mới gặp vài lần, cô có chút không cam tâm. Nhưng cô ấy biết đây không phải do lỗi của Sở Thiên, Sở Thiên lúc đó hành động trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, còn mình thì lại cố ý loạn tình. Sự việc một khi đã xảy ra thì không thể cứu vãn được nữa. Là mình chủ động quyến rũ hắn, hơn nữa nếu không phải tối qua Sở Thiên đã cứu mình thì bây giờ có thể mình đã trở thành đồ chơi cho đám Hắc Tử rồi. Vì vậy Diêu Tân Nhu đương nhiên cũng có cảm tình với Sở Thiên hơn. Cô thực sự cũng không hiểu rõ bản thân. Có lẽ tự trong tâm thức, con gái thường có chút gì đó kỳ vọng và ủy thác vào người đàn ông đầu tiên mà họ trao thân, nếu không sao có câu "lấy gà theo gà, lấy chó theo chó" chứ?
Diêu Tân Nhu vẫn thấy Sở Thiên đứng ở đó xua xua tay cười mê người nói:
- Sở Thiên, đi ra tủ quần áo lấy cho chị cái áo phông trắng và cái quần thể thao.
Sở Thiên vội đáp:
- Được.
Sau đó vội vàng đi tới tủ quần áo tìm chiếc áo phông trắng và cái quần thể thao đưa cho Diêu Tân Nhu, cô nhận lấy bộ quần áo rồi treo lên cửa phòng tắm rồi bắt đầu mặc. Sở Thiên nhìn rõ những đường cong trên người Diêu Tân Nhu qua cửa kính hoa văn mờ nước, điều này như đang trêu chọc thần kinh của hắn.
Sở Thiên sợ Diêu Tân Nhu đi ra thấy mình đang đứng bên ngoài mơ màng liền quay lại cái giường đang bừa bộn, nhấc cái chăn mà xanh lên, Sở Thiên lập tức kinh ngạc. Trên chiếc ga giường màu xanh có một vết máu, màu hồng tươi như hoa đào, Sở Thiên biết rõ vết máu này chắc chắn không phải của mình.
Tối hôm qua mình đâu có bị thương chỗ nào, vậy vết máu này chỉ có thể là của Diêu Tân Nhu. Rất nhanh Sở Thiên đã nhận thức được mình đã may mắn có được một thân trinh nữ, trong lòng Sở Thiên càng áy náy hơn. Tuy rằng đêm qua mình có thể là hơi mất ý thức nhưng dù sao cũng đã cướp đi thứ quý giá nhất của người ta rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lúc này Diêu Tân Nhu đã đi ra, rất thuần khiết, trong sáng nhìn thấy Sở Thiên đang ngẩn người liền bước tới vỗ vào người Sở Thiên, rồi tháo ga giường ra đưa vào nhà tắm ngâm xà bông. Sở Thiên ưu tư đi theo sau Diêu Tân Nhu thấy cô không thay đổi cảm xúc gì khẽ nói:
- Chị Tân Nhu, thành thật xin lỗi.
Diêu Tân Nhu quay đầu lại cười rạng rỡ trả lời:
- Đúng, chị Tân Nhu là trinh nữ còn không để ý gì tới thì Sở Thiên sao cứ phải buồn bã ưu tư chứ? Chị không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, cậu hãy coi chuyện đêm qua giống như một giấc mơ đẹp vậy.
Có lẽ những người khác nghe được câu nói này của Diêu Tân Nhu đều mừng thầm, vì cô không bắt mình phải chịu trách nhiện nhưng Sở Thiên thì lại càng áy náy hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới ôm Diêu Tân Nhu từ đằng sau xúc động nói:
- Tân Nhu, tôi không biết sau này tôi có lấy chị không, nhưng tôi có thể chân thành nói với chị rằng, trong lòng tôi nhất định sẽ có chị, bất luận dù tôi ở đâu, bên cạnh có chị hay không, tôi đều vương vấn tới chị, nhớ tới chị.
Diêu Tân Nhu hiển nhiên cũng biết những lời nói này của Sở Thiên là thật lòng, bản thân mình muốn trói buộc một người đàn ông xuất sắc như vậy đó là điều không thể. Hơn nữa chuyện đêm hôm qua cũng rất khó nói ai phải trả giá nhiều, ai phải trả giá ít. Khi Sở Thiên đứng ở đỉnh cao của thế giới thì bản thân mình chẳng phải cũng được tự hào vì đã là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông như thế sao?
Sau khi Sở Thiên từ nhà Diêu Tân Nhu đi ra, lúc nào cũng thất thần, làm việc gì cũng không tập trung. May là những học sinh kia luôn cho rằng đây lại là phong cách mới của anh chàng này nên cũng không quá để ý tới. Lâm Ngọc Đình thì cả ngày sôi nổi, hoàn toàn không nhìn thấy sự u buồn trong ánh mắt của Sở Thiên. Vẫn là chị Mị khéo hiểu lòng người, nhìn thấy trong lòng Sở Thiên có tâm sự. Tối hôm đó, chị bưng một bình Trúc Diệp Thanh và một ít lạc lên gõ cửa phòng Sở Thiên.
Sở Thiên mở cửa ra thì nhìn thấy chị Mị, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, liền đoán được ý của chị, biết tâm sự trong lòng mình đã bị chị nhìn thấu. Vì thế hắn cười cười nhận lấy bình Trúc Diệp Thanh và đĩa lạc trong tay chị, nằm trên chiếc sô pha gẫy thành hai, uống một ngụm gần nửa bình Trúc Diệp Thanh. Hắn không ngần ngại nói chuyện của mình với Diêu Tân Nhu cho chị nghe một lượt. Chị vừa nghe vừa gật đầu. Chị Mị là người từng trải, đương nhiên cũng biết được những giày vò của chuyện tình nữ nhi. Nhưng không ngờ tới đến người em trai thông minh hơn người, thân thủ cao cường này cũng khó qua ải mỹ nhân, huống chi tới những người đàn ông bình thường khác?
Chị Mị nghe xong nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy Diêu Tân Nhu cũng hơi giống mình, cũng là một người đàn ông xuất sắc, cũng là một sự dâng hiến không vụ lợi. Chị Mị nắm tay Sở Thiên nói:
- Em à, bất luận như thế nào em cũng không được trốn tránh, em phải đối đãi với Tân Nhu tốt hơn, thường xuyên đi gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Dù cho sau này không thể ở bên nhau nhưng cũng còn tốt hơn là em trốn tránh, đừng để Tân Nhu giống như chị, tương tư phiền muộn, ngày đêm thương nhớ.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đau thương của chị Mị, trong lòng đột nhiên chấn động. Chị Mị nói đúng, nếu mình chọn cách trốn tránh thì có khác gì nỗi đau năm đó Lâm Ngọc Thanh đã để lại cho chị Mị chứ? Có thể họ đều là những phụ nữ dâng hiến không vụ lợi nhưng trong lòng mình lại khó có thể yên. Lúc này Sở Thiên đã nghĩ thông suốt rồi, uống một hơi hết số rượu còn lại trong bình, rồi cười nói:
- Cảm ơn chị Mị, em biết em phải đối xử thế nào với Tân Nhu rồi.