Mục lục
Đô Thị Thiếu Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thứ này, một khi thuốc nổ bùng nổ lên, cũng đủ san bằng căn biệt thự.

Lúc này Sở Thiên mới nghĩ tới lúc Trương Tử Hào hút thuốc, A Quyền và A Dũng mồ hồi đầy người là vì thế. Nhìn số thuốc nổ kia, trong lòng Sở Thiên ca ngợi thủ đoạn và suy nghĩ của Trương Tử Hào. Lại càng thêm hiểu rõ, thuốc nổ trên người gã không chỉ để toàn thân trở ra. Cũng là lấy được một tỷ rưỡi trong tình thế bắt buộc.

Nhìn thấy Sở Thiên không nói gì. Trương Tử Hào biết nỗi sợ hãi thuốc nổ đã phát huy tác dụng. Giọng điệu bình tĩnh bổ sung:

- Mặc dù mày không quan tâm sự sống chết của Lý công tử. Nhưng muốn hạ tao cũng đâu có dễ như vậy. Trừ phi ngay cả mạng sống bản thân mày cũng không cần, chúng ta cùng đến chỗ chết, tan thành mây khói.

Sở Thiên cười khổ, dù cho bản thân thực không cần mạng, mgười trong đại sảnh này cũng cần mạng sống đấy. Càng không thể để liên lụy Lý Gia Thành, vì thế thở dài:

- Trương Tử Hào, thành thực mà nói, hiệp này mày thắng rồi đó. Mày mang mười lăm tỷ đi đi, nhưng có phí mạng hay không thì còn tùy vào bản lĩnh của mày rồi.

Mặt Trương Tử Hào không biến sắc, để A Dũng giúp đỡ A Quyền lái xe tải tới. Sau đó thản nhiên nói:

- Việc này không cần mày phải lo, đó là mạng sống của Trương Tử Hào tao. Mày yên tâm, sau khi nhận tiền tao lập tức thả Lý công tử. Nghìn vạn lần không nên bảo cảnh sát đến truy đuổi chúng tao. Nếu không thì chúng ta cùng đồng quy vu tận đấy, mau lấy tiền ra đi.

Trương Tử Hào lúc này đã thầm nghĩ quay về đưa Lý công tử trở lại Đại lục, dọa lừa Lý Gia Thành thêm năm trăm triệu nữa, ai bảo ông ta để cho Sở Thiên toàn quyền phụ trách lại còn đánh cho anh em gã bị thương. Không lấy chút phí bệnh viện và xả giận cho huynh đệ sao được chứ? Hơn nữa bây giờ Lý gia vẫn chưa báo cảnh sát, điều này khiến hắn trở thành có chút khinh cuồng.

Sở Thiên cười khẽ, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đem tiền ra. Bảy tám cái túi lớn màu đen căng phồng hiện ra. Trương Tử Hào giơ tay giật lấy hai túi kiểm tra tiền.

Sợ rằng Sở Thiên mưu mô gì đó khiến gã trắng tay. Giật tờ tiền nhìn thấy mặt màu xanh biếc, lo lắng trong lòng lập tức trở thành vui vẻ. Cầm lên cảm nhận kỹ càng tờ tiền.

Tay Sở Thiên không biết từ lúc nào đã cầm con dao ăn. Không chút để ý cắt ba miếng sandwich cho vào miệng.

Sau khi nuốt vào chậm rãi nói:

- Trương Tử Hào, tao khuyên mày không cần kiểm tra lại, tránh lãng phí thời gian của mọi người. Nhanh đem tiền đi thôi. Nhớ kỹ, phải đưa Lý công tử không bị tổn hại về Lý gia. Nếu không tao sẽ giết mày.

Trương Tử Hào là người cẩn thận, nghe thấy Sở Thiên vội vã thúc giục gã rời đi. Ngược lại quay đầu nhìn hắn, đáp lại đầy thâm ý:

- Hình như mày rất mong tao đi khỏi? Tao vốn không muốn đi nhanh như vậy. Tap muốn xem xét kiểm tra kỹ càng túi tiền. Ai biết được bên trong có bốc hơi hay không chứ?

Tuy rằng gã biết số tiền mặt này không có khả năng bốc hơi, vì dù sao Lý công tử còn trong tay mình.

Nhưng tính cách bẩm sinh đa nghi vẫn khiến gã cúi người bắt đầu mở từng túi tiền mặt. Lần này kéo ra chiếc túi màu đen, tự nhiên hắn liền sinh chút cảm giác bất an. Còn chưa kịp phản ứng, đinh lạnh đầy trời lập tức bắn tới. Một con dao vạch lên ánh sáng nhạt thoáng qua.

