Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Tuyết Quân đem nửa câu phía sau nuốt trở về, vốn dĩ muốn truy cứu cô thế nào lại có súng? Lại thế nào có thể bắn súng? Kỳ thực trong sâu thẳm lòng cô còn có một câu hỏi quan trọng hơn, cô là gì của Sở Thiên?

Sở Thiên ôm chầm Khả Nhi, cười nói:

- Làm gì mà không giải quyết sớm tên sát thủ này đi chứ?

Khả Nhi rúc vào bên người Sở Thiên, chu cái miệng nhỏ nhắn trả lời:

- Tối hôm qua anh muốn anh Quang đi tìm tung tích của bọn họ, sáng hôm này mới đang ăn sáng xuất hiện gã kia, vì muốn đào con cá lớn, chúng em không kinh động gã, từ đầu tới cuối đều đi theo sau gã, nhưng gã chỉ gọi điện thoại lại không cùng người nào tiếp xúc.

Sở Thiên gật gật đầu, hỏi:

- Sau đấy thế nào?

Khả Nhi vênh mặt lên cười nói:

- Vốn dĩ muốn xin chỉ thị của anh, nhưng điện thoại không gọi được, chúng em chỉ có thể tiếp tục bám theo, mãi đến vừa rồi nghe thấy tiếng súng vang lên gần anh

- Em lo lắng anh có gì nguy hiểm, cho nên liền bắn súng vào tứ chi của gã, không làm hỏng chuyện của anh chứ?

Sở Thiên nhéo cái mũi của cô, tán thành đáp lại:

- Em làm rất đúng.

Nhìn thấy động tác quen thuộc, nụ cười trên mặt Phong Tuyết Quân có chút cứng, lúc Sở Thiên động tay động chân mình, cảm thấy cợt nhả xúc phạm, nhưng thấy hắn và Khả Nhi, trong lòng lại không thoải mái, hồi lâu mới mở miệng nói hai câu:

- Sở Thiên, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Sở Thiên đương nhiên biết tâm tư của cô ta, bởi vì cả người thực tại quá mệt, nhìn thấy cô hỏi liền thản nhiên trả lời:

- Tổ trưởng Phong, hiện tại vụ án đã kết thúc, tôi cũng nên quay về nghỉ ngơi, về phần ghi chép lời khai, tôi ngày mai qua tìm cô đi, yên tâm, có Bí thư Bàng ở đấy, tôi sẽ không trốn mất đâu.

Phong Tuyết Quân suy nghĩ đôi chút, gật đầu đồng ý.

Sở Thiên mỉm cười rời đi, Khả Nhi giống như con nai vàng hạnh phúc ở bên cạnh Hàn Đông, Phong Tuyết Quân có chút hụt hẫng, hoài niệm vớ vẩn tối hôm qua cùng tên đó hôn nồng nhiệt, lúc Sở Thiên sắp lên xe, hai con mắt sáng ngời như điện ngoái lại nhìn Phong Tuyết Quân, trên mặt mang theo nụ cười như ẩn như hiện, sau đó liền chui vào trong xe.

Trái tim Phong Tuyết Quân khẽ run, toàn thân hơi kích thích, vật gì trong lòng bỗng nhiên sập xuống, cô thấy rất kỳ lạ, vì sao chỉ quen biết hắn ta có nửa ngày, lại có bóng dáng của hắn ta, vì sao thấy hắn và Khả Nhi quấn quít lại có chút đố kỵ? Lẽ nào là từ tối qua đến nay cùng sinh cùng tử khiến cô vương vấn?

Cô bỗng nhiên cười lên, chính mình thế nào có thể vương vấn Sở Thiên nhỉ?

Sở Thiên lúc này đã đi sâu vào giấc ngủ, rúc vào trong lồng ngực hắn yên bình an tâm. Xe lái vào cứ điểm, Khả Nhi không đánh thức Sở Thiên, mà là ám hiệu anh em soái quân rời đi, tự mình cứ như vậy ôm Sở Thiên cho hắn ngủ yên, Trương Đông Bình bọn họ thấy thế, vội hạ lệnh mọi người không tranh cãi ầm ĩ.

Ánh mắt trời vương vãi, Khả Nhi dịu dàng ôn hòa.

Buổi chiều bốn giờ, Sở Thiên lơ đãng lật người, cảm thấy thân thể có chút hư không, thế là hé mắt tỉnh dậy, nhìn thấy mình dựa vào Khả Nhi ngủ trong xe, lặp tức cảm thấy có lỗi, nghĩ không ngờ mình như vậy lại có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ, đoán chừng chân của Khả Nhi đều bị mình gối tê rồi, vì thế ngồi dậy.

Đùi bỗng nhiên mất đi sức mạnh, Khả Nhi cũng mở mắt tỉnh dậy, vừa mới định nhấc chân lên thì lại cảm thấy tê nhức, Sở Thiên vội nhẹ nhàng đè lên cô, tay mình xuyên qua sau đó ôm chầm thân thể của cô, dịu dàng nói:

- Đừng động đậy, chân của em tê rồi, anh ôm em từ từ đi vài bước thì sẽ khôi phục.

Khả Nhi dịu dàng gật đầu, Sở Thiên ôm thân thể mềm mại của nàng đến tận phòng khách, đặt trên ghế từ từ xoa bóp, mùi hương ngập tràn kích thích người, Sở Thiên kìm không được nhìn phần dung nhan kia, Khả Nhi cũng ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, ân tình nhìn Sở Thiên, thời gian như lắng đọng lại, hai cái miệng không kìm lòng lại được đến gần nhau.

Trên lầu Quang Tử đang nở nụ cười xấu xa.

- Báo! Thành Đô cấp báo!

Trương Đông Bình thất thểu chạy vào phòng khách, lập tức đem mùi hương phá sạch, Sở Thiên và Khả Nhi nháy mắt thu lại cái hôn nồng nhiệt, Quang Tử trên lầu đấm ngực không ngừng, khóc không ra nước mắt, lại bỏ qua cơ hội tốt xem kịch rồi, hận không thể nhảy xuống đem Trương Đông Bình đánh cho tàn tật không thể đứng dậy.

Trương Đông Bình cũng ý thức được sự lỗ mãng của mình, cười ngượng ngùng rồi chính thức lui ra ngoài, Sở Thiên lên tiếng gọi anh ta lại:

- Đông Bình, Thành Đô có việc gì?

Khả Nhi rời khỏi ghế, đi chuẩn bị cơm chiều cho Sở Thiên.

- Không có gì! Không có gì!

Trương Đông Bình chê cười:

- Thật không có việc gì!

Sở Thiên tức giận nhìn y mấy cái, thản nhiên nói:

- Nói đi, đừng có chậm trễ quân tình, khiến các anh em uổng phí tính mạng.

Trương Đông Bình chần chừ một lát, vỗ đầu một cái nói:

- Thiếu Soái, sự việc như vậy, chúng tôi nhận được điện báo từ Thành Đô Vũ Hán Trùng Khánh, bọn họ cho biết Đường Môn mấy ngày hôm nay không biết uống phải thuốc gì, chém giết hăng say dị thường, anh em soái quân rất khó chiếm địa bàn, hiện tại lâm vào giai đoạn giằng co.

Sở Thiên hơi suy tư, hỏi:

- Đường Vinh có điều người đến trợ giúp sao?

Trương Đông Bình lắc lắc đầu, kiên định trả lời:

- Tình báo các bên cho biết, không có đệ tử Đường Môn điều đến.

Sở Thiên gật gật đầu, dường như biết đối sách của Đường Vinh, cười nói:

- Đường Vinh thật không đơn giản, nếu như ta đoán không nhầm, ông ta chắc chắn điện báo Đường Môn các nơi, bảo bọn họ tự lo lấy thân, do đó chặn đứng ý niệm trợ giúp trong đầu, tiến lên vì lợi ích của mình mà chiếm địa bàn, cho nên rõ ràng là phải liều mạng.

Trương Đông Bình bừng tỉnh ngộ ra gật đầu, hóa ra là như vậy.

Sở Thiên rót cốc nước uống, sau đó hỏi:

- Thành Đô nguy cấp như thế nào rồi?

Tất cả tình báo hiển nhiên rõ ở trong lòng, Trương Đông Binh vội mở miệng trả lời:

- Bang chúng Thành Đô của cả hai bên, số người tương đương, nhưng anh em soái quân nói, mấy ngày nay bị phản kích rất ghêghớm, bang chúng ở đó ngày đêm phản kích, dường như căn bản không cần nghỉ ngơi, điều này khiến anh em soái quân chống đỡ không nổi nữa rồi.

Kỳ lạ như vậy sao? Sở Thiên tư thế uống nước dừng lại, lâm vào cảnh trầm tư:

- Ngày đêm phản kích? Trong tình huống tương đương số người, cũng dám liên tục tấn công, đây hoàn toàn là hành động tự sát, phải biết rằng vì phải chuẩn bị trước và gây sức ép qua lại, bên tấn công tinh lực tiêu hao luôn luôn là con dao hai lưỡi.

Nhưng Đường Vinh là kẻ ngốc sao? Rõ ràng không phải, không phải là cố ý gây nên, như vậy chắc chắn là có âm mưu gì? Bỗng nhiên, Sở Thiên trong lòng giật mình, hay là Đường Môn Thành Đô âm thầm trợ giúp, chỉ có điều giấu diếm thực lực tấn công, dùng cái này để che mắt mình cũng không tiếp viện, tiến tới làm suy sụp anh em soái quân ở Thành Đô?

Nghĩ đến đây, Sở Thiên hơi cười khẽ, kế sách trong lòng dần dần hình thành, hướng Trương Đông Bình dặn dò:

- Điện lệnh cho soái quân Vũ Hán Trùng Khánh ngừng phản công, di chuyển đến Thành Đô, tập hợp trọng binh tấn công Đường Môn Thành Đô, tôi muốn xem xem, Đường Môn Thành Đô rút cuộc có bao nhiêu bang chúng ẩn náu.

Trương Đông Bình gật đầu, lập tức tiếc rẻ nói:

- Bỏ Vũ Hán Trùng Khánh hơi đáng tiếc, không dễ dàng gì đánh một nửa giang sơn.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhấp hai ngụm nước trà, chậm chãi nói:

- Bỏ đi là vì tấn công tốt hơn! Hiện tại Vũ Hán và Trùng Khánh đều trong giai đoạn giằng co, có tiếp tục đánh cũng khó qua được, thân ở tha hương khi chiến đấu tối kỵ nhất là đánh lâu không được, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí của anh em, sẽ là chí mạng đấy!

- Vậy thì để tôi dẫn hai nghìn anh em qua trợ giúp!

Quang Tử thấy không có kịch hay để xem, nhưng nghe thấy có chiến sự rồi, tấm lòng hiếu chiến lại dâng lên, chạy vội xuống lầu:

- Chú ba, hà tất phải khiến anh em ở Vũ Hán và Trùng Khánh rút lui về chứ? Cậu để tôi đưa người đến trợ giúp, trong vòng nửa tháng cam đoan đánh xong.

Sở Thiên xua tay, đem cốc trà đặt lên bàn, đầy ngụ ý nói:

- Không nhất thiết phải làm đến anh chết tôi sống, chúng ta lấy lui làm tiến, để Đường Môn ở Vũ Hán và Trùng Khánh từ từ hưởng, khi bọn họ kiểm kê tổn thất gia sản, lại biết Thành Đô có thể cứu viện, tất sẽ khiến người căm giận Đường Vinh không tiếp ứng

Nhìn thấy Quang Tử và Trương Đông Bình đang trầm tư, Sở Thiên tung ra giải đáp:

- Nếu như chúng ta tụ hợp sáu nghìn anh em cùng tấn công Đường Môn Thành Đô, Đường Vinh sẽ thế nào?

Quang Tử bọn họ tất cả cùng đồng thanh trả lời:

- Chắc chắn sẽ phái người đến cứu trợ rồi!

Sở Thiên gật gật đầu, đến bản dồ phòng khách, dùng bút đỏ vẽ lên một vòng tròn thật mạnh ở Thành Đô, lại lần nữa hỏi:

- Sau khi chiến Hàng Châu, Trịnh Châu, bên cạnh Đường Vinh vẫn sẽ còn đông đủ người sao? Đáp án dĩ nhiên là không rồi!

- Vậy thì các anh nhìn bản đồ, Đường Vinh sẽ từ nơi này điều người qua bên kia đến trợ giúp không?

Trương Đông Bình và Quang Tử kĩ càng dò xét tấm bản đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK