Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ đúng là ý trời, hoặc là Sở Thiên suy đoán đúng. Sau khi truy đuổi gần 15km, bọn hắn rốt cuộc khi vào đến nội thành thì gặp mấy chiếc xe tải cùng chiếc xe con. Bọn chúng quả nhiên là không ngờ Sở Thiên lại đuổi theo nhanh như vậy. Cứ tưởng lúc này Sở Thiên đang bận sắp xếp người 8h tối đến hộp đêm Ma Qủy và Thiên Sứ giải cứu con tin. Chứ không phải là chạy xe như bay bám theo bọn chúng. Nên chúng lái xe rất thoải mái, không hề để ý đằng sau có gì bất thường.
Thời điểm Sở Thiên đang chuẩn bị vượt qua động thủ, mấy chiếc xe này bỗng nhiên quẹo vào một khách sạn ba sao ở bên đường, Sở Thiên ngắm nhìn tên khách sạn, là khách sạn Tinh Lệ, đây từng là địa bàn của Tương bang, xem ra chị em Tiêu gia thật sự bị đám người Trường Tôn Cẩn Thành bắt đi rồi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, để Thiên Dưỡng Sinh đi vào, vẫn giữ khoảng cách vừa phải, xem đám người Trường Tôn Cẩn Thành có ở đó không, nếu có, liền một mẻ hốt gọn.
Sau một lát, mấy chiếc xe dừng lại, hơn hai mươi tên thanh niên khỏe mạnh bước xuống, có hai người Sở Thiên quen biết, là Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Mấy tên thanh niên từ trên xe tải kéo Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu còn đang kinh hoảng xuống. Trước sau chia làm ba đợt đi vào thang máy. Sở Thiên đợi sau khi đám cuối cùng bước vào liền vội vàng mang theo Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm đi theo bọn chúng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy đỗ ở tầng thượng, hiển nhiên là tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 11. Hắn suy tư một lúc, liền đi vào thang máy lên tầng 10.
Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng căn bản không ngờ Sở Thiên đã đuổi theo bọn chúng, càng không ngờ Sở Thiên đã xuất hiện ở chỗ này. Cho nên toàn bộ hoạt động của khách sạn Lệ Tinh vẫn rất bình thường, không có chút đề phòng nghiêm mật, thậm chí không một ai chú ý đến đám người Sở Thiên. Cho dù có lướt sát qua bên người, nhìn vào bộ dạng bình tĩnh đó của Sở Thiên, còn tưởng rằng bọn họ chính là khách trọ ở khách sạn này. Đám người Sở Thiên thản nhiên đi tới đi lui ở tầng mười, đem toàn bộ kết cấu của tầng này nắm rõ trong tầm mắt. Sau đó hắn còn để Thiên Dưỡng Sinh và bọn Cô Kiếm ở chỗ này chờ tín hiệu của mình, tự mình tìm cách đi vào trong phòng, mở cửa sổ lặng lẽ bò ra ống nước đi lên phòng trên, tiến lên tầng mười một, nhẹ nhàng như một chú thạch sùng.
Sở Thiên nhìn một lượt các gian phòng trên tầng 11 thấy chỉ có một phòng sáng đèn, vì vậy hắn bò dần tới nơi đó. Lúc này, sắc trời đã dần tối, nên người đi đường căn bản không để ý tới bên ngoài vách tường tầng 11 của khách sạn Lệ Tinh có một con "thạch sùng lớn" như vậy.
Cánh cửa thang máy và các đầu thang bộ lộ ra đúng như Sở Thiên dự liệu, đều có người canh gác cẩn mật, hoặc đang hút thuốc, hoặc đang trò chuyện. Sở Thiên mỉm cười, tiếp tục di chuyển về hướng về gian phòng sáng đèn, cửa sổ không đóng, xuyên thấu qua khe hở của bức màn có thể thấy rõ ràng Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu bị ném trên chiếc giường rộng rãi, Lâm Hùng Tuấn ngồi trên ghế sa lon giữa gian phòng, trên tay cầm một ly rượu đỏ, Phương Đại Đồng đứng bên cạnh y.