Máu tươi chảy ra, rực rỡ mà yêu dị! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trương Tử Hào có chết cũng không tin bên trong túi lại có thể giấu được người. Nhưng sự thật rõ ràng lại bày trước mặt gã, lão yêu xuất hiện như ảo ảnh, hai đao lại bổ tới một cách chính xác. Trương Tử Hào đã bị thương cổ họng và bị bắn đinh lạnh, lại bị dao chém ngay trán. Sức sống còn lại lập tức tắt đi.

Khi gã sắp ngã xuống, Lão Yêu đưa tay ra đỡ lấy người Trương Tử Hào, khiến cho thuốc nổ trên người gã không mảy may bị động đến. Cùng lúc đó, Sở Thiên đang cắt bánh mì mắt bỗng nhiên lóe lên sắc lạnh, dao ăn như sao chổi chui qua cổ họng A Dũng, rồi xuyên tới đâm vào vách tường.

A Dũng bị đâm thủng cổ họng, súng lục trên tay đã nhắm ngay thuốc nổ trên người Trương Tử Hào, chỉ cần nổ súng là thuốc nổ nổ tung. Nhưng không còn sức lực bóp cò, cả người co lại như nữ thần tự do, lao xuống đất chết. Gã chết cũng không tin dao ăn của Sở Thiên lại nhanh đến thế, chính xác đến thế.

A Quyền được gã đỡ cũng ngã xuống đất theo, sau một lát khiếp sợ liền phản ứng lại.

Vẻ mặt bi phẫn đi nhặt súng lục của A Dũng, Bước không đến hai bước đã không thể bóp cò súng được nữa. Quay đầu nhìn lại, Sở Thiên đang giẫm bên chân không bị thương của gã, sức mạnh khiến gã không thể nhúc nhích.

Sở Thiên gỡ bỏ tất cả vũ khí của gã, chấc hắn lên ném trên bàn ăn, cho người giúp việc vào bếp lấy bao muối tới. Thản nhiên nói:

- Vị huynh đệ này, bọn Trương Tử Hào chết rồi, có hứng thú hợp tác hay không. Nói cho tao biết Lý công tử đang ở đâu? Tao sẽ cho mày kết cục tốt đẹp.

A Quyền tức giận lắc người, hô lên một cách điên rồ:

- Có bản lĩnh thì giết tao đi. Nói cho mày biết, lúc anh Hào tới đã sắp xếp xong rồi. Nếu trước chín giờ không đem tiền về hoặc không gọi điện thoại về báo thả người. Anh em của bọn tao sẽ thí con tin. Khiến cho Lý Gia Thành vĩnh viễn mất đi con trai.

Không ngờ Trương Tử Hào sắp xếp tinh vi như vậy, đường lui thế nào cũng nghĩ tới. Sở Thiên nhìn chằm chằm đồng hồ, bây giờ là tám giờ hai mươi phút. Nếu hỏi tung tích, có lẽ còn kịp giải cứu. Cúi người nhìn chằm chằm A Quyền nói:

- Tung tích Lý công tử? Nói cho mày biết. Tuy tao không thích dùng hình. Nhưng anh em của tao tuyệt không sợ.

A Quyền không ý kiến cười lạnh không ngừng, còn mang vài phần bi tráng quát:

- Đến đây, ra tay đi! Già rồi sóng to gió lớn gì mà chả từng trải qua. Có bản lĩnh thì giết tao đi, Ha ha ha. Chúng mày giết anh Hào rồi. Các anh em của anh Hào sẽ không tha cho chúng mày. Đến lúc đó mọi người dưới địa ngục gặp nhau vậy.

Sở Thiên nhẹ thở dài, đem muối ném cho Lão Yêu.

Lão Yêu đã tháo xong thuốc nổ bên ngoài đặt ở góc. Thấy Sở Thiên giao nhiệm vụ mới cho mình cũng không từ chối, cầm lấy muối và dao cắt thịt hướng về phía A Quyền kéo ra phía sau hoa viên. Sở Thiên thừa cơ hội này mở điện thoại gọi Thiên Dưỡng Sinh. Chậm rãi nói:

- Dưỡng Sinh, có điều kiện không? Trước chín giờ phải cứu được Lý công tử ra.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói không cảm xúc của Thiên Dưỡng Sinh:

- Còn ba chỗ phải đi điều tra. Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ sợ không đủ!

Sở Thiên tức thì cảm thấy áp lực kéo tới. Sau khi suy nghĩ nói:

- Bên em đã giải quyết xong, nhưng Trương Tử Hào và đồng bọn đã hẹn nhau rồi. Nếu trước chín giờ không đem tiền về hoặc không gọi điện về thả người, bọn chúng sẽ giết con tin. Như vậy đi, các anh tiếp tục tìm kiếm, Lão Yêu đang thẩm vấn miệng. Sau khi hỏi ra tin tức các anh trực tiếp cứu người.

Thiên Dưỡng Sinh trả lời rất nhanh:

- Được!

Thực ra trong lòng Sở Thiên cũng không có đáy, chỉ cần A Quyền tùy tiện nói dối chỗ nào đó, vậy thời gian sẽ bị kéo dài mà xảy ra kiếp nạn, hắn cảm giác bất an và lo lắng. Bỗng nhiên, ánh mắt nhìn thấy thi thể Trương tử Hào, Trong đầu xuất hiện ý nghĩ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Vội cúi xuống kiểm tra cẩn thận, kiểm tra cẩn thận toàn thân thì phát hiện ra điện thoại, còn có cọng cỏ đuôi chó.

Cỏ đuôi chó?

Sở Thiên lóe lên ý tưởng, nắm cỏ đuôi chó đi về hướng hoa viên. Lúc này Lão Yêu cũng thẩm vấn xong chùi tay đi ra. Nhìn thấy Sở Thiên vội mở miệng nói:

- Thiếu soái, tên kia rốt cuộc mở miệng. Gã nói Lý công tử bị nhốt ở đền thờ làng chài Thiên Vọng bờ biển Tây. Bên trong có ba người trông coi.

Đền thờ làng chài Thiên Vọng?

Sở Thiên cười lạnh vài tiếng, còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại lại vang lên. Nhấn nghe liền truyền đến giọng nói Thiên Dưỡng Sinh:

- Thiếu soái. Cả hôm nay tìm nhà bỏ hoang của làng chài cũng đi khắp rồi. Thư ký Lăng nói cứ đến đền thờ làng chài. Nhưng hai hướng đó ngược nhau.

Sở Thiên không chút lựa chọn trả lời:

- Dưỡng Sinh, chờ em hai phút xác định địa điểm cuối cùng!

Sau khi nói xong, Sở Thiên liền dẫn lão yêu đi vào phòng lưu trữ. A Quyền bị cột chặt vào trụ, cẻ mặt cực kỳ tiều tụy, hẳn là chịu không ít khổ đau. Gã thấy Lão Yêu tiến đến lập tức lộ ánh mắt sợ hãi, hoảng sợ hô:

- Mày. Mày muốn gì chứ? Tao đã nói cho chúng mày biết địa điểm rồi. Hứa sẽ không tra tấn tao nữa rồi!

Sở Thiên không ngừng cười lanh, tiến lên trước vài bước ánh mắt như dao nhìn chằm chằm A Quyền:

- Đền thờ làng chài? Mày tưởng chúng tao ngu ngốc thật sao? Nói cho mày biết, muốn lừa dối đến cùng đâu dễ như thế. Chúng tao đã tìm được điạ điểm nhốt con tin rồi. Ngay tại trụ sở làm việc bị vứt bỏ của làng chài Thiên Vọng.

Ánh mắt A Quyền lướt qua khiếp sợ, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Lắc đầu nói:

- Ở đền thờ. Ở đền thờ!

Sở Thiên không nói gì, xoay người đi ra cửa. Hắn đã xác nhận được.

Lão yêu thì rút ra dao chặt thịt. Đi đến bên người A Quyền đâm vào ngực gã.

Tám giờ ba mươi lăm phút! Sở Thiên nhìn thời gian, đi nhanh hướng đến biệt thự chính. Lấy ra điện thoại báo cho Thiên Dưỡng Sinh biết. Liên tiếp dặn dò:

- Dưỡng Sinh, toàn bộ đến văn phòng thủy sở, bên trong có ít nhất bốn năm tên cướp, hơn nữa đều có súng, anh cần phải làm việc cẩn thận.

Thiên Dưỡng Sinh giẫm vào chân ga, đáp lại nói:

- Hiểu!

Còn chưa vào đại sảnh, Lão Yêu đã theo tới. Sắc mặt có chút xấu hổ. Nhưng vẫn không hiểu hỏi:

- Thiếu soái, lão yêu làm việc bất lực, thiếu chút nữa bị tên kia lừa qua mặt rồi, thật là đáng chết. Nhưng tôi có chút hiếu kỳ, cậu làm sao biết con tin ở văn phòng thủy sở?

Trong tay Sở Thiên cầm lên cỏ đuôi chó, thản nhiên nói:

- Đền thờ là nơi quan trọng của người ta, bất kể thôn dân có rút đi nơi nào đều sẽ có người quay về bái tế dọn dẹp, huống chi mấy ngày nữa là tất niên rồi. Anh nói đền thờ kia có thể có cỏ đuôi chó sống sao? Đáp án tất nhiên là không rồi, cho nên em vừa rồi nói dối tên kia, từ ánh mắt gã lại có thể chứng thực.

Lão Yêu bừng tỉnh ngộ gật đầu.

Sau khi vào đại sảnh, Sở Thiên phất tay cho người giúp việc Lý gia tụ tập lại, còn cho người mời Lý tiên sinh xuống. Sau khi cung kính ân cần thăm hỏi, cười nói:

- Lý tiên sinh, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi. Người của chúng ta rất nhanh sẽ đón Lý công tử về. Người dù sao cũng không nên lo lắng.

Lý Gia Thành gật đầu, ông ta từ đầu đến cuối nhìn khí phách của Sở Thiên. Đối với hắn, tính toán và thủ đoạn đều là khâm phục cực kỳ. Bởi vậy đối với người thanh niên này càng thêm tín nhiệm, vì thế mở miệng đáp lại:

- Sở Thiên, việc cậu làm ta yên tâm. Ta tin tưởng cậu có thể cứu Hoán Hồng. Nhưng hình như cậu có điều muốn nói?

Sở Thiên khẽ cười khổ, Lý Gia Thành quan sát quả nhiên ghê gớm. Vì thế cũng không kiêng kị gì, chậm rãi mở miệng:

- Lý tiên sinh, tôi nhận được lệnh, cam đoan việc này giải quyết nhẹ nhàng. Cho nên tôi phải khiến những người liên quan này giữ bí mật mãi mãi. Nhưng người giúp việc ở đại sảnh đều là người của Lý tiên sinh. Không biết bọn họ có thể giữ bí mật không?

Đây chính là đem sự sống chết của người giúp việc giao cho Lý Gia Thành!

Lý Gia Thành tự nhiên biết ý của Sở Thiên, nếu họ không thể giữ bí mật vậy sẽ chết. Bởi người chết vĩnh viễn sẽ không thể tiết lộ bí mật. Nghĩ đến đây, ông ta nhìn toàn bộ mọi người vài lần. Sau khi suy nghĩ nói:

- Sở Thiên, cậu yên tâm. Bọn họ đi theo Lý gia nhiều năm như vậy, tất cả đều như người thân. Họ sẽ không tiết lộ bí mật!

Trong lòng Sở Thiên hạ xuống tảng đá, cuối cùng không phải mình giết uổng người rồi.

Vì thế Sở Thiên duỗi lưng một cái, từ đáy lòng cười nói:

- Lý tiên sinh, nơi này tạm thời giao cho ông dọn dẹp, tôi tự mình đi đưa công tử trở về.

Lý Gia Thành cũng cười cười. Vỗ bả vai Sở Thiên nói:

- Được! Chờ mọi về say luôn thể!

Không ai ngờ, trận bắn nhau kinh hoàng Hongkong đã mở màn.

Cách bờ biển tây hai hải lý, một con thuyền nhỏ phiêu đãng.

Trên thuyền ngồi mấy người bọn Hỏa Pháo, đang dùng sức đưa tay như mái chèo khua cho thuyền nhỏ di chuyển về phía trước. Mỗi người đều lặng lẽ có vẻ kinh sợ tiều tụy không chịu nổi, chỉ có cách dùng nước ngọt giải cơn khát để tăng chút tinh thần.

Thổ Pháo nhìn bờ biển như gần mà xa, uể oải nói:

- Anh, chúng ta tìm cũng bốn năm canh giờ rồi! Cũng đi đến cái đầu rắn. Thuyền khỉ mục nát còn muốn tăng giá nửa đường, làm như chúng ta dễ bắt nạt vậy đó. Nếu không đi hắn ngồi đó mà lên giá. Già rồi cũng như một bình xăng cũ thôi.

Hắc Thiết cười khổ bổ sung:

- Mày còn đưa gã vào hải lý đó. Khiến chúng ta lạc phương hướng mất.

Hỏa Pháo liếm đầu lưỡi. An ủi nói:

- Không sao, sắp tới rồi. Tới Hongkong chúng ta sẽ ăn ngon uống sướng được rồi!

Ách Chuy thở ra mấy hơi. Tiếp tục vùi đầu chèo thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK