Sắc mặt Kiều Ngũ rất khó coi. Trước còn tươi tỉnh rạng rỡ nay đã chuyển thành u ám mù mịt.
Kiều Ngũ lùi ra sau vài bước, nắm điện thoại khẽ nói:
- Tấn công lại! Giết hết cho ta. Chó gà cũng đừng tha!
Chu Triệu Sâm hiển nhiên đã nghe thấy lời Kiều Ngũ. Mặt lộ vẻ đắc ý, nói:
- Sở Thiên, xem ra hôm nay ngươi đúng là đã quên thắp hương cầu khẩn. Lẽ nào người của ncậu còn chưa báo cáo kết cục bi thảm cho cậu hay sao? Hay bởi chúng đã bị giết cả rồi?
Sở Thiên vớ ấm trà trên mặt bàn rồi tự rót cho mình một chén, hoàn toàn không đoái hoài tới mười mấy họng súng ngắn chỉ cách đó hai mét sau lưng. Nhấp xong hai ngụm trà, hắn nhàn nhạt nói:
- E rằng Kiều gia còn chưa báo cáo tình hình chiến sự cho anh rồi. Nếu tôi đoán không nhầm, Kiều gia chắc đang bối rối vì không biết có nên cho anh biết tin dữ hay không?
Chu Triệu Sâm hơi giật mình, ngoảnh đầu nhìn Kiều Ngũ, thấy sắc mặt xám ngắt của Kiều Ngũ, trong lòng cùng có phần bất an, quát:
- Kiều Ngũ, báo cáo tình hình chiến đấu cho Thiếu soái nghe, cho hắn đau khổ một phen trước khi chết.
Kiều Ngũ vốn là muốn bang chúng hội Hắc Long dùng chiêu Hồi mã thương, giết hết bọn Soái quân trong Hắc Long Tower rồi mới đem tình hình bẩm báo Chu Triệu Sâm. Nay bị hỏi tới, đành không dám giấu diếm nữa, bước tới trước hai bước, cúi xuống nói nhỏ vào tai Chu Triệu Sâm:
- Soái quân gian hiểm mưu mô, nhằm lúc chúng ta cử nhuệ binh đi hết đã chiếm được Hắc Long Tower.
Thế này thì khác nào đào mộ tổ của Chu Triệu Sâm! Chu Triệu Sâm cũng không nhịn được nữa, hét:
- Sở Thiên, ngươi hèn hạ vô liêm sỉ quá thể! Ngươi dám cả gan đánh lén Hắc Long Tower, có biết luật giang hồ là thế nào không?
Sở Thiên khẽ thở dài, thành thật lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu, nhưng tôi biết rõ, tình hình của quán bar Mê Tình cũng không khác gì so với Hắc Long Tower. Đĩ với Kỹ nữ về bản chất chẳng khác nhau là bao.
Bọn Trần Quýnh Minh đều biến sắc mặt, không ngờ thủ đoạn của Sở Thiên lại thâm độc đến vậy. Chẳng mấy chốc đã thâu tóm được tới bảy phần của hội Hắc Long.
Nét mặt Chu Triệu Sâm vô cùng phẫn nộ, ngoảnh đầu nói với Kiều Ngũ:
- Giết Soái quân, dùng máu rửa sạch Hắc Long Tower cho ta. Chó gà cũng không được bỏ sót.
Kiều Ngũ cung kính nói:
- Thưa, đã chuẩn bị xong!
Chu Triệu Sâm quay lại lạnh lùng nói với Sở Thiên:
- Cho ngươi đắc ý một lát cũng chẳng sao. Ta không tin hai nghìn quân tinh nhuệ của hội Hắc Long lại không san bằng được bọn ô hợp các người. Thiếu soái có muốn chứng kiến pháp trường này không?
Sở Thiên chỉ cười vu vơ, xua xua tay ra ý không cần, sau đó nhìn vòng vây súng lục xung quanh, đưa ra một câu hỏi rất mơ hồ:
- Hội trưởng Chu, rốt cuộc thì anh muốn gì? Mấy chục cây súng lục chĩa vào bọn tôi lại không nổ súng. Liệu có phải còn có âm mưu nào khác?
Chu Triệu Sâm đã bình tĩnh trở lại, khẽ cười, nói:
- Thiếu soái quả là người thông minh. Nếu Thiếu soái chịu ký biên bản đàm phán, hôm nay ta sẽ để Thiếu soái ra khỏi tòa nhà này. Thiếu soái cân nhắc kỹ đi.
Chu Triệu Sâm là kẻ nham hiểm, gây áp lực với Sở Thiên từ nhiều phương diện để ép Sở Thiên ký kết biên bản đàm phán. Nếu Sở Thiên không chịu ký cũng chẳng sao, lật mặt là xong. Chỉ cần giết Sở Thiên tại biệt thự Vinh Hoa. Nay, sở dĩ còn chưa giết Sở Thiên đơn giản vì muốn chơi trò mèo vờn chuột. Giết Sở Thiên chẳng khó, nhưng phải khiến Sở Thiên đau đớn rồi chết, đó mới là điều gã thật sự muốn.
Sở Thiên mỉm cười, bỗng thấy tay phải hắn xòe ra một trái lựu đạn, ngón cái đặt sẵn trên vòng giật kíp nổ phía trên, khua khua về phía bọn Chu Triệu Sâm nói:
- Hội trưởng Chu, nghe nói uy lực của trái lựu đạn này rất lớn, Cửu thúc cho tôi hay, uy lực của nó đủ để san bằng tất cả trong phạm vi mười mét, không ai có thể sống sót.
Sự xuất hiện của trái lựu đạn khiến người trong đại sảnh thất kinh. Mười mấy tay súng đều khẽ nhích lại phía sau. Bọn Trần Quýnh Minh lại càng muốn bỏ chạy, chỉ vì muốn giữ thể diện nên mới lấy hết dũng khí mà đứng yên. Chu Triệu Sâm mặt cắt không còn giọt máu. Lời Sở Thiên ám chỉ chuyện Cửu thúc đã công nhận việc buôn lậu vũ khí, như vậy là hội Hắc Long đã bị liệt vào sổ đen của nhà nước, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.
Trong mắt Dương Phi Dương cũng ẩn chứa nỗi khiếp sợ. Sao việc gì tên tiểu tử này cũng dám làm thế nhỉ?
Nhưng Chu Triệu Sâm cũng không phải kẻ ngu xuẩn. Trong lòng gã biết rõ: Sở Thiên quá lắm thì dùng lựu đạn để giằng co, trừ khi vạn bất đắc dĩ hắn mới phải giật kíp nổ. Chưa đến lúc phải chết thì ít ai có ý định ôm bom tự sát lắm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Triệu Sâm cũng yên tâm phần nhiều. Ánh mắt tóe lửa, giọng nói đằng đằng sát khí, hắn nói:
- Thiếu soái quả là kẻ liều mạng, không ngờ còn mang cả lựu đạn đến đàm phán. Nhưng, Thiếu soái tưởng rằng cầm lựu đạn là có thể thoát khỏi vỏng vây này sao?
Sở Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lát, gật gật đầu nói:
- Có thể như vậy thật đấy! Ít ra thì cũng có thể bắt Hội trưởng Chu làm con tin để dẫn chúng tôi ra ngoài.
Chu Triệu Sâm mỉm cười, búng tay tách một cái. Kiều Ngũ hiểu ý gật đầu, tiến lên trước vài bước, đi tới cửa, lại vỗ vỗ tay, lập tức, một đám người hội Hắc Long lại ùn lên. Sở Thiên quét mắt nhìn quanh, đoán cũng phải đến một nghìn người, hơi chột dạ, không ngờ Chu Triệu Sâm cho mai phục tới một phần ba đội quân của gã tại biệt thự Vinh Hoa này. Hôm nay, quả thực có dùng đến lựu đạn cũng chưa chắc đã giải quyết xong chuyện.
Chu Triệu Sâm cũng chẳng thèm đoái hoài đến trái lựu đạn trên tay Sở Thiên. Mặt ông ta đằng đằng sát khí, nói:
- Thiếu Soái, có bản lĩnh thì cho nổ liền đi, xem lựu đạn của cậu có thể nổ chết bao nhiêu người. Cùng lắm thì Chu mỗ cùng chết với cậu, nhưng nếu ngươi không ký thỏa thuận, không đồng ý rời kinh thành thì tuyệt đối không thể ra khỏi chỗ này được đâu.
Sở Thiên chăm chú quan sát đôi mắt Chu Triệu Sâm, biết rằng gã đang điên tiết, nhưng e ngại trái lựu đạn trên tay Sở Thiên nên mới tạm thời chưa dám làm gì. Vì vậy, hắn khẽ thở dài, dùng tay trái nhấc chén trà lên chậm rãi uống, đôi mắt vẫn bình lặng như nước hồ.
Một cơn gió thu thổi tới, khiến mội người đều cảm thấy lạnh.
Hơn hai ngàn bang chúng hội Hắc Long đánh ngược trở lại, vừa mới gặp Soái quân tại cửa, còn chưa kịp hô chém hô giết thì mấy chục viên cảnh sát được trang bị kín mít đã xuất hiện. Một viên cảnh sát mắt nhắm mắt mở xuất hiện giữa hai phe, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn kỹ, hóa ra là bang phái giang hồ chém giết lẫn nhau. Tuy trong lòng bất mãn, dù sao cũng đang giữa ban ngày ban mặt, nhưng gã cũng hiểu rằng những việc lặt vặt như thế này không nên nhúng tay vào.
Vì vậy, tên cảnh sát nhìn nhìn Soái quân, lại nhìn nhìn bọn hội Hắc Long, bực tức nói:
- Mẹ kiếp, đứa nào báo cảnh sát thế?
Phàm Gian bước ra, điềm đạm nói:
- Là tôi!
Gã cảnh sát bất mãn nhìn Phàm Gian từ đầu tới chân, cau mày nói:
- Ngươi có biết quy củ hay không hả? Bọn giang hồ các người chém giết nhau, gọi cảnh sát cái gì mà gọi?
Vẻ nhạo báng hiện rõ trên mặt bọn người của hội Hắc Long. Đám đối thủ kia đúng là một lũ chó hú theo bầy, chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, đến lúc gặp hội đông hơn thì lại gọi cảnh sát. Mà cũng không hiểu bọn này đánh đấm kiểu gì. Lúc Hắc Long Tower bị bọn chúng chiếm sao không thấy chúng báo cảnh sát xử lý? Vì thế trong lòng càng thêm khinh bỉ lũ ô hợp này.
Phàm Gian vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ vào hai nghìn quân binh hội Hắc Long đông nghịt như kiến rồi nói:
- Luật giang hồ tất nhiên là tôi phải biết. Nhưng, hôm nay chẳng có luật giang hồ gì hết. Chúng tôi đang thi hành công vụ, thực hiện những hành vi chính đáng thì bị bọn người xã hội đen kia tấn công. Ông nói xem, tôi không gọi cảnh sát thì phải làm gì?
Gã cảnh sát không nhịn được, lớn tiếng cười, tự vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo hơn. Gã không tin, chỉ vào Phàm Gian nói:
- Cái gì cơ? Cái gì cơ? Các ngươi đang thi hành công vụ? Xem các ngươi đang làm gì kia? Giết người phóng hỏa ư?
Phàm Gian đưa ra hai văn kiện của nhà nước, nghiêm túc nói:
- Phụng chỉ trưng thu! Không biết thế này có được xem là thi hành công vụ không?
Tên cảnh sát đón lấy hai văn kiện đỏ kia, kiểm tra cẩn thận, mặt hơi biến sắc. Gã không ngờ đó lại là văn kiện thật, giờ thì khó xử rồi, mặc kệ chúng hay là trợ giúp việc trưng thu đây? Đột nhiên gã thấy vô cùng khó nghĩ, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
Phàm Gian đọc được hết những ý nghĩ trong đầu viên cảnh sát, anh ta lạnh lùng nói:
- Tôi đã báo cảnh sát, các người cũng đã tới. Nếu hôm nay để xảy ra chuyện tày đình, anh chắc chắn sẽ bị xử bắn. Là một cảnh sát, đến người nhà cũng không bảo vệ được thì còn giữ anh lại làm gì?
Viên cảnh sát biến sắc mặt, biết Phàm Gian nói vậy không phải để hù dọa. Giờ đứng về phía Đảng hay là đứng về phía quần chúng tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của gã. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, gã quyết định rằng tờ giấy có dấu đỏ của Trung Nam Hải trên tay Phàm Gian kia có trọng lượng hơn. Vì vậy, gã lùi vài bước về phía Soái quân, khẽ vẫy ngón tay, hô lớn:
- Người nhà nước đang thực thi mệnh lệnh! Phụng chỉ trưng thu! Những kẻ không liên can lập tức rời đi! Không thì đừng trách mũi tên hòn đạn vô tình!
Mấy mươi viên cảnh sát thấy thủ lĩnh đã thể hiện rõ thái độ và biểu lộ rõ lập trường thì cũng không dám chậm trễ, lập tức rút súng ngắn, ngắm vào bọn người của hội Hắc Long, chỉ đợi sếp của họ phát lệnh là sẽ nổi súng không do dự.
Người của hội Hắc Long đều hơi tái mặt, nhưng vẫn rất phẫn nộ, chẳng ngờ bọn Soái quân lại có thể mượn tay cảnh sát để đối phó lại với mình. Trong lòng phẫn uất, chúng xô lên trước vài bước, giằng co với cảnh sát. Cảnh sát cũng tái mặt, dù sao thì bọn người hội Hắc Long cũng đông thế kia. Vì vậy, viên cảnh sát vừa lệnh cho thủ hạ trấn áp tình hình vừa gọi điện về tổng chỉ huy để xin cứu viện.
Phàm Gian đứng đằng sau viên cảnh sát, khẽ cười, tìm lấy một cái ghế và ngồi xuống. Mã Triều vênh váo tự đắc đứng phía trước, trong lòng vô cùng sảng khoái, chẳng ngờ "Phụng chỉ làm việc" lại sướng như thế này, đến cảnh sát cũng có thể tùy ý sử dụng.
Kiều Ngũ vẫn đang đợi tin tức từ Hắc Long Tower, nửa tiếng sau điện thoại mới reo lên. Nhấc lên nghe, nụ cười vừa nở trên môi hắn lập tức tiêu tán, đến các bắp thịt trên mặt cũng trở nên cứng nhắc, gã bước lên trước vài bước, nói:
- Hội trưởng, anh em đang chiến đấu ở Hắc Long Tower gặp rắc rối rồi, bị đám cảnh sát của Cục phó Cổ ngăn lại, còn cử cảnh sát vũ trang tới uy hiếp đám bang chúng của ta nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Triệu Sâm nhìn Cục phó Cổ chằm chằm, điềm đạm nói:
- Cục phó Cổ, tôi mời anh tới đây chứng kiến, chính vì không muốn anh dính vào ân oán giang hồ bên ngoài. Nhưng tại sao người trong cục của anh lại ngăn cản hội Hắc Long chúng tôi làm việc? Liệu có phải họ đã móc nối với Soái quân để hại Chu Triệu Sâm này không?
Sở Thiên hơi giật mình, Chu Triệu Sâm nói vậy thật khéo đưa đẩy. Gã đang bắt đầu tự tìm đường lui đây, gã nói vậy rõ ràng là muốn giải vây cho Cục phó Cổ. Nếu không như vậy, giả thử hôm nay Sở Thiên trốn ra được thật, quân bài Cục phó Cổ sau này sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Sắc mặt Cục phó Cổ khá u ám. Ông ta rút điện thoại, sau khi nói được vài câu, thần sắc còn u ám hơn. Cố gượng cười, ông ta nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, thủ đoạn của cậu thật khôn lường. Không ngờ cái chiêu dùng danh nghĩa "Phụng chỉ làm việc" của cậu lại có thể lôi cả cảnh sát chúng tôi vào.
Tim Chu Triệu Sâm bắt đầu đập thình thịch, gã lập tức hiểu ra tình hình. Không ngờ Sở Thiên lại ra tay nhanh như vậy, cục diện đang ngày càng trở nên phức tạp. Nếu thả cho bọn Sở Thiên đi, ngoài việc không cam lòng, gã còn một mối lo nữa. Đó là Sở Thiên sẽ vẫn không trả Hắc Long Towerlại cho gã, dù sao hắn cũng cầm trong tay văn kiện kia. Nếu giết Sở Thiên, đương nhiên gã rất đắc ý, nhưng quân của hắn trong Hắc Long Tower sẽ đập phá điên cuồng. E rằng đến khu mộ phần cũng sẽ bị san bằng. Càng huống hồ hiện trong tay Sở Thiên vẫn còn trái lựu đạn.
Chu Triệu Sâm bắt đầu thấy đau đầu. Thật không ngờ Sở Thiên lại khó chơi gấp mười lần so với tưởng tượng của gã.
Đang trong lúc khó xử, nghe có bang chúng trong hội Hắc Long quát hỏi:
- Ai? Dám xông vào địa bàn của hội Hắc Long?
Vừa dứt lời, vài tiếng nổ Pằng pằng! Pằng pằng vang lên. Âm thanh hỗn loạn không ngừng vọng vào từ phía cửa, còn kèm theo những tiếng kêu thảm thiết của bang chúng hội Hắc Long. Lập tức, mấy trăm quân của hội Hắc Long vội xông lên trấn áp, nhưng vẫn không cản được đám người đang tới. Hơn nữa, dựa trên những âm thanh vọng lại có thể nhận ra rằng những kẻ đó đang ở thế áp đảo.
Chu Triệu Sâm quay lại nhìn Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên, chẳng ngờ cậu vẫn còn có chi viện, muốn mở đường máu trong ngàn người kia?
Sau đó nói với mọi người:
- Hay là chúng ta cùng ra ngoài xem xem thủ hạ của Thiếu soái là những anh hùng hảo hán nào?
Sở Thiên trong lòng biết rõ, hắn đã đợi được đến hôm nay, chờ được quyết định công chứng viên tới, không cần phải lãng phí thời gian đàm phán cùng bọn Chu Triệu Sâm ở chỗ này nữa, huống hồ hắn đã biết toàn bộ những con át chủ bài của Chu Triệu Sâm. Vì vậy hắn nói:
- Được thôi, vậy thì nhìn xem.
Một đoàn người đã vào tới cửa. Nhìn theo hướng phát sinh xung đột, tuy còn cách những năm sáu mươi mét, nhưng ai ai cũng có thể nhận ra kẻ địch chỉ vỏn vẹn mười mấy người, thực quả như ra vào chốn không người mà giết tới. Bảy tám người đang chém giết đều khí thế sôi sục, động tác cực nhanh gọn hiệu quả, không hề lề mề chậm trễ chút nào.
Chu Triệu Sâm nhìn bọn họ ra tay mà vẻ kinh ngạc không khỏi hiện trên nét mặt. Chẳng ngờ thủ hạ của Sở Thiên đều là những tinh binh mãnh tướng, chẳng trách Sở Thiên tỏ ra nắm chắc phần thắng.
Một vài người của hội Hắc Long xách đao nhằm người thanh niên đang dẫn đầu chém tới. Người thanh niên này mặt không đổi sắc, lùi lại vài bước, tay trái đánh mạnh vào cằm một tên bang chúng hội Hắc Long đang xông tới từ phía trái, tay phải chém trúng bả vai một tên bang chúng hội Hắc Long khác ở bên phải, đồng thời dùng chân trái đá ngã lăn tên ở chính giữa, chỉ một loáng đã quật ngã ba tên. Ba tên kia đau không tài nào bò dậy được.
Chu Triệu Sâm trong lòng tức tối, thầm mắng đám bang chúng kia là những kẻ ăn hại bỏ đi, lại càng muốn giết ngay mười mấy kẻ kia.
Kỳ thực, Sở Thiên cũng đang băn khoăn, mấy vị cao thủ này mọc từ đâu ra vậy? Sao có thể dũng mãnh đến thế!
Kẻ địch dần tới gần. Khi chỉ còn khoảng hai mươi mét, Trần Quýnh Minh biến sắc mặt, nhanh chân chạy về phía có xung đột. Lúc này, mặt gã cắt không còn giọt máu. Gã hét lên:
- Dừng tay! Dừng tay lại! Tất cả đều dừng lại!
Cùng lúc đó, Chu Triệu Sâm cũng nhìn rõ đám người ấy. Gương mặt hồng hào bóng bẩy của gã cũng biến sắc, trong lòng có chút hoảng loạn. Sau khi người của hội Hắc Long dừng tay, các cơ mặt của Kiều Ngũ đều đã rắn đanh lại, gã lắp bắp nói:
- Bộ trưởng Chu Long Kiếm. Bên cạnh còn có ba vị lão gia nữa, đoán chừng thân phận cực cao.
Chu Triệu Sâm nhìn nhìn Kiều Ngũ, thầm mắng: Lẽ nào Lão gia ta đây còn không biết sao? Ngay đến Trần Quýnh Minh cũng sợ tới mức kinh hoảng thất sắc. Chẳng phải là mấy vị quý nhân quan lớn ở Trung Nam Hải sao? Việc hôm nay e rằng sẽ phiền toái đây, nên giải thích xung đột này thế nào mới hợp lý?
Chính vào lúc này, mười mấy người kia đã tới gần. Sở Thiên thấy rõ mồn một, ở chính giữa là Chu Long Kiếm, Tô lão gia, Vương Hoa Hoa cùng Tổng lý Hoa. Đứng trước, sau, trái phải của bọn họ mỗi bên có hai người trẻ tuổi, cơ thể vạm vỡ, đôi mắt tinh nhanh dị thường, quần áo mặc trên người tuy chất phác nhưng không đủ để che dấu khí thế nội tại của bọn họ. Nhất cử nhất động của họ đều ẩn chứa sát khí đằng đằng.
Kiều Ngũ lẩm bẩm:
- Bảo tiêu Trung Nam Hải ư?
Sở Thiên cũng hơi động lòng. Lẽ nào bọn họ chính là những bảo tiêu Trung Nam Hải vẫn được tương truyền? Chẳng trách dũng mãnh đến vậy.