Lâm Hùng Tuấn mắt mang ý cười, giống như con sói đói đang đợi làm thịt cừu non. Y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Có thể uống rượu, có thể khiêu vũ, tiểu thư có cá tính, chúng ta lại gặp lại rồi, cô có trốn thế nào, cũng vẫn không chạy khỏi lòng bàn tay của tôi. Hiện tại cô có thể nói cho tôi biết tên không?
Chị em Tiêu gia từ nhỏ chưa từng chịu qua kinh hãi, lớn lên trong uy vọng của Bát gia thậm chí những cảnh hung hăng càn quấy, vẫn cho là giang hồ chém giết hoàn toàn không liên quan đến mình, không ngờ tới hơn một tháng này, thậm chí gặp ngay hai việc kinh hãi. Hết cảnh nguy hiểm trên xe lửa, thiếu chút nữa thì hủy sạch danh dự của cha, hôm nay vừa xuống phi cơ, lại bị người chặn giết, bao nhiêu đệ tử Thanh bang bảo vệ mình đã chết, còn bắt mình, trong lòng hai cô kinh hoảng đồng thời tràn đầy phẫn nộ.
Tiêu Niệm Nhu nghe thấy Lâm Hùng lên tiếng hỏi thăm, tuy thần sắc còn kinh hoảng, nhưng vẫn lạnh lùng, khinh thường nói:
- Cho dù tôi chết cũng không nói cho anh biết, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, cha tôi cùng anh trai tôi nhất định sẽ báo thù.
Tiêu Tư Nhu thể hiện phong phạm của tỷ tỷ, nói:
- Em nói rất hay, chính như vậy, có bản lĩnh thì giết chúng ta đi. Sở Thiên nhất định sẽ đem mày bầm thây vạn đoạn, đồ tiểu nhân vô sỉ.
Lâm Hùng nhìn hai cô gái xinh đẹp không chút tán tưởng, hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói hàm chứa khinh thường:
- Anh trai các cô khẳng định không thể biết để tìm đến nơi này, hắn có thể đã đi hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ để cứu các cô. Hắn tự cho mình thông minh hơn người, thân thủ hơn người, nhưng hắn không biết đó chính là nơi táng thân của y. Dù hắn có mang theo tất cả đám Soái Quân của mình thì cũng khó tránh khỏi cái chết.
Trong lòng Sở Thiên hơi động một chút, xem ra chỗ đó quả nhiên có mai phục đòn sát thủ rất lợi hại, trách không được còn dám đem địa điểm cứu người nói ra. Hắn bắt đầu hiếu kỳ, muốn mạo hiểm một chút, xem đòn sát thủ đó rốt cuộc là cái gì?
Tiêu Tư Nhu chớp mắt, quát lớn:
- Thanh bang chúng ta với bọn mày không cừu không oán, bọn mày vì sao giết đệ tử Thanh bang chúng ta? Nếu bọn mày là nam nhân, có bản lĩnh quang minh chính đại cùng anh trai tao liều một phen. Như vậy bất luận mày sống hay chết, chúng ta đều kính trọng mày.
Tiêu Tư Nhu rõ rang muốn đả kích máu nóng của Lâm Hùng Tuấn, xem mình và em gái có đổi lại được an toàn một lát chăng.
Lâm Hùng Tuấn lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng bởi những lời nói của Tiêu Tư Nhu, gã thở dài nói:
- Kỳ thật chúng ta không cừu không oán, nhưng anh trai các cô lại giúp địch nhân lớn nhất đời ta. Các cô gọi hắn là anh trai, chỉ có thể các cô gọi nhầm người, mang đến tai họa ngập đầu cho các cô mà thôi.
Tiêu Tư Nhu nhìn vẻ mặt vô tội và bộ dạng nhất định giáng họa của Lâm Hùng Tuấn đó, cô biết mình và em gái hôm nay khó dùng tới phương pháp nịnh nọt rồi, vì vậy, cô phẫn nộ mắng vào mặt gã:
- Nói tới nói lui, bọn mày vẫn là không dám đối nghịch với anh trai tao, chỉ có thể sử dụng mưu ma quỷ kế này, không, phải nói là hạ lưu vô sỉ, không thể tưởng được người Tương bang lại làm những hành vi vô sỉ này.
Lâm Hùng Tuấn trong lòng cũng nổi lên vài phần khó chịu. Mình quả thật không dám cùng tên tiểu tử Sở Thiên kia quang minh chính đại đối dầu, cho nên trước những lời quở trách của chị em Tiêu gia, y cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ cho rồi, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận nói:
- Anh trai các cô bất luận thế nào cũng khó có thể còn sống từ hộp đêm đi ra, cô đừng vọng tưởng hắn tới cứu các cô, dù anh trai các cô võ công cái thế, vô địch thiên hạ, đã tránh được đêm nay, nhưng chỉ cần hai người các cô còn trong tay chúng ta, sớm muộn hắn sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà chết. Các cô đừng kỳ vọng nữa.
Lâm Hùng Tuấn cười vài tiếng:
- Nếu đêm nay các cô ngoan ngoãn hầu hạ ta thật tốt, thật thoải mái, có lẽ ta còn có thể để cho chị em các cô một con đường sống.
Lâm Hùng Tuấn bên cạnh không thiếu gái đẹp, nhưng con người vốn kỳ quái như vậy, đồ vật không chiếm được luôn nhớ mãi không quên. Sau lần ở trong quán bar bị Sở Thiên giáo huấn, y luôn nhung nhớ dáng người bốc lửa của Tiêu Niệm Nhu, màn vũ đạo nóng bỏng đó. Hôm nay rốt cuộc đã chờ được cơ hội, còn có chị gái của Tiêu Niệm Nhu, thực đủ quá rồi.
Thực hiện một màn song phi, thật sự là điều thú vị nhất trong đời người, tốt nhất lại có thể có đủ cả băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nghĩ tới đây, Lâm Hùng Tuấn bất luận thế nào cũng không thể không kích động.
Phương Đại Đồng chứng kiến ánh mắt tràn ngập du hỏa của Lâm Hùng Tuấn, mỉm cười, tự nhiên biết rõ trong trường hợp này kẻ làm thuộc hạ nên làm việc gì, vì vậy gã tiến lên, đem Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu xách lên như hai con gà con. Chị em Tiêu gia trong mắt toát lên ánh sợ hãi, thân thể không tự chủ được cố gắng giãy dụa, đầu lắc lư, vòng eo vặn vẹo càng làm cho Lâm Hùng Tuấn đã mắt, miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, xuất hiện nụ cười lạnh, hai bàn tay không kìm hãm nhằm phía đôi gò bồng đào của hai cô chụp tới.
Đột nhiên Lâm Hùng Tuấn thấy khóe miệng Phương Đại Đồng chảy ra dòng máu, khẽ giật mình, tốc độ hai tay chậm lại, Phương Đại Đồng đã lặng yên không một tiếng động từ từ ngã xuống, tim gan chảy máu. Phương Đại Đồng hoàn toàn không biết mình như thế nào đột nhiên chết đi, thậm chí còn không biết ai giết mình, con mắt nói không lên lời sợ hãi cùng không cam tâm. Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu ngã xuống đất, ôm nhau an ủi vỗ về. Nơi Phương Đại Đồng ngã xuống, Lâm Hùng Tuấn nhìn thấy người y không muốn gặp, cũng rất sợ nhìn thấy: Sở Thiên.
Trên tay Sở Thiên cầm một cây trâm cài tóc lóng lánh tinh xảo, bên trên chỗ búi tóc vẫn còn nhỏ ra giọt máu, Tiêu Tư Nhu liền sờ lên đầu, mới phát hiện đó là cây trâm cài tóc của mình, trong lòng không khỏi trào lên một cỗ ấm áp.
Sở Thiên xuất hiện không chỉ khiến Lâm Hùng Tuấn giật mình, còn khiến y cảm thấy sợ hãi. Bởi vì trong mắt Sở Thiên có lửa nóng điên cuồng, Lâm Hùng Tuấn định gọi người, Sở Thiên đã tiến lên, nắm đấm chưa tới, gió đã đâm tới da Lâm Hùng Tuấn khó chịu như châm cứu. Lâm Hùng Tuấn không kịp gọi, vội vàng nhảy lên tránh sang một bên, còn chưa kịp phản kích, Sở Thiên lại công kích đến, một cước rót đầy lực lượng nện tới, Lâm Hùng Tuấn lùi mạnh hai bước, hai tay giao nhau ở phía trước, cố gắng tránh đòn trọng kích của Sở Thiên.
Sở Thiên hừ khẽ, bao nhiêu chiêu thức đều dùng hết, thân thể tựa như mảnh lá rụng, một nhịp thở đã lẻn đến trước mặt Lâm Hùng Tuấn, trên tay tụ đủ chân khí, tay phải nhằm thẳng nơi yết hầu hiểm yếu của Lâm Hùng Tuấn. Tên kia quay đầu sợ hãi, tay phải ra quyền, nhắm thẳng gáy Sở Thiên đánh tới. Sở Thiên lấy cứng chọi cứng, dùng quyền đối quyền. Một tiếng "ầm" vang lên, Lâm Hùng Tuấn lui về sau mấy bước, Sở Thiên lại tiến thêm một bước, không để Lâm Hùng Tuấn kịp phản ứng, nắm đấm một lần nữa trực tiếp đánh tới con mắt của y. Y nghiêng đầu qua, lại phát hiện chân phải của Sở Thiên đã đạp đến ngực, "bốp", âm thanh vang lên trầm đục, tiếng va chạm khá nặng, Lâm Hùng Tuấn lao thẳng vào tường, ngực đè nặng, một ngụm máu nồng đậm dâng lên. Y thở phì phò, con mắt còn không tin nổi.Y cảm nhận được thân thủ của Sở Thiên thật sự quá cường hãn, thật sự khủng bố, so với lần ở quán bar không biết đã cao hơn bao nhiêu.
Phải biết rằng, hiện tại công lực của Sở Thiên đã khôi phục được chín thành, thân thủ mỗi khi đánh trận xong đều tiến bộ thêm, tâm trí càng thành thục hơn rất nhiều. Nhiều khi, hoàn cảnh ác liệt không phải chỉ làm người ta đánh mất lòng tin, cũng có thể lại khiến người ta trở nên thành thục và cơ trí hơn.
Mấy tên thủ vệ bên ngoài nghe trong phòng có động tĩnh, vội vàng dựa ngoài cửa hỏi thăm:
- Lâm đường chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Hùng Tuấn muốn lên tiếng, lại một ngụm máu đặc ngăn ở yết hầu, nói không ra lời. Tiêu Tư Nhu nhanh nhẹn tựa vào, con mắt thẳng băng mỉm cười nhìn Sở Thiên, kêu lên:
- Lâm, Lâm đường chủ, em muốn, nhanh lên, nhanh lên nữa, a, giỏi quá a, ư…ư.., mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn chút nữa, ôi...
Mấy tên thủ hạ ngoài cửa cười hiểu ý, vừa rồi hai con nhóc xinh đẹp còn khóc sống khóc chết, hiện giờ sao đã nhanh chóng đổi tính rồi, xem ra ngự nữ thần công của Lâm đường chủ quả nhiên không tệ. Ngày khác phải học tập chút mới được. Vừa nghĩ vừa thấp giọng cười rời đi, tránh cho mình phải nghe những âm thanh khó chịu.
Sở Thiên vốn tán thưởng Tiêu Tư Nhu tư duy nhanh nhẹn, lập tức nhìn thấy bộ dạng cô nàng nhìn mình đầy mập mờ, trong nội tâm thoáng động, tựa hồ nghĩ tới chuyện ngày đó hai người mây mưa thất thường trên núi giả, nét mặt khi đó so với bây giờ cũng không khác biệt lắm.
Tiêu Niệm Nhu lẽ nào là nha đầu ngốc, cô sớm đã nhìn ra mối quan hệ rất vi diệu của chị gái và Sở Thiên, trong lòng cũng có vài phần mất mát, khẽ thở dài.
Lâm Hùng Tuấn thừa dịp Sở Thiên không chú ý đến mình, bỗng nhiên bật dậy, nhằm hướng Tiêu Tư Nhu ở cánh cửa hung ác đánh tới, muốn cưỡng ép cô làm con tin. Sở Thiên nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, vung tay bắt được cổ chân của y, nhằm vào vách tường hung hăng nện tới, đó là một cú đá ác liệt, nháy mắt cuốn vào trong thân thể của Lâm Hùng Tuấn, đá trúng ngực gã. Lâm Hùng Tuần giống như quả cầu thủy tinh bắn lên, té xuống, một ngụm máu đặc rốt cuộc phun ra. Sở Thiên thừa cơ tiến lên, túm cổ của y, sờ nắn một chút, Lâm Hùng Tuấn lập tức rơi vào hôn mê.
Lúc này, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu nhào tới, vừa sướt mướt ôm lấy Sở Thiên, vừa đá cho Lâm Hùng Tuấn ngất dưới đất không chút lưu tình. Nhìn bộ dạng các cô thút thít nỉ non không thôi, Sở Thiên thở dài, đều là mình hại các cô, khiến các cô phải chịu uất ức như vậy. Bởi thế, hắn xoa đầu các cô nói:
- Đừng khóc, chúng ta còn có chuyện phải làm, các em nghe theo sắp xếp của anh.
Sau khi an bài thỏa đáng, Sở Thiên bắt đầu mở điện thoại, thấp giọng nói với đám Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm dưới lầu nói:
- Yên lặng giết.
Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sau khi nghe được mệnh lệnh, lập tức chia nhau theo hai hướng thang máy và thang bộ chậm rãi đi lên.
Năm kẻ canh giữ ở ở cửa thang máy đang hút thuốc, thấp giọng cười đùa, bỗng nhiên thang máy đứng lại ở tầng 11, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau một cái, lầu 11 đã bỏ qua rồi, người không có phận sự không được đi lên, lúc này sao lại có người có thể đi lên lầu 11? Mấy tên kia gật đầu, vội vàng móc súng ra, lắp sẵn giảm thanh, có tên thậm chí còn nhắm ngay súng vào thang máy, sẵn sáng tư thế nhả đạn. Một tiếng "đinh", mấy tên nhìn chằm chằm vào thang máy thần sắc có chút khẩn trương. Cửa thang máy mở, lại phát hiện bên trong trống rỗng. Bởi vậy Tiếu Tiếu ở bên cạnh lập tức giễu cợt đám đồng bọn nhát gian thu súng lại. Bỗng nhiên trong thang máy thò ra một thanh đao đen nhánh, lập tức xẹt qua năm cái đầu đang cười hì hì, một đao phong hầu, hoàn toàn không kịp kêu cứu, không kịp kêu rên.
Tám người trên hành lang cùng bảy người canh thang bộ, nhìn huynh đệ của mình ngã xuống một cách khó hiểu, vội vàng đề cao cảnh giác, rút súng ra, từng bước di chuyển. Đột nhiên, cánh tầng lầu lặng lẽ mở ra, một luồng gió lạnh tập kích bọn chúng mà tới, ba người phía sau lập tức ngã xuống, cũng không một tiếng động, trái tim đều bị một chiếc đũa xuyên qua một cách thần kỳ, một chiếc đũa làm bằng gỗ. Đám phía trước thấy mấy người phía sau đột nhiên biến mất, nhanh chóng quay lại, một con dao dùng cơm của nhà hàng tây lập tức cắt đứt qua cổ họng bọn chúng, bắn về phía đầu người phía trước. Người nọ thậm chí không kịp có cảm giác, càng không kịp quay đầu nhìn lại, thẳng tắp ngã về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trong khoảng khắc đó, hai mươi mấy tên thanh niên chỉ còn lại khoảng mười người. Đám hộ vệ của Lâm Hùng Tuấn nghe được động tĩnh, vội vàng rút súng lục ra, lo lắng gọi:
- Đường chủ, có địch tới, có địch tới, chúng ta đi mau, mau báo cáo bang chủ.
Cửa phòng Lâm Hùng Tuấn đột nhiên mở ra, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đứng ở cửa ra vào, không kiên nhẫn nói:
- Gọi cái gì mà gọi?
Lúc này Sở Thiên đã đem Lâm Hùng Tuấn trói chặt lại, nhét vỏ gối vào trong miệng y.
Mấy tên này không thấy Lâm Hùng Tuấn đi ra, hơi sững sờ, nhưng mặc kệ chị emTiêu gia, việc cấp bách hiện tại cần đường chủ nhanh chóng đi cứu người, vì vậy mấy tên này thấy bên hành lang càng lúc càng yên tĩnh, cảm giác bất an càng gọi lớn:
- Đường chủ, chúng ta đi.
Tiêu Tư Như và Tiêu Niệm Nhu bỗng nhìn về phía hành lang, trăm miệng một lời nói:
- Ồ, đó là người nào vậy?
Mấy tên thủ vệ lập tức chĩa súng về phía hành lang, lại phát hiện không có một bóng người, đang chìm trong nghi hoặc, bỗng cảm giác phía sau truyền đến một âm thanh lạ.
Mấy tên thủ vệ cảm thấy âm thanh này có chút lạ, đang chuẩn bị quay đầu đổi hướng họng súng, thật đáng tiếc đã quá muộn, Sở Thiên đã hóa chưởng thành đao, nhanh chóng chém lên cổ bọn chúng, chân cũng liên hoàn nhấc lên, đá cho chúng ngã lăn. Liền đó khi Thiên Dưỡng Sinh đuổi tới trước thân thể chúng, dùng đao nhuốm máu đâm thẳng vào trái tim chúng, giúp bọn chúng chết đi không chút thống khổ.
Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm chỉ trong chốc lát, cuối cùng đem thi thể hơn hai mươi người ném vào gian phòng Lâm Hùng Tuấn. Duy nhất một mình Lâm Hùng Tuấn còn nửa sống nửa chết nhìn thấy hơn hai mươi thủ hạ bị chết vô thanh vô tức, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cùng cực. Y lập tức dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Thiên, Sở Thiên có liếc nhìn Lâm Hùng Tuấn vài lần, rút giẻ trong miệng y ra, nhạt nhẽo nói:
- Tao chỉ hỏi mày một câu, nếu mày không lập tức trả lời, như vậy mày cũng không có cơ hội sống sót.
Lâm Hùng Tuấn vội vàng gật đầu, nghe được còn cơ hội sống, trong mắt y lập tức toát lên ý tứ hợp tác.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, cho u bớt sầu thảm, lập tức cất giọng nhanh hơn nói:
- Hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ" rốt cuộc có đòn sát thủ gì, mà không sợ ta phái Soái Quân diệt trừ?
Lâm Hùng Tuấn chần chừ một chút, nếu nói ra, chỉ sợ Trường Tôn Cẩn Thành và lão gia nhà mình có chuyện, còn nếu không nói, chỉ e chính mình sẽ xảy ra chuyện, tình thế khó xử, nghĩ xem có nên nói cho Sở Thiên biết hay không.
Lúc này Sở Thiên đã đứng lên, duỗi người, dắt Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu từ tốn đi ra ngoài cửa, khi đi qua Cô Kiếm, hắn cất giọng nhàn nhạt:
- Chém.
Lâm Hùng Tuấn kinh hãi, không thể tưởng tượng được Sở Thiên nói được thì làm được, vội vàng ngắn gọn vắn tắt hô lên:
- Quân nhân.
Sở Thiên không quay đầu lại cứ vậy đi ra cửa, Cô Kiếm cầm con dao ăn cua lên đường vòng cung mỹ lệ. Lúc này trong mắt Lâm Hùng Tuấn có quá nhiều vẻ không tin cùng đáng tiếc, không tin chính là, Sở Thiên vậy mà không hề hỏi gã chi tiết, tỉ mỉ; đáng tiếc chính là, tại sao mình có thể do dự trong thời khắc đó, khiến cho chính mình mất mạng.
Đêm nay vô luận như thế nào, Sở Thiên cũng cảm thấy nên đi hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ", cùng con gái của Trường Tôn Cẩn Thành giải quyết toàn bộ ân oán. Nếu không về sau hai người kia sớm muộn sẽ Đông Sơn tái khởi, đối với Soái Quân bất lợi dị thường. Huống chi Sở Thiên dựa vào lời nói cuối cùng Lâm Hùng Tuấn khai ra, đã đoán được âm mưu quỷ kế Trường Tôn Cẩn Thành muốn chơi rốt cuộc là gì. Sở Thiên mỉm cười, bắt đầu gọi điện thoại cho Hải Tử và Quang Tử.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm, chị em Tiêu gia nhìn sắc trời, lầm bầm một câu:
- Lại muốn mưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK